Kỷ Linh Thần Quân

Chương 10: Chương 10: Gỗ Kim Sát!




Quyển 1: Thần Quân Tinh!

Phù phù... Thở dốc một hơi mới khiến hắn có thể ổn định lại thân hình một chút, hắn là người cuối cùng nên có thể từ từ xách hai thùng nước từng bước đi về phía trước. Tuy vậy nhưng vô cùng mệt nhọc, huống chi đây chỉ là ưu đãi duy nhất, sau này nhất định hắn sẽ giống như đám thanh niên, hai tay dang ngang mà luyện.

Quả thực vô cùng khó khăn với những người mới, thậm chí là cả những người cũ từng luyện qua hai lần phía trước hắn cũng phải ngã gục khi mới vượt qua được hai hoặc ba chướng ngại vật.

- Chướng ngại vật thì vẫn còn khoảng bốn, năm cửa nữa. Vậy mà những người này lại gục ở đây. – Kỷ Linh thầm hạ đám người này xuống thêm một bậc xuống tầng dưới chót, đa số trong bọn hắn là người bị loại từ vòng đầu mà không hề có chút cố gắng.

May thay đoạn đường đi này cũng không có dài như lúc hắn chạy năm vòng sân tập lúc sáng, cùng lắm chỉ bằng một phần năm của nó, khoảng hai vạn bước – năm chục trượng.

(* 1 trượng = 4m)

Xách nước đến trước trướng ngại vật đầu tiên, trước mắt hắn là một đoạn đường ba trượng, dưới đất đầy dây rợ lung tung cùng với những tấm lưới cản trở bước chân không thể nhảy của những người mới.

Hai bên đường đi còn có hàng cọc gỗ xếp thành một cái miệng có đống răng nhọn hoắt như hàm cá mập lộn xộn. Bằng gỗ nhưng lực sát thương của nó lại không hề giống chất liệu gỗ thường, đây là gỗ Kim Sát, dăm gỗ như kim, ván gỗ cứng như sắt.

Tưởng chừng như cứng rắn vì tác dụng nhưng lại dễ gãy, dễ vỡ; một khi chạm mạnh là nó sẽ vỡ ra thành những cây dăm đâm vào da thịt, nếu không cẩn thận sẽ làm rách mạch máu dẫn đến tử vong.

Chỉ trong quân đội Phong gia mới có phương pháp đem nó lấy ra khỏi cơ thể. Mà sử dụng nó làm ám khí liền vô cùng lợi hại, chỉ sợ là vô địch thủ.

Nhìn lấy hàng loạt gỗ Kim Sát được chế thành miếng tam giác mỏng, một cảm giác ớn lạnh toàn thân cùng da gà nổi lên, hơi rùng mình một cái.

- Đi mau! – Bỗng phía sau có tiếng thúc dục mang theo ý tức giận, nổi nóng.

Kỷ Linh tò mò quay lại liền thấy được một loạt người xếp hàng phía sau, sơ bộ cũng phải gần mười người, mà phía sau dường như vẫn còn nhưng bước chân bọn hắn thong thả hơn nhiều.

- Hẳn là sợ mang theo thùng nước này quá lâu nên mỏi tay. – Kỷ Linh nghĩ như thế cũng để ý qua phía Phong Hoa.

Thấy Phong Hoa đồng dạng, sắc mặt không tốt nhìn về phía hắn thì Kỷ Linh mới chịu giơ ngang hai tay đi qua.

Mới giơ lên, hai tay hắn có chút chùn xuống bởi lực tay vẫn còn yếu, chỉ cách khoảng một – hai milimet nữa thôi là gặp nguy. May thay hắn cố gắng thêm lực lên trên cánh tay để nó ổn định ngang thân.

Đại đa số ở đây có cẳng tay giống hệt về kích thước nên sử dụng chung một khu, người như Phong Hùng, cẳng tay gấp rưỡi Kỷ Linh phải sử dụng bên khác, chiều cao của hắn cũng là như thế.

Giống như một loại chiếu cố đặc cách cho hắn vậy.

Nhưng Kỷ Linh không chú ý quá lâu vào bên kia, hắn còn phải tập trung vào bài tập của hắn.

Nhưng có may ắt có rủi mà trong rủi hẳn có may. Bên Kỷ Linh như yếu ớt hơn lại có thêm chỗ để cho bọn hắn nghỉ ngơi giữa đường, khoảng ba nơi như vậy. Bên Phong Hùng kia lại không có, chứng tỏ một điều rằng ở đó khỏe hơn chỗ Kỷ Linh.

Đi khoảng gần mười ba trượng, Kỷ Linh bắt gặp một đường gỗ trống trải, mà bên ngoài có hai cái bệ đá.

- Chắc chắn là chỗ để thùng nước! – Trong lòng hắn chắc chắn là như vậy thì quả thực không sai đi đâu được.

Hắn vội vàng, bước chân hơi chút luống cuống vì chịu đựng đã quá đủ rồi. Dù chỉ đi có gần năm mươi mét nhưng ngoài việc xách nước luyện cẳng tay, hắn còn phải đi trong tư thế đứng tấn luyện chân.

Vì thế nên hắn mới vội nghỉ ngơi. May thay Phong gia vẫn biết bảo hộ hậu bối của mình, sử dụng phương pháp an toàn nhất. Đó là mỗi cách một đoạn sẽ có người kế tiếp tiến vào ải thứ nhất để không vướng víu, thậm chí đổ tội cho người đằng sau ảnh hưởng đến hắn.

Cho dù có bị dăm Kim Sát đâm trúng cũng là do bản thân hắn yếu kém.

Mà cái tên thúc dục hắn đi mau kia cũng đồng dạng, cách hắn khoảng một trượng – bốn mét. Điểm chết tiệt nữa là khoảng cách hai bên tuyệt đối phải giữ bốn mét. Mà hắn thì một là ảnh hưởng đến người sau hoặc ngược lại, tên phía sau sẽ thúc hắn mau đi kết thúc.

Đó cũng là một lý do khác để hắn vội vàng chạy nhanh tới.

- Mẹ kiếp, tên đằng sau sao lại nhanh như vậy?

Kỷ Linh mới nghỉ được một lúc đã thấy tên hối thúc hắn phía sau đã đuổi kịp. Điều đáng sợ nhất là thiện tâm của Thiên Phàm, thấy người không chịu nổi là bắt đầu phật quang đại phóng thì mau nhấc lên thùng nước và tiếp tục đi về phía trước.

- Nhân từ với kẻ địch chính là hại mình… - Kỷ Linh thở dài một hơi, cũng không còn cách khác vì cái thân thể này là hắn mượn, khó chịu hắn điều khiển.

Điều hắn mong muốn nhất chính là phá xác này đi và xây lại thân thể mới. Để bản thân vẫn là bản thân, mình vẫn là mình. Ở cái thế giới thực lực hay quyền lực vi tôn này, lại lấy tâm cừu đi đo lòng sói thì khác nào nửa bước trên đoạn đầu đài.

Kẻ đằng sau thấy hắn đi nhanh như vậy, cũng vui vẻ, mau chóng chạy đến thế chỗ của hắn.

Tên này vậy mà ngoan độc, dừng lại hồi lâu, đến khi người thứ hai đằng sau hắn không chịu nổi, khuôn mặt như ăn phải ớt, mồ hồi tuôn rơi, tay run run gần như chạm vào miếng gỗ Kim Sát hình tam giác mới chịu rời đi.

Sở dĩ hắn rời đi trong phút chót như vậy chính là vì Phong Hoa vẫn đang nhìn lấy, chỉ cần người phía sau bị gỗ Kim Sát đâm trúng, kẻ đằng trước nhất định chịu phạt vì ở quá lâu.

Kỷ Linh đi được một đoạn, hai tay nghỉ chưa đủ, dần cảm thấy cơ cẳng tay lẫn chân đều căng cứng, sâu trong lớp da là những thớ cơ đứt đoạn, cảm giác nhức nhối ở vai, cẳng tay lẫn chân đều khiến hắn khó khăn, thống khổ bước đi.

Từng bước hạ xuống nặng nề như thái sơn áp đỉnh, cơ thể hắn mệt không cách nào hình dung. Nhưng vì sinh tồn, hắn nhất định phải vượt qua toàn bộ những thử thách này.

Vượt qua ải thứ nhất, hắn được nghỉ một đoạn thời gian khá lâu vì về trước kẻ thứ hai một đoạn khoảng một trượng, dựa theo tốc độ của kẻ đằng sau hắn thì khoảng gần chục phút nữa mới tới nơi.

Chưa kể đến còn có những tấm lưới ở phía dưới chân lộn xộn ngăn cản đường đi, không cẩn thận liền vấp chân ngã. Chẳng những bị loại mà trên thân khẳng định có không ít vết dăm gỗ Kim Sát.

Chính vì thế nên hắn mới cố gắng kéo dãn khoảng cách vì bọn hắn sẽ phải cẩn thận tốn thời gian thoát khỏi chỗ đó, Kỷ Linh sẽ có thời gian nghỉ lâu hơn chút.

Kỷ Linh đảo đảo mắt như nghĩ ra điều gì, khóe miệng hơi nhếch lên như chuẩn bị làm điều gì đó động trời.

Thời điểm tên phía sau vừa mới tiến lên, Kỷ Linh khôi phục lại được một chút, hắn đặt thùng nước xuống đất; chân tay khởi động thoáng một cái xem như giãn gân giãn cốt, từng khớp xương cứng ngắc kêu lạch cạch, rắc rắc vô cùng sướng tai.

Kẻ phía sau suýt chút nữa khiến người thứ ba sau Kỷ Linh bị thương thấy Kỷ Linh như này cũng khó hiểu nhíu mày.

- Ngươi đứng đó làm gì?! Còn không mau đi! – Người này phẫn nộ hét lên phía Kỷ Linh.

Mà vị trí của hắn sát mép, còn khoảng ba bước nữa mới xem như hết đoạn Kim Sát Thứ.

Mà Kỷ Linh làm như không nghe thấy, cũng không quay lại liếc hắn một cái, mà vẫn khởi động cơ thể một cách chậm rãi, cảm nhận từng đợt đau nhức truyền đến như đang thưởng thức một món mỹ vị.

Qua vài phút, hắn mới liếc qua đằng sau nhưng vẫn tận lực che giấu không để tên kia thấy được. Người đằng sau Kỷ Linh vẫn một mực duy trì khoảng cách cũng như cố gắng giữ vững thùng nước.

Kẻ này nhíu mày càng sâu, trong lòng không biết nghĩ gì, nhưng thông qua ánh mắt của hắn có thể nhận rõ thù hận cùng sát cơ bắt đầu nổi lên. Mà Kỷ Linh cũng chẳng thèm quan tâm tới mấy thứ đó, tần suất liếc mắt của hắn ngày càng nhiều.

Đến khi trong mắt kẻ phía sau lóe lên tinh mang, Kỷ Linh để ý thấy tay hắn có thể chống đỡ thêm một lúc vậy mà hạ xuống. Trong chớp mắt, hắn nhận ra tên này đang cố ý để mình chịu phạt nhưng với trí thông minh của người hai thế, hắn đã kịp thời nhận ra.

Hắn nhanh tay nhanh chân lại bình tĩnh, bước một bước về phía trước, cố gắng kéo dãn khoảng cách với tên kia.

Tên sau hắn vậy mà hơi cố gắng nhấc lên thùng nước, cản tay hắn hạ xuống. Sau đó, hắn vì hạ xuống cánh tay và nhấc lên đột ngột, phần Kim Sát thứ phía trên như sắp chạm vào da hắn thì lại buông lỏng.

Nhưng đã mất đi cân bằng, hắn rất khó lấy lại cái cảm giác khi mà chân tay gần như mất hết dây thần kinh. Kỷ Linh nghỉ ngơi lâu như vậy cũng là vì để khôi phục lại chút cảm tri. Bởi ải kế tiếp là hắn phải đặt thùng nước lên lưng và bò không chạm đất qua quãng đường bảy trượng.

Chân hắn luống cuống, hắn cố gắng để bản thân đứng vững lại nhưng bất thành. Chẳng những vì từng đoạn võng lưới từ dây to, dây nhỏ bện ngáng chân hắn; còn tại địa hình dưới chân của hắn bấp bênh càng thêm khó khăn.

Cuối cùng kẻ ác nhận ác báo, hắn ngã ra phía trước, hai tay đều chạm phải Kim Sát thứ, thùng nước hắn cố gắng gìn giữ đều trở thành công cốc. Kim Sát thứ vừa chạm vào da tay lập tức vỡ tan, hóa thành vô số dăm gỗ đâm sâu vào trong da hắn. Chấm máu li ti nổi lên rồi dần lớn hơn, thành giọt nước chảy xuống.

Nhìn thấy tên kia tức giận, trong lòng kẻ thứ ba đi sau cùng Kỷ Linh phía trước cũng cảm thấy sảng khoái đôi chút, nhất là cái vẻ mặt âm trầm như c** ngâm đó.

Theo sắc mặt của hắn thì chắc chắn không có đau đớn nhưng rất nhiều phẫn nộ, không rõ có phải là vì dây thần kinh bị tê liệt hết hay không.

Mà những người phía sau không biết chuyện đằng trước diễn ra như nào, nhưng hơi thấy được hàng gỗ rung nhè nhẹ là biết có người không may chạm vào. Trong lòng bọn hắn đủ loại lời nói, đủ loại thái độ.

- Không biết tên ngốc nào vì giữ nước hay kỹ thuật đổ nước phạm sai mà như vậy.

- Ài… Một phút mặc niệm cho tên đó qua khỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.