Kỷ Kỷ Phục Kỷ Kỷ

Chương 13: Chương 13




18

Ngày hôm sau, hai người ngồi trên sô pha, mỗi người cầm một tờ giấy ghi chép, thương lượng chia tài sản.

Sô pha, TV, máy giặt, đều là do hai người năm đó cùng nhau đi mua. Hạ Tiểu Sơn muốn ở nhà người khác, không có khả năng mang đi, Giản Minh muốn quy ra tiền trả hắn, hắn không lấy.

“Anh giữ đi, ổ mèo giá leo cho mèo tôi lấy hết, mấy cái này không ít tiền.”

Giản Minh ngẫm lại cũng phải, ổ mèo này nọ xa hoa, giá một ngàn tệ, đều là do anh bỏ tiền.

Tủ lạnh điều hòa là của chủ nhà mua, nồi niêu xoong chảo tự nhiên là của Giản Minh. Gia sản phân chia êm thắm nhanh gọn, Giản Minh vào phòng bếp thu xếp, Hạ Tiểu Sơn ở bên ngoài vất vả gấp giá leo cho mèo vào lại thùng.

Hạ Thiên Nga rất đau lòng, nằm trên thùng meo meo bi ai gọi, cào cào Hạ Tiểu Sơn như muốn hắn trả lại chỗ cũ.

Sau đó Hạ Tiểu Sơn dọn đến ổ mèo, nó rốt cuộc cảm nhận được chuyện khác thường — tuy rằng nó ngủ ở đó không quá vài lần – nó vẫn đoán rằng Hạ Tiểu Sơn muốn đem nó cho người khác, nó hét thảm một tiếng, nhảy vào phòng bếp chui vô ống quần của Giản Minh, ôm cẳng chân của Giản Minh, chết cũng không chịu đi ra.

Hạ Tiểu Sơn ngồi xổm ở cửa phòng bếp tận tình khuyên bảo, “Không đem con đi cho người ta đâu, thật đó, đi cùng cha, cha mang con đi ở biệt thự.”

Giản Minh đang dùng đũa đánh trứng cười một tiếng, “Thật ở biệt thự?”

Hạ Tiểu Sơn xấu hổ gãi gãi đầu, “Đúng là biệt thự, đi ra cửa cũng mất hai mươi phút, xuống núi chỉ có một tuyến xe công cộng, nửa giờ có một chuyến.”

“A, vậy chẳng phải cậu sẽ hai tháng mới ra cửa một lần sao?” Giản Minh nhìn thấu bản tính trạch nam của hắn, “Cậu có xe?”

Hạ Tiểu Sơn lại gãi gãi đầu, “Sư huynh cho chìa khóa xe, nhưng tôi sẽ không lái, cũng không muốn.”

Giản Minh xoay người sang chỗ khác xào rau, ngữ khí khinh thường, “Suhuynh gì mà tốt vậy, nhà xe tặng không? Không chỉ là ‘Sư huynh’ đi?”

“……” Phía sau không có tiếng trả lời.

Giản Minh quay lưng lại nhìn hắn nghiến răng cười cười, “Ngủ vài lần?”

Hạ Tiểu Sơn nghẹn nửa ngày mới thừa nhận, “…… Một lần.”

Giản Minh lại xuy một tiếng, không nói nữa.

Hạ Tiểu Sơn ở phía sau liên tiếp vò đầu, không biết vì cái gì mà chân tay luống cuống, “Không phải như anh nghĩ đâu,” Hắn thanh minh, “Anh ta thiếu người trông nhà, xe nếu không có ai chạy cũng hư. Tôi chỉ với anh ta một lần, sau này cũng không phát sinh cái gì. Hiện tại người ta đã có bạn trai, cùng nhau đi nước ngoài.”

Giản Minh xoay người lại, vẻ mặt bình thản, “Tôi nghĩ cái gì ? Cậu chơi với ai đâu có gì liên quan tới tôi ?” Chân giơ vào mặt Hạ Tiểu Sơn, trên đó còn có một con mèo đang cố bám, “Dư hơi nói lời vô nghĩa ! Đem con của cậu đi chỗ khác ! hắt xì !”

Ăn bữa cơm chia tay, lúc ăn còn giả mù sa mưa nói vài câu hảo hảo bảo trọng, như vậy coi như là thực tế. Hạ Tiểu Sơn tiếp tục thu dọn đóng gói, Giản Minh về phòng ôm mèo xem phim kinh dị.

Nữ chính thần kinh trong màn hình vừa rít the thé vừa chạy, Giản Minh nước mắt giàn giụa, vừa gãi mèo vừa gạt lệ.

Anh hít hít mũi. Phòng không bật đèn, máy tính hiển thị bối cảnh quỷ quyệt, mắt mèo trong lòng một lục một lam, ở trong không gian đáng sợ như vậy, anh lại cảm thấy meo meo thương tâm. Đúng là con mèo.

Vương bát đản Hạ lông chân, đè lão tử xong liền chạy.

Lão tử anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong, so với đóa bạch liên hoa kia của cậu thua chỗ nào? Mẹ nó cậu cong như vậy , ở chung hai năm ngủ hai lần đều chưa coi trọng lão tử, thà rằng đi ở biệt thự nhà quê của tình một đêm còn hơn. Mắt chó có như mù, có gì hay.

Đi thì đi đi, mang luôn con mèo Trụi Lông này đi, cút càng xa càng tốt.

Giản Minh dùng hai tay bế mèo lên ngang mặt, hung tợn dọa nó, “Thứ không biết điều, cút đi.”

“Meo.” Hạ Thiên Nga hồn nhiên vô tội há miệng kêu.

“Hắt xì !”

Phim mới xem được một nửa, Hạ Tiểu Sơn lại gõ cửa, mang theo hai lon bia.

“Hôm trước uống dư, mang đi cũng phiền,” Hắn có chút do dự, “Ra ban công uống?”

Giản Minh hồn nhiên không biết chính mình đang đứng trên ranh giới định mệnh, chỉ nhìn chằm chằm vào lon bia rồi cân nhắc một lát…… Mỗi người một lon, chắc là không thể uống đến say rượu loạn tính, anh em một thời, về sau phỏng chừng cũng không có cơ hội gặp mặt, uống một lần cuối cùng, ngắm trăng ôn chuyện vậy.

— Hạ Tiểu Sơn cũng nghĩ như thế.

Vì thế anh nói một câu sau đó anh cho rằng ngu nhất đời này, “Uống.”

19

Mười giờ đêm, ban công Giản gia, hai cái ghế nhựa, hai lon bia rỗng.

Giản Minh cùng Hạ Tiểu Sơn chổng mông dựa vào ban công, nhìn dòng xe cộ phía dưới lui tới, đèn đêm lấp lóe.

Gió đêm hơi lạnh, ánh trăng động lòng, trong bụng tuy rằng chỉ có chút cồn, nhưng hai người vẫn cảm giác được men say.

“Về sau sợ là không có cơ hội gì để gặp.” Giản Minh nói.

Hạ Tiểu Sơn ừm một tiếng, tầm mắt bất giác chuyển về phía anh, theo bản năng muốn nhìn anh kỹ một chút.

“Chuyện công việc của cậu, mấy ngày hôm trước tôi đã quá lời, xin lỗi. Nhưng cậu thật không có tính toán gì?”

Hạ hũ nút do dự một lát, rốt cuộc mở miệng,“…… Tôi định đi học tiếp.”

“Ừ,” Giản Minh búng tàn thuốc, “Có kế hoạch là tốt rồi, người tốt như cậu, đừng tự hủy hoại mình.”

Hạ Tiểu Sơn gãi gãi đầu, “Tôi có chỗ nào tốt, vốn cũng chỉ là phế nhân.”

“Lúc đó vì sao lại bỏ việc?” Giản Minh còn nhớ rõ Hạ Tiểu Sơn lúc chuyển đến vẫn có đi làm, mỗi ngày bận rộn như chó điên, so với Giản Minh còn liều mạng hơn mấy lần, nhớ mang máng hình như là bỏ việc vào cuối năm, sau đó bắt đầu sống điên điên đảo đảo.

Hạ Tiểu Sơn chợt bất động. Lời này Giản Minh đã từng thuận miệng quan tâm qua, khi hắn vừa bỏ việc, với danh nghĩa làm bạn cùng phòng,. Hắn lúc ấy cũng không trả lời.

“…… Tôi đánh sếp.”

Giản Minh kinh sợ, “Đánh sếp á? Cậu thực gan dạ a, Hạ lông chân. Hắn đã làm gì cậu? Bội tình bạc nghĩa?”

Hạ Tiểu Sơn bật cười, “Anh nghĩ gì vậy ……”

Hắn quay đầu tìm ghế dựa ngồi xuống, nhặt lại cái lon rỗng lăn trên mặt đất, ngửa đầu uống cạn chút nước còn sót lại bên trong.

Chuyện đã qua lâu lắm rồi, chuyện cũ như vậy rất khó mở miệng, nhớ lại chỉ như những bức tranh không màu, vô vị.

“Không phải do tôi…… Là Tần Lãng qua lại với hắn .”

“Cậu bị cắm sừng ?”

Hạ Tiểu Sơn mò tìm điếu thuốc bỏ vào miệng, lần đầu tiên nói với người khác chuyện này, hắn có chút áp lực, sau đó cũng thoải mái, ngữ khí cũng nhẹ nhàng đi nhiều, chỉ là giọng điệu vô thức ngập ngừng, “Cũng không tính là phản bội, khi đó tôi và Tần Lãng có mấy tháng không liên lạc, chính tôi còn không biết chúng tôi có còn là người yêu hay không.”

Đây là lần đầu tiên Giản Minh nghe hắn nhắc tới quá khứ, còn có “Tần Lãng”. Anh ngồi cạnh Hạ Tiểu Sơn, cũng tìm điếu thuốc, Hạ Tiểu Sơn ném bật lửa cho anh. Hai người đồng thời phun ra nuốt vào một hơi thuốc.

“…… Tôi với Tần Lãng học chung trung học, cậu ta từ lúc đó đã rất dễ nhìn, thành tích tốt, biết kéo đàn violon, biểu diễn ngay ngày kỷ niệm thành lập trường, làm toàn bộ nữ sinh điên đảo. Nhưng cậu ta không hề để ý ai, chỉ thích chơi với tôi. Chúng tôi khi đó còn nhỏ, không hiểu chuyện, có yêu cũng nói không nên lời. Sau này cậu ta vào một trường trung học danh giá, học đàn violon cùng danh sư, thường xuyên viết thư cho tôi, gọi điện thoại. Tôi có một lần trốn học đi tìm cậu ta…… Mọi chuyện bắt đầu. Nghỉ hè sau khi thi đại học, hai chúng tôi làm tình ở nhà, bị ba tôi phát hiện.”

“Ba tôi đánh tôi đánh tới nhập viện, đúng là ‘Đánh gãy chân’, còn nói nếu không chia tay Tần Lãng, liền đoạn tuyệt quan hệ. Cách đó không lâu mẹ tôi mất sớm, ba tôi ngoại trừ việc cho tiền chưa bao giờ quản tôi. Lúc ấy xương cốt cứng rắn, cuối cùng bỏ nhà đi. Sau này cùng Tần Lãng lên thành phố học đại học, học phí học kỳ thứ nhất là do Tần Lãng tìm cách lấy của gia đình ra cho tôi, sau chính mình nhận đến ba công việc, thiết kế……”

“Mọi chuyện vẫn tốt cho đến lúc tốt nghiệp, xin vào công ty kiến trúc rất lớn, tiền lương đãi ngộ cũng tốt, tôi cho rằng đã khổ tận cam lai, lúc này mới phát hiện chuyện với Tần Lãng đã nhạt dần…… Cậu ta ra nước ngoài học đàn, lúc gần đi mới nói một tiếng với tôi, sau đó rốt cuộc không liên hệ được nữa ……”

“Lễ Giáng Sinh cậu về nước, tôi đến nhà tìm cậu. Tôi hỏi cái gì cậu ta cũng không trả lời, tôi muốn đi, cậu ấy cũng không quản. Sau đó chúng tôi ngủ chung một giường, không có làm tình. Nửa đêm tôi nghe thấy cậu ấy tại gọi điện thoại cho ai đó, rất thân mật, nghe ra bọn họ biết nhau ở nước ngoài, cùng đi qua rất nhiều nơi, người nọ muốn cậu ấy nói với tôi, Tần Lãng nói đợi một lát. Tôi một đêm không ngủ, trời chưa sáng liền đi. Cậu gọi điện thoại, tôi cũng không tiếp.”

“Tối hôm sau, tôi còn nghĩ mình để quên một phần tư liệu công tác tư quan trọng ở nhà cậu ta, chìa khóa cũng chưa trả cậu ta. Liền đi qua đó, kết quả nhìn thấy cậu ấy và tân phó tổng của công ty mình đang ở trên giường …… Tôi liền đánh.”

“Phó tổng bị tôi đánh đến mức dạ dày xuất huyết. Tần Lãng liên tiếp giúp tôi cầu tình, phó tổng mới đồng ý giải quyết riêng không báo công an. Sau đó Tần Lãng tiếp tục xuất ngoại, chúng tôi rốt cuộc không còn liên hệ. Phó tổng trong công ty chèn ép tôi, tôi liền từ chức.”

Hắn dừng lại, móc thêm một điếu thuốc, chậm rãi đốt.

Giản Minh trầm mặc một lát, “Tôi không rõ, người sai là Tần Lãng, cậu vì sao không đánh cậu ta?”

Hạ Tiểu Sơn rít một hơi thuốc nhả khói tầng tầng, hồi lâu không đáp chuyện.

Hắn đương nhiên luyến tiếc. Lại nói hắn cảm thấy hai người lúc ấy thành ra như vậy, nguyên nhân lớn nhất là do hắn — hắn cùng Tần Lãng trường học không giống nhau, gia thế bối cảnh không giống nhau, kết giao bằng hữu cũng không giống nhau. Lên đại học rồi, đề tài trò chuyện càng ngày càng ít, thời gian ở cùng nhau cũng càng ngày càng ít…… Vài năm hắn làm việc như điên, cơ hồ không còn thời gian ở bên Tần Lãng, Tần Lãng tập đàn áp lực lớn, hắn cũng không biết cổ vũ làm sao , thêm tính cách hắn khép kín, không giỏi giao tiếp, chưa bao giờ tham dự buổi hòa nhạc của Tần Lãng cùng các bằng hữu, mà lúc ấy hắn cũng chỉ thích đánh Muay Thái, trong mắt người làm công tác văn hoá như Tần Lãng liền trở thành thập phần bạo lực, ngay cả các sư huynh đệ của hắn cũng là một đám thô lỗ không câu nệ……

Giản Minh nhìn vẻ mặt hắn liền biết hắn suy nghĩ cái gì, còn nhớ lại người này từng trở mặt với anh chỉ vì anh xúc phạm đến Tần Lãng, anh thở dài, “Cậu bị người ta phản bội còn coi người ta là thánh mẫu bạch liên hoa, nhớ mãi không quên. Giữa hai người lại có mâu thuẫn, rõ ràng cậu ta chưa kết thúc chuyện với cậu mà đã lên giường cùng người khác, đó rõ ràng là cậu ta không tốt, phải đánh.”

Hạ Tiểu Sơn vẫn không nói gì, chỉ rũ mắt ảm đạm, toát ra chút bi ai.

Tần Lãng đến nay vẫn chưa rời khỏi mộng mị của hắn, cảm tình mười một năm, làm sao có thể nói buông liền buông, đối với hắn như thế nào, hắn cũng chỉ nghĩ Tần Lãng tốt lắm.

“Sau đó tôi rốt cuộc không dậy nổi tinh thần tìm việc khác nữa, tôi ý thức được mấy năm nay mình liều mạng như vậy, đều là vì muốn cùng một chỗ với Tần Lãng , vì để xứng với cậu ấy, thế nhưng thực ra chúng tôi luôn luôn không phải là người cùng một thế giới…… Hiện tại cậu ta đi rồi, tôi đột nhiên không biết tôi phấn đấu là vì cái gì……”

“Không thể vì chính cậu hay sao?” Giản Minh nói.

Hạ Tiểu Sơn nhếch môi cười cười, “Đúng vậy, tôi nghĩ thông rồi, về sau đều là vì chính mình.”

Hắn nói rất tiêu sái, cười lại rất xót xa. Giản Minh lần đầu tiên thấy hắn thần tình nghẹn khuất như thế, nhịn không được đành vỗ vỗ lưng hắn như dỗ chó nhỏ, kéo đầu hắn dựa vào vai mình, “Được rồi được rồi, tốt xấu gì đời này cậu cũng đánh sếp ra bã rồi, xem như nhân sinh viên mãn. Huống hồ cậu không phải tính đi học tiếp hay sao? Có tính toán là được, đừng ủ rũ. Có muốn nghe chuyện tên khốn Hà Thụy Thăng hay không?”

Hạ Tiểu Sơn cũng do bị ánh trăng cùng hồi ức làm cho say, một hán tử lưng hùm vai gấu, lại như chó điên cọ lên vai Giản Minh không chịu đi, hình như bị gió đêm thổi lạnh, hít hít mũi nói, “Anh kể đi.”

Giản Minh sắp xếp một chút, cuối cùng cảm thấy không có gì đáng nói — anh cùng tình thánh Hạ Tiểu Sơn không giống nhau, sớm đã coi họ Hà là tiểu tiện nhân mà quên đi, hiện tại nhớ lại cảnh tượng lúc trước của hai người, cơ hồ đều là mơ hồ không rõ.

“…… Cũng không có chuyện gì,” cuối cùng anh thở dài, “Chính là một đàn anh thời đại học của tôi, dưới giường là anh tuấn thiếu nam, trên giường là phong tao thiếu phụ, trăm phương nghìn kế bẻ cong thẳng nam như tôi. Chúng tôi qua lại cỡ hai ba năm, sau này nhà hắn âm thầm an bài, hai tháng đó hắn không để ý đến tôi, chuyện vừa xong liền thông báo sẽ đi lấy vợ.”

“Tôi hỏi hắn gay đến như thế làm sao lấy con gái nhà người ta, hắn nói trong giới rất nhiều người làm như vậy, đến tuổi liền kết hôn, còn nói trong lòng hắn vẫn yêu tôi, đối với vợ không có cảm tình. Tôi chỉ nói hắn phải đối tốt với vợ, rồi đoạn tuyệt. Sau này ngẫm lại vẫn thấy đáng cười — hắn bẻ tôi đến cong, kết quả tự mình thẳng lại.”

Hạ Tiểu Sơn có chút ngốc ngửa đầu nhìn anh, “Anh không khó chịu sao?”

“Tôi làm gì có nhiều thời gian thương tâm a, Hạ tình thánh. Khi đó vừa lúc tôi biết cha mình có bệnh ung thư, nơi nơi vay tiền làm phẫu thuật, làm xong cũng không chống đỡ được bao lâu. Cha tôi vừa đi, tinh thần mẹ tôi liền không còn bình thường, ngay cả tôi cũng không nhận ra, vào nơi an dưỡng cũng cần tiền. Tôi vội vàng vay tiền, vội vàng chiếu cố mẹ tôi, chút chuyện vớ vẩn với hắn, chỉ là cặn bã.” Giản Minh nói ra rất nhẹ.

Phụ thân qua đời, mẫu thân sinh bệnh, mắc nợ quỵ lụy, người yêu còn cùng người khác kết hôn, làm sao có khả năng coi nhẹ như vậy ? Hạ Tiểu Sơn lẳng lặng nghe, trong lòng so đo với chuyện của mình, cảm thấy còn khổ sở hơn. Miệng hắn khó mở, nói không ra câu, chỉ có thể thẳng lưng ôm lấy Giản Minh.

Giản Minh đang giả bộ vân đạm phong khinh, bị hắn ôm một cái liền như đổ vỡ, nhất thời sống mũi cay cay. Anh cứng rắn khụ một tiếng, nói sang chuyện khác, “Sau này có chút ổn định, trước sau làm quen vài cô, cơ hồ đều chưa kết giao vượt qua ba tháng. Không biết vì cái gì, chỉ cảm thấy tình cảm chưa tới……”

“Cô cuối cùng này quen nhau là dài nhất, một ngày trước khi chia tay, tôi gặp lại Hà Thụy Thăng cùng vợ hắn trên đường, vợ hắn còn đang bế con. Hắn trước mặt vợ còn dám nói tôi là bằng hữu, đêm đó còn gọi cho tôi, nói hắn hai năm nay ở cùng lão bà không êm thấm, trong lòng vẫn nhớ đến tôi, còn muốn ‘tiếp tục lén lút’. Mẹ nó đồ thối tha! lão tử hận không thể thò tay qua điện thoại bóp chết hắn ! Cúp máy rồi tôi liền nghĩ, tôi không thể giống hắn, không yêu còn hại một đời con gái người ta, nên sau đó tôi chia tay bạn gái……”

Hạ Tiểu Sơn vỗ đầu anh, vuốt ve vuốt ve, khàn khàn nói, “Tôi sớm nói qua, anh gay lòi.”

“Cút đi,” Giản Minh nói, “Tôi cảm giác tôi còn có thể cứu lại một chút.”

“Chỗ nào của anh còn có thể cứu?” Hạ Tiểu Sơn ha ha nở nụ cười, vui vẻ một lát lại nói, “Thực ra…… Loại người như anh sống thật khó khăn, mặc kệ gặp chuyện gì, trời có sụp xuống cũng phải giả bộ như mình vẫn ổn, sống chết gì cũng phải giữ lấy mặt mũi thể diện, anh tuấn tiêu sái……”

Giản Minh cũng cười , “Uy, câu cuối cùng cũng không phải là khen đi?”

“Là khen đó,” Hạ Tiểu Sơn rất nghiêm túc, “Tôi rất khâm phục anh, anh rất tốt. Thật sự rất tốt.”

Giản Minh vỗ vỗ tay hắn trên đùi mình, “Thực ra tôi cũng rất bội phục cậu, thô kệch như vậy cư nhiên lại là tình thánh. Bề ngoài thô kệch, nội tâm tinh tế, ngây thơ đến sợ.”

“…… Cái này cũng không phải là khen đi?”

“Ha ha ha bị cậu phát hiện rồi!”

Hai người cười nhau một trận, lại đồng thời trầm mặc, mặt mũi có chút kích động mà ửng đỏ. Sau đó không ai nói thêm gì, chỉ lẳng lặng tựa nhau cùng ngắm trăng. Qua thật lâu sau, Giản Minh đột nhiên thò tay sờ soạng bốn phía. Hạ Tiểu Sơn lập tức chuyền thuốc cho anh, cũng tự mình ngậm một điếu, châm lửa, rồi lại dùng thuốc của mình đưa đến bên miệng Giản Minh, mồi thuốc cho anh.

Giản Minh chu môi hút thuốc, phun ra nuốt vào hai ngụm, đột nhiên thở dài, “Cậu đi rồi sẽ không có ai hút thuốc với tôi.”

Hạ Tiểu Sơn ***g ngực phập phồng kịch liệt, không nói gì, tay vòng qua vai anh bất giác xiết chặt hơn một chút.

“Phim kinh dị không ai xem chung, tản bộ không ai đi chung, luận bàn quyền cước cũng không ai bàn chung, buổi tối ngủ cũng không nghe thấy tiếng mèo kêu nữa.”

“Làm hai món mặn một món canh, một người ăn không hết……”

Anh nhìn Hạ Tiểu Sơn, nhẹ thở một vòng khói, thấp giọng nói, “…… Cậu đừng đi, Hạ Tiểu Sơn.”

Hạ Tiểu Sơn gỡ điếu thuốc khỏi miệng, nghiêng đầu hôn anh.

[ Cảnh cáo chương sau hỗ công. Văn này là hỗ công, là hỗ công, ngay từ đầu đã nói rõ ràng viết rõ ràng là hỗ công.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.