Editor: Waveliterature Vietnam
“Tiếp theo.”
Đường Lăng giống như một cỗ máy chiến đấu trong mưa.
Anh ấy sẽ không bao giờ cho người khác thời gian phản ứng, đó đơn giản chỉ là một cú đấm và sau đó là đến nhóm người tiếp theo.
Có bao nhiêu người bị đánh gục bởi anh ấy? 10 người? Hay là 20 người?
Chính xác thì là 21 người! 21 người không bao gồm đội Raptors.
21 người đều là thiên tài vậy mà lại bị một cước của anh ta tiêu diệt sao?
Cho đến gần đây, chỉ có một người khiến anh ta ra nhiều hơn một cước. Đó là một người lính mặt trăng mới với thứ hạng 82 trong trại dự bị đầu tiên.
Đây là một người lính mặt trăng mới bước vào trại dự bị đầu tiên với vị trí đầu tiên vào năm ngoái.
Đó là một thiên tài mà mọi người đều công nhận. Chỉ trong chưa đầy một năm, thứ hạng đã tăng lên là 87. Những người khác nghĩ rằng anh ta che giấu sức mạnh của mình chỉ chờ đợi một đợt bùng phát khác để làm cho sức mạnh của mình trở nên cao hơn.
Nhưng bây giờ thì sao? Trước mặt Đường Lăng, nó hoàn toàn trở thành một trò đùa.
Đúng vậy, thiên tài chỉ là khiến Đường Lăng ra nhiều hơn một cước ngoài ra không có tác dụng gì cả.
Khuôn mặt của nhiều người trở nên vô cùng nặng nề, nhưng không ai nghĩ rằng thách thức của Đường Lăng là sai.
Mỗi lần anh ấy ra cước cùng với tốc độ của mỗi bàn chân thì mọi thứ hoàn toàn bị nghiền nát.
“Không thành vấn đề. Thực tế, trong trại dự bị đầu tiên, sức mạnh được phân chia một cách rõ ràng. 55 người đứng đầu và 55 người dưới cùng không phải cùng một cấp bậc.” Một chiến binh ưu tú nhìn vào “màn trình diễn” của Đường Lăng nhịn không được nói với người lính bên cạnh một câu.
Không thể tin được, làm thế nào một thiếu niên chỉ mới 15 tuổi lại có thể mạnh như vậy? Cho nên, nhất định là có nguyên nhân.
Trong thực tế, anh ấy đã không vượt qua ranh giới phân chia đó, ngay cả khi anh ấy mạnh hơn những người khác thì đương nhiên anh ấy cũng có hạn chế của riêng mình.
“Làm thế nào để lý giải chuyện này đây?” Các binh lính chiến đấu bên cạnh rõ ràng không biết nhiều như vậy.
Tóm lại, 55 người hàng đầu đủ điều kiện trở thành chiến binh mặt trăng tím ngay lập tức vì khả năng của họ đã đạt đến điểm tiêu chuẩn có thể tác động đến các chiến binh mặt trăng tím. Họ chỉ đang tích lũy.
“Có 55 người chưa có bằng cấp này. Chỉ cần họ không có bằng cấp này thì thản nhiên giữa họ sẽ có sự khác biệt.” Chiến binh ưu tú dường như biết rất rõ, và anh ta trả lời rất nghiêm túc.
Ngay sau khi anh ta trả lời, giọng nói của Đường Lăng đã vang lên lần thứ hai: “Tiếp theo“.
Đúng vậy, hai người lính mặt trăng mới đã bị Đường Lăng đánh bại.
Tên lính kia sau khi nghe xong câu trả lời thì cảm thấy rất khó hiểu. Anh ta ngạc nhiên trước màn trình diễn của Đường Lăng, rồi hỏi: Như vậy có phải là quá khoa trương không? Ta biết rằng có một dòng tiêu chuẩn cho tác động của Chiến binh Mặt trăng tím. Để tạo ra một tiêu chí tuyển chọn như vậy thì dòng tiêu chuẩn này cần 3000 kg. Vậy theo ngươi nghĩ 2999 kg và 3000 kg chênh lệch bao nhiêu?”
Điều này nghe có vẻ rất hợp lý, nhưng lại đổi lấy sự nhạo báng của chiến binh ưu tú, lúc trước, anh cũng đã từng nghĩ vậy, anh cũng giữ hy vọng về tác động của chiến binh mặt trăng tím.
Nhưng sự thật như tát vào mặt, để anh nhận ra khoảng cách giữa mọi người lớn đến mức nào.
“Ngươi có biết giá trị của giới hạn không? Thực ra, ngươi muốn đánh chiến binh mặt trăng màu tím thì cũng chính là đạt giá trị giới hạn trước khi mở khóa. Có một số tiêu chuẩn cho giá trị giới hạn này. Ta không biết liệu ngươi có tiềm năng đạt được giá trị giới hạn không. Sức mạnh của ngươi mãi mãi sẽ ở trong một khoảng nhất định.
“Ta cho ngươi một cái so sánh, 3000 kg là một giới hạn. Nếu ngươi không có tiềm năng này, sức mạnh của ngươi sẽ không bao giờ vượt quá 2900 kg. Và một khi ngươi vượt qua giới hạn 3.000 kg, thì trong vài ngày tới ngươi sẽ được nâng cấp nhanh chóng, giá trị này sẽ không vượt quá một số giá trị, giống như 500 kg.”
“Nhưng ngươi tính toán, có bao nhiêu sự chênh lệch xảy ra? Đúng vậy chỉ sau một thời gian ngắn, việc phát triển của họ sẽ trở nên chậm hơn và khó khăn hơn. Nhưng một số thiên tài có thể vượt qua giới hạn thứ hai. Khoảng cách này sẽ được mở lại đúng không?”
“Trại dự bị đầu tiên có một số “biến thái“. Theo ta biết, nó đã phá vỡ ba giá trị giới hạn! 55 người cuối cùng sẽ luôn là một số tân binh, nhưng họ vẫn sẽ lọt vào top 55, haha, mỗi người đều có giới hạn khác nhau. Chiến binh ưu tú vừa giải thích vừa thở dài.
Thiên tài và những người bình thường có một khoảng cách rất lớn và những người có thể vào trại dự bị đầu tiên phải vượt qua ít nhất một giới hạn.
Và một số thiên tài không có bất kỳ sự bình tĩnh nào cả, họ sẽ luôn luôn vội vã, luôn luôn vội vã... giống như Hừ Khắc.
Không ai biết rằng Đường Lăng cảm thấy rằng không có thứ gọi là giới hạn. Anh ta chỉ cần ăn cớm, chiến đấu và luyện tập thì anh ta vẫn sẽ phát triển.
Bởi vì, anh là chuỗi gen hoàn hảo.
“Tiếp theo.” Đường Lăng vẫn hét lên.
Anh ta quá lười để đếm xem có bao nhiêu nhược điểm, anh ta chỉ biết mục tiêu của mình là gì?
Cảm thấy mệt mỏi như thể mình không tồn tại! Anh căn bản là thích cảm giác đau khổ này, trái tim anh như bị dao đâm, vậy còn nỗi đau của cơ thể là gì?
Trong trạng thái này, anh ta gần như bổ sung cho mình bằng thịt của con vật ở giới hạn mà cơ thể có thể chịu đựng, thậm chí nhiều hơn.
Dù sao, trận chiến sẽ mang lại lượng tiêu thụ khổng lồ. Lần tới của anh ta nên chạy đua từng chút một với thời gian. Khả năng tiêu hóa là gì? Đừng quan tâm đến điều đó.
Một người lính đứng thứ 62 bước lên đài.
“Ta nên tự giới thiệu với ngươi, ta tên là Duy...”
“Không cần dài dòng, đến đây đi.” Đường Lăng trực tiếp ngắt lời của đàn anh, anh không có thời gian để lãng phí, để nghe bất kỳ điều gì vô nghĩa, tên của anh ta quan trọng sao?
Nhưng rõ ràng, việc sự không kiên nhẫn của Đường Lăng đã chọc giận đàn anh, và anh ta nói to một chút: ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi cẩn thận, vì sự tích lũy của ta đủ để tác động đến Chiến binh Mặt trăng tím.
“Lúc đầu ta chỉ muốn chiến đấu một ít và để thứ hạng của ta tăng lên một chút. Nhưng bây giờ ta xin lỗi, ta thực sự muốn đánh bại ngươi.”
Học trưởng vừa nói xong thì ở dưới khán đài vang lên tiếng bàn luận của mọi người. Phải nói rằng trong 55 người vừa qua xuất hiện một chiến binh gần như tím, điều đó khiến mọi người vẫn còn đang ngạc nhiên.
Nhưng ta không thể không ngưỡng mộ chiến binh mặt trăng mới, anh ta có thể chịu đựng nỗi đau, rồi tích lũy.
Vì vậy, liệu có phải huyền thoại mang tên Đường Lăng sẽ kết thúc ở đây?
Biểu cảm của Đường Lăng không thay đổi. Anh ta chỉ thản nhiên “oh” một tiếng sau đó dang tay ra hiệu bắt đầu.
Có sự xúc phạm nào lớn hơn thế này nữa không? Ngay cả khi ngươi mở thẻ, ngươi vẫn bị đối xử như thế này sao?
Vị học trưởng này tức giận vô cùng, anh ta lao thẳng vào Đường Lăng.
Chậm, thực sự tốc độ vẫn quá chậm, nhưng sức mạnh của cú đấm mạnh hơn những lần trước.
Vậy tốc độ phản ứng thần kinh là gì?
Đường Lăng cuối cùng đã có một chút cảm giác được chiến đấu, và bản năng chính xác cuối cùng đã hoạt động vào lúc này.
Khi nắm đấm của vị học trưởng cách Đường Lăng chưa đầy 5 cm, Đường Lăng, hơi nghiêng sang một bên khiến nắm đấm thất bại rơi xuống đất.
Trong thực tế, điều này đòi hỏi bản năng chính xác mới có thể thực hiện được? Không cần thiết chút nào! Đường Lăng chưa cần đến nửa giây cũng đã tìm ra đáp án.
Với tốc độ như vậy, ngay cả với bản năng chiến đấu, cũng có thể đưa ra phán đoán trước, và sau đó tránh đi.
Cú đấm của vị học trưởng này quá thất bại, nó vượt quá giới hạn với các kỹ năng chiến đấu hiện đại.
Anh ta không học được cách rèn luyện các kỹ năng được gọi là bộ nhớ cơ bắp, để không bị hạn chế về kỹ năng và anh ta chỉ di chuyển bằng cách thay đổi trận chiến.
Tuy nhiên, việc Đường Lăng né tránh đã khiến những người đã quá quen với Đường Lăng phải có một số cảm xúc khác.
“Hãy nhìn xem, Đường Lăng bắt đầu né tránh, sức mạnh của chiến binh mặt trăng mới này nên mạnh hơn anh ta, hoặc anh ta có thể trực tiếp phản kháng nó.”
“Không, ta nghĩ nó nhanh hơn anh ta. Bởi anh ta chỉ có thể né tránh mà không phản công được.”
“Ta có suy nghĩ khác. Các ngươi đã thấy trạm lồng sắt đẫm máu của Đường Lăng chưa? Khả năng lớn nhất của anh ta là gì? Nó tương tự như khả năng phán đoán trước. Anh ta hẳn là chỉ sử dụng khả năng này.”
“Chà, khả năng dự đoán, như vậy trận chiến này chắc hẳn rất đáng xem đây. Những trận trước đó quá nhàm chán. Nhưng cho dù thế nào đi nữa thì cũng phải công nhận khả năng của chiến binh mặt trăng mới này rất mạnh. Nhưng Đường Lăng thậm chí chỉ cần một thời gian ngắn là đã có thể đánh bại chiến binh mặt trăng tím.
Cuộc tranh cãi nổ ra ngay lập tức, nhưng Đường Lăng dường như không nghe thấy gì.
Anh ta không cảm thấy cái gọi là giới hạn. Anh ta chỉ biết rằng anh ta luôn lặng lẽ lớn lên. Nhưng nếu một ngày nào đó lớn lên mà gặp phải tình cảnh như bây giờ thì liệu anh có vượt qua và có được một chút ích lợi nào từ nó không?
Ví dụ như năng lực chẳng hạn?
Đường Lăng không nghĩ rằng bản năng chính xác là khả năng của anh ta. Đây là bẩm sinh. Cái gọi là khả năng trong mắt anh ta chính là một loại tài năng thiên phú. Giống như sét đánh của An Đông Ni, lụa đen của Ốc Phu....
Vì vậy, đừng đánh bại chiến binh mặt trăng mới này quá sớm, phải tấn công để xem anh ta có năng lực hay không?
Do đó, Đường Lăng đã không chọn cách tấn công, mà ở trước mặt mọi người, một lần nữa thực hiện một trận chiến lồng sắt đẫm máu, điều đó thực sự khiến mọi người kinh ngạc
“Thất bại” “thất bại” “ bại“... Trong mười lăm giây, vị học trưởng tấn công Đường Lăng lao 27 cú đấm và 16 cú đá, và có tổng cộng 35 lần tấn công vào các bộ phận khác nhau của cơ thể.
Đừng nghi ngờ, đây gần như là tốc độ của chiến binh tím.
Tuy nhiên, nó là vô dụng, và liên tiếp thất bại. Tất cả những gì được tạo ra đều là không có khả năng chiến đấu.
Đây có phải là làm nhục chính mình không?
Vị học trưởng này hoàn toàn tức giận, vì chỉ có anh ta mới biết cảm giác mình bị xúc phạm như thế nào, Đường Lăng hoàn toàn đứng nguyên một vị trí mà né tránh, anh ta thậm chí không di chuyển một bước.
Điều này khiến cho người học trưởng hoàn toàn phẫn nộ. Anh ta có một thẻ. Anh ta muốn giữ thẻ của mình. Anh ta muốn lợi dụng Đường Lăng để làm cho mọi thứ xảy ra và làm cho sức mạnh của anh ta tăng lên.
Lần này, anh ta không chỉ muốn đem Đường Lăng dẫm nát dưới chân mà còn muốn có cơ hội thách đấu với 30 người lính mặt trăng mới
Thẻ nên được sử dụng tại thời điểm đó!
“Ngươi đừng ép ta.” Vị họ trưởng hét lên, tốc độ ra quyền của anh ta đột nhiên tăng lên nhanh như một cơn gió.
Cùng lúc đó, một số người trong đang xem đã thấy vấn đề: “Dự đoán? Khả năng dự đoán là đây sao? Có khả năng nào khác không?”
Một chiến binh ưu tú lên tiếng. Những lời nói của anh ta rõ ràng cũng gây ra sự nhầm lẫn cho những người xung quanh. Khả năng dự đoán là một cảm giác. Thực tế, nó mang lại cho mọi người cảm giác rằng họ muốn chiến đấu, trong một khoảng thời gian ngắn liên tục đưa ra những dự đoán chính xác nhất. Đây có phải là phán đoán trước? Khả năng này...
“Khả năng này chắc chắn không phải là phán đoán trước. Phán đoán trước đòi hỏi rất nhiều năng lượng tinh thần để có thể huy động cảm giác này bởi nó tương tự giác quan thứ sáu, nhưng đôi mắt cùng với biểu cảm của Đường cho thấy anh ta căn bản không huy động sức mạnh tinh thần.” Cuối cùng, Chiến binh Mặt trăng tím bắt đầu chú ý đến trận chiến này.
Điều này hơi khác với lối đánh của Đường Lăng, trong trận chiến lồng sắt đẫm máu. Nói chính xác, trong trận chiến lồng sắt đẫm máu, Đường Lăng biểu hiện mới giống khả năng phán đoán trước.
Còn lần này nó giống như một phép tính toán hơn. Góc đấm của đối thủ, sức mạnh... hoặc một bản năng hình thành trong cuộc tập trận dài hạn.
Ta phải nói rằng chiến binh mặt trăng màu tím có khả năng phán đoán cao hơn chiến binh trung bình.
Nhưng họ không thể biết rằng trong trận chiến lồng sắt đẫm máu, Đường Lăng không dám chơi hoàn toàn bản năng chính xác. Trong hiệp hai, anh ta đã mắc sai lầm, khiến mọi người phải bị ảo giác. Nói tóm lại, anh ta sẽ không nghĩ đến một phép tính chiến thuật theo định nghĩa nó là một loại năng lực.
Vào lúc này, Đường Lăng đã quá lười biếng để chiến đấu. Khi anh quyết định cho Vi An một buổi tiễn đưa thật trang trọng thì anh đã không còn che giấu cảm xúc của mình nữa.
Là nam nhi thì phải tung hoành trong thiên hạ hoặc nếu không hãy lui về ở ẩn. Nhưng nếu ngươi không đành lòng, thì nhất định phải làm cho tới, làm đến mức kinh thiên động địa.
Nhưng tốc độ tăng trưởng của anh ta quá nhanh, anh ta đã “tự hành hạ mình và nhảy giữa sự sống và cái chết.
Cho nên, anh ta ngay bây giờ là bị Chiến binh Mặt trăng tím kia đoán đúng. Anh ta không sử dụng bất kỳ sức mạnh tính toán nào. Anh ta chỉ dựa vào bản năng chiến đấu được tích lũy trước đây.
“Đường Lăng có một bí mật. Bất cứ ai cũng có thể thấy điều này. Khả năng của anh ấy... Ta cũng nghĩ rằng đó chắc chắn không phải là một phán đoán. Loại dự đoán tinh thần này rất hao phí năng lượng, dựa vào cảm xúc, sẽ có mắc phải sai lầm nhưng anh ấy hiện tại không có mắc phải. “Một chiến binh mặt trăng màu tím khác đã khép hờ mắt, giống như đang ngủ, và giờ anh ta mở mắt ra.
Trong thực tế, cuộc chiến ngầm nên là một màn trình diễn? Anh ấy có một năng lực như vậy, nhưng một màn trình diễn cũng làm anh ấy quá mệt mỏi.
Thách thức giữa Chiến binh Mặt trăng mới lúc đầu đã không thể thu hút được bất kỳ sự quan tâm nào của anh ta, nhưng nhờ vào khả năng phán đoán của Đường Lăng, đã cho anh ta một chút hứng thú.
Rõ ràng, đó là Đường Lăng!
Tuy nhiên Đường Lăng chỉ đến để xem sự khác biệt của nhưng chiến binh mặt trăng là gì?
Anh ta đã đạt được mục đích một cách rõ ràng, và cuối cùng vị học trưởng đó cũng đã tìm ra một chút khác biệt.
Gió? Có phải là gió không? Nhưng tốc độ này hoàn toàn khác với Andy, đây là tốc độ toàn thân vốn dĩ mạnh hơn người thường.
Giống như một con cừu núi Holley có khả năng chạy rất tốt.
Vị học trưởng này không có lợi thế về tốc độ thể chất. Lợi thế của anh ấy là đến từ nắm đấm.
Khi tần số đấm của anh ta đạt đến một mức nhất định, cơn gió mà nắm đấm của anh ta mang lại rõ ràng đã được tập hợp, và gió mạnh hơn mỗi khi họ đấm.
Dần dần, chậm rãi xẹt ngang qua da của Đường Lăng và bắt đầu mang đến một chút đau đớn cho Đường Lăng. Dần dần, sự hiện diện của những cơn gió này biến thành vật thể thật.
“Có phải vậy không?” Trong mắt Đường Lăng đột nhiên hiện lên một chút nghiêm trọng. Anh cảm thấy những cơn gió này đã đạt đến điểm cực hạn.
Lúc này, bản năng chính xác xuất hiện gần như vô thức.
Trong tâm trí của Đường Lăng căn bản đã hình thành một loạt hình ảnh và tốc độ của cú đấm được thay đổi một cách tinh tế. Khi cơn gió cuối cùng không phân tán, gió từ dải băng tiếp theo tích tụ.
Dần dần, những cơn gió này tích tụ, giống như một thứ gì đó trong chuyến bay, cơn bão có thể mang lại tổn hại cho con người.
Đây là tài năng thiên phú sao? Cái gọi là gần với tài năng gió, nếu không phải là đặc biệt nhạy cảm với gió thì sẽ không thể cảm nhận được sự tích tụ của gió một cách tinh tế như vậy.
Vì vậy, có phải chính mình cũng có thể làm được hay không? Trong đầu Đường Lăng hiện lên một ý nghĩ điên rồ, anh muốn bắt chước, mặc dù anh không có sự nhạy cảm của gió, nhưng bản năng chính xác có thể được tính toán....
Mà bản năng này thực sự chính xác sao? Nó giống như là một năng lực có thể nhìn rõ bản chất đúng không?
Đường Lăng đã quá quen với việc sử dụng bộ não kép. Trong khi anh đang suy nghĩ về vấn đề này, bản năng chính xác đã tính toán được rằng cơn gió có thể gây tổn thương. Nó sẽ xuất hiện bên cạnh nắm đấm của đàn anh sau 1,8 giây.
Hướng tấn công chính là ở bụng của mình.
Có ít nhất ba mươi cách để tránh. Cách dễ nhất dĩ nhiên là di chuyển từng bước một, nhưng Đường Lăng không có ý định tự di chuyển. Anh có một ý tưởng điên rồ khác.
Anh ta muốn cảm nhận được rằng đối với sức gió như vậy sẽ gây ra được tổn thương như thế nào?
Có phải gió như mùa đông không? Những cơn gió thổi vào mặt tạo ra một cảm giác đau đớn, tổn thương do nó mang lại tuyệt nhiên có nguyên nhân là tại tốc độ, nhưng càng nhiều đó chính là từng tia từng mảnh liên tiếp không ngừng.
Học trưởng đã lời dụng khả năng biến hóa để tập hợp chúng lại với nhau. Rồi họ sẽ “thưởng thức” hai nắm đấm. Như vậy thiệt hại tích lũy là gì?
Bản năng chính xác vẫn chưa được tính toán, ngươi phải tự mình cảm nhận!
Có phải bụng rất yếu ớt không? Không, Đường Lăng sẽ không để bộ phận nào trên cơ thể yếu ớt.
Anh ta trước tiên siết chặt bụng và véo nắm đấm.
Rõ ràng, cơ bắp là tuyến phòng thủ tốt nhất cho con người. Nếu cơ bắp không thể chống lại lưỡi kiếm gió này, thì rõ ràng chỉ cần một nắm đấm thôi cũng có thể hủy hoại anh.
Gió sẽ bị phá vỡ, với điều kiện là sức mạnh đủ để tạo thành một vụ va chạm.
Trên mặt học trưởng xuất hiện một chút ửng đỏ, và rõ ràng là gió đã được tập hợp, và đó cũng là một giá trị cực hạn trong khả năng của anh ta.
Anh ta đấm một cú đấm ngụy trang. Cú đấm trực tiếp vào mặt Đường Lăng, mặt khác đá vào ngực Đường Lăng, tay kia cho thấy một độ cong hoàn hảo dường như là muốn đánh vào cánh tay phải của Đường Lăng.
Việc phong tỏa ba bên cũng không hẳn là không thể né tránh, nhưng mấu chốt là gió tập hợp được bây giờ bị phóng ra và hướng tấn công thực sự là bụng của Đường Lăng.
“Lưỡi kiếm gió?” Một chiến binh mặt trăng màu tím nói rõ ràng, trên thực tế, khả năng tài năng này của gió là rất phổ biến. Khả năng kiểm soát gió và lưỡi gió chỉ là một nhánh của hướng gió.
Rõ ràng, chiến binh mặt trăng mới này vẫn còn rất non nớt, dùng tổng cộng 76 cú đấm chỉ để thu thập một lưỡi kiếm gió.
Tuy nhiên, ở độ tuổi này, nó chưa được chính thức thăng cấp thành Chiến binh mặt trăng tím. Việc mở khóa di truyền đầu tiên cùng với việc có sự nhạy cảm sâu sắc đối với thiên nhiên, ở độ tuổi này mà nói đã là tốt lắm rồi.
“Chà, lưỡi kiếm gió, nhưng chiến thuật rất tốt.” Một chiến binh mặt trăng màu tím khác cũng vào lúc này, thản nhiên đánh giá một câu.
Kì thực, ngay cả khi ngươi dựa vào nắm đấm thứ 76 để thu thập lưỡi kiếm gió, thì đây cũng không thể coi là một đòn tấn công chí mạng được.
Nếu ngươi nhìn thấy được thì có nhiều cách để thoát khỏi lưỡi kiếm gió này.
Mấu chốt là phải đối mặt với Đường Lăng, người bị nghi ngờ có khả năng không đồng nhất, hoặc bản năng chiến đấu tài năng siêu tự nhiên, hãy để lưỡi kiếm gió vô hình tạo thành một cuộc tấn công chống lại anh ta, và chiến thuật hình thành một cuộc tấn công phong tỏa bốn bên là chính xác.
Đường Lăng nên tránh cái nào? Có vẻ hơi khó khăn? Mặc dù Đường Lăng đã chiến đấu rất tốt trước đây, nhưng trong mắt Chiến binh Mặt trăng tím, việc tránh đòn tấn công của phong tỏa bốn bên có thể không phải là điều Đường Lăng có thể làm.
Đường Lăng có thể không làm được điều đó? Không, anh ấy có thể làm được. Trong tính toán của anh ta có rất nhiều cách để né tránh, bao gồm cả việc dùng lực phá lực, tuy nhiên anh ta muốn thử cảm nhận tổn thương của lưỡi kiếm gió.
Tránh ở chỗ nắm tay trái!
Tránh chân phải của ngươi!
Tránh ở chỗ nắm tay phải!
Cơ thể của Đường Lăng vặn vẹo và xoay tròn, và sự kiểm soát gần như hoàn hảo khiến những người có thể nhìn thấy chuyển động của Đường Lăng không ngừng cổ vũ.
“Có thể tránh được.” Chiến binh Mặt trăng tím đột nhiên mở miệng.
“Thế nhưng...” Vị học trưởng kia đột nhiên cảm thấy hơi nhụt chí.
Bởi vì mọi người đều có thể thấy rằng Đường Lăng đã tránh được cuộc tấn công ba chiều thì anh ta đơn giản chỉ cần một “ Thiết Bản Kiều” để phá vỡ hoàn toàn cuộc tấn công của bốn bên.
Động tác “Thiết Bản Kiều” này di chuyển rất khó sao? Người bình thường hầu như không thể làm điều đó, nhưng không có khó khăn gì trong việc kiểm soát cơ thể của Đường Lăng.
Tuy nhiên, cảnh tượng khiến mọi người vô cùng kinh ngạc, Đường Lăng thế nhưng lại quay lại trực tiếp dùng bụng để nhận lấy lưỡi kiếm gió!
Chỉ cần có chút kinh nghiệm chiến đấu thì sẽ không chọn cách này? Đường Lăng đây là...
“Xoạt”, lưỡi kiếm gió bay đến bụng Đường Lăng, với tốc độ rất nhanh, đồng thời, bụng Đường Lăng duỗi thẳng đến giới hạn, và tám đường cơ bụng hoàn hảo vô cùng mạnh mẽ.
Một vết máu xuất hiện nhanh chóng, cùng lúc đó nắm tay của Đường Lăng rơi thẳng xuống đất.
Da bị trầy xước, nhưng nó không làm tổn thương cơ bắp. Nếu ngươi không dùng nắm đấm của mình để tán lưỡi kiếm gió này, nó có thể gây ra vết thương sâu đến một centimet.
Khả năng phòng thủ của ngươi thực sự rất bình thường, đừng nói rằng so với biến thể của quái thú, ngay cả khi so sánh với quái thú Vương Gia thì đó cũng như là một trò hề.
Đây là một bất lợi của con người! Rốt cuộc, sức mạnh không thể được đánh đồng với phòng ngự.
Nhưng, bất luận thế nào, sức mạnh của lưỡi kiếm gió này cũng rất tốt....
“Thành công!” Vào lúc này vị học trưởng có một cảm giác phấn khích khác thường. Anh ta đã quên mất tham vọng trước đây của mình và chỉ cần có thể làm tổn thương Đường Lăng cũng dường như đã an ủi anh ta rất nhiều.
“Anh ta có chủ ý.” Một số nguyệt tử chiến sĩ khó có thể tin vào kết quả này, nhưng họ phải chấp nhận bởi mọi thứ đã hiện ra rõ ràng trước mắt.
Chính là, vì cái gì mà ngươi mạo hiểm tính mạng để cảm nhận lưỡi kiếm gió này?
Đường Lăng thản nhiên không nói bất cứ điều gì. Anh ta chỉ nhìn lên và nói một cách bình tĩnh với vị học trưởng: “Đã xong.”
Trong khi nói chuyện, Đường Lăng cuối cùng cũng đã bắt đầu cuộc tấn công đầu tiên của mình.
Một cú đấm rất trực tiếp, tốc độ rõ ràng là nhanh đến mức giới hạn mà người học trưởng có thể phản ứng.
Do đó, khi nắm đấm của Đường Lăng sắp chạm vào hắn ta, anh ta mới có thể dơ nắm đấm lên một cách khó khăn.
“Rầm” một âm thanh vang lên, sau khi va chạm trực tiếp vị học trưởng lùi về sau hai bước.
“Đúng vậy, cú đấm của Đường Lăng nhanh hơn trước.” Khuôn mặt của học trưởng tái nhợt.
Nhưng trên mặt Đường Lăng hiện rõ vẻ khinh thường, anh nói: “Đến đây đi.”
“Xoát” âm thanh vang lên lấn át cả tiếng gió, lại là một cú đấm. Cú đấm này nhanh hơn cú đấm trước đó. Vị học trưởng muốn chống cự, nhưng lúc này anh ta phát hiện ra rằng bàn tay của anh ta đã bị Đường Lăng bắt được. Có một cơn đau dữ dội truyền đến khiến anh ta không còn có thể nắm tay.
Anh chỉ có thể vội vã lui về phía sau.
Nhưng điều đó quả thực vô ích, cú đấm trực tiếp rơi xuống vai anh ta, giống như một cây búa đập xuống.
Tuy nhiên, anh vẫn có thể đứng trên võ đài, một cảm giác nhục nhã lớn hơn dâng lên trong lòng anh, anh hét lên: “Ngươi rõ ràng...”
Đúng vậy, rõ ràng ngươi có thể tấn công ta, cùng ta trực tiếp chiến đấu, vì cái gì mà ngươi lại tránh né? Ngươi đang chơi với ta à? Hay là đang biểu diễn?
Thật không may, Đường Lăng đã xoay một góc, tung ra một cước hoàn hảo, đá thẳng vào lưng hắn ta, đá anh ta xuống sàn đấu.
Trên thực tế, vị học trưởng này có thể kiên trình tấn công Đường Lăng thêm vài lần, nhưng tâm trí anh ta đã hoàn toàn hỗn loạn.
Đối với cú đá cuối cùng của Đường Lăng, không hề có phản ứng.
Cho đến khi rơi xuống sàn đấu, anh ta vẫn chìm trong cảm giác xấu hổ này, chính là sự thất vọng cũng lộ ra quá rõ ràng, đây có phải là chênh lệch không? Có một sự chênh lệch lớn giữa thiên tài và thiên tài?
“Tiếp theo.” Đường Lăng đứng cùng một chỗ và bắt đầu tiếp tục khiêu chiến. Anh ta đang chờ đợi, chờ đợi một đối thủ có thể tạo ra một cuộc đối đầu thực sự với anh ta, để anh ta có thể thử sức mạnh của lưỡi kiếm gió.
Anh ta không thể chắc chắn rằng có thể học được, vì vậy anh ta phải thử nghiệm, và thử nghiệm nhiều lần, mọi người không bận tâm rằng họ trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng ít nhất đối với Đường Lăng, anh rất mong muốn trở nên mạnh mẽ.
“Ngươi có ý kiến gì không, đại ca?” Ở phía, các chiến binh sau khi được chứng kiến mọi việc bắt đầu hỏi những người lính ưu tú bên cạnh anh.
“Ta... không có ý kiến. Anh ấy thực sự rất mạnh.” Người lính ưu tú nuốt một ngụm nước bọt, cái gì mà trước 55, sau 55, dường như không còn là trở ngại đối với Đường Lăng.
Đây quả thực là một con quái vật. Anh ta đã vào trại dự bị đầu tiên bao lâu rồi? Ba tháng? Anh ta tích lũy bao nhiêu giới hạn đầu tiên? Không, không chỉ tích lũy đến mức này, mà ít nhất đã vượt qua kì kiểm tra thực lực đầu tiên.
Anh ta cho thấy tốc độ, sức mạnh và tốc độ phản ứng thần kinh mạnh hơn nhiều so với anh chàng có thể chơi gió.
Trước sức mạnh tuyệt đối, tài năng chưa được đào tạo ở một mức độ nhất định, thì chính là trở thành một trò đùa.
“Nhưng ta nghĩ rằng việc có thể lọt vào top 20 đã là giới hạn của anh ấy rồi.” Sau khi nghĩ về điều đó, người lính ưu tú cuối cùng đã nói với giọng điệu khẳng định, nói ra một câu làm cho hắn cũng tự cảm thấy đây chính là một phán đoán hơi bảo thủ.
Một số thiên tài của trại dự bị đầu tiên không chỉ có tài năng, mà còn sức mạnh, họ đã tích lũy được bao lâu? Ngay cả khi tài năng của Đường Lăng không đủ tốt, thật không may, anh ta không thể chạy đua với thời gian. Anh ta không thể vượt qua thời gian và hoàn thành việc tích lũy một cách đột phá.
“Chà, top 20 chính là giới hạn của anh ấy.” Người lính ưu tú một lần nữa khẳng định.
Lần này, người lính bên cạnh anh ta không nói gì. Anh ta chính là không hiểu được vẫn cảm thấy rằng Đường Lăng vẫn có thể tạo ra một kì tích?
Bây giờ, thời gian đã trôi qua chưa đầy năm phút.
Đường Lăng đã đạt thứ hạng sáu mươi hai.
Không ai ngờ rằng sẽ có một chiến binh mặt trăng tím có thể đạt được thứ hạng 62, nhưng điều này có nghĩa là không có sự trì hoãn trong trận đấu tiếp theo.
“Kế tiếp.”
“Kế tiếp.” Đường Lăng bắt đầu bật lại chế độ chơi nhanh, không cần kéo dài, dù sao, nếu một cước giải quyết không được thì hai cước.
Nhiều nhất, thì cũng là ba hoặc bốn cước, từng cú một và các chiến binh mặt trăng mới người được gọi là thiên tài đều lần lượt rơi xuống võ đài
**
Trong gió, mưa đang nhỏ dần.
Trên thiết bị liên lạc của Tô Diệu, hình ảnh đó đã khiến Tô Diệu và một người đàn ông khác trông rất hạnh phúc.
“Lão Tô, ngươi và thủ lĩnh đã lớn lên cùng nhau, thủ lĩnh lúc đó cũng mạnh mẽ như vậy sao?” Người đàn ông không nhịn được hỏi một câu.
Trong hình ảnh truyền đến, Đường Lăng đã đánh đến người thứ 57.
Chỉ mất tám phút bốn mươi sáu giây.
“Anh ta? Không, anh ta vẫn còn chơi bùn trong thời điểm đó.” Tô Diệu mỉm cười khinh bỉ, tên kia không thể so sánh với Đường Lăng, Đường Lăng rõ ràng là tốt hơn.
“Không thể nào, chênh lệch lớn đến như vậy sao?” Người đàn ông này không tin, trong mắt anh ta, thủ lĩnh là ai? Đó là một người tạo ra phép màu, và anh ta không bao giờ mất bình tĩnh.
Chỉ là, đối với một người như vậy, tại sao anh ta... lại thất bại? Tại sao nó thất bại một cách bi thảm như vậy?
Người đàn ông đã im lặng. Anh ta đã bỏ hút thuốc trong một thời gian dài. Sở thích này quá xa xỉ. Anh ta đã không hút lâu như vậy bởi vì anh ta không có tiền.
Tuy nhiên, Tô Diệu dường như không cảm nhận được tâm trạng của người đàn ông. Anh ta ngẩng đầu nhịn không được mà nhìn vào phía xa xa. Trong cơn mưa, anh ta dường như mơ hồ nhìn về phía hàng rào hy vọng. Anh ta nói: “Chênh lệch là lớn vì tài nguyên.”
“Lúc đó, anh ta không đủ tiền mua thức ăn, không có lương thịt vì vậy anh ta ăn nhiều thịt nhất đến mức bị táo bón. Nếu không, ngươi nghĩ sao?” Khuôn mặt của Tô Diệu đột nhiên nở một nụ cười.
Nó thật sự đáng để nhớ. Ai có thể nghĩ rằng một người đàn ông bình thường như vậy ở thời điểm đó lại gào khắc vô cùng đáng thương.
“Táo bón?” Khuôn mặt của người đàn ông trở nên rất đăm chiêu. Anh ta cảm thấy rằng mình không nên tưởng tượng ra một hình ảnh như vậy, nó sẽ phá hủy hình ảnh của thủ lĩnh, vì vậy anh ta đã chuyển chủ đề: “Vì vậy, Đường Lăng có thích nhiều tài nguyên không?”
“Nhiều? Không nhiều lắm! Nó hoàn toàn xứng đáng với sự trưởng thành của anh ta. Nó chỉ khiến lão tử phá sản mà thôi. Chà, anh ta chỉ mới 15 tuổi, có thể bắt đầu tập luyện, việc lấy thịt thú dữ như một món ăn vặt, kì thực cũng không xa xỉ...”
“Chà, nó không xa xỉ.” Khuôn mặt của một người đàn ông đã thay đổi, nhưng khi anh ta nghĩ về điều gì đó, Đường Lăng quả thực không xa xỉ thậm chí có chút đáng thương.
Vì vậy, một nguồn tài nguyên như vậy có thể hỗ trợ tiểu từ này, từ người cuối cùng đến người đầu tiên?