Edit: Tiên Thái phi.
Beta: Hy Thái phi.
Nhất thời mọi người đều nhìn về phía phát ra âm thanh, đợi đến khi thấy rõ người lên tiếng thì tất cả đều sửng sốt. Vốn Tiết Bích Đào suy nghĩ có điểm đáng ngờ, dường như sắp ngộ ra, lúc này thấy có người ngăn cản Vân Lan nhận tội, nhướng mày khá khó hiểu.
Lại là Vinh Tài nhân.
Vinh Tài nhân vẫn là bộ dáng tự nhiên hào phóng như trước, cho dù nhiều người nhìn chằm chằm như thế cũng không cảm thấy khó chịu. Nàng nghiêm người, ánh mắt nhìn về phía Hoàng đế rất là nghiêm túc: “Nô tỳ cảm thấy, chuyện này không thể đưa ra phán quyết đơn giản như vậy được.” Nàng ngay thẳng chính trực phù hợp với biểu tình trước sau như một của nàng.
Thoạt đầu lời nói của Vinh Tài nhân khiến người nghe bên dưới cảm thấy bất mãn vì Hoàng đế bảo vệ Quý phi quá mức, muốn tiếp tục truy cứu, nhưng khi nghĩ đến nàng ta chỉ là một Tài nhân nho nhỏ, lại băn khoăn không biết nàng ta có lá gan lớn như vậy hay không.
Đến nỗi hai người Đế Hậu ngồi trên ghế chủ vị kia, biểu tình cũng không giống nhau.
Lúc Hoàng đế lên tiếng thì Hoàng hậu hơi ngẩn người, tuy có chút không cam lòng lấy mũ quan trên người của một tiểu cung nữ xuống, nhưng chỉ cần cung nữ này vẫn là người của Dực Khôn cung, vì Tiết thị mà hữu dụng, sự tình truyền ra sau này ít nhiều cũng có thể đạt được mục đích, chỉ là sức ảnh hưởng không lớn bằng dự định ban đầu mà thôi.
Ai ngờ Tiết Bích Đào sắp hiểu ra, nghe một tiếng ngăn trở của Vinh Tài nhân kia, đột nhiên trong lòng lóe lên dự cảm, chung quy cảm thấy không có linh tính tốt.
Mà Hoàng đế, hắn hờ hững nhìn Vinh Tài nhân một cái, lại gật đầu nói: “Nói một chút thử xem.”
Ánh mắt mọi người nhìn Vinh Tài nhân có chút kinh ngạc, lại ẩn chứa một tia ngưng trọng. Toàn bộ không thể tưởng tượng được Hoàng thượng sẽ cho nàng ta thể diện này.
“Nô tỳ cũng không biết”, Vinh Tài nhân thật thẳng thắn và dứt khoát khiến người ta kinh ngạc: “Chính là nô tỳ cảm thấy không nên chỉ có mỗi mình bọn họ bị hiềm nghi.” Lời vừa ra khỏi miệng, quả thật như là trêu đùa tất cả mọi người đang ngồi ở đây.
Mọi người nói thầm, quả nhiên là kẻ ngu dốt thì tác quái nhiều. Có điều lá gan đúng là rất lớn, dưới uy thế của Hoàng thượng mà còn muốn nói thế này, nói thế kia. Ngoại trừ Quý phi, nàng ta chính là người đầu tiên.
Phía sau Vinh Tài nhân, Yên Phách cách cái ghế thầm đẩy nàng một cái, nàng quay đầu trừng mắt liếc nhìn tiểu tỳ nữ thiếp thân, lúc này dường như mới nhớ tới điều gì, thêm một câu: “Thỉnh Hoàng thượng thứ tội.” Câu này là thành ngữ văn vẻ, nàng nhớ rõ.
“Hồ đồ, chẳng qua chỉ là suy đoán vô căn cứ, sao mà có thể ở đây ba hoa chích choè, đùa bỡn mọi người như vậy?” Hoàng hậu thấp giọng khiển trách, nhíu mày nhẹ giọng cáo lỗi với Hoàng đế: “Đều là thần thiếp không dạy dỗ tốt nàng ta, khiến nàng ta hành sự tùy tiện.”
Hoàng đế ừ một tiếng, không biết là bị đánh thức hay là vì cái gì, nhất thời vẫn chưa mở miệng.
Tiết Bích Đào thì ngược lại, câu kia của Vinh Tài nhân “Không chỉ mỗi mình bọn họ bị hiềm nghi” làm suy nghĩ hạn chế của nàng được mở rộng thông suốt, nếu như Vân Lan không phản bội, thị vệ kia cũng không bị mua chuộc, hơn nữa khi đi đường cũng không gặp phải trì hoãn ngoài ý muốn, vậy thì chỉ còn có một chỗ, để sót nơi dạy dỗ các nàng rồi.
“Vinh Tài nhân nói rất đúng, việc này can hệ trọng đại, không thể qua loa kết án.” Ánh mắt Tiết Bích Đào trong veo sáng tỏ dừng lại trên người Bình Tu nghi một hồi, tiện đà chuyển tới trên người Hoàng hậu, hơi cười nói: “Mấy chủ cửa hàng kia, sao không thẩm vấn hỏi cung bọn họ?”
Trong nháy mắt sắc mặt Bình Tu nghi có chút cứng đờ, nhưng rất nhanh khôi phục lại như bình thường. Bởi vì đa số mọi người đều nhìn về phía người ngồi trên ghế chủ vị kia, nên không chú ý đến nàng ta.
Hoàng đế gật đầu nói: “Ấn theo lời Quý phi nói mà làm. Triệu Trung Tín, gọi người mang bọn họ đến.”
Triệu Trung Tín phụng chỉ, dặn dò tiểu thái giám bên cạnh một câu. Thái giám công công kia tất nhiên là vội vã lĩnh mệnh rồi lui ra ngoài.
Tiếng mưa rơi ngoài phòng dần dần nhỏ lại, tí ta tí tách, không lớn như lúc trước nữa.
Hoàng đế nhìn cả phòng đầy những nữ nhân đang ngồi đoan chính, thỉnh thoảng liếc về chỗ này của mình. Hắn dừng một chút, ý vị khó hiểu mà liếc nhìn Hoàng hậu, trầm giọng nói: “Thẩm vấn thì cần gì nhiều người như vậy, đều lui xuống trước hết đi.”
Chúng phi tần nhìn nhau một cái, cuối cùng nói: “Thần thiếp tuân mệnh.” Cửu tần và mấy người có phân vị cao được giữ lại.
Mới vừa rồi vì là tự hỏi trong đó ẩn giấu vấn đề gì, có lẽ là đại não hoạt động cấp tốc, giờ phút này tâm tư được giãn ra, Tiết Bích Đào cảm thấy có chút choáng váng. Nàng đỡ trán, thanh âm bình thường giống như đóa hoa yêu kiều biếng nhác: “Cũng không biết chờ tới khi nào thì nhân tài mới đến, thân thể của thần thiếp không khoẻ...”
Hoàng đế thấy lông mày của nàng khẽ chau lại, môi anh đào mím chặt thành một đường, lo lắng trong lòng. Bởi vì ngại trước mặt nhiều người nên không gần gũi quan tâm chăm sóc. Hắn không đợi nàng nói hết, ngay lập tức đáp ứng: “Nàng về trước nghỉ ngơi đi, nơi này đã có trẫm rồi.”
Nói đoạn hắn nhìn về phía Vân Lũ đứng phía sau Tiết Bích Đào: “Tạm thời đỡ Quý phi hồi cung.”
“Tạ Hoàng thượng ân chuẩn.” Tiết Bích Đào nở nụ cười xinh đẹp, vịn tay Vân Lũ đứng lên. Nào biết khi nàng vừa bước chân ra một cái, thân thể liền loạng choạng, suýt chút nữa thì không thể đứng vững.
“Chủ tử!” Đồng tử Vân Lũ co lại, vội vàng tiến lên đỡ nàng.
Trong khoảnh khắc đó, gương mặt Hoàng đế biến sắc, không lo lắng quy củ nữa, tiến nhanh đến nửa đỡ nửa ôm nàng cho vững vàng, cũng không ngẩng đầu lên mà ra lệnh: “Truyền Thái y.”
“Vâng!” Vân Lũ vội vã chạy ra ngoài.
Ngoài điện đám phi tần vừa mới giải tán còn chưa đi xa, thấy cung nữ thiếp thân của Quý phi sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lấm tấm trên trán, gần giống như tốc độ của mãnh thú mà lao ra ngoài, không khỏi nghi hoặc mà quay đầu liếc nhìn vào bên trong một cái, tiện đà tiến lại cùng nhau túm năm tụm ba, châu đầu ghé tai thì thầm.
“Quý phi làm sao vậy?”
“Ôi, sớm biết vậy liền đi chậm một chút rồi... Lát gọi người hỏi thăm một chút đi.”
...
Hoàng đế dùng tay thăm dò trán Tiết Bích Đào, giống như sợ nàng bị kinh động, thanh âm nhẹ nhàng hỏi nàng: “Nàng không khoẻ ở đâu sao?”
Ban đầu Hoàng hậu cũng muốn tiến đến chăm sóc, nhằm biểu hiện mình rộng lượng khoan dung, nhưng mà hiện tại thấy điệu bộ này của Hoàng thượng, phỏng đoán cho dù nàng có quan tâm đi chăng nữa thì trái lại hắn cũng chẳng vui vẻ. Hơn nữa nàng có chuyện trong lòng, nên chỉ đứng tại vị trí chỗ ngồi ở trên cao, cũng không nói chuyện.
Thỉnh thoảng vẻ mặt của nàng ngưng trọng, trao đổi ánh mắt với Bình Tu nghi, nhưng lại không căng thẳng giống như Bình Tu nghi.
Khi nữ nhân không thoải mái thì luôn thích tìm người khác làm nũng, Tiết Bích Đào vẫn còn biết thu liễm, không thể so với khi ở trong Dực Khôn cung mà không có cố kỵ gì. Một tay nàng tựa vào giống như nắm đai ngọc trên lưng Hoàng đế, bởi vì bị Hoàng đế ôm một nửa, trán nàng cọ vào lòng bàn tay khô ráo của hắn truyền đến sự ấm áp, sau đó tiện thể gác đầu lên vai hắn: “Khó chịu.”
Thanh âm làm nũng mềm mại kèm theo chút đùa bỡn, giọng nói nỉ non ẩn chứa vài phần gợi tình khiến người ta mềm yếu.
Lệ Tu dung thấy vậy có chút ngây ra, sau đó quay đầu đi, xoang mũi dâng lên một chút ghen tuông. Cho dù các nàng không thật sự yêu mến Hoàng thượng, nhưng nữ tử thế gian, ai mà không muốn được trượng phu cưng chiều yêu thương kia chứ?
Nhưng mà từ ngày bắt đầu vào cung, được gia tộc dạy dỗ thì các nàng liền biết, dù các nàng có nhớ nhung hoài niệm, chẳng qua chỉ là trăng dưới nước, hoa trong gương, lưu giữ được một khắc, lại không có cách nào nắm bắt được trong lòng bàn tay.
Thời khắc này, Lệ Tu dung cực kỳ hâm mộ và đố kị với Quý phi đang nằm trong lòng ngực của Hoàng thượng. Nhưng nàng biết, chính mình đã không còn sức lực mà tranh giành nữa.
Hoàng đế thấy Tiết Bích Đào còn biết làm nũng, thoáng yên tâm: “Trẫm để Hoàng hậu thu dọn thiên điện, nàng nghỉ ngơi một chút đi”
Nghe vậy, sắc mặt Hoàng hậu không được vui, ý này giống như bảo nàng hầu hạ Tiết thị vậy. Tuy nàng biết chẳng qua Hoàng thượng để nàng phân phó cung nhân đi làm, nhưng trong lòng nàng nôn nóng. Ở thời khắc trước mắt, tâm tư mẫn cảm được khuếch trương lên, không khỏi suy nghĩ nhiều.
“Không cần đâu”, Tiết Bích Đào cự tuyệt, vì đau bệnh mà giọng nói trở nên mềm mại giống tiểu sơn dương (dê rừng) đơn độc, có một chút quật cường: “Phải về cung.” Hiện tại đầu óc nàng đang mơ mơ hồ hồ, nếu Hoàng hậu muốn hại nàng chẳng phải dễ dàng hay sao. Tuy rằng Hoàng hậu sẽ không không ngốc đến mức động thủ với nàng ngay trên địa bàn của mình, nhưng vẫn là giường ở nhà mình thì thoải mái hơn nhiều.
Hoàng đế vậy mà cũng nghe theo ý của nàng, hắn quay đầu lại dặn dò Hoàng hậu: “Đám người kia mà đến thì tới Dực Khôn cung gọi trẫm, trẫm đưa Quý phi về trước.”
Ánh mắt Hoàng hậu nhanh chóng thay đổi vì lo lắng sốt ruột, nàng gật đầu: “Hoàng thượng đi đi, thân thể Quý phi muội muội quan trọng.”
Tiết Bích Đào: “...” Quý phi muội muội, từ này thật sự thấy ghê.
Hoàng đế bế ngang nàng lên, tất nhiên là cảm giác được nàng run lên một cái, nắm thật chặt cánh tay nàng, an ủi nói: “Đợi thêm một chút, Thái y xem qua thì sẽ không sao hết.”
Đến khi ra khỏi Trường Xuân cung, ngồi trên ngự liễn rồi, Tiết Bích Đào vùi đầu vào trong lòng ngực Hoàng đế, nũng nịu trả lời: “Ta biết.”
“Hả?” Hoàng đế nghi hoặc.
Khóe miệng hơi cong lên, Tiết Bích Đào vô lại không đầu không đuôi nói: “Ta chính là biết.”
“...” Nàng biết cái gì? Hoàng đế bất đắc dĩ xoa lưng nàng, khẽ đùa: “Được được được, nàng biết, cái gì nàng cũng biết.”
...
Thời điểm Thái y chẩn ra hỉ mạch lần thứ hai, biểu tình của Hoàng đế có chút ngây ngốc - nhìn về phía Tiết Bích Đào. Nguyên nhân đại khái là do lâu lắm rồi trong cung không có hài tử, mười phần giống như là Hoàng đến bị đĩa bánh có nhân từ trên trời giáng xuống nện một phát xây xẩm mặt mũi.
Đợi cơn choáng váng qua đi, Hoàng đế ôm đĩa bánh có nhân cao hứng đắc ý nói: “Thưởng, tất cả đều có thưởng!”
“Tạ Hoàng thượng!” Cung nhân vui vẻ ra mặt, tin vui không dứt, quả thật so với năm cũ còn vui vẻ hơn.
“Hừ.” Tiết Bích Đào quay mặt đi.
Hoàng đế đang đắm chìm trong vui sướng lúc này mới phát hiện, bản thân “bánh có nhân” sao lại không vui vẻ, hắn vuốt từng sợi tóc con của nàng, vô cùng kiên nhẫn mà dỗ dành: “Làm sao vậy? Sao lại không vui vẻ? Nói với trẫm nào.”
“... Ban thưởng.”
“?”
“Ta không có... Hừ!”
Hoàng đế vui vẻ: “Sao lại không có được đây, bảo bối thích cái gì thì cứ nói với trẫm.” Vẻ mặt của hắn tài đại khí thô. [1]
[1]: Tài đại khí thô (财大气粗): ý chí mấy người có tiền rồi huênh hoang không coi ai ra gì.
“... Thích kho báu Hoàng thượng giấu bên trong cơ.” Tiết Bích Đào chớp chớp mắt to, giở công phu sư tử ngoạm.
Kho báu giấu bên trong chính là tiểu kim khố của Hoàng đế a. Giờ phút này nàng cực kỳ giống tiểu đạo tặc nghèo khổ hung ác đến cực điểm, muốn lột lưng quần của Hoàng đế.
“...” Đầu tiên Hoàng đế sửng sốt, tiện đà cười to: “Được, chỉ cần nàng vừa mắt, trẫm liền cho nàng, sao nào?”
“Ừm!” Tiết Bích Đào thảo mãn cọ cọ Hoàng đế. Đếm số nhảy đến 97, cách viên mãn chỉ còn thiếu ba điểm, đột nhiên nàng có chút không cam lòng khi rời bỏ cẩu Hoàng đế.
“Hài lòng chưa?”
“Còn có chuyện cấm dược...”
Hoàng đế không đợi nàng nói xong, in một nụ hôn lên giữa trán nàng: “Trẫm sẽ cho nàng một lời công đạo.” Ở nơi Tiết Bích Đào nhìn không thấy, trong mắt hắn chợt lóe lên một mũi nhọn sắc bén rồi biến mất.
Sau khi Hoàng đế quay về Trường Xuân cung, Vân Lũ bưng chén mơ chua ngồi trên ghế con, suy nghĩ hỏi chủ tử: “Nương nương cho rằng, việc này là do... ai làm ra?” Nàng chỉ chỉ hướng Trường Xuân cung.
“Hơn phân nửa là nàng ta.” Vị chua đè cảm giác buồn nôn xuống, Tiết Bích Đào thoải mái híp mắt.
“Chính là không biết Hoàng thượng có thể thẩm vấn ra được hay không.” Phụng Tử bưng tới một cái chén không để cho Tiết Bích Đào phun hạt, hơi có chút lo lắng: “Hơn nữa, nói không chừng không phải là do mấy người chủ cửa hàng kia làm ra. Chẳng phải sự tình càng cam go hơn hay sao?”
Vân Lũ cười Phụng Tử: “Dù sao việc này cũng không có liên quan đến nương nương.” Phụng Tử cũng không ý kiến.
Vân Lũ chớp chớp mắt với Phụng Tử, nhưng mà chóp tai lại nhiễm chút đỏ: “Dược kia khó có thể làm cho người ta có thai.” Các nàng dù sao cũng là những bông hoa chưa gả, nhắc tới những điều này đa phần đều là ngượng ngùng.
Phụng Tử nhớ lại, bừng tỉnh đại ngộ mà cười: “Vẫn là ngươi phản ứng nhanh.”
“Là nương nương cát nhân thiên tướng. Có ác nhân tác quái, ông trời liền thu thập.” Bầu không khí khẩn trương vừa tan, Vân Lũ liền bắt đầu trêu ghẹo.
“Là chủ tử các ngươi thông minh cơ trí”, Tiết Bích Đào lại ném thêm một viên mơ chua vào miệng, ăn ngon lành, hai người đứng phía sau nàng nhìn thấy cảnh tượng ấy đều đồng loạt cười: “Ta nghi ngờ một người, không ngờ lại không có cảm giác gì.”
Lần này ngay cả Vân Lũ cũng có chút hồ đồ, chờ nàng ngẫm lại, mới hiểu ra nói: “Nương nương là cố ý...”
“Ừ.” Vì lẽ đó mà khi Vân Lũ giải thích dược tính và tác dụng phụ của thuốc kia, nàng ta cũng không hoảng loạn quá mức. Một người là do tính tình mà làm ra chuyện, còn người kia chính là trong lòng có át chủ bài để rút lui.
Cho dù không thể lật đổ một quân của người nọ, ít nhất cũng có thể tự bảo vệ mình. Tiết Bích Đào thấy hai người đầu tiên là vui mừng, tiếp theo là oán trách mà nhìn nàng, làm như đang trách nàng ngay từ đầu không nói cho rõ ràng, làm các nàng lo lắng sợ hãi hồi lâu.
“A, suy cho cùng chẳng qua cũng chỉ là ta suy đoán. Không có Thái y khẳng định, làm sao dám tuyên thệ mà nói rõ với các ngươi đây?” Nàng rung đùi đắc ý: “Giải tỏa lo âu đi.”
Phụng Tử giận dỗi nói: “Nương nương vậy mà cũng dám giả ngất.” Ngộ nhỡ không phải thì biết làm sao cho đúng đây.
“Nếu như không phải, thì chính là thân thể của ta không khoẻ. Bổn cung bị lần vu khống này làm cho kinh hách, chẳng lẽ còn không cho ta khó chịu sao?” Vẻ mặt nàng đầy thản nhiên mà vô lại.
Hai người thấy thế, không khỏi phì cười ra tiếng.
Tiếng mưa giống như hạt châu rơi trên mâm ngọc ngừng lại, Tiết Bích Đào giương mắt, ngoài cửa sổ mưa tạnh mây tan, bầu trời quang đãng một vùng.
Gió nhẹ từ từ nổi lên, rất lạnh mà thoải mái. Phụng Tử lại không dám để chủ tử bị lạnh, chỉ mở khung cửa sổ ra một khe hở, ngay lập tức không khí được thông thoáng.
Vừa đúng lúc này, tiếng bước chân Sơ Hiểu lại vang lên một lần nữa, ý cười lẫn trong tiếng gọi: “Nương nương, nương nương...” lại còn là một âm thanh dễ chịu trong veo giòn tan.
“Dứt lời.” Tiết Bích Đào khoanh hai tay đặt trước bụng nhỏ, dù bận vẫn ung dung nhìn tiểu cô nương đang cười hì hì bước vào bậc cửa.
“Hoàng thượng điều tra ra rồi!”
“Sao?”
“Quả thật là mua chuộc một cửa hàng trong đó, chính là cửa hiệu gấm hoa Vân Nam mà nương nương thích nhất, nói là trong lúc thiết kế kiểu dáng thì kẹp vào. Cô nương Vân Lan kia là sơ ý bất cẩn...” Sơ Hiểu giải thích, ngược lại lại có tư thế của người giáo huấn.
“Ai nói với ngươi do sơ ý bất cẩn.” Phụng Tử liếc mắt đánh gãy.
Sơ Hiểu nghẹn lời sờ sờ mũi, vẫn tiếp tục hứng thú bừng bừng nói: “Cuối cùng điều tra ra là có người giả dạng họ hàng mười tám dặm của Bình Tu nghi để lừa gạt, tra xét hơn nửa ngày đấy. Ngược lại, những người đó có biết là hãm hại nương nương đâu, còn cho là chiêu lừa bịp của phụ nhân nội trạch [2]. Nửa đời bọn họ cũng chưa từng được thấy thiên nhan, đối với Hoàng thượng ở trên cao, sợ hãi đến mức tè ra quần.”
[2] Nội trạch (内宅): nhà trong, nơi ở của phụ nữ.
Bởi vì Tiết Bích Đào là người không thích theo trào lưu, thiên về khía cạnh lưu hành trong kinh hơn là chạy theo trào lưu trong hậu cung, đặc biệt nàng là Quý phi được sủng ái nên là người làm chủ. Bởi thế nếu nàng thích thứ gì bên ngoài, sai người ra ngoài mua sắm thì chung quy không cần phải báo danh hào (tên và biệt hiệu).
Thế nhưng khi nàng nghe thấy là do Bình Tu nghi, nàng nhíu mày lại, liếc mắt nhìn Vân Lũ.
Xem ra việc này, hoặc là Hoàng hậu giao toàn quyền cho Bình Tu nghi phụ trách, hoặc là sau khi xảy ra chuyện đẩy toàn bộ trách nhiệm cho nàng ta. Nếu nói là do một mình Bình Tu nghi gây nên chuyện này, nàng không tin tưởng lắm.
“Sau khi Hoàng thượng tra ra là Bình Tu nghi thì xử trí nàng ta như thế nào?” Tiết Bích Đào nhớ Hoàng đế nói sẽ cho nàng một công đạo thì lên tiếng hỏi.
Mặt mày Sơ Hiểu hớn hở mà khoa chân múa tay, mở miệng nói: “Hoàng thượng giận dữ liền tước phong hào của nàng ta ngay tại chỗ. Sau đó, lúc nghĩ thánh chỉ thì nói rằng nàng ta không xứng đứng hàng cửu tần, càng không xứng giáo dưỡng hoàng tự, giáng nàng ta xuống phân vị Tiệp dư, còn ôm Tam Công chúa giao cho Lệ Tu dung.”
Sau khi Sơ Hiểu nói xong, Phụng Tử có chút không đành lòng mà tiếp lời: “Đáng tiếc Tam Công chúa...” Chẳng qua mới năm sáu tuổi, phải tách ra với mẫu thân ruột thịt.
“A”, Sơ Hiểu nghĩ ra cái gì, lại nói chen vào: “Hoàng thượng còn nói, đời này của nàng ta chỉ có thể là Tiệp dư mà thôi, ngay cả đại phong hậu cung cũng sẽ không có phần của nàng ta.” Một ngày Tiệp dư, cả đời là Tiệp dư sao. Tiết Bích Đào có phần muốn cười.
Tuy nói phân vị Tiệp dư cũng không tính là quá thấp, nhưng suy cho cùng Tam Công chúa là nữ nhi thân sinh của Ngô Tiệp dư, e là Hoàng đế bận tâm đến mặt mũi của Tam Công chúa, phân vị của sinh mẫu quá thấp cũng rất dễ bị cung nhân khinh thường.
Có điều, giống như trong lúc kiểm tra ở hiện đại. Người thi 0 điểm thì không thèm để tâm vào bài thi, dù sao cũng còn xa mức đạt tiêu chuẩn vô cùng. Mà người được 59 điểm phải vò đầu bứt tai, bởi vì khoảng cách rất gần, gần đến mức dễ như trở bàn tay, nhưng lại chỉ có thể nhìn một phần kia, treo đung đưa ở trước mắt mình.
Vị trí Tiệp dư cũng là như thế. Thấp hơn Tần vị nhất đẳng, lại vĩnh viễn không thể độc chưởng một cung, không thể giáo dưỡng thân tử thân nữ, sao có thể không khiến cho người ta cắn răng ôm nỗi hận đây.
Quả nhiên Hoàng đế am hiểu sâu sắc lòng người. Nàng rất vui sướng khi người khác gặp họa mà nhếch môi cười.
Tác giả có lời muốn nói: Thấy có người nói là Đào Thánh Mẫu, ta một mặt khiếp sợ.
Nói như thế nào đây... Một người vì bản thân mình mà bán mạng, thời điểm vì bản thân mình mà đi tìm chết, nếu ở bên kia Đào thờ ơ lạnh nhạt... là bởi vì không phải tự mình hạ lệnh quyết định, cho nên không cảm thấy áy náy...
Sẽ không cảm thấy tình người bạc bẽo lạnh nhạt sao.
Cho nên lúc quân vương vui mừng không phải là canh hai canh ba → → có điều số lượng từ có phần nhiều hơn một chút.
Hoàng hậu không dễ dàng thất bại như vậy → → phần sau có đại sự đang đợi nàng.