Kỷ Linh Thần Quân

Chương 17: Chương 17: Vận dụng trí nhớ Địa Cầu




Quyển 1: Thần Quân Tinh!

Trời hiện tại mới xế chiều, hơn năm giờ một chút, vừa đúng giờ cơm. Toàn thân đau nhức, nhất là cánh tay, nó là một phần trợ lực mà giờ đã bị thương nặng, cơ mỏi tới mức hơi cử động nhẹ cũng nhức nhói.

Nó làm hắn chẳng có điểm tựa để ngồi dậy. May là đám người kia không có đánh lên trước người hắn, y vẫn còn có thể sử dụng thân ngồi dậy.

Dùng thân ngồi dậy thì chắc chắn sẽ dùng cổ để đưa thân về phía trước. Ngay lúc đó, hắn vừa đưa thân lên liền khiến những vết thương trên lưng cùng trước thân phát tác.

Nặng nhất là phần lưng!

Bởi trước thân chứa nội tạng quan trọng nhất, phần lưng có cột sống cũng quan trọng không kém. Mà cột sống thì cứng hơn so với nội tạng.

Nếu nói phần nào bị đánh nhiều nhất sau cánh tay ra thì chắc chắn là lưng trên. Phần chân thì để bọn hắn có thể đi lại, đám người đứng đầu như Phong Hoa tại đó cũng không muốn người của mình què giò, nằm giường vô dụng.

- Mẹ kiếp! Nếu là thân thể cũ thì cũng không đến mức này.

Thật như vậy, thân thể hắn trước kia cao to hơn Thiên Phàm quá nhiều, tuy không dám nói bằng được đám người lâu năm tại quân doanh này như Phong Hùng này nhưng không kém một nửa.

Dù bài tập này nặng hơn nữa cũng không khiến hắn như hiện tại, muốn ngồi cũng không thể.

May là linh hồn hắn được tăng cường, kéo theo trí thông minh cũng lên theo. Mà dù linh hồn không cường hóa hắn cũng có thể nghĩ ra được, chỉ thời gian trong chớp mắt thôi.

Kỷ Linh lăn đến mép giường, hai tay không thể động nhưng thân vẫn còn xoay được. Hắn nhẹ nhàng xoay cho đến khi chân hướng ra bên ngoài, hắn lật người an toàn, chân vừa chạm được mặt đất, cậu ta kéo người ra khỏi giường.

Đến khi cổ tới mép, Kỷ Linh thu chân lại, vừa vặn khiến hắn như ngồi xổm. Nhẹ đưa người về phía trước là chuẩn tư thế đó, hai tay khó động nhưng hắn vẫn cố vì giảm bớt đau đớn cho đôi chân. Hai tay đặt mép giường rồi phối hợp với chân đứng thẳng dậy.

Tuy nhiên tư thế đứng của hắn không được đẹp mắt cho lắm bởi chính bản thân hắn đang đau nhức cơ toàn thân, rất khó hoạt động. Đi lại cũng chẳng khác mấy cỗ máy cơ giới cứng ngắc, nhưng vẫn có thể đi là một niềm vui mừng với Kỷ Linh.

Hắn từng bước đi nặng nề, ra khỏi doanh trướng, nhìn về phía tấm bảng đề tên Thiên Phàm, trong lòng có chút khó chịu. Hắn là Kỷ Linh, không phải Thiên Phàm, hắn không muốn sống dưới cái danh Thiên Phàm.

Hắn muốn là chính mình!

Đành tạm gác lại chuyện sửa tên, hắn tiến về nhà ăn, làm một bữa thật no đủ và đầy dinh dưỡng nuôi cơ bắp mình phát triển rồi lại đi tắm, loại bỏ mồ hôi nhớp nháp trên thân mình đã tồn tại mấy tiếng.

Cuối cùng thì hắn về doanh trướng đọc sách qua ánh đèn dầu hiu hắt.

- Ắt xì!

Kỷ Linh mở lớn miệng, lại nhảy mũi một cái. Âm thanh vang vọng trong đêm khiến một số người khó ngủ sắp chìm vào cơn mê bực tức hét lớn.

- Tên khốn nào phá hỏng giấc mơ của lão tử!

- Ta muốn đánh tên hắt xì vừa kia!

- Ta mà tìm được ra kẻ nào, dù Thiên Vương tới cũng không cản được ta bịt miệng hắn.

Mà xung quanh lều Kỷ Linh cũng có kha khá người khó ngủ, hắn chỉ biết được từng đó, còn những người xa hơn thì chẳng nghe thấy.

- Ta ốm rồi sao?

Kỷ Linh đặt tay lên trán, thấy nhiệt độ vẫn bình thường hoặc do nhiệt độ ngoài trời hạ xuống khiến thân nhiệt của mình hạ theo. Hắn cũng không rõ như nào, nhưng biết mình đắc tội không ít người nên chẳng dám thức nữa, đành ngủ say vào giữa khuya thanh vắng.

- KHÒ…KHÒ…~!

Tiếng gáy vang vọng giữa lều trướng khi trăng vừa mới hạ xuống, thái dương ló rạng nơi chân trời. Tiếng ngáy này đánh thức mọi người dậy, mà tâm lý mỗi người thì đều vô cùng bực tức khi có người cắt ngang giấc ngủ ngon này.

Đặc biệt là những người khó tiến vào cơn mê kia, khoảng năm người.

- Con mẹ nó! Hết hắt xì lại ngáy!

- Lão tử muốn *bíp *bíp *bíp hắn!

Cả đám tức giận, từ bên trong lều trướng vén màn hùng hổ tiến về phía phát ra tiếng ngáy to nhất.

Cuối cùng thì bọn họ dừng tại trước lều đề hai chữ Thiên Phàm.

Năm người nhìn nhau, tâm đồng ý hợp không nói một lời tiến vào bên trong.

Ầm! Ầm! Chát! Chát!...

Sau đó là loạt tra tấn khiến Kỷ Linh say giấc nồng vì mệt mỏi chẳng biết gì, tưởng như hắn lại uống thêm hai chén rượu khoai ma vậy. Cơ hồ là rất khó tỉnh lại ngay được!

Sáng sớm hôm đó, hắn tỉnh lại cũng không cảm nhận được điều gì. Kỷ Linh làm vệ sinh cá nhân mới phát hiện ra, chậu nước hôm nay đổi thành màu đen. Nhìn kỹ lại thì chính là khuôn mặt hắn bị bôi đen.

Kỷ Linh bất ngờ cùng tức giận vì có người dám hạ thủ trong lúc mình đang ngủ, nhưng chẳng biết hung thủ là ai nên hắn đành bỏ qua.

Hắn đi tập hợp với mọi người, làm một vòng nhẹ nhàng cũng như vài bài tập giãn cơ. Từng động tác uốn nắn, vặn vẹo cơ thể, Kỷ Linh thực hiện vô cùng nhuẫn nhuyễn khiến đám thiếu niên cùng lứa cũng phải ngó theo học tập.

Có thiếu niên hôm qua bắt chước hắn, thấy y làm vậy liền học theo, cũng giãn cơ, uốn nắn. Sau một loạt động tác đó, cậu ta đứng dậy, dường như cảm thấy thứ gì đó, vẻ mặt hớn hở như được mùa:

- Ta… ta đỡ đau hơn rồi!

Ánh mắt người này quyết tâm nhìn về phía Kỷ Linh, trong lòng thầm ghi nhớ khuôn mặt ấy, đồng thời cũng thấy được việc hắn làm này chỉ có hữu ích.

Đám người bên đó nửa tin nửa ngờ, sau vẫn có người thử làm theo, nhưng trí nhớ có hạn, không thể tập lại toàn bộ các bài giãn cơ mà vẫn có chút hiệu quả.

- Đúng thật. Ta cũng đỡ hơn rồi!

Thấy được người thứ ba kêu lên, mắt bọn hắn sáng lên, chạy về phía Kỷ Linh kéo tay hắn.

- Thiên Phàm, ngươi làm sao biết được nó vậy? Chỉ cho chúng ta được không?

- Chỉ cần chỉ cho chúng ta, sau này chúng ta tôn ngươi làm đầu lĩnh.

- Đúng! Đúng! Ta đồng ý tôn ngươi lên làm đội trưởng.

- Các ngươi tập trung ở đây làm gì! Còn không mau đi ăn sáng?!

Thanh âm tức giận quát lớn từ phương xa truyền tới, Kỷ Linh cùng đám người nhìn lại, thấy được Phong Hoa cùng hai người tiến về bên này.

- Phong Hoa đội trưởng! – Cả đám đồng thanh chào.

- Ừ. Các ngươi tụ tập tại đây làm gì? Còn có để Thiên Phàm lên làm đội trưởng là sao?

Phong Hoa từ xa tới cũng đã nghe loáng thoáng, trong lòng có chút phẫn nộ vì có người lên làm đội trưởng thay mình. Dù rất muốn trở lại làm tốt chức vị phó đội, nhưng Phong Tuấn – Đại tướng quân, có lệnh để hắn đi rèn luyện lứa này, cho nên cũng không dám để một người mới tới như Thiên Phàm lên chỉ đạo.

Huống hồ, sau nửa năm nữa sẽ có một trận quyết đấu, tranh ra mười thứ hạng đầu tiên, lấy phần thưởng. Chẳng những người tham gia, mà cả người chỉ đạo cũng có. Thứ hạng người đó càng cao, phần thưởng hai bên càng nhiều.

- Đội trưởng, là Thiên Phàm, có rất nhiều bài tập rất tốt cho chúng ta, có khả năng tăng thứ hạng chúng ta lên rất nhiều. – Thiếu niên bắt chước hắn ngày hôm qua lập tức nói.

- Thật sao? – Phong Hoa cũng giống đám người kia lần đầu thấy, vô cùng nghi ngờ.

- Vậy… Thiên Phàm, ngươi làm lại một lần xem. – Phong Hoa yêu cầu nhưng không quá ép buộc.

- Vâng.

Đối với mệnh lệnh cấp trên, Kỷ Linh chưa bao giờ chối, nhưng chỉ ở trong khu vực mà hắn cho là đáng để hắn làm vậy. Ở đây có Việt phục, có Việt văn cổ, còn có cả kiểu khiến trúc kết hợp giữa nhiều triều đại như Đinh, Lý, Trần, Lê…

Vậy nên hắn cũng không có từ chối, chỉ cần có thể làm lực lượng của mình mạnh hơn, hắn không ngại bỏ ra thời gian cùng sức lực chỉ bảo bọn hắn.

Mọi người đều biết ý, ánh mắt mang theo chờ mong. Vậy mà đã có tên nhanh tay lấy giấy bút ra, chuẩn bị vẽ lại động tác của Kỷ Linh. Kỷ Linh cũng không quan tâm, dù sao đều là người nhà, muốn đem mấy động tác này truyền đi cũng có thể.

Nhưng phải là trước khi diễn ra trận tỉ đấu nửa năm sau. Hắn cũng muốn mình cùng đám người đạt giải cao nên ánh mắt Kỷ Linh bất thiện nhìn về người đó. Lập tức có loạt người đồng thời nhìn lại khiến người này ngượng ngùng vội thu vào.

- Các ngươi phải nhớ kỹ! Tại quân doanh này vô cùng khắc nghiệt, muốn sống tốt phải dựa vào chính bản thân mình. Nếu bài tập này trong tay những người khác, bọn họ chắc chắn không chia sẻ cho chúng ta, cũng như không cảm kích. Mà ngược lại, chúng sẽ đánh chúng ta lên bờ xuống ruộng, đánh đến mức không còn lực phản kháng. Thứ hạng của chúng ta cũng sẽ theo đó mà hạ thấp.

Nói một tràng dài như vậy, Phong Hoa lấy hơi lại nói.

- Phần thưởng của chúng ta sẽ cực ít, thậm chí là chẳng có chút gì.

Lời cuối tuy ngắn nhưng lại có lực đánh vào tâm thức của bọn hắn cực mạnh, để bọn hắn minh ngộ ra.

Thấy đám người như vậy, Kỷ Linh cũng thoải mái hơn, bắt đầu từng bài tập giãn cơ, ngoại trừ Phong Hùng, kiêu ngạo hơn đám cùng lứa là chuyện bình thường. Bởi hắn vốn khỏe và cao to hơn bọn chúng rất nhiều.

Xong hết toàn bộ bài tập, cả đám sung sướng tiến tới cảm kích đầy nhiệt tình. Kỷ Linh cũng cười đáp lại, không để cho bọn hắn thấy được bản thân vì chút chuyện này mà mũi cao hơn đầu.

Bài tập như liều thuốc bổ có tác dụng tức thời, tư thế đi đứng của đám người trông khác hẳn. Hai chân đi dạng giống như làm chuyện đó quá mức đã khép lại. Phong Hoa vốn cho đám người nghỉ hai hôm để khôi phục lại chức năng của từng nhóm cơ, nhưng sau khi biết được bài giãn cơ, hắn rất hưng phấn.

Dự định để cho bọn hắn tại buổi chiều làm một bài tập nhẹ.

Xong hết chuyện này, Kỷ Linh mau chóng đi ăn sáng. Bữa sáng rất đủ dinh dưỡng, hắn biết thời điểm nào bản thân cần nhiều năng lượng nhất, nên hắn ăn như hổ đói, không kiêng nể xung quanh hay để ý hình tượng bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.