"Nương nương, phu nhân đang ở bên ngoài, người xem...." Phụng Tử vén sa trướng lên, kêu cung nhân bê trà súc miệng và khăn lau mặt tới, giọng điệu ôn nhu cẩn thận, sợ làm kinh động tới chủ tử. Tiết Bích Đào đã nhiều ngày mơ màng ngủ, khó có lúc tỉnh. Người bên ngoài tưởng nàng chưa khỏe, không dám gọi dậy. Kỳ thực là chính nàng cũng quên mất ngày tháng luôn rồi, lúc nào cũng làm ổ trong này, giường cao gối êm, nhân sâm hầu hạ. Dậy hay không dậy cũng chả khác nhau.
Nàng khẽ lên tiếng, nói:" Bảo phu nhân chờ một lát."
Cũng không thể nhếch nhác vậy gặp người được, còn phải rửa mặt. May là Phụng Tử an bài cẩn thận, không cần nàng quan tâm nhiều.
Qua một khắc, Ông Mẫn mặc y phục đúng phẩm cấp theo cung nhân đi vào nội thất. Bà trước hành đại lễ, miệng nói:" Thần Phụ Tiết Ông Mẫn khấu kiến nương nương, nương nương cát tường."
Tiết Bích Đào khoát tay bảo thôi. Do mới dậy, sắc mặt nàng hơi tái nhợt. Ông Mẫn sau khi được bản thưởng tọa tức khắc quan tâm nói:" Nương nương thân mình khỏe chưa?"
"Nương không cần quan tâm, con rất tốt." Nàng suy yếu trả lời, mặc dù lộ vẻ tươi cười, cũng không đủ để người ta tin tưởng.
Phụng Tử kinh ngạc nhìn chủ tử. Vừa rồi chủ tử cũng không yếu tới vậy nha. Tiết Bích Đào liếc mắt qua, nàng hiểu ý dẫn cung nhân lui ra, chỉ chừa lại hai mẹ con Tiết Bích Đào ngồi nói chuyện.
Ông Mẫn lúc tiến vào đã chú ý tới trang trí trong phòng. Bên cửa sổ là một chậu bích đào bằng ngọc trắng, bên giường gỗ là một chậu hoa cúc, kiểu dáng thanh thoát, mùi hương tươi mát, khiến người ta bất giác thư thái. Tuy là đơn giản nhưng lại rất tinh tế, chất liệu gỗ hoàn mỹ, quả thật rất được sủng ái. Lại thấy có một hàng cung nhân làm việc theo khuôn phép, đâu vào đấy, liền biết nữ nhi dạy người không tồi. Ngày xưa quả thật là coi thường nó rồi.
Bà cười thân thiết hơn một chút, cầm tay nữ nhi như trước đây, nói:" Con chịu không ít khổ nhỉ?"
Trên mặt Tiết Bích Đào đỏ ửng, xấu hổ nói:" Hoàng thượng đối với con rất tốt, mọi việc đều quan tâm, chưa từng chịu khổ ạ."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Ông Mẫn vui mừng, nhưng trong khoảnh khắc lại có chút do dự, không khí bỗng nhiên đình trệ.
Tiết Bích Đào thấy thế, chủ động hỏi:" Nương muốn hỏi chuyện của tỷ tỷ sao?"
Ông Mẫn không nghĩ rằng nàng lại thông minh như vậy, nhất thời đắn đo, không biết nên dùng thái độ gì đối với nàng, rất sợ nói ra lại thành lời chất vấn, khiến hai người nảy sinh hiềm khích. Nhưng quả thật bà rất quan tâm chuyện của đại nữ nhi. Bà vỗ vỗ tay Tiết Bích Đào, nói:" Nương biết con tốt, nếu có gì không phải thì khẳng định là do đại tỷ của con. Nương ở ngoài cung, tin tức không thông. Ngày đêm nhớ thương các con. Vừa nghe nói con đẻ non, đại tỷ của con lại chọc giận hoàng thượng mà bị đưa vào lãnh cung, nương hận không thể lập tức tiến cung thăm các con. May mà con hướng hoàng thượng cầu tình, nếu không nương hiện tại còn bên ngoài lo lắng suông."
"Hiện giờ thấy con khỏe mạnh, tâm của nương cũng vơi bớt một nửa. Cũng không biết chuyện của tỷ tỷ con..." Bà nói một nửa lại im lặng.
Tiết Bích Đào nghe vậy thở dài một hơi, muốn nói lại thôi. Ông Mẫn thấy vậy nói:" Nếu thánh thượng không cho con nói thì cũng không khó xử con, chỉ nói tốt hay không tốt là được."
Tiết Bích Đào lắc đầu, cắn môi, bất đắc dĩ nói:" Lời này quả thật không nên nói với nương, vì là chuyện riêng của hoàng gia, không nên truyền ra ngoài. Nhưng hoàng thượng cũng không ra mệnh lệnh cấm, so với việc để nương lo lắng, con nên nói thì tốt hơn."
Ông Mẫn vội vàng nói:" Nương nương cứ nói."Không khỏi đem bản thân hạ thấp một chút.
"Tỷ tỷ là phạm vài sai lầm lớn, làm tức giận thánh nhan, chính là.... Mưu hại hoàng tự."
Bốn chữ đọc rất rõ ràng, âm lại trầm xuống, khiến Ông Mẫn nghe tới hết hồn. Ánh mắt bà bỗng nhiên trợn to, môi run run lúc lâu, tầm mắt dừng trên bụng cách cái áo ngủ của Tiết Bích Đào
. Giọng bà có chút run rẩy:" Con đẻ non là vì... là vì... tỷ tỷ con?" Bà từ nhỏ dốc lòng dạy dỗ nữ nhi, bà không tin nó sẽ làm ra chuyện sai lầm như thế. Cho dù trong lòng có ghen tị thế nào, nhưng cũng là tỷ muội ruột mà. Huống chi, nếu có hoàng tử sinh ra, gia tộc cũng sẽ như thuyền gặp nước, làm rạng rỡ tổ tông. Nó ở trong cung cũng không bị người ta khinh thường. Đây chính là chuyện tốt cầu thần bái phật cũng không được, nó lại làm thành như vậy!
"Tỷ tỷ cũng là... không cẩn thận." Tiết Bích Đào bộ dạng mất mác nói.
Đúng là không cẩn thận mà. Tỷ tỷ của nàng vốn đâu nghĩ sẽ đẩy nàng đâu.
Ông Mẫn lúc này cũng không biết phải làm sao. Dù sao, đại nữ nhi từ nhỏ đã vô cùng thân thiết với bà. Cho dù phạm sai, bà trách nhưng cũng đau lòng. Tiểu nữ nhi tuy ít có hỏi đến, nhưng hiện giờ lại càng đáng giá với gia tộc. Bà biết trong cung thâm sâu, cũng không tin tưởng hoàn toàn lời nói của tiểu nữ nhi. Nhưng chuyện nó sanh non lại là thật.
Vì thế, bà áp chế suy nghĩ trong lòng, khóe mắt ngấn nước, lấy khăn tay lau, sau đó lại an ủi nàng:" Đều là tỷ tỷ con làm liên lụy con. Nương trong lòng hiểu rõ. Nhưng nó hiện tại cũng không có ngày xuất đầu, con cũng đừng ngờ vực nữa. Đem thân mình dưỡng tốt mới là chuyện nên làm."
"Nương nói rất đúng." Tiết Bích Đào cầm khăn, thay Ông Mẫu lau lệ, tươi cười động lòng người. "Chỉ là nương cũng biết, từ đầu con đã không khỏe, sau này nhờ hoàng thượng ban thưởng nhiều thuốc bổ, nghỉ ngơi nhiều nên mới tốt một chút. Hiện giờ dưỡng lại cũng không dễ dàng. Đấu đá trong cung con ngăn cản không nổi, chỉ sợ lúc đó khó bảo trụ được hoàng tự."
Ông Mẫn nghe xong như có điều suy nghĩ. Lát sau, bà lấy lại bình tĩnh, nói:" Con yên tâm. Tỷ tỷ con đã như vậy, nó cũng không giữ được người của mình. Sau này nhân thủ nhà chúng ta đều do con điều hành. Chẳng qua... con cũng nên chiếu cố tỷ tỷ một chút."
"Nương yên tâm, con sẽ làm."
Tiết Bích Đào đạt được mục đích, nói chuyện cũng giản lược rất nhiều. Nàng không có ý hãm hại người khác, nhưng tin tức tất yếu phái biết sớm. Vì thế, nhân thủ rất quan trọng. Nhân thủ trong cung ban đầu phần lớn đều do Tiết Lục Ngạc sử dụng. Sau này do nàng được sủng ái nên bọn họ mới hướng về nàng. Nhưng chờ hoài cũng rất phiền toái, làm một lần luôn, nàng cũng đỡ phải đề phòng lo lắng.
"Con thấy sắc mặt nương không tốt, chắc là do chuyện của tỷ muội chúng con. Một hồi con bảo Phụng Tử đưa người ít lộc nhung bổ thân. Nương mang về, ăn xong rồi thì gọi người tới nói con, con lại đưa tiếp."
"Vậy sao được, nương nương giữ lại dùng mới đúng. Nương không cần đâu." Ông Mẫn vội vàng từ chối.
Tiết Bích Đào lại cười nói:" Nương thành toàn cho phần hiếu tâm của con đi. Với lại, hoàng thượng ban xuống nhiều lắm, con một mình ăn không hết. Lúc này chính là mượn hoa hiến phật, nương không được từ chối."
Ông Mẫn nghe xong, trong lòng cũng cao hứng. Từ lời nói của nữ nhi, có thể biết được, thánh thượng đối với nó không tệ. Điều này khiến bà cảm thấy mình quyết định đúng. Lúc về sẽ cùng lão gia thượng nghị, chắc lão gia cũng sẽ đồng ý.
Đối với Tiết Bích Đào mà nói, lần giao dịch này đạt thành thì nàng cũng được lợi không ít. Bọn họ dựa vào nàng để kết giao quan to quyền quý, nàng muốn lực lượng của họ sống êm đềm một chút. Nói thì hay nhưng không lôi thôi chuyện tình cảm mới là tốt nhất.
--- --------
Khúc Hãn Nhiên từ lúc biết được Đức phi đã làm xong bài tử của bọn nàng và trình lên rồi thì trong lòng vẫn có chút khẩn trương. Nàng nhất thời cảm thấy được đó là một cơ hội. Khó có lúc Trân tiệp dự có khoảng thời gian không thể thị tẩm, nữ chủ trong sách thường sẽ sinh bệnh né tránh vài ngày, khiến cho hứng thú của hoàng thượng được tăng cao. Không chiếm được là tốt nhất, đây là bệnh chung của nam nhân.
Nhưng nàng và những nữ chủ kia không giống nhau. Nàng chưa từng thu hút được sự chú ý của hoàng thượng. Nếu còn giả bộ bệnh để từ chối, có lẽ hoàng thượng sẽ quăng nàng ra sau đầu luôn. Cái này mất nhiều hơn được.
Nàng chui vào không gian suy nghĩ nửa ngày, rốt cục cắn răng quyết tâm thị tẩm. Ngay lần đầu tiên phải khiến hoàng thượng lung lạc, ngày sau sẽ còn cơ hội thi triển.
Căn cứ vào tiểu thuyết, phàm là phi tần địa vị cao muốn lựa chọn đúng đắn thì đều âm thầm cho người quan sát. Vì thế, mấy ngày này, nàng làm việc phá lệ cẩn thận. Nàng muốn cho người ta thấy được, mình có thể phát triển nhưng vẫn trong phạm vi khống chế được. May mà nàng đã thành công.
Một bữa nọ, nội thị công công tiến đến truyền chỉ, bảo nàng chuẩn bị cho tốt. Nàng rất bình tĩnh, nhưng trong mắt tràn đầy vui mừng, tiện đà lấy ra một cái hà bao, nhét vào tay công công kia, thân thiết cười nói:" Làm phiền công công đi chuyến này."
Công công kia cảm thấy nàng biết cách làm người, hơn nữa xử sự vững vàng, là người không thể xem thường. Cho nên gật đầu, dặn nàng mấy câu rồi rời đi.
Bởi vì Hương uyển vị trí xa xôi, các nàng cũng không phải từ cuộc tuyển tú chính thức mà vào cung, nên khi thị tẩm phải tới trắc điện của tẩm cung hoàng đế. Nàng vừa nghe qua thì hoảng sợ, nghĩ rằng phải "Bối cung". Sau lại nghe ngóng được thì mới biết là không phải, chỉ cần tắm rửa rồi chờ ở thiên điện là được.
Lúc này, cung nhân không dám chậm trễ. Nàng thống khoái tắm rửa một cái, tạm thời không dám lại chọn mùi nước hoa quá thơm. Chọn một cái lam sam tử và váy vàng, tao nhã uyển chuyển, hình tượng ân cần động lòng người nhưng lại không phô trương, rất hợp với nàng. Lại đeo thêm một đôi hoa trai trân châu, đơn giản sạch sẽ. Nàng có chút vừa lòng.
Trăng đã lên tới đầu cành liễu.
Khúc Hãn Nhiên theo nội thị đi vào Trắc điện. Nội thị kia đặt đèn lên bàn. Nàng còn chưa kịp hỏi hoàng thượng khi nào đến, hắn đã khom người lui ra. Ánh nến rọi vào bốn vách tường, nhưng vẫn có miêu tả được hình dạng của nó. Nơi này chỉ có một mình nàng, lòng bàn tay bất giác xuất mồ hôi. Nàng không dám nhìn quanh nữa, ngồi ở mép giường, tận lực làm tư thế tao nhã.
Hồi lâu sau, "két" một tiếng, cánh cửa rốt cuộc được đẩy ra. Nàng mặt mày nhu hòa nhìn lại, mở miệng cười. Hoàng đế phê duyệt tấu chương xong đã có chút mệt mỏi. Hắn xoa mày, nhìn nàng một cái. Đều nói mỹ nhân dưới đèn, nửa kín nửa lộ, càng nhìn càng đẹp. Nhưng đèn trên bàn lại cách giường hơi xa một chút. Hắn nhìn qua thì cũng chỉ thấy cái bóng, gì cũng không rõ. Hắn nhíu mày, là nô tài nào lười biếng. Đế đèn vốn để trên bàn, còn đèn lồng phải đặt trên cửa sổ mới đúng. Bất quá, cũng chẳng sao.
Hắn tới trước mặt người kia thì dừng lại, ra lệnh nói:" Thay trẫm cởi áo ra." Khúc Hãn Nhiên tuy rằng cảm thấy khẩu khí của hoàng đế khiến nàng không thoải mái. Nhưng biết niên đại này là vậy, nàng phải thích ứng. Nàng cũng không dám chậm trễ, đứng dậy giúp đế vương cởi quần áo. Tay hơi run, biểu hiện chính mình ngây ngô, cầu thương tiếc. Cũng không biết có phải đèn quá mờ không, hoàng đế cũng không chú ý tới. Hắn sau khi cởi áo xong thì nằm lên giường, khiến Khúc Hãn Nhiên có chút luống cuống tay chân. Do do dự dự một hồi, hoàng đế không kiên nhẫn nói:" các ma ma không dạy ngươi sao? Còn không nhanh cởi quần áo lên đây."
Kỳ thật ma ma có dạy qua, nhưng nàng tưởng chỉ là giường kĩ. Nàng nghĩ người cổ đại kín đáo, không cởi mở như người hiện đại nên cũng không để tâm. Không nghĩ rằng lại còn có loại quy củ này. Nhưng tốt xấu nàng cũng biết bước tiếp theo phải làm gì. Nàng đem đai lưng, y phục cởi ra, ngồi lên giường. Giọng nói mang theo chút bất an:" Hoàng thượng." Sau đó sợ hãi vương tay ôm lấy hoàng đế.
Vì bù lại sai lầm vừa rồi, nàng nhanh chóng tìm kiếm dưới thân hắn, cực lực lấy lòng. Hoàng đế đang muốn xoay người thì chợt nghe tiếng bên ngoài vang lên--
"Khởi bẩm hoàng thượng, Trân tần nương nương thân thể không khỏe, muốn để ngài qua nhìn một cái."