Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm (Kỹ Năng Tranh Sủng)

Chương 67: Chương 67: Đa tâm




Edit: Cảnh Tu nghi

Beta: Hy Thái phi

Gần đây hướng gió trong cung có nhiều biến hóa. Đại Hoàng tử chết non khiến cho Đức Phi nương nương thương tâm đổ bệnh dậy không nổi, qua không được bao lâu thì có tin tức truyền ra bệnh cũ của Hiền Phi nương nương tái phát chết bất đắc kỳ tử, các vị phi tần phía dưới không khỏi nóng lòng muốn thử, suy đoán xem cung quyền có thể sẽ được chuyển giao đến trong tay của mình. Lại không nghĩ đến qua chưa được mấy ngày, Hoàng hậu lấy việc cáo ốm làm cớ không ra khỏi cửa, rốt cuộc cũng lệnh cấm được thu hồi, tất nhiên cung quyền không có thiếu của nàng một phân, nên là của ai thì vẫn được giao về tay người đấy.

Đáng thương cho Đức Phi nóng vội nhọc nhằn, thời điểm cùng Hiền Phi đối kháng đã là rất cố gắng hết sức, không đem nhân thủ của Hoàng hậu mà loại bỏ toàn bộ. Hiện giờ Hoàng hậu như “Tro tàn lại cháy”, mới chỉ có chuẩn bị một ít đã bị đánh trở về nguyên hình, đã vậy còn không nhận được phần ân huệ nào.

Mà ngay khi Hoàng hậu nắm trong tay cung quyền chưởng quản, chuyện đầu tiên làm chính là thương lượng với Hoàng Thượng về việc đại phong hậu cung. Đương nhiên Hoàng đế không sễ nói chuyện như cậy, phi tần chức vị càng cao thì bổng lộc cũng càng cao, tuy rằng không phải do hắn luyến tiếc chút tiền ấy nhưng hiện giờ trước mắt chiến sự đã bắt đầu, tất nhiên có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.

Nhưng thật sự không chịu nổi việc Hoàng hậu giảng đạo lý, thứ nhất là năm trước phong thưởng rất ít, thứ hai sau quỷ tiết[1] người chết rất nhiều, khiến cho gần đây trong cung mù mịt chướng khí, mỗi người điều cảm thấy bất an, vì để tạo ra cảnh thái bình giả thì tất nhiên phải cho chuyện vui mừng cho thật lớn, tốt nhất là các cung đều phải được chiếu cố. Kể từ đó, đại phong là chuyện tất yếu.

[1]: 鬼节 quỷ tiết: tứ đại quỷ tiết của Trung Quốc: mùng ba tháng ba, tết Thanh Minh, tết Trung Nguyên ( tết Vu Lan) và tết Hàn Y.

Cuối cùng Hoàng đế vẫn đồng ý. Một trong số đó là do Hoàng hậu nói có lý, mặt khác, hắn còn muốn dựa vào gia tộc Hoàng hậu bình định biên cương, tướng tài khó có được, hắn muốn bồi dưỡng những người khác toàn diện cũng không phải ngày một ngày hai là có thể làm được. Cho nên đối với công phu ngoài mặt thì bộ dạng sủng ái tín nhiệm dành cho Hoàng hậu là cần phải có, để cho bọn họ chuyên tâm giết địch bình loạn, vì nước mà cống hiến.

Kết quả là, ban đầu những phi tần về phe Đức phi cũng trở về với Hoàng hậu. Mà mấy năm không gặp được mặt Hoàng thượng khiến các phi tần càng cảm kích vạn phần.

Mà thủ hạ đắc lực nhất của Hoàng hậu là Trinh Quý tần sau nhiều năm vất vả cuối cùng cũng được thăng lên làm một trong cửu tần - Tu nghi, tuy so với Bích Đào kém một đoạn, nhưng cũng là chính tam phẩm rồi. Điều này càng làm cho nàng thêm kiên định quyết tâm theo sát bước tiến của Hoàng hậu, vì vậy vô cùng tận tụy, đến chết mới thôi. Đương nhiên, như này chẳng qua là tùy ý nói miệng mà thôi chứ bảo nàng chắn đao cho Hoàng hậu là không có khả năng.

Trên đời chịu được vị Hoàng hậu ngớ ngẩn này chỉ sợ cũng chỉ có một mình Hiền Phi mà thôi.

Nhưng cùng lúc đó ngoài dự kiến của mọi người chính là Trân Chiêu nghi và Nghi Quý nhân không hề có tấn vị. Muốn nói là Trân Chiêu nghi được sủng ái như vậy cho dù Hoàng hậu có chèn ép đè nổi bật của nàng xuống thì Hoàng thương cũng sẽ không vui mới đúng. Lại nói đến Nghi Quý nhân, thân là bào muội ruột thịt của Hoàng hậu thì đó chính là chỗ dựa nhưng ỷ có thể đi cửa sau, sao lại có đãi ngộ còn kém hơn so với người khác như vậy chứ? Đại gia nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng cảm thấy hai người Đế Hậu đã thỏa hiệp kết quả với nhau, đều lùi lại một bước, hai bên che chở người đều tạm thời không thăng vị.

Rốt cuộc thì năm trước hai người này có tốc độ tấn chức thật sự khiến mọi người không theo kịp.

Trên thực tế thì phong thưởng có hay không cũng là do Hoàng đế muốn hay không. Chuyện của Nghi Quý nhân cùng Trân Chiêu nghi thì Hoàng hậu đều biết, nàng đem danh sách này trình lên là có ý muốn thăm dò thái độ của Hoàng đế. Không nghĩ tới Hoàng đế trầm mặc thật lâu rồi cuối cùng vẫn thừa nhận danh sách này khả thi, khiến cho nàng như ăn được một viên thuốc an thần.

Tiết thị, chỉ cần Hoàng thượng và ngươi dần dần có một khe hở, bổn cung cũng có đủ chậm rãi đem nó hoàn toán xé rách ra. Đến lúc đó cho dù ngươi sinh được Hoàng tử, so với bổn cung nâng đỡ Nhị Hoàng tử mà nói, cũng không có gì đáng sợ cả.

---

Ngón tay trắng nõn cầm thẻ trúc, Bích Đào ngậm một quả táo cắn ở trong miệng, tinh thần cũng đã đi nơi nào đó rồi.

Trước buổi tối một ngày truyền ra tin Hiền Phi đã chết, nàng phát hiện hệ thống mang thêm điểm số kỹ năng mạc danh giảm xuống, nàng cẩn thận đối chiếu sau đó phát hiện “Hương thơm tự nhiên” bị hạ xuống một đoạn, chỉ còn lại ba điểm. Đây là lần đầu tiên nàng biết hóa ra điểm số kỹ năng có thể sẽ giảm xuống. Nếu nói điểm số đạt được cùng với chỉ số tâm của Hoàng đế có quan hệ, về điểm này số điểm mất có phải mang ý nghĩa là trình đố yêu thích của Hoàng đế đối với nàng đang dần chậm lại hay không?

Nàng suy xét thật lâu, duy nhất cho rằng có thể móc nối cùng với việc này chỉ có Hiền Phi đã chết bất đắc kỳ tử kia. Hiền Phi chết chẳng có gì lạ, nàng ta mưu hại Đại Hoàng tử lưu lại sơ hở lớn như vậy, thì bản thân nàng ta cũng biết sớm hay muộn Hoàng thượng cùng sẽ thu thập nàng ta để cho Đức Phi cùng với gia tộc sau lưng một công đạo. Huống hồ Hoàng đế đối với Đại nhi tử thật sự có vài phần yêu thương thật tình. Nhưng nàng không có đoán ra được, cho dù thời gian trước chính mình đem chuyện này tiết lộ cho Hoàng đế biết được, Hiền Phi vẫn có thể trước khi chết cắn nàng một phát.

Hiện tại nàng vẫn không nghĩ ra rốt cuộc một phát cắn đó cắn ở đâu, có thể trực tiếp làm cho trình độ thích của Hoàng đế dành cho nàng giảm xuống. Nếu như đem chiêu thức ấy hóa thành trò chơi, nàng càng lo không ngừng là chiêu này lại công kích yếu hại, có lẽ sẽ còn khiến cho nàng rơi vào trạng thái xấu, làm cho nàng không thể kịp bổ sung máu dưới tình huống liên tục mất máu. Giống như rút mũi câu móc ngược, rút ra vẫn sẽ lấy đi rất nhiều máu nhưng lại không thể né tránh.

Vậy có thể đã có phiền toái.

“Chủ tử?” Phụng Tử từ phòng bếp nhỏ làm ra một đĩa chuối cắt miếng, Nhân Thái y nói thai sáu tháng thì cần uống nhiều nước, ăn nhiều hoa quả rau dưa, giúp cho thân thể thai phụ khỏe mạnh, phòng ngừa nhiễm bệnh đau nhức người hay chứng bệnh tiểu đau, các nàng liền chú ý tới chuyện này. Đợi tới lúc nàng mang đĩa đi vào nội thất lại thấy chủ tử nhà mình đang căn nửa quả táo đến ngốc, tinh thần không ổn định.

“Hửm?” Ánh mắt Bích Đào dần dần ngắm nhìn, thấy rõ là Phụng Tử sau đó đem quả táo nhai nuốt xuống, xua xua tay: “Nhiêu đây được rồi, không cần thêm nữa.”

Phụng Tử cho Vân Lũ một ánh mắt, Vân Lũ lắc đầu tỏ vẻ ngay cả mình cũng không biết. Chẳng qua nàng như nhớ tới cái gì khác, buông khay đan xả ống tay áo xuống theo Phụng Tử đi ra ngoài. Phụng Tử khó hiểu: “Chẳng qua ta chỉ hỏi ngươi chủ tử làm sao vậy, ngươi mơ hồ cái gì.”

Vân Lũ tiến tới nói với nàng ta một câu: “Chủ tử thất thần cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, tưởng là mang thai tiểu chủ tử có chút vất vả, thân mình mệt moi, tinh thần không được tự nhiên càng dễ ngây người.”Bên ngoài rơi mấy hạt tuyết nhỏ, nhưng nàng không rảnh lo việc quần áo đơn bạc, chỉ cố gắng nhìn ngó xung quanh xem phía sau rồi yên tâm hạ thấp giọng, lại nói: “Ta kêu ngươi tới là muốn hỏi một chút, ngươi có phát hiện Mộ Vân tỷ gần đây không thích hợp hay không?”

Phụng Tử ngửa mặt lên trời thấy tuyết trắng đang bay, như đang nghĩ ngợi tới muốn trở về hay không, khi cúi đầu thấy vẻ mặt nàng ta trịnh trọng, không khỏi nhấc mi cân nhắc: “Nói như thế nào?”

“Cũng không biết có phải là ta đa tâm không” Vân Lũ dừng một chút, nói: “Mộ vân tỷ là người hết sức đề bạt ta lên, cũng không thể nói lời không tốt quá nhiều về nàng ta. Nhưng chủ tử xem trọng ta, có một việc ta thấy ở trong mắt cũng không thể không lắm miệng. Cũng phải có chút phòng bị mới tốt.”

Phụng Tử cả kinh, thân mình không tự giác tới gần nàng, mặc dù thấp giọng cũng có chút nóng nảy mở miệng: “Ngươi phát hiện ra cái gì?” Trong giọng nói không khỏi tự giác mang theo khẩn trương. Nếu là râu ria, Vân Lũ đã nói với chủ tử rồi, làm sao tìm nàng tới thương lượng chủ ý. Mộ Vân thật sự muốn làm cái gì, quả thật nên đề phòng Vân Lũ, nhưng nếu làm phản thì còn được chỉ sợ có quan hệ với chủ tử mà thôi.

“Ta thấy Mộ Vân tỷ thường đối với chủ tử có chút ngẩn ngơ. Đặc biệt, đặc biệt là chỗ eo lưng, số lần liếc tới càng ngày càng nhiều. Ta cảm thấy rất bất an.” Nàng do dự nói ra từng sự việc.

Phụng Tử nhíu mày càng chặt: “Có lẽ là nàng ta quan tâm đến an nguy của tiểu chủ tử, chỉ lo chủ tử có va chạm gì......”

“Ta thấy không phải,“ Vân Lũ lập tức cắt ngang, lại bổ sung một câu: “Ánh mắt không giống là vậy.”

Làm nô tài nô tỳ điều cần phải học đầu tiên chính là nhìn mặt đoán ý, mà Vân Lũ ở trong cung rèn luyện nên chắc chắn có kinh nghiệm hơn các nàng nhiều. Nàng nói không giống, vậy mười phần là thật sự không giống rồi.

Phụng Tử không khỏi thắc mắc: “Vậy ngươi cảm thấy ánh mắt nàng ta là cái dạng gì?”

Vân Lũ hồi tưởng nói: “Rất kỳ lạ, ta cũng không thể nói rõ. Tuy không giống như là lo lắng, nhưng nếu nói nàng ta tính kế mưu hại thì cũng không hẳn là vậy.”

Phụng Tử nghe xong trầm ngâm một lúc: “Hiện tại chủ tử đang mang thai, mọi chuyện chúng ta đều phải cẩn thận. Ngươi đã phát hiện ra chuyện này, chúng ta cũng không thể nhắm mắt bỏ qua, nếu sau này thật sự xảy ra chuyện gì đó chỉ sợ là hối hận không kịp.” Nàng thấy Vân Lũ gật đầu, nói tiếp: “Vì kế hoạch này, chúng ta cần ngăn đón nàng ta trước. Xiêm y hay thức ăn đã có Tống ma ma nên không cần quá lo lắng, phàm là khi thấy nàng ta đến gần chủ tử thì chúng ta cần phải cảnh giác hơn. Mặc dù đây có thể là suy nghĩ vớ vẩn bôi nhọ nàng ta, chờ đến lúc tiểu chủ tử ra đời rồi đến xin lỗi nàng ta là được.”

Vân Lũ tán đồng: “Phụng Tử tỷ nói rất đúng, ta sẽ tiếp tục chú ý.”

Thật ra ý của Phụng Tử cũng là ý của Vân Lũ, nhưng suy cho cùng thì nàng chỉ có một mình, những chủ kiến này Phụng Tử có thể dâng lên, Sơ Hiểu có thể đề ra, nàng lại chỉ có thể dẫn dắt suy nghĩ của các nàng đến chỗ này, lại dựa theo tình thế mà đáp ứng. Tuy có hơi vất vả một chút, nhưng so với trước kia nàng không có đất dụng võ, hiện tại được chủ tử thưởng thức càng khiến cho nàng cảm kích vạn phần. Cung nhân bên cạnh chủ tử hòa thuận đoàn kết, đồng lòng bảo vệ chủ tử và đối phó với người ngoài, đây chính là tâm nguyện của nàng.

Nàng mở miệng thổi khí vào lòng bàn tay, Phụng Tử cũng làm động tác giống như nàng, hai người nhìn nhau cười, sau lại an ủi nói: “Có lẽ chính là ta nghĩ nhiều.”

Phụng Tử chà xát tay, sau khi cười xong gật đầu: “Một hồi nữa ta sẽ đi nói chuyện này với Sơ Hiểu.” Rõ ràng vẫn là ghi tạc trong lòng.

Vân Lũ không nói thêm nữa.

Ngoài cửa lớn vang lên tiếng truyền xướng nên nàng cũng không có cơ hội nhiều lời, chỉ nghe giọng cao bén nhọn: “Hoàng Thượng giá lâm ——”

Hai người vội vàng về phòng chuẩn bị hầu hạ chủ tử tiếp giá.

Bích Đào đỡ bụng thấy Hoàng đế vào cửa liền đưa tay phủi mấy bông tuyết nhỏ rơi trên vai hắn, chẳng qua là khi đi đến viện này nên mới bị tuyết rơi vào người, chỉ cần phủi hai cái đã hết. Nhưng nàng thấy sắc mặt Hoàng đế có vẻ mệt mỏi, liền hỏi: “Hoàng Thượng đây là làm sao vậy?”

Hoàng đế mở miệng câu đầu tiên có hơi khàn khàn, hắng giọng rồi mới tiếp tục nói: “Có lẽ là vì mùa đông quá lạnh.” Đôi môi hắn khô nứt tái nhợt, bên má ẩn hiện sắc hồng, Bích Đào thấy thế nên cũng tin là thật.

Nàng nhíu mày trách cứ Triệu Trung Tín bên cạnh: “Sắp tới tiết tiểu hàn[2], nên trời càng ngày càng lạnh, sao lại để Hoàng Thượng mặc phong phanh như vậy. Đây đều là do các ngươi sơ sẩy, hầu hạ không chu toàn.”

[2] Tiết tiểu hàn vào ngày 5, 6 hoặc 7 tháng giêng.

Ngoại trừ Hoàng hậu, cũng chỉ có một hậu phi là nàng dám trách cứ nội thị bên cạnh Hoàng đế. Mà Triệu Trung Tín cũng không phản bác nửa câu, chỉ liên tục đáp ứng, thái độ kính cẩn. Cứ xem như việc này là vì Hoàng Thượng, bọn họ cũng không dám khước từ.

Nàng một vừa hai phải dừng trách cứ lại, gọi người đỡ Hoàng Thượng vào trong buồng, còn mình thì thản nhiên vừa đỡ bụng vừa sai bảo cung nhân, nàng sai Phụng Tử đi pha trà nóng, sai Sơ Hiểu đi lấy nước ấm, sai Vân Hương đi lấy khăn sạch trong ngăn tủ, còn có sai Triệu Trung Tín phái người đi thỉnh Thái y tới khai phương thuốc. Sau đó, càng cẩn thận phân phó phòng bếp nấu cháo thịt nạc, bỏ bào thêm một muỗng muối vào, thứ nhất miễn cho bụng rỗng mà uống thuốc hại thân, thứ hai có lợi cho việc tán nhiệt đổ mồ hôi.

Nàng đứng ở mép giường chỉ huy, thỉnh thoảng cúi đầu cẩn thận mơn trớn bụng, ngày thường đôi mày cong cong nghịch ngợm như trăng non nhưng giờ phút này lại thêm vài phần xinh đẹp như vậy. Ngẫu nhiên cũng sẽ nhẹ giọng dò hỏi tình huống của Hoàng đế, nhìn qua ôn nhu tinh tế như vậy, khiến hắn được nàng quan tâm cũng không khỏi thất thần.

Đây là vẻ mặt hiếm thấy của nàng.

Âm thanh của Hiền Phi giống như ma chướng cứ luẩn quẩn bên tai của hắn “Không đố không hận không oán, tự tại thong dong“. Tầm mắt của hắn lại chuyển tới trên người nàng lần nữa -- tự tại thong dong. Lời có chút nghe được, dù kiên định phản bác nhưng cũng không tự chủ mà để trong lòng.

Môi mỏng của hắn không khỏi mấp máy.

Bích Đào thấy, nàng tự mình mang ly nước tới bên miệng hắn, săn sóc nói: “Hoàng Thượng cảm thấy môi khô khó chịu? Nào, uống nhiểu nước chút là sẽ tốt hơn.”

Hoàng đế nhìn nhìn nàng, rũ mắt nhìn tay nàng uống xong một ngụm.

Nhưng mà nước sôi không vị để nguội, lại không biết vì sao hắn uống vào có chút cay đắng của vị trà. Chắc lo do ly đầu có vị trà nhiều, hắn giải thích như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.