Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm (Kỹ Năng Tranh Sủng)

Chương 91: Chương 91: Hoa Sen ngày mưa




Edit: Su Thái Phi + Nguyệt Phi

Beta: SuTháiphi

Đã đến cuối tháng tư, cơn gió nhẹ khẽ thổi qua mặt hồ, hương sen thoang thoảng.

Bích Đào vén váy lên một chút để không bị giày thêu giẫm lên, vịn tay Sơ Hiểu bước lên thuyền nhỏ. Dùng trường hao[1] để chèo, thân thuyền khẽ lay động, xuôi dòng uốn lượn, hồ hoa sen nước sóng sánh, gió lay lá sen, giọt sương lấp lánh, nếu lọt vào mắt người khác, đó là một bức tranh thuyền nhỏ trên hồ sen vô cùng thanh nhã.

Sơ Hiểu bung cây dù che ánh nắng chiếu lên người, vẫy tay với Phụng Tử đang đứng dưới cây liễu bên cạnh ao, vẻ mặt rất vui sướng.

Từ sau khi nói rõ tâm ý với Hoàng đế, Bích Đào sai Vân Hương đi thay cho Phụng Tử hầu hạ tiểu Thừa Cảnh đi học. Thứ nhất Vân Hương là người của Hoàng đế, năng lực không tệ, cũng có thể tin; thứ hai, nàng lại quen có Phụng Tử cẩn thận tinh tế, không có nàng ta ở bên cạnh rất không quen. Nàng nói chuyện này cho Hoàng đế, Hoàng đế liền đáp ứng.

Trong cung hắn đều có cài nhân thủ vào, chuyện này cũng liên quan đến bệnh đa nghi của Hoàng đế, hoặc nói vì muốn thu thập tin tức tốt hơn, khống chế toàn cục. Nhưng chỗ của Bích Đào, hiện giờ không cần như thế.

Sơ Hiểu hiếu động, một tay bung dù, một tay còn duỗi xuống nghịch nước, miệng hỏi: “Sao chủ tử đột nhiên lại muốn đi chèo thuyền?”

Còn có thể vì cái gì chứ, chẳng phải những ngày qua trong cung quá nhàm chán hay sao:“Cũng không thể cả ngày nhốt mình ở Dực Khôn cung.” Nàng nói.

Đặt mu bàn tay lên trán, nàng giương mắt nhìn bầu trời, trời xanh mây trắng. Màu xanh lam giống như lúc trẻ con mới sinh ra, dường như khẽ chọc một cái thì vỡ ra, màu trắng thì như màu sữa được vắt ra sền sệt, nếu những giọt mưa rơi xuống từ trong đó, không chừng hương sữa sẽ bay khắp tứ phía cũng nên.

Nghĩ như vậy, nàng lại nhớ tới tiểu Thừa Cảnh đang đi học, trong lòng chợt mềm mại hơn, mắt nàng cong lên, cười nói: “Chờ Thừa Cảnh học xong, gọi người đưa hắn tới đây.”

Sơ Hiểu đáp lời: “Tiểu chủ tử mấy ngày nay chạy qua chạy lại giữa tẩm cung với học đường, không có thời gian nghỉ ngơi, nô tỳ nhìn thấy rất vất vả.”

“Cũng chỉ mới mấy ngày.” Bích Đào cười: “Ta mà cho hắn chơi nhiều một lát, chính hắn lại không vui. Nhìn một xe đầy đồ chơi lại cau mày, rõ ràng là dáng vẻ ông cụ non.”

“Có thể thấy được tiểu chủ tử trưởng thành sẽ trầm ổn.” Sơ Hiểu cười hì hì tiếp lời.

“Bây giờ vẫn còn là một đứa trẻ mà.” Bích Đào vươn đầu ngón tay ra dấu độ cao một chút: “Lớn thêm chút nữa đã là thiếu niên. Thiếu niên nên có dáng vẻ thiếu niên.”

Sơ Hiểu ngừng vẩy nước, hơi có chút mờ mịt tự hỏi: “ Dáng vẻ thiếu niên...”

“Ngày xuân hoa hạnh rơi đầy trời, ngoài đồng thiếu niên nhà ai bước phong lưu...” Bích Đào ngẩng mặt phấn đón ánh nắng, cười như hoa xuân: “Nhi tử của ta phải là thiếu niên phong lưu làm trăm ngàn thiếu nữ say mê mới phải.”

Sơ Hiểu: “... Những này nghe rất tuyệt, chỉ là chủ tử......” Cho dù xuất phát từ động cơ hay quá trình của người, đều không có vẻ như là chuyện thuần khiết là sao vậy.

Bích Đào không đáp, khi nàng nhìn ra giữa đám lá sen cao thấp, lại bị hấp dẫn ánh mắt bởi một đoá sen hồng cực lớn đang nở rộ. Trên cành sen đang vươn mình để từng cánh hoa rực rỡ tinh tế nở ra. Nhụy hoa được mưa gột sạch lộ ra màu hồng nhàn nhạt. Giống như màu hồng tiên diễm đó chảy ra từ chỗ màu hồng đậm nhất giữa đoá hoa rồi chảy đến từng cánh hoa nhọn nhọn, tươi đẹp rực rỡ.

Nàng nhìn đến không dời mắt được, hơn nữa cũng không xa thuyền lắm, liền vịn lan can thuyền, vươn người ra hái.

Đúng lúc phía bên kia cũng vươn tới một bàn tay, cùng là mười ngón tay được sơn màu đỏ như lửa, một người muốn ngắt cành sen, một người muốn hái đài hoa, dưới làn nước trong veo của hồ nước phản chiếu, Bích Đào thấy đàn cá chép đỏ đang vẫy đuôi bơi lội tranh thức ăn. Bích Đào giương mắt nhìn, bên kia lại là Trinh Bảo lâm đang xoay người nhô thân mình ra khỏi thuyền. Đôi mắt ẩn tình của đối phương hơi loé lên sự kinh ngạc, tiếp đó lại do dự, sau đó Bích Đào cảm thấy lực hái hoa của nàng ta quả thực nhẹ đi rất nhiều.

Nàng thuận thế mà hái, thản nhiên cười với nàng ta một cái.

Những nữ nhân khác trên thuyền bị từng khóm lá xanh sen hồng cản lại, vẫn chưa nhìn rõ được mặt mũi Bích Đào, nhìn thấy Trinh Bảo lâm tay không trở lại, không khỏi hỏi nàng: “Ơ, ngươi không phải nói thích đóa sen hồng kia sao, sao lại không muốn nữa rồi?”

Đợi khi các nàng nhìn thấy đóa hoa sen to ngất trong lòng Bích Đào, đầu tiên sững sốt một chút, sau đó cáo lỗi nói: “Trên thuyền không hành lễ ổn thỏa, mong Quý phi nương nương thứ lỗi.” Ngoại trừ Trinh Bảo lâm, còn có Vinh Bảo lâm và Bình Tu nghi nhưng có thể nhìn thấy thuyền này từ xa xa đi tới, hẳn chỉ tới để hái sen vui chơi mà thôi.

Bích Đào ngửi ngửi hương thơm thanh khiết của hoa sen, khẽ nâng cằm nhìn các nàng một cái, thản nhiên nói một câu: “Không sao.”

Bàn tay trắng muốt đầy đặn gạt gạt mặt nước, giọt nước nhảy tung tăng, Trinh Bảo lâm cười một tiếng, nghiêng đầu nhẹ giọng nói: “Thiếp vừa rồi mới nghĩ lại, mỗi ngày đều hái hoa ngắm sen thì cũng sẽ sớm chán hoa sen này mà thôi, còn không bằng bọt nước trong xanh. Vì vậy không có hứng thú hái hoa nữa.” Lời nói tựa như đùa giỡn, nhưng ánh mắt nhìn Bích Đào lại lộ ra lạnh lẽo.

Nàng chợt cúi đầu, như chút điểm sáng ấy bị ẩn giấu vào bóng tối giữa mái tóc trước trán, thoáng chốc lại chơi đùa với ao nước, lộ ra vài phần không có hứng thú đếm xỉa.

Sen hồng nở rộ tựa vào một bên mặt, còn thân xanh lại dọc theo cái cổ trắng ngần tinh tế mà dán vào trong ngực trường sam mỏng, càng tôn lên nét xinh đẹp động lòng người của Bích Đào, nàng nghiêng đầu một chút, nụ cười sáng lán: “Không có hoa sen làm nền thì cho dù bọt nước có bắn tung tóe vào cống rãnh, cũng không bằng bị phù sa chôn vùi đâu.” Nàng như thế, lại giống như một hoa sen thành tinh. Sinh động lại yêu kiều, thanh khiết lại quyến rũ. Dường như không tìm được mỹ nhân nhân nào hợp với sen hồng hơn nàng.

Có một số người trời sinh đã như thế, cho dù là lấy loài hoa quý giá, thanh lệ hay tao nhã để so sánh với nàng thì đều khiến mọi người cảm thấy rằng chỉ có nàng mới có thể khơi gợi được linh hồn của loài hoa đó. Đổi lại người khác, chỉ tới mức lấy người để tôn hoa mà thôi.

Trinh Bảo lâm nghe xong thì lực đạo nặng hơn, bọt nước văng lên nhiều hơn, có mấy giọt bắn tung tóe lên vạt áo, nàng cau mày lại.

“Bổn cung vẫn chưa chúc mừng Vinh Bảo lâm.” Xưa nay Bích Đào không có kiên nhẫn chịu đựng những lời nói mang theo bẫy rập bên trong như vậy, dứt lời liền đổi hướng: “Nghe nói Hoàng thượng thăng ngươi lên chính lục phẩm Tài nhân.” Hoàng đế tất nhiên giữ lời không triệu hạnh nàng ta, nhưng vô duyên vô cớ cũng không biết tại sao lại săn sóc nàng ta. Ngày thường ban thưởng cũng không ít, có thể theo như trong cung mà nói thì nàng ta “đắc sủng” chỉ dưới nàng mà thôi. Khiến những người coi trọng Trinh Bảo lâm cũng mở rộng tầm mắt.

Nhưng càng khiến cho nàng tò mò là nàng chưa bao giờ cảm nhận được địch ý từ Vinh Bảo lâm. Thông thường mà nói thì sau khi đắc sủng sẽ càng muốn được sủng ái, có nàng ở trước mặt cản trở, những nữ nhân này cho dù không sợ nàng, e là cũng hận muốn đẩy nàng xuống vực sâu vạn trượng để giành lấy sủng ái của Hoàng thượng. Ánh mắt không cam lòng cắn răng như vậy, nàng chưa bao giờ nhìn thấy ở Vinh Bảo lâm.

“Nhờ có hồng phúc của nương nương.” Vinh Bảo lâm vẫn cười như thường ngày, không làm điệu bộ, thậm chí còn lộ ra một hàm răng trắng sáng. Chẳng qua nhìn thấy nàng ta nghĩ nửa ngày rồi mới nghĩ ra câu trả lời nhã nhặn, cũng đủ thấy rằng đây là người không giỏi giao tiếp.

Nhưng phàm là xuất thân từ võ tướng, muốn người ta nói chuyện nho nhã, quả thật làm khó người ta rồi. Hoàng hậu và Nghi Quý nhân kia hẳn đã sớm định đưa vào hoàng gia cho nên mới bồi dưỡng ở phương diện này. Huống chi chênh lệch giữa hai nhà cũng không nhỏ.

Cho dù việc gì thì mỗi người mỗi khác.

Bình Tu nghi ở phía trên vốn ngắm sen, nghe cuộc đối đáp này mà dịu dàng cười nói: “Chúng ta tấn một hai cấp có gì mà đáng chúc mừng chứ, mà là Quý phi nương nương kìa, thiếp thân nghe nói Hoàng thượng mấy tháng nay không nghỉ ở Dưỡng Tâm điện thì nghỉ ở Dực Khôn cung, đây còn không phải là chuyện mừng của nương nương sao?””Ồ?” Bích Đào nhướn mày nhọn. Vẻ mặt kia chắc chắn là đang nói với các nàng: Hoàng đế nghỉ ở chỗ nàng thì có cái gì tốt mà chúc mừng, chẳng lẽ không phải là chuyện thường hay sao?

Độ cong ở khóe miệng Bình Tu nghi hơi giảm bớt, nhưng vẫn nói tiếp: “Có lẽ không bao lâu nữa trong cung này sẽ có thêm Hoàng tử, Hoàng nữ nữa.”

Ai không biết tuy Quý phi chiếm phần lớn thời gian của Hoàng thượng, nhưng đến nay dưới gối cũng chỉ có một mình Ngũ hoàng tử, mặc dù là Hoàng tử nhưng cũng đơn bạc. Huống chi đã hai ba năm nay cũng không có động tĩnh gì, ai biết được là lần trước nàng ta sinh sớm có tổn hại thân thể không chứ, lại điều dưỡng không xong. Vì vậy Bình Tu nghi nói lời này, gọi là cố ý giễu cợt.

Nhưng đây lại đối với người hiện đại đề xướng sinh con một mà nói thì không có lực sát thương gì. Cũng không phải thời của Mao gia gia khi ấy, sinh một ổ mười mấy người con mới được làm mẫu thân vinh quang. Nhi nữ song toàn đương nhiên tốt nhưng có một đứa để thương yêu cũng không sao cả.

Bích Đào cảm thấy lời nói này không dễ trả lời, chẳng lẽ muốn nàng nói “Mong như cát ngôn của ngươi” hay là “dù sao ngươi cũng sinh không được”? Dứt khoát nhờ Sơ Hiểu có tính kích thích giải cứu nàng.

Sơ Hiểu mở to mắt hạnh nhìn Bình Tu nghi, có chút tức giận lại có mấy phần cười nhạo: “Nô tỳ nghe lời này của Tu Nghi nương nương còn tưởng đang đi họp chợ ấy, đến sớm thì có thể cướp được chỗ tốt. Tu Nghi nương nương yên tâm đi, người đỏ mắt chờ mong muốn chúc mừng sớm, e là cũng không dính được may mắn của nương nương nhà ta đâu.”

Bích Đào nhìn gương mặt trẻ con của Sơ Hiểu viết đầy “ngươi đừng si tâm vọng tưởng”, lại nhìn sắc mặt khó coi của Bình Tu nghi khi bị một cung nữ bắt bẻ, trong lòng vui vẻ.

Nếu như là do Quý phi nói ra, nàng đương nhiên sẽ không nói gì nhiều được nhưng tốt xấu gì nàng ta cũng là một trong cửu tần, để một cung nữ bôi bác mặt mũi nàng ta, thì sao có thể nhịn được cơn tức này chứ.

“Hay cho một cung nữ miệng mồm lanh lợi như ngươi!” Đầu tiên là Bình Tu nghi cảm thán, sau đó trầm giọng: “Xưa nay Quý phi nương nương biết cách hầu hạ Hoàng thượng, nếu như lại vì cung nữ này ngôn hành vô lễ chống đối cung phi, chẳng phải làm tổn hại mặt mũi nương nương sao?”

“Sơ Hiểu“. Rốt cuộc Bích Đào cũng lên tiếng nhưng không đợi Bình Tu nghi thuận khí, liền nghe khẩu khí của nàng như nói chuyện phiếm: “Nói chuyện với người khác cũng phải đàng hoàng chứ, cầm dù lệch rồi. Nếu da của bổn cung bị phơi đỏ rồi thì sao. Ngươi gánh trách nhiệm nổi không hả?”

Hỏi tội vẫn là hỏi tội nhưng nội dung này lại hoàn toàn không phải cùng một chuyện.

“Nương nương thứ tội, nương nương thứ tội, nô tỳ cầm dù đàng hoàng lại là được.” Sơ Hiểu làm như hoảng sợ trả lời, biểu tình trên mặt lại cười hì hì không sao cả.

Không bao lâu sao, nàng thò đầu ra bên ngoài dù, cảm giác trời càng lúc càng nặng trĩu, cảnh trí xung quanh lại như mang theo ánh sáng giữa bóng tối, tình hình như có vẻ muốn mưa. Nàng đang muốn nói với Sơ Hiểu, lại bị người khác chặn lại.

Bởi vì nhìn thấy chủ tới hai người cứ xem Bình Tu nghi cái đĩa thức ăn không để mắt đến. Trinh Bảo lâm có khe hở với Bình Tu nghi lại giúp nàng ta: “Chủ tử nương nương không gọi lại đáp, theo cung quy thì cung nữ không được tự tiện đáp lời. Quý phi nương nương đã chưởng quản cung quyền, e rằng còn hiểu biết hơn chúng ta. Nếu lúc này lại không thể công chính xử lí, người ngoài sau này sao tin phục được chứ?”

Trinh Bảo lâm không muốn trực tiếp chống đối với Bích Đào, đây là mượn Bình Tu nghi làm bia đỡ đạn.

Bích Đào nheo mắt nhìn Trinh Bảo lâm một cái, hời hợt nói: “Nếu Bình Tu nghi không thể bình tâm tĩnh khí, thì phong hào “Bình” này chắc làm không được rồi.” Ý nói là muốn tước đoạt phong hào của Bình Tu nghi. Nàng lại có thể dựa theo suy nghĩ của Trinh Bảo lâm mà ném mũi tên này lên người Bình Tu nghi nhưng cái bia này cũng không phải phế vật.

Tuy Bình Tu nghi bất mãn Quý phi, nhưng đối với Trinh Bảo lâm giúp nàng càng không có hảo cảm. Giống như vừa đỡ một người bị té đứng lên thì lại đẩy tới trước mặt mọi người để làm trò cười vậy. Nàng hung ác trợn mắt nhìn Trinh Bảo lâm một cái.

Trinh Bảo lâm hai lần không chiếm được chỗ tốt nào, cuối cùng cũng chịu im miệng.

Đây chính là không có Nguyên Sương ở đây, nếu có Nguyên Sương ở bên cạnh nàng, cũng sẽ không để nàng không chút kiêng kị mà chống đối với Bích Đào.

Sơ Hiểu lại bắt được chỗ trống, vừa nói với chủ tử một câu: “Nương nương, nô tỳ thấy trời như muốn mưa vậy, hay là chúng ta đi trước...” Hạt mưa to như hột đậu liền rơi xuống đùng đùng. Lại ngẩng đầu lên, quả nhiên chân trời tràn đầy một mảnh mây đen.

Trời mùa hè giống như sắc mặt của hài tử, nói đổi liền đổi. Bích Đào còn có ô có thể che được một hai nhưng ba người bởi vì thuyền nhỏ mà không có tỳ nữ bên cạnh hầu hạ, không lâu lắm thì trên đầu đã bị ướt một chút. Ngay cả cung nhân chèo thuyền thật nhanh cũng không chống được cơn mưa như trút nước đầy trời kia.

Nhưng ô của Bích Đào là để che nắng, ô thông thường dĩ nhiên sẽ không có giấy dầu để chống nước. Hơn nữa sấm chớp rền vang, mưa to như thác đổ, một tràng lôi vũ này vừa hạ xuống sớm muộn gì cũng bị nước làm hư ô hết. Đợi khi nàng cẩn thận bước đi, xách váy bước lên bờ, khó hiểu cảm thấy giọt mưa bay vào ô đã ít đi nhiều. Tóc mai lộn xộn, có mấy sợi tóc ướt dán vào hai bên gò má, rất khó chịu. Nàng giơ tay lên muốn lấy đi, đã có người thay nàng vuốt ra sau tai.

Như vậy khiến nàng nhớ tới mùa xuân khi mới vào cung, cũng có người ở trước mặt mọi người giúp nàng vuốt tóc như vậy. Nàng ngẩng đầu, đụng vào hai mắt như được điểm sơn kia, nơi đó đã không còn sâu thẳm thâm trầm như lúc trước nữa, nàng có thể nhìn được rõ ràng bóng hình mình trong đó. Quần áo hoa lệ khi ướt thì sẽ dính chặt vào thân mình, chỉ cần vài nét bút sẽ phác họa ra được đường nét, tóc đen tán loạn, mặt phấn óng ánh nước, trong ngực vốn là đóa sen hồng tươi đẹp giờ cánh hoa lại rũ xuống, dáng vẻ có chút chật vật. Nhưng bên môi nàng nhếch lên nụ cười như hoa, giống như Sơ Hiểu lúc lên thuyền vui sướng vẫy tay mới mọi người vậy.

Hoàng đế cũng cười, hắn che ô trên đầu Bích Đào, để cho Phụng Tử lấy áo khoác trong tay bao chặt lại cho nàng: “Đừng để cảm lạnh.”

Bích Đào đang muốn trả lời, trên đùi không kịp đề phòng bị một thân thể nhỏ bé mềm nhũn ôm lấy: “Nương không lạnh.” Chỗ được Bé con ôm ấm áp dễ chịu, quả thực không lạnh. Bích Đào sờ một cái lên đầu tròn vo của Thừa Cảnh, cười đến cảm động mà vui vẻ: “Ừ, rất ấm áp.”

Dáng vẻ một nhà ba người vui vẻ, chọc mù mắt mấy phi tần đang lục tục lên bờ kia.

Trước không nói Tiểu hoàng tử, ngay cả trời giông tố như vậy, các nàng cũng bị ướt quần áo, bị tiếng sấm làm kinh sợ, sao Hoàng thượng lại không đến hỏi các nàng một câu? Cho dù qua loa lấy lệ với cả tập thể cũng được mà, thế mà lại thành người trong suốt. Trong lúc nhất thời, hậu cung này tích tụ oán khí đã sắp chọc thủng trời luôn rồi.

Dư quang của Bích Đào liếc mắt nhìn tới những phi tần đang vội vàng thỉnh an kia, cười nhìn Hoàng Đế: “Hoàng Thượng sao lại đi cùng với Thừa Cảnh vậy?”

“Trẫm đi đón Thừa Cảnh tan học, lại đụng phải cung nữ nói phụng mệnh lệnh của nàng. Vốn nghĩ sẽ cùng thưởng sen với nàng. Nhưng đáng tiếc.” Hoàng đế tiếc hận nói: “Tiểu nữ nhân suốt ngày đều nằm lười trong cung không chịu ra ngoài. Ngoại trừ mùa hè hóng gió, thì hứng thú thưởng sen lại là lần đầu.”

“Còn có lần sau nữa mà.” Nàng cong mi cười một tiếng, sau đó ranh mãnh nói: “Hôm nay hoa đều ỉu xìu hết rồi, chẳng qua còn có mỹ nhân như hoa ở đây mà!” Sóng mắt nàng lưu chuyển, yêu kiều chuyển đến chỗ chúng phi tần kia.

Hoàng đế dường như bây giờ mới nhớ tới một đám mỹ nhân như hoa như ngọc đang trông mong kia, mặc dù hiện giờ đã thành mỹ nhân té sông. Hắn vẫy tay bảo đứng lên, trong lời nói mang theo uy nghiêm không thể kháng cự: “Nên về sớm chút đi.”

Cứ vậy mà xua đuổi bọn họ đi.

Bích Đào nắm tay tiểu Thừa Cảnh, cười như ăn được mật ngọt. Ồ, tình địch đánh tới, tự mình mặc giáp ra trận đúng là hạ sách, khiến nam nhân tự đi giải quuyết mới càng tri kỷ.

Mọi người lại không cam lòng, kim khẩu của thánh thượng đã hạ, cũng không thể không phục tùng. Huống chi dáng vẻ bị ướt như con gà rơi vô nồi canh như vầy, các nàng quả thực không có dũng khí ở bên cạnh Hoàng thượng liếc mắt đưa tình.

Từng đóa hoa nở giữa màn mưa, rồi lại như thế mà tản đi.

Trinh Bảo lâm nhìn ba người ngồi lên kiệu minh hoàng mà đi, phía trên có mui xe che chắn, có thể mở ra một cõi thiên địa, mưa gió bất xâm. Bên trong khô ráo lại ấm áp, mà ở bên ngoài, xung quanh nàng lại ướt lạnh khiến người ta rùng mình.

“Tại sao nàng ta lại may mắn như vậy...” Trong lời nói của nàng mang theo mê mang.

Nguyên Sương vốn chờ ở trên bờ, vừa thấy trời mưa liền tìm cung điện gần đó lấy áo mưa. Nàng mở ra ô giấy dù bằng trúc, che phía trên chủ tử, tiếng mưa rào rào càng khiến giọng nói ngày thường trong trẻo lạnh lùng cũng dồn dập không ít: “Chủ tử, chúng ta hồi cung thôi.”

“Ừ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.