“Tiểu thư, tiểu thư, người cảm thấy thế nào?” Bị thanh âm ôn nhu bên tai làm cho tỉnh lại, mắt Tiết Bích Đào mới dần dần rõ ràng hơn.
“Còn có chút choáng váng” đáp xong, nàng mím môi, trên khuôn mặt tái nhợt thoáng hiện một tia đỏ ửng không bình thường, có vẻ có chút tức giận.
Có thể không giận sao? Bị một bộ não sinh học ném bay đến địa phương quỷ dị này…
Nàng thân là con của một cán bộ cao cấp, sắm vai tiểu thư, khí thế miễn cưỡng cũng tạm ổn. Nếu muốn bàn về mưu mô, thủ đoạn cũng đủ. Chính là có tâm tư cùng nữ nhân hậu cung đùa giỡn sao?
Nàng là một đại cô nương được nuông chiều, cũng sẽ không đánh lại những nữ nhân từ nhỏ đã lớn lên bằng việc nghe những âm mưu trong nhà, thậm chí là tự mình đấu tranh.
Có điều là…
Nàng từ trước đến nay thông minh, thời điểm rơi vào nghịch cảnh, buồn rầu cũng vô dụng. Hoặc là buông tha để bản thân tự sinh tự diệt, hoặc là, sẽ phát sinh ý chí chiến đấu, bất luận thế nào cũng sẽ tìm ra biện pháp giải quyết.
Hoàn cảnh không nhân nhượng người, chỉ có bản thân ta phải thích ứng với nó.
Sủng ái này, nàng nhất định phải tranh, đây không phải là mở phó bản giết Boss sao? Người nào cũng đừng nghĩ ngăn nàng trở về.
Âm thầm hạ quyết tâm, Tiết Bích Đào thở ra một hơi, nhìn nha hoàn Mộ Vân bên cạnh. Trong đầu nàng đều đang bị áp đặt rất nhiều ký ức, tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn không thể tiếp thu được nhiều, nhưng tức khắc nhảy ra thông tin của nha hoàn này là có thể…
Nàng gật đầu, phân phó nói:” Mang một ít điểm tâm tới đây đi, khi nãy dùng nhiều khí lực, đừng để khi tiến cung vô lực đối phó.”
Mộ Vân cảm thấy có chút kỳ quái, tiểu thư nhà mình do từ nhỏ thân thể yếu ớt, nên dưỡng thành tính nhát gan. Mới vừa rồi tật xấu đau đầu vừa tái phát, suýt nữa ngất đi, tỉnh dậy lại là bộ dạng tức giận.
Khi nào thấy qua tiểu thư như vậy?
Trong lòng mặc dù nghi hoặc, nhưng cuối cùng vẫn quan tâm nói:” Nói cho cùng cũng là do hôm qua gió thổi, xe ngựa lại xóc nẩy, Sơ Hiểu kia làm việc không cẩn thận, thắt áo choàng cũng làm không xong, tiểu thư người vốn có bệnh, trời lạnh thế kia nếu không bao kín, sẽ rất khó chịu”
“Nàng tính tình mau lẹ, làm việc có lúc không cẩn thận cũng bình thường” Nàng cười cười, lại nói tiếp “so với ngươi, đương nhiên là kém nhiều”
Mộ Vân trên mặt đỏ ửng, vừa vui mừng vừa ngượng ngùng, không thèm nói lại, lôi ra điểm tâm được gói kĩ, dâng lên cho nàng ăn.
Ăn vài cái, khí lực bị tiêu hao do đau đầu cũng dần hồi phục. Lau đi điểm tâm dính ở khóe miệng, hai tay nắm chặt khăn có chút ghét bỏ nghĩ:” Dùng xong như vậy sau này lại lấy ra dùng sao?”
Mộ Vân biết tiểu thư nhà mình xưa nay ưa sạch sẽ. Thấy nàng sắc mặt không vui, ngược lại mỉm cười, tiến lên tiếp nhận chiếc khăn thêu bướm đã bị bẩn một mặt kia, lấy ra một cái khăn mới tinh khác.
Tiết Bích Đào yên lặng cân nhắc, nàng cho tới bây giờ vẫn chưa từng sử dụng hàng thủ công tinh xảo xa xỉ như vậy. Xem ra gặp phải phó bản này cũng không phải là không có lợi, nàng cố gắng tự an ủi mình…
Bánh xe đi trên đường lớn lợp đá hoa cương, phát ra âm thanh đều đặn, làm người ta có chút buồn ngủ.
Tiết Bích Đào dụi mắt, đang muốn hỏi khi nào đến, thì xe ngựa đột ngột dừng lại, nàng theo quán tính ngã về phía trước. Tay chống hai bên mới có thể ổn định.
Quả nhiên nghe xa phu bên ngoài nói:” Nhị tiểu thư, đã đến nơi…”
Nàng thản nhiên lên tiếng, đợi Mộ Vân vén màn, đặt ghế phía dưới, rồi mới giúp nàng xuống xe.
Mắt nhìn xung quanh. Cung điện màu vàng, mái ngói lưu ly cao thấp chằng chịt. Tường cao thấp đỏ rực tựa như bị hất lên máu loãng, nhưng vẫn uy nghiêm đứng thẳng, che dấu biết bao âm mưu nội bộ bên trong, che đậy nhiều thị phi hỗn loạn.
Đẫm máu dơ bẩn, nhưng đẹp đẽ, quý giá, trang nghiêm.
Cho tới giờ, Tiết Bích Đào trong lòng không phải không loạn. Nàng cư nhiên muốn để mình cùng một đám phi tần tranh cướp đến vỡ đầu, cùng một đám nữ nhân tranh đoạt một nam nhân. Cho dù đây là nam nhân tôn quý nhất thiên hạ, cho dù việc này là một phó bản.
Không gian song song?
Nghĩ đến lời nói không minh bạch của Tiểu Tiểu, lòng nàng đột nhiên trầm xuống, trên mặt cũng hiện lên ý lạnh, nếu quả thật là không gian song song, nàng chỉ sợ không làm được từng bước kia.
Vẫn là đi du ngoạn một chút đi.
Mộ Vân nhìn vẻ mặt tiểu thư chợt lạnh, tầm mắt có chút mơ hồ rơi về phía trước.
Tiết Lục Ngạc, đại tiểu thư song sinh cùng mẹ của tiểu thư, lúc trong bụng mẹ dinh dưỡng đầy đủ, thể chất so với tiểu thư hơn rất nhiều. Tuy vậy nàng rất ít khi cười, nha hoàn trong nhà không khỏi không cấp cho nàng cái danh “Băng mỹ nhân”
Tiểu thư nhà mình hàng ngày hé ra khuôn mặt lo sợ, không nghĩ cũng lại rung động như vậy.
Hai người giống nhau một thân áo lụa màu lam, tô điểm hoa văn gợn nước, váy lụa màu trắng buông xuống. Trên người khoác một kiện áo choàng, trên cổ quấn một lớp lông tơ thỏ trắng. Mặc dù trang sức không giống nhau. Nhưng lại mặt lạnh giống nhau, có chút mê hoặc cùng mê mẩn
“Nhị muội muội” Khi cùng Tiêu Bích Đào chào hỏi, sắc mặt Lục Ngạc cũng không thấy dịu đi, vẫn là bộ dạng lạnh lùng như trước, quả thực không giống tỷ muội.
Nhưng khi nàng ta nhìn lại Tiêu Bích Đào, trong lòng lại chợt động.
Bày ra bộ dáng khác hẳn ngày xưa, không còn chút nào vẻ nhát gan, nhẹ nhàng vuốt cằm nói:” tỷ tỷ”. Ngữ khí cũng rất thản nhiên.
Lục Ngạc trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, không khỏi nhìn lại nàng vài lần. Mặc dù khác xưa, nhưng vẫn để lộ vài phần khiếp nhược không chịu nổi, liền có năng lực học tập diễn xuất của nàng sao?
Cũng chỉ là loại chó không đấu lại nổi hổ thôi, nàng đáy lòng cười lạnh.
Bích Đào lúc này lại nghĩ đến chuyện khác. Đều nói tỷ muội song sinh, hoặc là tình cảm tốt giống như cùng một người, hoặc là xem nhau không vừa mắt. Dù sao trên đời có hai người giống nhau như đúc, nếu đối đãi thì nhiều khi không công bằng được, trong lòng sẽ sinh ra tâm tư bất đồng.
Bằng chứng là nhìn tình huống này xem, hai tỷ muội này sợ là kiểu như vậy.
Cũng tốt, nên như vậy, thời điểm sau này trở về cũng sẽ không nhớ người, việc nơi đây. Cảm tình mờ nhạt như nước sơn càng dễ đối phó hơn một chút.
Tùy rằng mờ nhạt, dù sao cũng là người một nhà, bỏ hết tâm tư, hai người vẫn làm bạn cùng đến sổ đăng ký, chuẩn bị dự tuyển.