Editor: Waveliterature Vietnam
Đúng vậy, đây chỉ là một sự bắt chước có chủ ý, và mọi nơi của thế giới giấc mơ đều lộ ra cảm giác quen thuộc.
Đường Lăng đã sớm nhận thấy điều này.
Nhưng sau tất cả, bắt chước là bắt chước. Làm sao cảnh tượng trong thế giới giấc mơ lại có thể thần kì như vậy được?
Do đó, những đám sương tím này không có thật.
Mặc dù năng lượng của nó cũng đầy biến động, mặc dù nó đem đến một cảm giác vô cùng quen thuộc nhưng ảo ảnh vẫn là ảo ảnh.
Việc tu luyện Ngàn Đoạn Công sẽ không thu hoạch được năng lượng.
Tuy nhiên, nó không hoàn toàn là không có ích, việc tu luyện Ngàn Đoạn Công sẽ giúp sức mạnh của chính Đường Lăng bắt đầu hồi phục dần dần.
Đường Lăng lắc đầu và nở nụ cười, sau đó tiếp tục tu luyện Ngàn Đoạn Công.
Nếu thực sự có thể khôi phục sức mạnh thì hà cớ gì lại không làm điều đó?
Chỉ không biết, sức mạnh có thể hồi phục bao nhiêu phần khi trò chơi thuộc về thế giới này thực sự bắt đầu?
Thời gian đang dần trôi qua.
Dưới màn đêm tối, sương mù màu tím không những không mờ đi mà càng trở nên nặng nề hơn.
Trong một không gian như vậy, tầm nhìn thực sự rất thấp và khó khăn. Nếu nói vừa rồi một người bình thường vẫn có thể nhìn thấy một con phố nhỏ từ trên lầu thì đến hiện tại ngay cả cơ thể của chính mình cũng không thể nhìn rõ.
Thỉnh thoảng có một số giọng nói không thể giải thích được vang lên, khiến cho người ta vô cùng sợ hãi.
Ngay cả với thị lực của Đường Lăng, anh cũng chỉ có thể nhìn thấy nó một cách mơ hồ. Con đường nằm gần anh yên tĩnh và đáng sợ, đừng nói là con người, thậm chí cả động vật cũng đều không có một con.
“Chết tiệt, tại sao lại mất điện.” Tiếng hét của Ngải Thước phát ra từ tầng dưới, theo như lời nói của anh ta thì toàn thị trấn hiện tại đều bị mất điện.
Sau đó, trong nhà truyền đến một âm thanh vô cùng hỗn loạn, hình như là Ước Thư đang cố gắng tìm đèn pin và sau đó trở về phòng ngủ để nghỉ ngơi.
Trong số những âm thanh này, có một âm thanh vô cùng kì lạ.
Đường Lăng mở mắt ra và nhìn vào quảng trường nhỏ.
Đúng vậy, đó là quảng trường nhỏ với tượng đài bằng đá ở điểm bắt đầu của trận pháp nặng thứ ba, không xa vị trí của Đường Lăng bây giờ.
Nếu sương mù màu tím không tồn tại, Đường Lăng có thể được nhìn thấy rõ ràng quảng trường từ trên mái nhà.
Âm thanh kì lạ kia ngày càng lớn hơn.
Đường Lăng ngừng tu luyện và đứng dậy.
Có lẽ người dân trong thị trấn này cũng đã phát hiện ra âm thanh này, nhưng trong ngày sương mù dày đặc, cùng với sự cố mất điện và có nhiều giọng nói không thể giải thích được hỗn loạn vang lên như vậy, không ai muốn ra khỏi nhà để xem điều gì đã xảy ra.
“Bố ơi, có chuyện gì với điện thoại ở nhà à? Con phải gọi cho Tá Văn.” Giọng nói của Bố Lan cũng vang lên vào lúc này, và nó đặc biệt gay gắt vào ban đêm.
“Có chuyện gì vậy? Ta không thể kiểm tra đường dây điện thoại cho con ngay bây giờ! Đối với điện thoại di động, nó quá tệ. Nó không ổn định trong ba hoặc bốn ngày nay rồi.” Giọng nói của chú Ước Thư rất khó chịu, rõ ràng không khí đêm tồi tệ này khiến tâm trạng ông không được tốt lắm.
Đường Lăng bắt đầu di chuyển cơ thể của mình. Anh đã hồi phục một số sức mạnh và tốc độ nhưng so với trước đây thì chắc chắn vẫn còn kém xa.
Tuy nhiên, Đường Lăng phải thích nghi với cơ thể hiện tại để phối hợp chặt chẽ với bản năng chính xác.
Cùng lúc đó, trong một con hẻm nhỏ của thị trấn, cái cóng ở một góc xa đã dần được gỡ bỏ.
Một hình dáng to lớn, mặc áo choàng đen, dũng cảm chịu đựng hơi nóng và chui từ dưới nắp cóng lên.
Thân ảnh này đặt chân lên mặt đất và có vẻ rất hạnh phúc. Anh ta tham lam mở rộng vòng tay và hít làn sương tím vào.
Đằng sau anh ta, trong cái cống có một con chuột khổng lồ đang xuất hiện.
Răng của những con chuột này không còn trắng nữa mà xuất hiện những đường màu đen. Nếu Đường Lăng ở đây, chắc chắn anh sẽ nhận ra nó. Đây là người quen cũ của anh khi anh còn ở trong khu định cư, đó là con chuột đen.
“Haha.” Thân ảnh khổng lồ kia phát ra một tiếng cười kỳ lạ, và rồi bắt đầu tiến về phía con chuột.
Khi tiếng bước chân của anh ta bắt đầu vang lên.
Quảng trường nhỏ trong mắt của Đường Lăng đột nhiên trở nên rõ ràng, và tượng đài bằng đá đột nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ.
Với ánh sáng rực rỡ, những hoa văn ma thuật dày đặc bắt đầu xuất hiện, đó là hoa văn mà Đường Lăng đã tìm kiếm từ rất lâu.
Dựa vào quy luật của trận pháp, các hoa văn này tương ứng với toàn bộ địa điểm bí mật số 9. Chỉ cần các hoa văn này có thể bị phá giải và sau đó ở địa điểm bí mật số 9 tìm thấy được những hoa văn tương ứng thì trận pháp thứ ba sẽ được phá giải triệt để.
Đơn giản như vậy thôi sao? Chắc chắn là không hề đơn giản! Bởi vì thị trấn này chắc chắn sẽ có một thảm họa lật đổ tối nay.
Đường Lăng đã quá quen thuộc với âm thanh kì lạ phát ra ban nãy, đó là âm thanh của hoạt động gặm nhấm. Tất nhiên, loài gặm nhấm mà Đường Lăng đề cập đến là của thời kỳ Mặt trăng tím.
Với sự hiểu biết của Đường Lăng về những con người của nền văn minh trước đây, họ sẽ không bao giờ là đối thủ của những loài gặm nhấm này.
Cho dù hiện tại Đường Lăng đã phục hồi được một chút năng lực thì vẫn thật nguy hiểm khi đối mặt với những loài gặm nhấm này, điều kiện đầu tiên đó là chúng phải bị bắt trong một cuộc bao vây.
Sau đó, xâu chuỗi mọi việc lại, ý tưởng bình thường về việc phá giải trận pháp nặng thứ ba nên dựa trên sức mạnh hiện có. Vào đêm lật đổ, dưới sự bao vây của những chuột, phá giải các hoa văn, và sau đó dựa theo tuyến đường được chỉ ra bởi hoa văn, rồi tiến hành tìm điểm chung, cuối cùng là phá giải trận pháp thứ ba.
Nếu đúng là như vậy, ưu tiên hàng đầu của Đường Lăng phải là nhanh chóng ghi lại các hoa văn này và sau đó bắt đầu phá giải.
Nhưng Đường Lăng dường như không có ý định làm như vậy. Anh chỉ liếc nhìn các hoa văn và sau đó quay người, chạy nhanh về phía tây bắc của thị trấn.
Theo lời của Lạc Tân, kể từ khi trận pháp được mở ra, Đường Lăng sẽ bị trừng phạt nếu anh thực hiện sai.
Quả nhiên, tuyên bố này không hề sai.
Lúc này, Đường Lăng đang ở trên mái nhà, nhưng một con chuột khổng lồ đã xuất hiện trong sân, nhìn thấy Đường Lăng, và sau đó nhanh chóng trèo lên dọc theo ống thoát nước.
Là chuột đen ư?! Nó đã phát triển đến như vậy rồi sao? Phải biết rằng, mặt trăng tím còn chưa xuất hiện.
Đường Lăng thoáng có chút kinh ngạc, nhưng anh không hề sợ hãi. Dù sao đó cũng là một người quen cũ thường bị săn lùng ở khu định cư. Hà cớ gì mà Đường Lăng phải sợ nó?
Trong lúc suy nghĩ, Đường Lăng không hề dựng lại, và vẫn chạy nhanh về phía tây bắc.
Con chuột đen bị phớt lờ đang la hét và lao về phía Đường Lăng. Với một chuyển động quen thuộc như vậy, cho dù Đường Lăng không chạy theo bản năng chính xác thì anh cũng có thể vô thức tạo ra cách né tránh hiệu quả nhất.
Chỉ cần nhẹ nhàng nghiêng người, Đường Lăng đã có thể thoát khỏi con chuột đen, và sau đó tiếp tục chạy về phía tây bắc.
“Tiểu tử hư, ngươi đang làm gì trên mái nhà của ta vậy? Ta bị ngươi dọa suýt chết đây này.” Lúc này, chú của Ước Thư tức giận quát.
Khóe miệng Đường Lăng mang theo một tia cười lạnh, chân dùng sức một chút rồi nhảy từ trên mái nhà xuống sân sau, sau đó tiếp tục chạy về phía tây bắc dọc theo bức tường hẹp.
Tốc độ của Đường Lăng rất nhanh, con chuột răng đen trên mái nhà người lại không có linh hoạt như Đường Lăng được vì vậy nó không thể bắt kịp Đường Lăng.
Nhưng điều đó là không cần thiết, tiếng bước chân của chú Ước Thư trên lầu rõ ràng đã thu hút tất cả sự chú ý của nó.
**
Nghe những tiếng la hét từ xa, Đường Lăng không hề nhìn lại.
Đêm lật đổ này nhất định sẽ giết chết rất nhiều người, và chú của Ước Thư đã trở thành người chết đầu tiên, việc đó có thể được coi là một quá trình phá giải, vượt qua cả nhiệm vụ không?
Đường Lăng đang suy nghĩ nhưng tốc độ dưới chân anh không hề chậm lại.
Đó chỉ vì sự xuất hiện của con chuột đốm đen! Từ lúc con đầu tiên xuất hiện cho đến sự xuất hiện của cả một nhóm, quá trình này chỉ mất chưa đầy một phút.
Nếu Đường Lăng đang ở trong trạng thái mạnh như lúc trước thì anh sẽ không thèm để ý, nhưng bây giờ anh không có can đảm để chiến đấu với con chuột.
Vào thời điểm này, Đường Lăng đã tăng tốc độ hiện tại lên cao nhất, giống như các môn thể thao khắc nghiệt của nền văn minh trước đây - hình tượng đỉnh cao của nhảy, ngã và chạy trong hàng rào, mái nhà, các địa hình nguy hiểm khác nhau.
Sự di chuyển của anh đang diễn ra rất thuận lợi, và với sự giúp đỡ của bản năng chính xác, tuyến đường được chọn vừa đúng là tuyến đường có thể né tránh con chuột.
Thỉnh thoảng, một hoặc hai con chuột răng đen sẽ chặn giữa đường, nhưng Đường Lăng sẽ chỉ tránh nó và không bao giờ tấn công.
Trong mắt những người bình thường của nền văn minh trước đây, màn trình diễn của Đường Lăng, tại thời điểm này giống như một siêu nhân, nhưng thật không may, không ai có thể thưởng thức được hết màn trình diễn này.
Vì sự xâm chiếm của chuột đen, thị trấn giờ đã trở thành địa ngục.
Có rất nhiều âm thanh khóc lóc, tiếng la hét vang lên từ mọi hướng, liệu ai có thể nhìn ra được Đường Lăng đang chạy trong sương mù? Hơn nữa, sương mù màu tím dày gần như che phủ mọi thứ. Ngay cả một vài người cho dù đã bị giết bởi những con chuột răng đen, thì họ vẫn không nhìn thấy cái gì đang tấn công mình.
Chuyện này xảy ra nhanh đến mức sẽ không có gì lạ nếu thị trấn cứ như vậy sẽ bị lật đổ, và không có cách nào để giải cứu nếu cứ dựa vào lực lượng cảnh sát nghèo nàn trong thị trấn trừ khi họ nhận được sự hỗ trợ từ bên ngoài.
Nhưng điều này là không thể, các phương tiện liên lạc đều đã bị phá hủy.
Đây có phải là kế hoạch khôn ngoan của chuột đen? Đường Lăng cau mày và chạy nhanh hơn. Anh ta không nghĩ rằng con chuột đen lại thông minh như vậy.
Đầu tiên, trạm gốc không dây bị phá hủy từng bước và liên lạc của điện thoại di động trở nên không ổn định cho đến khi nó bị cắt đứt hoàn toàn vào tối nay, và sau đó là cắt điện... Nói tóm lại, thị trấn bị biến thành một hòn đảo tối tăm, và việc liên lạc với bên ngoài đột nhiên rất khó khăn.
Đây căn bản là một cuộc lật đổ đã được dự tính trước.... hơn nữa các chi tiết đều rất rõ ràng, chẳng hạn như không phải chỉ riêng việc phá huy phương tiện liên lạc.
Đường Lăng vừa nghĩ về điều này vừa tăng tốc độ, anh cũng rất lo lắng, sợ rằng mọi thứ đã quá muộn.
Làm sao mà việc phá giải trận pháp thứ ba lại có thể dễ dàng như vậy? Việc đó chắc chắn là phải cần thời gian.
Ba phút sau, dưới sự truy đuổi của lũ chuột, Đường Lăng đã đến một khu dân cư ở phía tây bắc của thị trấn.
Quả nhiên không hề sai, Đại Tây sống trong tòa nhà thứ ba của khu định cư này.
Vào thời điểm này, nó cũng đã trở thành một địa ngục, có ít nhất hàng chục con chuột đen đã chiếm giữ ở đây, trên đường phố, trong sân và trong tất cả các tòa nhà.
Cũng có những người bị lũ chuột răng đen lôi ra ngoài đường và giờ chỉ còn một nửa cơ thể bị gặm nhấm.
Đường Lăng hít một hơi thật sâu và nhảy thẳng qua bức tường của ngôi nhà đầu tiên, rồi từ sân nhỏ của gia đình thứ hai đến sân của gia đình Đại Tây.
Ở đây cũng có những con chuột răng đen, nhưng may mắn thay, ngôi nhà của Đại Tây không phải là loại nhà thông thường, mà là một ngôi nhà bằng gạch. Khi đóng chặt cửa ra vào và cửa sổ, con chuột răng đen nhất thời không thể tấn công được.
Nhưng việc tấn công cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Đường Lăng đá một con chuột răng đen đang tấn công anh rồi sau đó không do dự leo lên tầng hai. Dựa vào bản năng chính xác tìm thấy vị trí căn phòng của Đại Tây, phá vỡ cửa sổ và bước vào phòng.
“Ai vậy?” Đại Tây hét lên.
Đường Lăng nhìn thấy Đại Tây đang cuộn tròn trong góc phòng, khuôn mặt cô đầy nước mắt và trông cô rất sợ hãi.
Cùng lúc đó, cánh cửa phòng của Đại Tây bị đá văng. Một người đàn ông mạnh mẽ đang cầm đèn pin trên tay xông vào với một khẩu súng ngắn: “Ai dám động đến con gái ta?”
“Chú Ba Lợi, cháu phải đưa Đại Tây đi nhưng thật xin lỗi, cháu không thể cứu tất cả mọi người. Cả thị trấn đều đã bị con chuột đen tấn công. Nếu chúng ta làm vậy thì e là không ai trong chúng ta có thể trốn thoát được.” Đường Lăng ban đầu không hề để ý đến người đàn ông này. Nhưng anh chợt nghĩ ra điều gì đó, sau đó thay đổi ngữ điệu và giải thích với ông ấy bằng giọng điệu chân thành.
“Ước Thư.” Đại Tây nghi ngờ hét lớn.
Vào lúc này, một con chuột răng đen cuối cùng cũng bước vào từ cái cửa sổ bị vỡ lúc nãy. Đường Lăng nhìn thấy nó và chộp lấy con chuột có kích thước bằng một nửa lòng bàn tay, đập nó xuống đất.
Nấm đấm nhanh chóng rơi xuống, chỉ một vài cú đấm Đường Lăng đã giết chết con chuột đen.
Đại Tây và Ba Lợi kinh ngạc nhìn vào cảnh tượng này, Đường Lăng ôm lấy Đại Tây và đặt cô lên vai.
“Anh phải đưa em đi. Anh cũng rất đau đớn vì không thể cứu cha mẹ em.” Đường Lăng nói với Đại Tây bằng một giọng điệu nhẹ nhàng.
“Không, Ước Thư, hãy cứu gia đình em.” Đại Tây bắt đầu khóc lớn hơn.
“Ước Thư, ta trao con gái ta cho ngươi.” Vào lúc này, Ba Lợi lên tiếng, bởi vì Đường Lăng vừa rồi đã giết một con chuột đen chỉ bằng một vài cú đấm và điều này đã chứng minh tất cả, không cần phải nhiều lời nữa.
Đường Lăng gật đầu. Trong tiếng khóc của Đại Tây, anh trực tiếp đá cửa sổ, nhảy lên, rồi kéo mái hiên lại, sau đó đưa Đại Tây lên mái nhà.
Tiếp theo, chỉ cần thoát khỏi thị trấn nữa là được.
Đường Lăng chạy nhanh và im lặng, và trong khi chạy, anh bắt đầu nhớ lại những hoa văn xuất hiện trên những phiến đá.
Lúc này, cảnh tượng kinh hoàng của thị trấn đã khiến Đại Tây sợ đến nỗi nước mắt đầm đìa và cô tự hỏi tại sao Đường Lăng lại có kỹ năng mạnh mẽ như vậy.
Sự im lặng của cô khiến trái tim Đường Lăng đau đớn. Anh nhớ đến đêm đột biến, em gái anh cũng nằm trên vai anh như vậy.
Cùng một sự tê liệt, cùng một sự im lặng, cùng một sự trống rỗng...
Nén nỗi đau này lại, Đường Lăng bắt đầu chạy nhanh hơn, và quả nhiên, anh nhìn thấy bóng dáng của những chiếc áo choàng đen, cơ thể anh bắt đầu thấy bất an.
“Là chủng tộc ngầm!” Đường Lăng đột nhiên mở to mắt.
Đêm lật đổ có liên quan đến chủng tộc ngầm sao? Đó là ý nghĩ đầu tiên mà Đường Lăng nảy sinh trong đầu. Sau đó, anh bắt đầu suy nghĩ tiếp, hôm nay anh chắc chắn không phải là đối thủ của chủng tộc ngầm.
Ta nên làm gì đây?
Trận pháp thứ ba khó phá giải như vậy sao?