Vào quán bar, chọn bàn ở góc, Giản Minh trước hết lấy ra bốn hồng bao, đưa cho ba lão bạn cùng phòng và Hạ Tiểu Sơn.
“Này là cái gì?” Hạ Tiểu Sơn rất kỳ quái.
Ba người kia đã mở phong bao nhìn thử, bên trong là một trăm đồng. Giản Minh nói,“Tiền đó là tượng trưng, lão ca này chiều nay đã gửi hết tiền vào tài khoản mọi người. Các anh em, tôi vốn không nhiều lời, cũng đã gọi điện báo cho đại tẩu của anh em rồi ha, đêm nay tôi mời mọi người uống thâu đêm, uống thỏa thích, uống cho đã đời đi rồi tôi sẽ đưa mọi người về tận nhà.”
Ba người kia đều vỗ vỗ bả vai Giản Minh, có người đấm đấm vào ngực anh.“Tiền này đều là mượn phụ huynh cả, không vội, còn cậu tối nay lại coi như rỗng túi,” Đại Mã nói,“Làm gì mà liều mạng như vậy, nghe nói tháng trước lại bệnh?”
“Tôi liều mạng lúc nào,” Giản Minh cười cười,“Chuyện gì đủ khả năng thì tôi làm, thật sự không được tôi cũng không cố đâu, tôi đặc biệt thích sống!”
“Cậu mẹ nó thích làm bộ,” Nhị lăng tử nói,“Năm kia ai hơn nửa đêm tăng ca rồi té xỉu trong văn phòng công ty? May mắn đêm đó tôi có hứng đến tìm cậu đi uống rượu, bằng không bất ngờ chết còn không ai biết.”
Tam Hầu vỗ đầu hắn,“Nhổ nước bọt ra ! Miệng thối !”
“Phi phi phi !”
“Tôi đâu phải không biết giữ gìn sức khỏe hả, lão tử hiện tại khỏe mạnh hồng hào, mọi người lo lắng cái lông!” Giản Minh tiêu sái vung tay lên,“Không nói nữa! Uống rượu ! Tiểu ca, cho bên đây một thùng bia ! Mọi người có uống Whisky hay không?”
Bọn họ còn đang ầm ĩ, Hạ Tiểu Sơn cúi đầu khẽ mở hồng bao của mình ra, bên trong ngược lại không có một trăm đồng tiền, chỉ có ba tờ giấy viết “Phiếu rửa bát”, hắn ngẩng đầu mờ mịt nhìn về phía Giản Minh, bởi vì một bên lỗ tai nghe không thấy, cho nên lớn tiếng hỏi, “Này là?”
“Phiếu rửa bát ớ –,” Giản Minh hét vào lỗ tai bên kia của hắn, rõ ràng từng chữ,“Đây là cám ơn chú em lúc trước hầu hạ anh, lão tử đại phát từ bi nguyện ý rửa bát ba lần, ngày nào đó nếu không muốn rửa thì cứ lấy dùng. Ai, tiểu ca ! Rượu ở đây này ! Người đâu rồi? Vừa rồi còn đi ngang qua!”
Tâm tình anh hôm nay tốt đến mức khó tiết chế, cũng không đợi được người phục vụ, trực tiếp nhảy đến quầy bar bưng rượu ra mời. Hạ Tiểu Sơn cẩn thận gấp mấy tờ phiếu rửa bát bỏ vào trong túi quần, thuận miệng hỏi đại Mã,“Mã ca, anh ấy trả mọi người tiền gì thế? Mượn rất nhiều à?”
“Cậu không biết? Cậu ta không kể cậu nghe sao?” Nhị lăng tử chen vào,“Nhà của cậu ta mấy năm trước xảy ra chuyện, mượn khắp bằng hữu thân thích cũng không đủ, lúc đó bọn anh đây chỉ mới ra trường nên chưa có tiền, đành mượn người nhà cho cậu ta. Cái tên đó mấy năm nay cày như trâu kiếm tiền trả nợ, chứ không thì một quản lý cấp cao sao lại có thể thuê chung nhà với tên thất nghiệp như cậu được?”
“Ai mướn cậu nói nhiều ! Thứ miệng rộng lưỡi rẻ ! lão Tứ nếu muốn nói sẽ tự nói!” Đại mã cho hắn một cái tán !“Đi phụ lấy rượu !”
Hạ Tiểu Sơn ngây mặt ra lui về góc, tay vô thức sờ sờ mấy tờ giấy trong túi quần. Giản Minh không nói với hắn cũng không có gì lạ, có rất nhiều chuyện hắn cũng đâu nói với Giản Minh. Bọn họ chỉ là quan hệ bạn cùng nhà, việc riêng của nhau nếu lười nói cũng không nên hỏi.
Chỉ là Giản Minh tên này luôn cố tỏ vẻ phong lưu phóng khoáng, chí khí ngời ngời, xuống lầu mua bao thuốc lá cũng phải ăn mặc ngay ngắn chỉnh tề, thật đúng là nhìn không ra đã có lúc sa sút như vậy.
Giản Minh cùng nhị Lăng tử nhanh chóng kéo hai thùng rượu trở lại,“Chỗ này nhạc sống đến tám giờ mới diễn, còn kém bốn mươi phút, chúng ta uống trước ?”
“Uống !” Một đám hán tử không âm nhạc cũng khải hoàn.
Nhóm nhạc chưa đến, quán rượu liền mời một sinh viên lên kéo đàn giúp vui, dạo nhạc nửa ngày vẫn chỉ khiến lượng khách thưa thớt trong quán ngáp ngắn ngáp dài, cuối cùng cậu chàng cũng nản, trực tiếp ngồi xuống giữa sàn ngâm nga.
Hạ Tiểu Sơn trốn trong góc hẻo lánh thản nhiên tu ừng ực hai chai bia, cảm giác khô nóng sôi trào lên não, hắn đi lên nói với cậu ta,“Người anh em, để tôi thử một chút.”
Giản Minh còn bận đập bàn cùng bạn hữu ôn chuyện năm đó trong trường có tên béo đi hái hoa, đột nhiên nghe được một khúc nhạc phi thường quen thuộc – nhưng tên là gì anh lại không thể nhớ, anh từ nhỏ ngũ âm không toàn diện, nhạc cụ không quen, dù sao thường xuyên nghe nhạc đệm trong phim cũng là thưởng thức rồi — ngẩng đầu vừa thấy liền trừng mắt rống lên một tiếng, “Mẹ nó nhìn kìa ! Hạ lông chân như thế nào lại chạy lên sân khấu kéo tỳ bà!”
Ba người kia vừa quay đầu nhìn liền đập bàn trăm miệng một lời,“Đó là đàn violon !”
Dưới ánh đèn mù mờ, Hạ Tiểu Sơn mặc áo thun ba lỗ cùng quần đùi, vai còn vác hai cái bao tay boxing, lưng hùm vai gấu đứng ở giữa sân khấu, điêu luyện khép hờ mắt kéo một khúc nhạc anh không rõ tên, nhìn thiệt quỷ dị, nói cho lịch sự thì như mãnh hổ ngửi tường vi, nói thẳng ra thì là chó dại liếm bi. Giản Minh nhìn tới nhìn lui trong đầu cũng chỉ có một câu — Hạ lông chân a Hạ lông chân, chân nhân bất lộ tướng, làm bộ một lần cũng khiến người ta mắc ói mười năm!
Nói cho thật thì Hạ Tiểu Sơn kéo đàn cũng không được tốt lắm, lúc được lúc ngừng, thiếu một nốt dư một quãng, thêm cái ngoại hình đáng sợ của hắn, làm khán giả kinh ngạc một chút, sau đó lại tiếp tục ngáp. Chỉ có Giản Minh còn chống cằm nghe rất hứng thú, tay còn vỗ bàn lấy nhịp.
“Không tệ ha?” anh hỏi ba tên kia.
“Cũng không tệ lắm cũng không tệ lắm.” ba người thẳng thắn gật đầu, sau đó hiểu rõ mà liếc nhìn nhau, đồng loạt vụng trộm thở dài — khó nghe như vậy, lão Tứ ngươi thật là tai trâu.
Hạ Tiểu Sơn chỉ kéo được dăm ba phút, dàn nhạc chủ xướng của bar cũng tới, kéo theo một đám mộ điệu cuồng loạn, chen chúc đến mức đẩy Hạ Tiểu Sơn rớt khỏi sân khấu. DJ thuận đà mở đĩa, nhạc còn chưa dạo xong đã nghe ồn ào như ong vỡ tổ, xa hoa truỵ lạc, Giản Minh cầm theo ly rượu chen vào đi tìm Hạ Tiểu Sơn, giữa đám đông náo nhiệt cũng ráng hả họng hét to,“Kéo tỳ bà nghe hay lắm! Hạ lông chân !”
Hạ Tiểu Sơn buông đàn violon xuống, sau đó trượt khỏi sân khấu bằng cột múa của vũ công, khí phách mười phần rống to,“Cả nhà anh kéo tỳ bà ! Giản tứ nương !”
“Cút đi — !”
Ca hát nhảy múa quay cuồng thác loạn, Giản Minh cùng Hạ Tiểu Sơn ngồi dưới sàn ôm một két bia xìm xầm với nhau, vừa khui nắp là nốc cạn, lần lượt từng chai, không thể nói tửu lượng ai mạnh hơn ai, bàng quang ai to hơn ai. Hạ Tiểu Sơn vung tay mười lần hết chín lần thua, uống đến mức mặt đỏ như đít khỉ, cố gắng nhịn tiểu, chỉ mặt Giản Minh mắng,“Ai không nín được ! Anh mới không nín được ! Anh đứng cũng đứng không vững !”
“Lão tử đứng không vững cái rắm ! Lão tử lúc này có thể vừa múa vừa leo cầu thang !”
“Thổi cho một cái nè!” Hạ Tiểu Sơn cho một hơi đầy mùi rượu phả lên mặt anh.
Sẵn hoa mắt, có hơi cồn cũng chẳng tỉnh táo gì, Giản Minh đại trượng phu nói được làm được, dứt khoát trèo lên sân khấu. Cởi áo khoác, mở nút sơmi, quệt mông ủn một cô gái đang nhảy khí thế qua một bên, eo thon chân dài đưa đẩy theo điệu nhạc.
Tiếng thét bên dưới ngay lập tức chói tai đến mức muốn tung nóc nhà!
Hạ Tiểu Sơn trợn tròn mắt , trong đầu từng trận choáng váng, lăn qua lộn lại một câu –mẹ anh chân nhân bất lộ tướng, phát tao một lần bức chết người khác mười lần!