Ký Linh

Chương 56: Chương 56: Chương 55




Có một chàng trai cầm quạt xếp cách đó không xa đi tới, động tác nhanh nhẹn, cử chỉ nhẹ nhàng, lúc đi ngang qua năm người còn mỉm cười gật đầu. Năm người không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, gắng gượng mỉm cười đáp lại.

Đây là điều đã được Nam Ngọc nhắc từ trước. Doanh Châu là chỗ của tán tiên, không canh gác cẩn mật như Cửu Thiên Bảo Điện, các tiên hữu quen thú tiêu dao, ít qua lại nên rất nhiều vị không biết nhau, có thấy tán tiên cũng đừng căng thẳng, cứ mỉm cười chào là được.

Chiêu này quả nhiên hữu dụng, chàng trai phẩy nhẹ quạt, xem chừng sắp sửa bỏ đi…

Bỗng lại dừng chân.

“Trần Hoa thượng tiên?” Chàng trai nhìn lại Nam Ngọc thêm lần nữa, cuối cùng cũng nhận ra tiên hữu.

Nam Ngọc nuốt nước bọt, chàng ít khi đến Doanh Châu nên cách duy nhất để tán tiên Doanh Châu biết chàng đấy là lúc nhảy Tư Phàm Kiều.

Chàng trai thấy Nam Ngọc hoang mang thì mỉm cười ấm áp: “Mười mấy năm trước, lúc tôi thành tiên, đi cùng Lễ Phàm thượng tiên ra khỏi Trần Thủy, vị đầu tiên tôi gặp chính là Trần Hoa thượng tiên.”

Thực ra Nam Ngọc vẫn không hề có ấn tượng gì, mười mấy năm trước chàng còn làm việc cẩn thận, rảnh rỗi liền đi tuần quanh Trần Thủy Cửu Thiên nên hay gặp các vị mới thành tiên được Lễ Phàm đưa từ Trần Thủy ra, nào có nhớ được nhiều gương mặt chỉ thấy có một lần như vậy. Có điều, tình hình trước mắt thì giả vờ như nhận ra rõ ràng là cách đánh nhanh thắng nhanh có lợi nhất: “Huynh xem trí nhớ của tôi kìa, đã lâu không gặp, huynh vẫn ổn cả chứ?”

“Tất thảy đều ổn.” Chàng trai gật đầu mỉm cười rồi đưa mắt nhìn bốn người còn lại mang theo vẻ thắc mắc.

Nam Ngọc không chờ đối phương phải hỏi, chủ động nói trước: “Lễ Phàm thượng tiên nhờ tôi đưa giúp mấy vị tiên hữu mới tới Cửu Thiên này tới đây.” Chàng thoải mái giới thiệu, “Ký Linh tiên tử, Lưu Song tiên tử, Bất Cơ tiên nhân, Vân Sơn tiên nhân.”

Chàng trai không hề nghi ngờ, lịch sự nói với bốn vị “tiên hữu mới”: “Tôi ngụ ở phía bắc, sau này mọi người đều ở Doanh Châu, nhớ năng qua lại.”

Nhìn theo bóng chàng trai đi xa dần, năm người thở hắt ra một hơi.

Rõ ràng đối phương chỉ trò chuyện đơn giản mấy câu khách sáo nhưng vì họ có tật giật mình nên vẫn sợ toát mồ hôi.

Có lần một thì có lần hai, có lần hai thì lại có ba.

Tới vị tán tiên thứ bảy tới trò chuyện, bốn đội hữu đã có thể thành thạo ngẩng đầu ưỡn ngực tự giới thiệu như thật rồi.

“Không phải huynh nói không có ai ở Doanh Châu quen biết huynh sao…” Khó lắm mới tới được một chỗ rừng cây yên tĩnh, cuối cùng mọi người cũng đã tìm được cơ hội tính sổ với Nam Ngọc, nhất là Phùng Bất Cơ đã thề không thành tiên, suốt từ nãy đến giờ cứ luôn thấp thỏm mãi chuyện phản bội lời thề sẽ bị sét đánh.

“Tôi thực sự không quen biết họ.” Nam Ngọc cũng rất bất đắc dĩ, “Ai ngờ bọn họ lại đều quen biết tôi.”

Bộ tứ nhìn nhau, ai nấy đều muốn thay chúng tiên hữu “tự mình đa tình” kia đánh huynh ta.

Có điều, vì nãy giờ gặp được các tán tiên nên đã thay đổi cách nhìn của Bạch Lưu Song với thần tiên: “Có phải các thần tiên đáng ghét đều được phái tới thế gian rồi không mà sao ở Doanh Châu thấy ai trông cũng tốt cả, nói chuyện hòa nhã, chuyện trò xong thì đi, không hỏi này hỏi kia, ngoại hình trông cũng ưa nhìn, nhất là vị mặc áo xanh ban nãy.”

Ký Linh cố nhịn cười, cố ý hỏi: “Vị áo xanh nào?”

Bạch Lưu Song vội nói rõ: “Chính là vị khen tôi chim sa cá lặn nguyệt thẹn hoa nhường ấy.”

“Ồ…” Ký Linh cố ý ngân dài giọng, đánh mắt nhìn Nam Ngọc.

Nam Ngọc không nhìn thấy vì cả hai mắt chàng đều đang bận lườm sói trắng: “Hắn như thế mà đã là ưa nhìn rồi à? Thế há chẳng tôi phải đẹp vượt trội hơn khắp Cửu Thiên Tiên Giới.”

Bạch Lưu Song không nói gì, chỉ nhìn chàng tỏ ý chê bai.

Cái này còn có lực sát thương mạnh hơn cả lời nói, Nam Ngọc buồn bực. Nên yêu quái đúng là yêu quái mà, không có mắt nhìn gì hết.

Từ trên nhìn xuống, Doanh Châu tiên đảo giống hình một con thỏ, Bạch Tuyền nằm lệch ở góc tây nam, trúng vào chỗ đuôi thỏ. Sông Trần Thủy chảy qua cách đó không xa, đứng trên cây cầu nhỏ, phóng mắt trông ra gần gần đó đã thấy ngay một dòng suối trong.

Bạch Tuyền không phải suối lớn, trông chỉ rộng chừng vài trượng, đằng sau có một khối ngọc trắng rất lớn, trên có khắc hai chữ “Bạch Tuyền” đầy bắt mắt, nhìn qua là khó quên. Dưới khối ngọc là nước suối trong, nước suối chảy róc rách như một tấm rèm nước. Vô số các bông hoa nhỏ trắng như tuyết mọc quanh Bạch Tuyền, nở từng đám từng đám, cực kỳ dễ thương.

Điểm duy nhất không được hoàn mỹ là có tiên binh coi giữ cạnh Bạch Tuyền.

Năm người xuống cầu xong tất nhiên không thể đi thẳng tới đó nên nấp sau một cái đình ở đầu cầu để bàn bạc.

Thực ra cũng không hẳn là “bàn bạc” vì Nam Ngọc đã nghĩ sẵn hết rồi: “Tôi qua đó dụ hai người kia đi, bốn người chớp thời cơ đi tìm hoa Bạch Tuyền bảy cánh, người nào lo người nấy, tìm được hoa thì uống nước ngay, xong mới đi giúp người khác. Chừng nào nghe thấy tôi ho khan thì bất kể đã được chưa đều phải rút.”

Ký Linh vốn định hỏi bốn chúng tôi đều ăn, còn huynh thì sao, nhưng sau đó nghĩ lại, người ta giúp được tới đây đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, hỏi vậy thì giống như người ta cũng phải xuống Đông Hải với mình vậy, thực sự không cần phải thế.

Không ngờ không cần hỏi Nam Ngọc đã tự trả lời: “Về phần tôi, mọi người không cần lo, kiểu gì cũng dễ thôi. Tóm lại, tôi cam đoan, mọi người xuống biển bước trước là bước sau tôi cũng tới liền.”

Thái độ tự nhiên như vậy làm người ta có muốn cảm ơn cũng không nói nên lời bởi nói thì nghe lại xa lạ quá.

Bạch Lưu Song không tri thư đạt lễ như Ký Linh, từ lâu đã coi chuyện Nam Ngọc giúp họ là đương nhiên: “Vậy huynh phải nhanh chân lên một chút đấy. Nếu chị tôi bắt được Doanh Thiên rồi huynh mới tới…” Nói được nửa chừng thì nàng bí lời, bởi vì nàng nhận ra không lấy gì ra uy hiếp được Nam Ngọc, vắt óc suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra, hai đầu mày cau chụm cả vào với nhau.

Không biết có phải thấy dáng vẻ buồn bực của nàng buồn cười không mà phen này Nam Ngọc lại không châm chọc, còn mở lối cho nàng: “Nếu thế thì cô không cần trả tiên phách cho tôi nữa.”

Bạch Lưu Song lập tức tin ngay: “Thật à?”

Nam Ngọc hối hận nhưng thấy mắt Bạch Lưu Song sáng như vậy, ma xui quỷ khiến chàng lại gật đầu: “Thật.”

Bốn người núp sau đình quan sát Nam Ngọc dụ hai vị tiên canh Bạch Tuyền ra sau khối ngọc thạch như thể muốn nói chuyện gì đó rất quan trọng.

Đương nhiên là họ biết Nam Ngọc nói dối còn nói dối gì không quan trọng, cứ điệu hổ ly sơn được là được.

Chỉ có điều…

“Sao tôi có cảm giác chúng ta quá thuận lợi,” Phùng Bất Cơ lo lắng xem Nam Ngọc đưa hai tiên binh canh gác đi, “có phải đằng sau lại có phiền phức to gì đang chờ chúng ta không…”

“Hứ hứ!” Bạch Lưu Song bực mình ngắt lời huynh ta, “Thuận lợi không tốt à, điều này chứng tỏ chúng ta may mắn, thần tiên thối cũng hơi có bản lĩnh.”

Phùng Bất Cơ cạn lời, tính nói vừa chửi vừa khen người ta là cái thể loại gì nhưng thấy hai đồng đội còn lại híp mắt đầy nguy hiểm, huynh ta lập tức nghiêm túc lên: “Phủi phui cái mồm, phủi phui cái mồm, chắc chắn chúng ta sẽ bình an thuận lợi tới cùng!”

Ký Linh và Đàm Vân Sơn không hẹn cùng mỉm cười rồi nhanh chóng lần lượt đi vòng ra ngoài đình, nhanh nhẹn tiến về phía Bạch Tuyền.

Phùng Bất Cơ và Bạch Lưu Song lập tức bám theo, chân đi như gió nhưng dáng đi thì rất đường hoàng, chẳng giống đi làm trộm.

Từ đình đến Bạch Tuyền chỉ cách chừng mươi bước, đi nhanh một chút thì chớp mắt đã tới nhưng sự cố thường xảy ra vào những lúc đã gần trong gang tấc. Đi được một nửa – chính xác hơn là Phùng Bất Cơ đi được một nửa, còn Ký Linh và Đàm Vân Sơn đi đằng trước đã hơi hơi cảm nhận được hơi nước mát gió thổi từ suối tới – thì tình cờ gặp người quen cũ.

“Tôi còn tưởng mình hoa mắt, hóa ra… là huynh thật à?” Một vị thần tiên già cưỡi tiên hạc từ trên trời đáp xuống, râu tóc bạc phơ, mặt mày quắc thước, dáng gầy cao dong dỏng mặc áo bào rộng rãi, trông vô cùng tiên phong đạo cốt.

Vị đó không nhìn ai hết, chỉ chăm chăm vào mỗi Phùng Bất Cơ, ánh mắt chất chứa rất nhiều cảm xúc, như mừng mà cũng không hẳn là mừng, ngoài ra còn rất nhiều thứ cảm xúc không rõ là gì khác nhưng thái độ ngạc nhiên thì rất rõ ràng.

Phùng Bất Cơ muốn ngược thời gian về lúc nói chuyện với Bạch Lưu Song để tát cho mình một cái, ai bảo lắm lời.

Không phải chê quá thuận lợi nên không yên lòng sao, ông trời đưa cái khó tới cho rồi đây.

Từ biệt đã hai mươi năm, huynh ta không hề nghĩ tới có ngày còn gặp lại vị này. Trong tưởng tượng của huynh ta, hẳn là vị này đã phạm vào tiên luật gì đó nên bị lưu đày hay biếm trích hoặc là tuổi cao sức yếu đau ốm, tóm lại là chắc chắn không thể thảnh thơi thoải mái ra ngoài đi dạo, chứ không đang yên đang lành làm thượng tiên vì sao lại thôi.

Huynh ta cũng thích kết cục như thế, đối phương càng thảm hại thì huynh ta ở dưới nhân gian càng vui vẻ.

Thế nhưng, lúc này đây, mọi tưởng tượng tự lừa dối bản thân đều tự động sụp đổ.

“Lễ Phàm thượng tiên.” Phùng Bất Cơ muốn mỉm cười, dù cho chỉ là một nụ cười giả dối thì cũng đừng làm hỏng cả kế hoạch vào lúc then chốt thế này, tiếc là cố gắng nhếch mép một hồi cũng chỉ nặn ra được một nụ cười méo xẹo.

Đối phương lại lấy thế làm hài lòng, giọng điệu thân thiện: “Đừng gọi tôi như vậy, đã không phải nữa rồi, huynh…” Vị đó dừng lời một thoáng, giọng chuyển sang dè dặt, “thành tiên từ khi nào vậy?”

Ký Linh và Đàm Vân Sơn đi đằng trước đã dừng chân quay lại xem từ lúc Phùng Bất Cơ bị giữ lại, Bạch Lưu Song đi sau cùng trơ mắt nhìn con hạc trắng đáp xuống ngay trước mặt mình, suýt thì đập cánh vào cả mặt nàng, thế là Bạch Lưu Song lập tức đứng lại không dám đi tiếp, giờ ba người nhìn vượt qua chỗ Phùng Bất Cơ và vị tiên kia để trao đổi bằng mắt với nhau.

Ký Linh: Ai thế?

Bạch Lưu Song: Không biết.

Đàm Vân Sơn: Đừng căng thẳng, yên lặng xem thử.

Bạch Lưu Song: Tôi không căng thẳng, tôi chỉ sợ bên đằng Nam Ngọc không giữ chân được lâu.

Đằng sau khối ngọc Bạch Tuyền, Nam Ngọc vừa đối phó với các tiên binh vừa dỏng tai nghe ngóng bên này nhưng ngoài tiếng suối reo thì không nghe thấy gì khác nữa. Rốt cuộc là các đội hữu đang rón rén tìm rồi hay là vẫn chưa tới được, đúng là làm người ta lo lắng vô cùng.

“Đừng có nóng ruột, tôi nói là đừng có nóng ruột, thần tiên thối, huynh có nghe được không?”

Nam Ngọc ngớ ra, tròn mắt khó tin.

Chàng nghe được nhưng không phải bằng tai. Tiếng của Bạch Lưu Song rõ ràng là từ trong người chàng mà ra, giống như bên trong có giấu một con sói trắng nói chuyện với chàng!

“Trần Hoa thượng tiên?” Hai tiên binh đang nghe hăng say thì không hiểu sao vị thượng tiên này lại không nói nữa mà trố mắt ra nhìn như thể thấy gì giật mình lắm.

Nam Ngọc hoàn hồn, vội tiếp tục câu chuyện nhưng phân tâm ra làm hai, ngoài mặt nói chuyện với tiên binh, trong lòng thì thử đáp lại Bạch Lưu Song: “Nghe được rồi. Mọi người sao rồi?”

Bạch Lưu Song vốn chỉ định thử chút xem sao, bởi vì từ lúc nuốt một nửa tiên phách của Nam Ngọc thì hình như nàng và đối phương có một loại “tâm ý tương thông” nào đó, lúc đi ở Trần Thủy thì còn rất mơ hồ, ví dụ như vui hay không vui, nóng ruột hay thoải mái nhưng vừa mới rồi, lúc nàng đang đau đáu nghĩ xem rốt cuộc bên đằng Nam Ngọc còn có thể cầm chân được bao lâu, chỉ hận không thể phân thân ra làm hai để chạy qua đó báo cho bên đó biết bên này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, kết quả là liền nghe thấy trong lòng nảy ra một câu:

“Sao không có động tĩnh gì nhỉ?”

Là tiếng của Nam Ngọc nhưng rõ ràng không phải nói chuyện với nàng mà chỉ đang tự lẩm bẩm một mình. Lúc ấy nàng mới giật mình, hóa ra thực sự có thể nghe được tiếng lòng của đối phương! Thế là nàng liền tập trung tinh thần để gọi, lúc sắp từ bỏ đến nơi thì lại nghe thấy đối phương trả lời.

“Phùng Bất Cơ gặp người quen.” Không có thời gian để ngạc nhiên hay nói những chuyện khác, Bạch Lưu Song lập tức báo cáo tình hình, sợ chần chừ một chút thôi thì tâm ý tương thông sẽ biến mất.

“Người quen? Ai? Thần tiên à?”

“Lễ Phàm thượng tiên cũ.”

“Cũ?”

“Ừ, cũ, giờ không phải nữa, giờ chỉ là một ông già trắng từ đầu đến chân, còn trắng hơn cả tôi!”

Bên này Bạch Lưu Song đang lén truyền tin, bên kia Phùng Bất Cơ đã giấu được tâm trạng thật để thoải mái trả lời: “Mới thành không lâu, chẳng phải đang cùng bạn… cùng các tiên hữu đi dạo xung quanh đây sao.”

Vị tóc trắng không hứng thú gì với “các tiên hữu” nhưng chữ “thành” làm ánh mắt ánh lên chút thoải mái và an ủi: “Sở Khanh giỏi hơn ta.”

Phùng Bất Cơ cười cười, từ chối nhận xét gì.

Bạch Lưu Song: “Sở Khanh là ai?”

Nam Ngọc: “Lễ Phàm thượng tiên hiện tại.”

Vị tóc trắng thấy đối phương thờ ơ nhưng hôm nay thực sự là quá khó mới tình cờ gặp được nên không muốn đi vội, thân thiết hỏi han: “Ở tại Doanh Châu à?”

Phùng Bất Cơ đang định chào từ biệt đành phải tạm kiềm chế lại: “Không.”

Vị tóc trắng hơi buồn, trong cuộc thoại thế này, bình thường sau khi phủ nhận thì đáng lẽ ra nên nói chỗ ở hiện tại, rõ ràng là đối phương không muốn trò chuyện.

Chỉ trong lúc họ hàn huyên vài câu đơn giản như vậy, Ký Linh và Đàm Vân Sơn đã trao đổi bằng mắt với nhau không biết bao nhiêu lượt.

Vị này chính là Lễ Phàm thượng tiên tiền nhiệm mũi hếch lên tận trời trong lời kể của Phùng Bất Cơ à? Vị mà Dị Bì nói “cưỡng ép kéo sét độ kiếp”?

Là Phùng Bất Cơ nói trầm trọng lên hay là giữa bọn họ có biến cố gì mà họ không biết?

Có điều, hiện thời không phải lúc thích hợp để băn khoăn chuyện này, thời gian có hạn, mong sao Phùng Bất Cơ nhanh nhanh…

“Tiểu Mộc Trì?” Bất ngờ, trên trời lại giáng xuống một vị “người quen cũ” đi kèm với tiếng chiêng cồng đinh đang rất náo nhiệt.

Nam Ngọc: “Sư phụ tôi tới à?!”

Bạch Lưu Song: “Chuyện này huynh cũng cảm ứng được à?”

Nam Ngọc: “Tiếng đồng nát của thầy có thể xuyên thủng chín tầng trời…”

Vị kia chắc hẳn tên thật là “Mộc Trì” nhưng sư phụ Nam Ngọc gọi một tiếng như vậy thì lập tức vị tiên già trẻ hẳn ra trăm tuổi, ngạc nhiên nhìn tiên hữu đạp mây đến: “Canh Thần thượng tiên?”

Trịnh Bác Lão không hề nhìn bốn người còn lại, chỉ chăm chăm nhìn Mộc Trì: “Đêm qua lão phu xem sao thấy Doanh Châu có chuyện khác thường, tính tới tính lui thì ra là ở phía tây Doanh Châu, thật không ngờ lại là Tiểu Mộc Trì.”

Mộc Trì hoàn toàn ngơ ngác: “Tôi?”

Trịnh Bác Lão gật đầu như thật: “Theo quẻ thì chính là vị trí Tiểu Mộc Trì đang đứng vào lúc này.”

Từ ngày thoi chức Lễ Phàm thượng tiên, đã ba chục năm chưa thấy vị tiên hữu làm người khác phải đau đầu này. Nhớ năm xưa, một tiếng “Tiểu Mộc Trì” này đúng là ác mộng của ông. Vậy nên ý nghĩ đầu tiên trong đầu chính là trốn: “Tôi chẳng qua chỉ đi ngang qua đây tình cờ gặp người quen cũ…”

“Mọi chuyện trên đời đều thua một chữ “khéo”, đương nhiên cũng có lúc lão phu chiêm tinh lỗi, chúng ta cứ tìm nơi nào đó thanh tĩnh nói chuyện chút đi…”

Mộc Trì gần như là bị Trịnh Bác Lão lôi đi, vẻ mặt lúc đi rất là tuyệt vọng, ai nhìn thấy cũng phải thấy thương.

Bốn người dù có ngu dốt cũng phải nhận ra là Trịnh Bác Lão tới cứu nguy cho họ. Hai thầy trò, một người điệu hổ ly sơn, một người nửa đường cứu nguy, thật đúng là nhọc lòng vì họ.

Cuối cùng, đợi cho Trịnh Bác Lão và Mộc Trì biến mất sau biển mây mù, bốn người nhẹ nhàng chạy như bay lao thẳng một phát tới Bạch Tuyền!

Nam Ngọc nghe được tiếng loạt xoạt khe khẽ, cuối cùng cũng bớt lo.

Chút lo còn lại chính là xem xem chàng còn có thể cầm chân hai tiên binh này bao lâu và độ tinh mắt của các đội hữu có tìm được hoa bảy cánh giữa một đám hoa sáu cánh hay không…

“Tôi tìm được rồi!”

Chậc, mắt sói đúng là gian.

“Có phải huynh quên tôi có thể nghe được tiếng lòng của huynh không?”



Nam Ngọc: “Mau ăn đi!”

Bạch Lưu Song: “Xong rồi, Đàm Vân Sơn cũng tìm được rồi!”

Bạch Lưu Song: “Giờ chúng tôi đang tìm giúp cho chị và Phùng Bất Cơ đây!”

Nam Ngọc: “Tôi không luyên thuyên giữ chân được bao lâu nữa đâu…”

Bạch Lưu Song: “Sao huynh vô dụng thế!”

Nam Ngọc đến là oan, chàng nói mỏi cả miệng cuối cùng nhận được một câu như vậy à? Thế nhưng giờ đến nghĩ cũng không được nghĩ nữa, oán thầm chút thôi là bên kia nghe được ngay, đúng là không biết phải làm thế nào mới hết tức…

Bộp!

Hai tiên binh giật nảy mình nhìn nhau.

Nam Ngọc hoàn hồn nhìn bàn tay trái đập lên khối ngọc thạch của mình, cười ngượng: “Khối ngọc thạch to thế này đúng là hiếm thấy, chất ngọc trơn bóng trong veo đúng là thượng phẩm.”

Hai tiên binh liếc nhìn khối ngọc trắng ngày ngày họ đều nhìn, to thì to thật, trắng cũng trắng thật nhưng hai chữ “trong veo”… Không chỉ là gượng gạo nữa mà thực sự đúng là nói hươu nói vượn! Ngọc trắng mà sáng đẹp thì đã bị đem đi làm mấy thứ đẹp đẽ rồi, khối ngọc này quá đục, ở Cửu Thiên Tiên Giới thì gần như chẳng khác gì một tảng đá.

Bạch Lưu Song: “Tìm được rồi! Tự dưng tìm được hai cây, tôi tìm được đấy!”

Nam Ngọc: “Phải, cô thì giỏi nhất rồi, hai người họ ăn…”

Bạch Lưu Song: “Ăn xong rồi!!!”

Nghe giọng thế này, Nam Ngọc thậm chí có thể tượng tượng ra dáng vẻ nhảy nhót của Bạch Lưu Song, chàng bất giác mỉm cười: “Mau tìm chỗ trốn đi, tôi sẽ hội hợp với mọi người ngay.”

Bạch Lưu Song không đáp lại gì nữa, vừa hay Nam Ngọc có thể chuyên tâm kết thúc câu chuyện với hai vị trước mặt.

“… Bắc Hiêu…”

Một cái tên quen quen bỗng thoáng qua tai.

Nam Ngọc giật mình, nhận ra tiên binh đang đáp câu chuyện lúc nãy của chàng nhưng chính chàng gần như đã quên mất mình vừa mới nói gì rồi.

“Gì?” Chàng cố gắng làm cho câu hỏi của mình nghe thật chân thành và đầy vô tội, “Huynh nói gì nhỉ?”

Vị tiên binh đó không để bụng, chẳng mấy khi mới có thượng tiên đi ngang qua đây còn sẵn lòng trò chuyện giải khuây với họ: “Tôi nói…”

Bùm…

Đột nhiên, một tiếng rơi xuống nước ngắt ngang cuộc chuyện trò với tiên binh, hai vị đó tái mặt, vội vàng quay trở lại mặt chính diện của khối ngọc, bên sườn Bạch Tuyền.

Nam Ngọc căng thẳng quên cả thở, chân cấp tốc đi theo họ vòng ra đằng trước!

Bạch Tuyền hoàn toàn tĩnh lặng.

Xung quanh không có nửa bóng người, suối vẫn trong veo nhìn thấy tận đáy, chỉ có một gợn sóng loang theo mặt suối rồi từ từ biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.