Edit: Chang Phi
Beta: Vy Chiêu dung
Ngày đầu tiên người mới vào cung, không ngoài dự liệu, Hoàng thượng lật thẻ bài của Trinh Bảo lâm. Một đêm này, hậu cung có rất nhiều người trằn trọc, ngủ không an ổn. Đã có một Quý phi chiếm phần lớn sủng ái của Hoàng thượng, giờ lại đến thêm một Trinh Bảo lâm, không biết đến bao giờ mới đến lượt các nàng nữa.
Càng chưa nói trừ bỏ Trinh Bảo lâm ra, vẫn còn rất nhiều tú nữ giống như thủy hành nhi [1]. Các nàng có thể tiến vào, cũng chính là có chút tình cảm cùng hiểu biết với Hoàng thượng.
[1] Ví các tú nữ xanh tươi non nớt giống như cây hành lá (editor: một cách ví von thật đặc biệt?)
Nhưng mà, thua hay không thua trận, nói thế nào cũng là các nàng tới trước không phải sao, cho nên về mặt khí thế cũng không thể thua kém.
Ngày thứ hai, chúng phi như thường đi Trường Xuân cung vấn an Hoàng hậu. Mấy người liên quan ngồi thẳng người lấy ra cái giá của phi tần nhìn người mới lục tục tiến vào, khăn đều bị vò nát. Năm nay tuyển tú tiến hành vào mùa xuân, nhìn xem, nhìn xem, kia một đám thon thả tinh tế, y phục mùa xuân hơi mỏng, bộ dáng tươi cười điềm mỹ, không phải tới thị uy làm các nàng khó chịu thì là cái gì?
“Vẫn là Hoàng hậu nương nương của chúng ta biết đau lòng, theo quy củ cũ thì đều bọc kín mít, đừng nói dáng người, cổ áo cũng bọc kín lại, đến mặt cũng không nhìn rõ. Nào có được cảnh đẹp ý vui như thế này.” Tiêu Phi nhấp một ngụm trà, cười khẽ khơi mào mọi người bất mãn với Hoàng ậu.
Lúc trước, sau khi nàng thiết kế Trân phi cùng Mẫn Tiệp dư không thành, bị tước đoạt phong hào, nên suy nghĩ đã rõ ràng. Hoàng nhi của nàng chết nên tính trên đầu Hoàng hậu, muốn trả thù, đây mới là kẻ thứ nhất phải chịu. Chẳng qua hiện giờ thế lực của nàng giảm đi, nếu muốn làm cái gì, lại là lòng có dư mà lực không đủ.
Duy nhất có thể dựa vào, cũng chỉ có cái phi vị này.
Lệ Quý tần đã được thăng làm Lệ Tu dung cầm khăn lụa che miệng lại, hát đệm theo: “Có thể thấy được người mới vừa mới vào cung, Hoàng hậu nương nương liền chỉ đau các nàng, chúng ta đều thành hoa vàng ngày mai, lại muốn lấy được niềm vui của người, sợ là không được rồi.”
Hoàng hậu ngồi vững vàng, nghe vậy cười: “Sao lại nói như vậy được, xưa nay bổn cung luôn công bằng, phần các ngươi nên có, tất nhiên đều không thiếu.”
“Có sức lực đi suy nghĩ miên man như vậy, không bằng đi lấy được niềm vui của Hoàng thượng mới đúng.”
“Có các muội muội mới ở đây, sao Hoàng thượng còn nhìn đến nhóm lão nhân này nữa chứ.” Thăng đến Quý tần, lại được vào ở chính điện Vĩnh Cùng cung, chưởng quản cả một cung Mẫn Quý tần hơi chua nói: “Hôm qua Thừa Huệ còn liên tục nói với thiếp thân muốn gặp phụ hoàng, thiếp thân khuyên thế nào cũng không được.”
“Bổn cung biết, chăm sóc cho Thừa Huệ vất vả. Chỉ là Hoàng thượng vẫn còn chính vụ, không ngày nào được nhàn rỗi, các hoàng phi nên thông cảm một chút. Chờ lúc Hoàng thượng rảnh rỗi, tự nhiên sẽ đi.” Hoàng hậu giơ khăn chấm môi, không nóng không lạnh trấn an nàng một câu.
Trên thực tế, phần lớn thời gian nhàn rỗi Hoàng đế đều ở Dực Khôn cung, nàng khuyên không được, cũng không còn biện pháp nào. Dù sao đều lấy yêu thích của Hoàng thượng làm chuẩn, buổi trưa hắn muốn đến chỗ nào dùng bữa, lại muốn nghỉ ngơi ở đâu để giải toả mệt mỏi, nàng cũng không quản được.
Mẫn Quý tần bĩu môi, nàng biết ngay Hoàng hậu không có cách.
“Trinh Bảo lâm đến ——”
Trong lòng mọi người căng thẳng, chính chủ của hôm nay tới rồi.
Trinh Bảo lâm vẫn như cũ đi vào, phong thái vũ mị phong lưu xuất hiện. Chỉ có lúc thỉnh an còn tính là cung kính, dựa theo quy củ hành đại lễ: “Thiếp thân thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an.”
Hoàng hậu không khó xử, gọi nàng đứng dậy, tiện đà tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng một cái, nói: “Sắc mặt Trinh Bảo lâm cũng không tệ nha.” Tuy là không tệ, nhưng so với sau khi được thừa sủng lại có chút khác biệt.
Nhiếp Song Song được phong làm Vinh Bảo lâm tùy tiện nói: “Lời này của Hoàng hậu nương nương cũng hơi lạ, hôm qua Hoàng thượng đi đến cung của nàng, sao sắc mặt có thể khó coi được chứ.”
Không khí cứng lại, mấy phi tần địa vị cao cảm thấy cả người có chút không dễ chịu, lời nói kẹp dao giấu kiếm nói nhiều rồi, nhất thời nghe thấy lời nói “thẳng thắn” như vậy, các nàng có chút không quen. Lại nói cùng là xuất thân tướng môn, Hoàng hậu đoan trang hào phóng như vậy, như thế nào người này nhìn qua lại thấy hơi —— ngu.
Chẳng qua, ngu mới tốt nha. Cùng tranh với mình, người như vậy đều không chê thiếu.
Ngay cả Trinh Bảo lâm cũng kỳ quái nhìn nàng ta một cái, ban đầu nàng còn coi Vinh Bảo lâm là đối thủ, nhưng mà cụ thể như thế nào, vẫn cần phải xem xét lại. Bây giờ, nàng chỉ lấy tay áo rộng che miệng lại, ra vẻ ngượng ngập nói: “Nương nương sao lại trêu ghẹo thiếp thân như vậy.”
Bình Tu nghi ở bên cạnh nghe xong, lại càng trêu ghẹo thêm, nàng cười nói với Hoàng hậu: “Bây giờ người mới da mặt đều mỏng như vậy, nếu nương nương lại nói thêm gì nữa, không biết còn xấu hổ đến mức nào nữa đây. Đến lúc đó Hoàng thượng đau lòng nàng, còn không phải sẽ tức giận với chúng ta sao?” Ban đầu mình mang một chữ “Trinh” ở trên đầu, Bình Tu nghi nhìn thế nào cũng thấy nàng ta không vừa mắt.
Chẳng qua Trinh Bảo lâm cũng không thấy nàng ta vừa mắt, ban đầu nàng cũng không cảm thấy phong hào này không tốt, về sau biết được là đã từng dùng qua, lại là bị đoạt thay thế, liền cảm thấy cả người đều không thoải mái.
Giống như là nhặt đồ thừa vậy. Nàng sao có thể chịu được cái ủy khuất này.
Mặt mũi của Hoàng Hậu nàng cho, còn Bình Tu nghi? Mắt phượng của nàng giương lên, cười nói: “Bình tỷ tỷ làm phụ [2] đã lâu, đã sớm thành thục, sao còn nhớ rõ cảm thụ lúc trước được chứ.” Chính là trào phúng nàng tuổi già sắc suy, lại nói nàng da mặt dày không biết xấu hổ.
[2] 妇: vợ, đàn bà, phụ nữ đã có gia đình
Người mới sau khi nghe vậy trong lòng đều kinh ngạc vạn phần, kia tốt xấu gì cũng là một cửu tần nương nương. Cũng chỉ có Trinh Bảo lâm ỷ vào gia thế mới dám nói chuyện giễu cợt như vậy.
Bình Tu nghi bực mình, cố tình làm bộ dáng thường dùng để đối phó với người mới, đối với người trước mắt này lại không có hiệu quả. Trong lúc nhất thời nàng không có biện pháp nào, đành chuyển ánh mắt lên người Hoàng hậu.
Hoàng hậu cũng bó tay, thật ra nàng muốn nâng đỡ Trinh Bảo lâm lên để tranh với Tiết thị, nhưng mà Bình Tu nghi từ lúc tiến cung liền đi theo nàng, ít nhiều gì cũng có chút tình cảm. Nàng đành phải cười nói giảng hòa: “Được rồi, vừa rồi bổn cung mới chỉ khen nàng một câu sắc mặt tốt, lại gặp phải mấy người các ngươi nói nhiều. Đều để cho miệng nghỉ ngơi một chút đi, tới, dọn chỗ cho Trinh Bảo lâm.”
Trinh Bảo lâm tạ ơn rồi ngồi xuống. Một trận này mới xem như bình ổn lại.
Ôn Ngự nữ lúc trước dùng lời nói để chèn ép Tiết Bích Đào cũng đã thăng tới vị trí Bảo lâm, ánh mắt nàng khá là sắc bén, chỉ một câu kia của Hoàng hậu, lại nhìn cử chỉ của Trinh Bảo lâm ngồi bên cạnh nàng, liền hiểu ra, khóe miệng hiện một nụ cười nhạt, mang theo một tia trào phúng.
Chẳng qua từ trước đến giờ nàng đối với chuyện không liên quan tới mình đều mặc kệ, nên lúc này cũng không có nói nhiều, vẫn thanh thản uống trà như cũ.
Đề tài đổi hướng, Dương thị mới được phong làm thải nữ lại là người biết ăn nói, lúc điện tuyển bị kinh sợ gảy sai nốt, bây giờ Hoàng hậu nhìn lại, lại có chút nghi hoặc lúc đó nàng ta có tâm tư gì không. Dù sao cũng không giống một người nhát gan, ngồi một phòng các phi tần địa vị cao, cũng không thấy nàng sợ hãi. Vừa có người nói, liền có thể đáp lời, rất trôi chảy.
Nếu mọi chuyện thuận lợi, sẽ là một nhân vật trường tụ thiện vũ [3].
[3] 长袖善舞: người giỏi luồn cúi, biết sử dụng thủ đoạn.
Lúc này Dương Thải nữ đang rất sống động kể chuyện cười cho các phi tử: “Chỗ chúng ta có một chú lùn. Có một lần đi thuyền ra ngoài du ngoạn, lúc thuyền mắc cạn, liền tự mình lên chèo thuyền. Vô ý rơi xuống, nước kia đúng lúc ngập qua cổ hắn, hắn nhảy dựng lên giận dữ ——”
“Sao lại cố tình mắc cạn gác ở chỗ sâu chứ!” Nàng vừa nói vừa khoa tay múa chân, chọc cho mọi người đều cười.
Đúng lúc không khí đang hoà thuận vui vẻ, cung nữ Tiết Bích Đào phái tới báo tin khoan thai đến muộn, người tới là Sơ Hiểu. Nàng thỉnh an Hoàng hậu trước rồi nói: “Hôm qua chăn của Ngũ Hoàng tử không bọc kín, nương nương của chúng ta sợ Ngũ Hoàng tử nhiễm lạnh, lúc này vẫn đang trông bên cạnh. Mong rằng Hoàng hậu nương nương thứ lỗi.”
“Ngũ Hoàng tử có sao không?” Hoàng hậu nhất mực ôn hòa, quan tâm đúng chỗ.
“Tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm.” Sơ Hiểu quen thuộc đáp lại: “Trước lúc nô tỳ ra ngoài Ngũ Hoàng tử cũng có hắt xì, chỉ là nương nương chúng ta tâm địa từ mẫu, một chút cũng không dám yên tâm.”
“Này cũng hết cách. Ngũ Hoàng tử còn nhỏ tuổi, chú ý nhiều một chút là đúng.” Hoàng hậu lương thiện nói.
Sơ Hiểu cười, nhưng vẫn chưa cáo lui, lại đưa sách ôm ở trong ngực cho Trinh Bảo lâm nói: “Nương nương chúng ta nói hôm qua Trinh Bảo lâm hầu hạ Hoàng thượng vất vả, nàng có lòng an ủi, lại không dám đưa những tục vật kia. Liền kêu nô tỳ mang theo quyển《 sử ký 》này, tặng cho Trinh Bảo lâm.”
Tiết Quý phi lại có lòng tốt đưa lễ vật cho mình? Trinh Bảo lâm nhăn nhăn mày, nhưng cũng không dám không nhận, trong miệng còn phải nói: “Thiếp thân đa tạ Quý phi nương nương ban thưởng.”
Sơ Hiểu làm xong nhiệm vụ, cười nói cáo từ.
Ánh mắt chúng phi đều đặt trên quyển《 sử ký 》khá là tò mò với bí mật ở bên trong. Trinh Bảo lâm thản nhiên, đang muốn đưa quyển sách cho tỳ nữ ở phía sau, lúc nghiêng người lại bị Vinh Bảo lâm ở bên phải đoạt mất.
Vinh Bảo lâm đoạt đồ vật không e lệ, một bên cười nói: “Trinh Bảo lâm không nên tức giận, ta chỉ nhìn xem, một lát liền trả lại.” Một bên lại loạt xoạt lật sách.
Lúc này Trinh Bảo lâm thật sự bị nàng ta làm tức nghẹn, nàng dậm dậm chân, rồi lại không thể làm như Vinh Bảo lâm duỗi tay đi đoạt lấy. Như vậy còn ra bộ dáng gì!
“Ý, sao Quý phi nương nương lại gấp trang Hán Huệ Đế Hoàng hậu này lại làm gì...” Vinh Bảo lâm lẩm bẩm.
Hán Huệ Đế Hoàng hậu Trương Yên, tên chữ Thục Quân, là nữ nhi của Lỗ Nguyên Công chúa cùng Triệu vương Trương Ngao, thần dân tôn nàng là Hoa Thần. Nổi danh là —— Hoàng hậu xử nữ.
Mặt Trinh Bảo lâm thoáng chốc trắng bệch.
Các phi tần có chút học thức đều nghĩ sâu hơn một chút, vẻ mặt nhìn nàng ta cũng đều cổ quái. Sau đó lại bị những phi tần không hiểu rõ lắm giật nhẹ tay áo, liền nói nhỏ bên tai với các nàng.
Hoàng hậu ngồi ở bên trên bừng tỉnh đại ngộ, vì sao lúc Trinh Bảo lâm tiến vào mình lại cảm thấy có chỗ không đúng. Chân chính phá thân xử nữ, tuy trên mặt có ửng đỏ thẹn thùng, nhưng trong đó cũng sẽ lộ ra một chút suy yếu. Tư thế lúc đi đường cũng sẽ có chút cổ quái, chứ không phải như nàng ta vừa nãy tiến vào giống lúc trên điện tuyển thong dong tự tại.
“Xì ——” không biết là ai dẫn đầu, tiếng cười trong điện sôi nổi xuất hiện.
Dù sao Hoàng thượng lật thẻ bài, không gọi nước tắm, đồng sử không ghi chép, đều là các lão thân cả. Lần đầu hầu hạ, đều sẽ được thừa sủng. Còn tình huống giống như Trinh Bảo lâm này, thật đúng là đại cô nương lên kiệu hoa —— là lần đầu tiên nha.
[4] 彤史 (đồng sử): nữ quan ghi chép lần thị tẩm của phi tần.
Hơn nữa ban đầu nàng ta còn biểu hiện ngượng ngùng, còn vì thế mà hoà với Bình Tu nghi có một ván, nói như thật, cái gì mà cảm giác lúc trước. Chờ đến bây giờ nghĩ lại, đúng là đặc biệt buồn cười.
Nàng ta không phải ngay cả cái cảm giác cũng không có sao!
Gương mặt đẹp của Trinh Bảo lâm từ trắng lại chuyển sang xanh, tay đặt trên đầu gối cũng run rẩy lên. Hôm qua lúc Hoàng thượng không chạm vào nàng, trong lòng nàng đã cảm thấy ủy khuất đến cực điểm.
Nàng có nằm mơ cũng không nghĩ tới, lấy dung mạo cùng gia thế của nàng, mà cũng phải chịu nhục như vậy.
------
Dỗ Đoàn Đoàn uống xong một chén dược để dự phòng, Tiết Bích Đào gọi Sơ Hiểu tiến vào hỏi: “Đã đưa sách qua đó chưa?”
Sơ Hiểu không nhịn được cười, đến tận lúc giống như bông hoa rung rung lên mới nói: “Nương nương không biết đâu, vốn là chúng ta cũng chỉ nghĩ để tự cho nàng ta biết, chê cười một chút thì thôi. Nhưng không nghĩ tới Vinh Bảo lâm mới tới cũng là người lưu manh, cứ vậy đoạt lấy, rồi lật trúng một tờ kia. Không chỉ như thế, nàng còn đọc ra ở trước mặt mọi người nữa. Các chủ tử đã vào cung này, phần lớn đều là có học vấn, nghe xong, ai còn không rõ nữa chứ?”
“Nghe nói lúc ấy sắc mặt Trinh Bảo lâm ——” Sơ Hiểu không nhịn được, lại cười một trận nữa, cả người lung lay nghiêng ngả.
Tiết Bích Đào cười vỗ tay nàng, nói dỗi: “Đi chỗ khác mà cười đi.”
Sơ Hiểu miễn cưỡng dừng cười lại, bắt đầu nịnh hót chủ tử: “Đều là chủ ý của nương nương tốt, để chúng ta phân phó lục cục tặng cái bàn lưu li khắc hoa bạc đi, trên bàn lưu li kia bày anh đào, Hoàng thượng còn không phải lại nhớ tới nương nương sao. Sao còn cảm thấy Trinh Bảo lâm Giả Bảo lâm tốt được nữa.” Nàng nói, còn làm loạn, đỡ một bàn lưu li ở bên cạnh, đưa đến trước mặt chủ tử nháy nháy mắt.
Tiết Bích Đào cười liếc mắt với nàng một cái, nhưng cũng cầm một quả anh đào tới ăn. Cuống anh đào thật dài, quả đỏ tươi, nàng hé môi đỏ nếm thử, vẫn là mùi vị kia.
Thơm ngon mọng nước, nếu lại thêm sữa đặc ngọt dịu nữa ——
Ăn càng ngon hơn.
Ngay cả Hoàng đế, cũng không quên được.