“A ~ đây là trà thủ công trong truyền thuyết sao? Lá được ngắt bên trong đại lâu trồng trà, qua nhân công sàng lọc, cuối cùng mới khéo léo phơi nắng lên men... Chế thành lá trà?” Tay ôm một ly trà nhỏ, cậu nhóc tóc xoăn hít một hơi trà hương thật sâu, dường như rất hưởng thụ, khóe miệng của hắn nâng lên thật cao, vẻ mặt thở dài nói: “Đã sớm nghe nói phòng cứu thương bên này trà thủ công rất nổi danh, chỉ ngửi qua vị quả nhiên hương thuần, uống nhất định càng thêm tuyệt không thể tả.”
Nói xong, hắn chậm rãi uống một hớp nhỏ.
Thiết! Nói rất hay làm như ngươi cho tới nay chưa từng uống qua vậy —— ngồi ở đối diện, Diệp Khai nội tâm điên cuồng hộc máu.
Hắn hiện tại đang ngồi trên ghế sa lon đối diện Thâm Bạch và Lâm Uyên, giữa hai sô pha có một bàn trà, lon trà trước đó rớt được nhặt lên hiện đang đặt trên bàn, bên cạnh còn có một bộ trà cụ nhỏ, hơi nước nghi ngút, Diệp Khai hiện tại đang dùng trà đặc sản nơi này chiêu đãi hai vị khách nhân.
Thiết! Giả bộ như khách nhân, rõ ràng là bệnh nhân a —— dưới ý bảo trong mắt của thiếu niên, Diệp Khai cứng ngắc nhắc bình trà nhỏ, lại rót một chén trà cho hắn.
Nét mặt Diệp Khai bây giờ miễn cưỡng dùng biểu cảm bác sĩ tinh anh lạnh lùng che giấu, nửa người trên thoạt nhìn coi như “Nhã nhặn lịch sự”, “Bình tĩnh”, chỉ là nửa người dưới, đùi liền không cách nào hoàn toàn ngụy trang được. Diệp Khai phải dụng hết toàn lực mới có thể ngăn lại bắp đùi đang run nhè nhẹ.
Đoạn thời gian trước cho tới nay “Một đối một cố vấn” với hắn đã tạo thành bóng ma có điểm khắc sâu, vừa thấy thiếu niên đối diện, chân của hắn đã muốn chạy ra ngoài, đây cơ hồ đã trở thành một loại phản xạ có điều kiện rồi.
( ≧Д≦)
Bất quá, tình huống hôm nay lại có chỗ bất đồng.
Hôm nay cũng không phải là “Một đối một cố vấn”, mà lúc này ngồi đối diện hắn tổng cộng có hai người.
Một người trong đó tự nhiên là “Người kia” đem Diệp Khai hành hạ đến muốn nhảy lầu —— Thâm Bạch, mà một người còn lại tuy rằng gặp mặt chưa tới vài ngày, nhưng lại làm cho Diệp Khai cực kỳ thưởng thức chính là bạn tốt cùng phòng —— Lâm Uyên.
Hơn nữa, Diệp Khai có một phát hiện trọng đại: Đại ma vương Thâm Bạch trong lòng hắn, tựa hồ nhận thức Lâm Uyên.
Chỉ là nhận thức tựa hồ còn chưa đủ để hình dung cảm giác hai người kia mang lại, hắn luôn cảm thấy ——
Thâm Bạch tựa hồ có điểm sợ Lâm Uyên!!!!!
Nam nhân bị đại ma vương sợ hãi → là bạn cùng phòng mỗi ngày mua điểm tâm cho mình!
Này, này, này... Cái này náo nhiệt phải vây xem a a a a a a a a a!
Ngực kích động nghĩ, Diệp Khai cố sức nhéo bắp đùi vẫn đang muốn hướng ra ngoài chạy trốn, dùng cảm giác đau đớn tự nói với mình phải cường thế ở lại.
Vây xem đến phát triển phía sau.
Ngực kích động nghĩ, Diệp Khai nhìn lại Lâm Uyên.
Ách, hắn hiện tại tận lực đem đường nhìn đặt trên người Lâm Uyên, bởi vì trong phòng trừ hắn ra chỉ còn hai người, không nhìn Lâm Uyên phải nhìn Thâm Bạch, hiển nhiên, người sau hắn căn bản một mắt cũng không dám nhìn.
Giống hắn nhìn về phía Lâm Uyên còn có người thứ hai trong phòng, lúc Diệp Khai nhìn Lâm Uyên, Thâm Bạch cũng nhìn về phía Lâm Uyên.
Dưới đường nhìn soi mói của hai người, Lâm Uyên tay bưng cái ly, bình tĩnh uống một ngụm trà, sau đó lại uống một ngụm, sau đó lần thứ ba còn không có uống xong...
Cái chén trống rỗng.
“Cái này...” Cái này là nghệ thuật uống trà, không thể uống như vậy, phải từ từ phẩm... Diệp Khai đang muốn nói, lại thấy ấm trà đã bị thiếu niên đối diện xốc lên.
Một bên châm trà cho Lâm Uyên, một bên oán giận: “Ai nha! Vừa rồi uống trà đã cảm thấy, lão sư ở đây cái gì cũng tốt, chỉ có ly trà không hảo, quá nhỏ, nhuận cổ đều làm không được, trở về sẽ tặng thầy một bộ ly lớn hơn a!”
Không... Xin đừng tặng ta ly, ngươi không tới nữa với ta mà nói là lễ vật tốt nhất —— bề ngoài không dám hiển lộ ra, Diệp Khai trong lòng tràn đầy các loại cự tuyệt.
“Tôi không hiểu nhiều về trà, chỗ khí hậu nơi tôi không trồng, cũng không có thói quen uống trà.” Đại khái là hai người bên trong đều nhìn mình, Lâm Uyên cảm giác hắn tựa hồ phải phát biểu cái nhìn đối với trà mới vừa uống: “Bất quá, nước pha trà uống rất ngon, là nước tốt”
“Nước Ửu Kim thị uống không ngon, ngô... Cũng không thể hoàn toàn nói vậy, nhà Thâm Bạch còn có thể, bất quá nước Đông Vọng Kim uống không tốt lắm, tôi thích ứng hai ngày mới quen.” Sơn Hải trấn đừng xem một bên biển rừng, nghe thật giống như nước ngọt rất thưa thớt không tốt để uống, nhưng mà đừng quên hắn còn có một nửa chỗ dựa vững chắc a ~
Nước Bàn long sơn đặc biệt uống ngon, nhất là nước bị cây Ô Vân tinh lọc qua, chảy tới suối nước trên Sơn Hải trấn, ngoại trừ sơn tuyền nguyên bản ngọt vị, còn dẫn theo hương khí đặc hữu của rễ cây Ô Vân, nước như vậy cho dù không pha trà cũng đã phi thường tốt, ăn cơm ăn cháo càng thơm! Một chút nước bẩn cũng không có, không biết có phải hay không là do quanh năm uống loại nước này mà người trên trấn ít sinh bệnh, trừ cái đó ra, thì người người đều một ngụm răng trắng tinh!
Ngay cả Hoa bà, Hải bà người lớn tuổi đều là như thế, niên kỷ rõ ràng đã một xấp dầy, hàm răng vậy mà không thiếu cái nào, thơm tho sạch sẽ!
Lâm Uyên và Phùng Mông cũng không ngoại lệ, hai người đều là một hàm răng trắng thật chỉnh tề, không cần đi nha sĩ cũng làm cho người ước ao.
“A Uyên anh rất mẫn cảm... Không, rất nhạy cảm ni ~ nhà của em phụ cận vốn không giống thổ địa Đông Vọng Kim a ~” Đầu tiên là tán thán Lâm Uyên nhạy cảm vị giác, Thâm Bạch rất nhanh chuyển hướng: “Nguyên lai nước Sơn Hải trấn cư nhiên tốt như vậy? Thực sự muốn uống quá...”
“A Uyên”, “Nhà của em”, “Nhà anh”, “Sơn Hải trấn“... Đám từ ngữ thông thường từ từ thoát ra từ hai người đối diện, mỗi một chữ cũng làm cho Diệp Khai hết hồn.
Lâm Uyên thậm chí ngay cả nhà đối phương đều đi qua, mà “Người kia” còn biết quê nhà Lâm Uyên là Sơn Hải trấn...
Hai người kia... Thế nào nghe quan hệ đều rất thân mật a!
Đại khái là “Đại ma vương” làm cho hắn trong nháy mắt buông lỏng cảnh giác, Diệp Khai rốt cục thoải mái một chút, tuy rằng còn là tận lực không muốn cùng đường nhìn đối phương giáp nhau, thế nhưng Diệp Khai cuối cùng cũng dám tiếp lời nói vài câu.
“Ngoại trừ uống rượu, sở thích lớn nhất của tôi là uống trà, trước nghe nói qua nước bên lão nhị uống ngon, nếu có cơ hội, thật muốn uống trà dùng nước Sơn Hải trấn pha a...” Đại khái là nói đến trọng tâm câu chuyện mình hứng thú, Diệp Khai cũng buông lỏng.
“Có thể.” Ai biết, một giây kế tiếp Lâm Uyên thực sự cho hắn câu trả lời khẳng định: “Tôi có mang theo một bình nước lớn từ quê nhà.”
“Ai?” / “Ai!” Diệp Khai và Thâm Bạch, hai người lần đầu tiên phản ứng đồng bộ.
“Hải bà lo lắng khí hậu không quen, trước khi đi kiên quyết muốn tôi mang thêm nhiều nước, bất quá cơ thể của tôi có vẻ tốt vô cùng, một ít dấu hiệu không quen cũng không có, nước trong chai vẫn còn sót lại đôi chút, Hải bà dùng là loại chai rất tốt, mặc dù đã mấy ngày, thế nhưng nước trong bình không hề biến chất.”
Oa —— Diệp Khai đang muốn mừng rỡ, nhưng mà một giây kế tiếp ——
“Quá tuyệt vời! A Uyên, xin hỏi, em có thể có cái vinh hạnh qua nhà anh uống thử nước trà Sơn Hải trấn không a!” Chớp mắt to, Thâm Bạch hai tay tạo thành chữ thập chuyển hướng Lâm Uyên cầu xin.
“Có thể.” Công bằng, Lâm Uyên ngay thẳng cho Thâm Bạch câu trả lời giống nhau như đúc.
Đại ma vương muốn đi nhà ta!!!
Nguyên nhân gây ra là ta muốn uống nước trà Sơn Hải trấn!
Cái gì là tự lấy đá đập chân mình, Diệp Khai rốt cuộc đã biết.
Giờ khắc này, hắn chỉ cảm thấy, chân của mình...
Đau quá!!!