Editor: Waveliterature Vietnam
Núi Vọng Khê.
Chính là ngọn núi bên cạnh trạch viện của Đường gia.
Cho dù không có đọc qua nhật ký của Hàn gia, trong lòng Đường Lăng cũng biết, muốn tìm được đáp án cuối cùng bắt buộc phải đi núi Vọng Khê.
Bởi vì ngọn núi duy nhất của huyện Vương Hà chính là núi Vọng Khê liền kề với trạch viện của Đường gia.
Đường Lăng cứ tiêu sái bước đi như vậy, nhưng hắn cũng là vì muốn làm một chuyện cuối cùng cho những oan hồn chết dưới tay của Hàn gia. Đó chính là hắn để lại một bức thư, viết rõ ràng, hồ nước trước cổng lớn của trạch viện Đường gia có mấy chục bộ hài cốt, hy vọng mọi người vớt lên chôn cất.
Chuyện này Hàn gia không có ghi trong nhật ký, đây là kết luận do Hàn gia dựa vào các manh mối suy luận ra.
Nói chung nhiều hài cốt như vậy xử lý cũng phiền phức, hồ nước trước cổng là lựa chọn duy nhất tốt nhất.
Còn về tại sao lại phải làm như vậy? Đường Lăng cũng không có đáp án, rõ ràng chỉ là mộng cảnh, một lần nhiệm vụ, nhưng hắn lại bị hãm rất lâu, cũng có một loại cảm giác đang trải qua lịch sử, thật giả khó phân.
Bước chân của Đường Lăng rất nhanh.
Từ chân núi bên cạnh trạch viện Đường gia lên núi chỉ khoảng một canh giờ, cũng chỉ cần đi mấy chục dặm đường, đã trèo lên đỉnh một ngọn đồi của núi Vọng Sơn.
Lúc này quay đầu nhìn lại toàn bộ trấn Thanh Khê đều thu vào đáy mắt, nhưng cảnh vật cũng hơi xa, hơi nhỏ lại.
Mà bộ đồng phục võ sĩ màu đen trên người hắn một lần nữa thay đổi, lại trở lại thành bộ đồng phục tác chiến trước khi nhập mộng.
Đây cũng nói rõ hắn cũng không chần che giấu thân phận nhiệm vụ ở trấn Thanh Khê, chuyện tiếp theo đó mới chính là cốt lõi của nhiệm vụ này.
Manh mối rất ít.
Trong nhật ký của Hàn gia ngoại trừ nhắc đến vùng đất cháy xém và khe núi bí ẩn kia ra, cũng không có miêu tả quá nhiều những vị trí địa lý có liên quan khác.
Núi Vọng Khê là một dãy núi không nhỏ, nếu như muốn tìm hết, dựa vào tốc độ của Hàn Lăng sợ là phải tốn hai ba ngày mới tìm xong.
Nhưng thời gian làm nhiệm vụ lần này chỉ có ba ngày.
Vì vậy, dựa theo quy tắc của Mộng Chi Vực, từ lúc thời gian bắt đầu chỉ còn lại “hai mươi canh giờ”, thì cũng đã bắt đầu thời gian đếm ngược.
Bây giờ thời gian còn lại của Đường Lăng chỉ còn có mười canh giờ, hắn không thể tìm hết ngọn núi được.
Mà vùng đất bị cháy xém kia, trải qua hai mươi năm chắc hẳn đã bị những thảm thực vật mới mọc lên bao trùm, cách nghĩ muốn dựa vào chỗ cao để tìm một vùng đất hoang đã bị bị hắn bỏ đi từ sớm.
Nói như vậy, thời gian của Đường Lăng rất gấp rút, không chỉ rất gấp mà còn gấp đến đòi mạng.
Bởi vì vào phút cuối Mộng Chi Vực lại lộ ra nanh vuốt dữ tợn.
Độ hoàn thành tám mươi phần trăm, đánh giá cấp E, có thể lựa chọn lui khỏi Mộng Chi Vực, không có phần thưởng.
Độ hoàn thành chín mươi phần trăm, đánh giá cấp D, có thể lựa chọn rời khỏi Mộng Chi Vực, có thể đạt được phần thưởng mang tính bồi thường, là vật phẩm liên quan đến mộng cảnh.
Độ hoàn thành một trăm phần trăm, đánh giá cấp C, có thể lựa chọn rời khỏi Mộng Chi Vực, được thưởng một Mộng Tệ, đạt được quyền hạn tiến vào cửa hàng thần bí.
Đánh giá từ cấp E trở xuống, độ hoàn thành từ tám mươi phần trăm trở xuống, hủy bỏ tư cách tham gia Mộng Chi Vực.
Là tin tức rất đòi mạng mà, hoàn thành một trăm phần trăm mới có thể đạt được đánh giá cấp C, mới có thể đạt được một Mộng tệ.
Nói như vậy, Côn thật sự là “Kẻ nói dối”, hắn ta khiến cho Đường Lăng nghĩ rằng mỗi một lần sau khi nhập mộng đều có thể tiến vào cửa hàng thần bí, còn để cho Đường Lăng cảm thấy thứ bên trong cửa hàng thần bí đó rất rẻ nữa.
Thật sự là một kẻ xấu mà, dáng vẻ của hắn ta nào giống với một kẻ nghèo chứ.
Vì vậy, là do Đường Lăng quá ngây thơ mà thôi.
Nhưng mà Đường Lăng không hề vội vã, hơn nữ còn tỉ mỉ phân tích những tin tức này, cứ nói ví dụ về vật phẩm bồi thường liên quan đến cảnh trong mộng đi, điều này rất thú vị.
Chuyện này nói rõ cái gì? Mỗi một mộng cảnh cũng đều có vật phẩm đặc biệt, có thể ảnh hưởng đến hiện thực, hắn cũng có ý nghĩ là đi tìm trong mộng cảnh.
Tìm được hay không ngược lại đó là vận may, nhưng nếu như không tìm được, sau khi kết thúc mộng cảnh, cũng sẽ đưa ra phần thưởng có liên quan đến mộng cảnh.
Cũng giống như ví dụ về mộng cảnh ở trấn Thanh Khê, Đường Lăng đoán chắc đại loại là những thứ có liên quan đến võ công.
Điều này rất tốt! Khiến cho Đường Lăng đối với mộng cảnh chưa xong lần này đã trông đợi mộng cảnh lần sau rồi.
Ngoài ra, Đường Lăng còn ngửi được một loại mùi gọi là “bảo vệ“.
Bởi vì điều cuối cùng của quy tắc độ hoàn thành viết rõ ràng đánh giá cấp E trở xuống, độ hoàn thành tám mươi phần trăm trở xuống sẽ hủy bỏ tư cách nhập mộng.
Đây chính là bảo vệ.
Bởi vì nó không có đề cập đến nếu lỡ như độ hoàn thành dưới sáu mươi phần trăm, dưới bốn mươi phần trăm thì sẽ thế nào? Sẽ có trừng phạt càng lợi hại hơn không? Hoàn toàn là có khả năng đó.
Nếu không thì mộng cảnh nguy hiểm, loại mộng mệt mỏi như vậy, muốn thoát khỏi tư cách hoàn toàn có thể xuyên qua lỗ hỏng.
Mộng Chi Vực sẽ để lại lỗ hỏng lớn như vậy sao? Không, chuyện này là không thể nào.
Từ thương thế và chết chóc của mộng cảnh cũng có thể chiếu rọi đến hiện thực mà thấy, Mộng Chi Vực có thể dễ dàng xóa bỏ mộng chủng, vì vậy...Điều này nói rõ lần thứ nhất nhập mộng, vẫn có một số ưu đãi, nhưng mà lần sau nhập mộng, nói không chừng nguy hiểm vô cùng, cho dù trong mộng không có các loại nguy hiểm đưa ngươi vào chỗ chết, nhưng cũng rất có thể bị Mộng Chi Vực trực tiếp xóa bỏ.
Tuy rằng đây chỉ là một giả thiết nhưng giả thiết như vậy khiến cho Đường Lăng không phải quá mong chờ nhập mộng.
Lúc suy nghĩ những vấn đề này Đường Lăng vẫn mang dáng vẻ rất nhàn nhã, vậy mà hắn vẫn còn có tâm trạng vừa đi vừa móc lớp bùn nhìn có vẻ nhơm nhớp mang theo chút ẩm ướt, cho vào túi bên người, rất nhanh hắn đã vo thành một cục, cũng chẳng có dáng vẻ chê nặng gì.
Dáng vẻ này hoàn toàn giống như là một đứa bé vẫn còn ham chơi.
“Gần đủ rồi.” Đường Lăng vỗ vỗ cái túi đã căng phồng, sau đó lợi dụng ánh mặt trời phán đoán phương hướng, tiếp theo rất nhanh đã lựa chọn xong, hắn lựa chọn một hướng, bắt đầu chạy như bay về hướng đó.
Trong rừng bóng dáng của hắn linh hoạt như một con vượn, rừng rậm thời Hoa Hạ cổ đại thực sự là “dịu dàng” hơn mãng lâm của thời đại Tử Nguyệt rất nhiều, không có các loại thú nguy hiểm, không có côn trùng biến dị, càng sẽ không có các loại thực vật nuốt sống người khác, đối với người từ nhỏ đã lăn lộn trong rừng, săn bắt như Đường Lăng, nơi này và đồng bằng thì có khác gì nhau?
Không có, vì vậy tốc độ của Đường Lăng rất nhanh, giống như một bóng dáng màu xám, khiến cho người khác khó có thể bắt giữ.
Trong núi rừng mênh mông này, mười canh giờ rất gấp sao? Rất dư dả. Cho dù manh mối rất ít, nhưng dù sao đó cũng là manh mối không phải sao?
Quan binh tìm kiếm ba ngày, nhưng ngày đầu tiên đã phát hiện ra vùng đất bị cháy xém, cước bộ của quan binh thì có thể nhanh cỡ nào chứ?
Bên trong nhật ký của Hàn gia viết rất rõ, ngay buổi tối ngày hôm đó ông ta đã phát hiện ra hang núi kia, cho dù Hàn gia quen thuộc núi Vọng Khê, cho dù Hàn gia là người quen tập võ, cước bộ nhanh hơn quan binh rất nhiều nhưng có thể nhanh hơn được bao nhiêu chứ?
Đường Lăng có bản lĩnh khả năng tinh chuẩn, vì vậy hắn lên núi, lúc đầu tiên là hắn đã lựa chọn đường thẳng lên một ngọn đồi cao, mục đích chính là thông qua bản lĩnh tính toán tinh chuẩn, khoanh tròn trong vòng một ngày có thể đạt được toàn bộ phạm vi cần tìm kiếm.
Tiếp theo đó, còn có một tia manh mối vô cùng quan trọng đó là vật là từ bên ngoài tới, theo hướng từ nam đến bắc, phương hướng mà nó xuất hiện đã rất cố định rồi.
Vì thế, còn thời gian mười canh mà, gấp cái gì chứ? Dựa theo năng lực bây giờ của Đường Lăng, hắn có thể lấy tốc độ trăm mét nhanh nhất của nhân loại nền văn minh trước chạy mấy canh giờ cũng sẽ không mệt, đây còn là cách làm tiết kiệm thể lực đấy..
Trong miệng ngậm thịt khô của thú cấp hai, vì tiết kiệm thời gian, rất nhiều lúc Đường Lăng lựa chọn trực tiếp nhảy từ bụi rậm lên.
Thỉnh thoảng hắn sẽ dừng lại một lát, nhai tiêu hóa thịt một con thú cấp hai. Bởi vì dựa vào kế hoạch của Đường Lăng, thứ hắn tìm kiếm không phải là đánh giá cấp C mà là thứ Mộng Chi Vực không đưa ra của đánh giá cấp B, cấp A, thậm chí là cấp S nếu như có.
Hắn đã trưởng thành trong giấc mộng.
Trên thực tế đêm qua chỉ cần cảm thấy cơ thể có thể tiêu hóa, có thể chuyển hóa hắn liền sẽ nhai thịt khô.
Nương theo thân thể mạnh khỏe, hắn càng có thể chịu đựng được nhiều hơn, đây là vòng tuần hoàn lành tính vô cùng tốt.
Mà ở Mộng Chi Vực, cách làm có năng suất nhất chính là một lần đừng ăn nhiều quá, phải ăn lượng thức ăn thích hợp nhất, sau đó nhanh chóng tiêu hóa, tiếp theo đó...đương nhiên nếu như kèm theo vận động mạnh, thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn.
Rất nhiều đạo lý không phải là cao thâm, là tương thông, không khác huấn luyện tăng thêm cơ bắp của nền văn minh trước là bao.
Vì thế Đường Lăng không tiết kiệm thể lực, hắn sẽ lợi dụng mọi thứ, nghiền ép mình trưởng thành cực hạn.
Trong lúc hắn lấy tốc độ cực hạn, qua lại trong rừng, phạm vi tìm kiếm càng lúc càng nhỏ.
Dần dần, núi rừng bắt đầu trở nên hơi yên tĩnh.
Dần dà, nhiệt độ cũng trở nên mát hơn, bởi vì cây cối nơi đây rất rậm rạp, ánh mặt trời gần như không chiếu đến.
Đây đã là vùng đất đáng nghi ngờ của vòng tròn quan trọng thứ ba, Đường Lăng khịt khịt mũi, bỗng nhiên dừng tốc độ, từ dưới gốc cây nhào tới.
Cùng lúc đó, một con cọp lớn treo cặp mắt trắng cũng mang theo “yêu phong” từ trong bụi cây rậm rạp chui ra.
Đây chính là con cọp của nền văn minh trước? So với đồng loại cọp của thời đại Tử Nguyệt, nó chỉ là con mèo nhỏ.
Sau khi rơi xuống đất, Đường Lăng trực tiếp xông tới, con cọp này chỉ mới vung móng vuốt lên đã bị Đường Lăng trực tiếp đánh một quyền mạnh mẽ lên mặt.
Lúc này, một cú đấm này của Đường Lăng tuyệt đối có sức mạnh gần một nghìn năm trăm ký, mà trên lý luận một cú đấm nặng tám trăm ký đã có thể giết chết một con trâu, đương nhiên đó là con trâu của nền văn minh trước.
Mặt của con cọp trực tiếp lõm xuống, nhưng điều quỷ dị chính là nó giống như không có chuyện gì, cái miệng đã vặn vẹo há ra, trực tiếp táp tới cánh tay của Đường Lăng.
Đây là kết quả Đường Lăng đã sớm đoán được, căn bản hắn không cần né tránh, trong nháy mắt khi con cọp cắn tới, hắn trực tiếp nắm chặt cằm của con cọp.
Một con cọp lớn như thế vậy mà lại bị Đường Lăng thoạt nhìn giống như một thiếu niên thon gầy trực tiếp nhắc lên, tư thái đứng thẳng của nó bắt đầu điên cuồng giãy dụa.
“Ha ha, đây chính là cách thức xuất hiện của “Vu chi Quốc sao?” Đường Lăng quan sát con cọp này, vốn dĩ nên là một cặp mắt màu vàng kim, lại hiện lên tia màu xám rõ rệt.
Tiếp theo đó, cánh tay nắm chặt cằm con cọp của hắn đột nhiên vặn mạnh về bên trái một cái, cổ của con cọp kêu lên “răng rắc” giòn giã, xương cổ trực tiếp gãy vỡ, con cọp đang giãy dụa điên cuồng cũng ngừng vặn vẹo.
Vào lúc này, Đường Lăng vứt xác con cọp xuống, lại không lập tức rời đi, mà là nhanh chóng móc ra mớ đất hắn thu thập được trên đường đi từ cái túi bên cạnh, dùng tốc độ nhanh nhất bịt kín thất khiếu của con cọp.
Xác của con cọp bắt đầu trương lên một cách quỷ dị, rất nhanh phần bụng phồng lên một bọc nhỏ, ở trong bụng cọp nhảy tới nhảy lui, sau đó bắt đầu điên cuồng giãy dụa.
Lông của cái bọc kia lật lên, lộ ra khỏi xác cọp làn da màu xám trắng, làn da màu xám trắng kia cũng bắt đầu nhanh chóng trở nên trong suốt.
Nhưng mà cũng không phải Đường Lăng không làm gì, vào lúc này, hắn thông qua cách dùng gỗ đánh lửa, nhanh chóng làm ra một cây đuốc, sau đó trực tiếp đốt xác cọp.
Thế lửa hung hăng, trong xác của con cọp xuất hiện những tiếng vang “xì xì” kì lạ, sau đó hoàn toàn yên lặng.
Đường Lăng rất rõ ràng cách hắn lựa chọn tuy rất cũ nhưng lại có tác dụng.
Nhưng hành trình tiếp theo sợ là sẽ không dễ sống như vậy nữa rồi. bởi vì khi Đường Lăng ngẩng đầu, từ một loại ý nghĩa nào đó hắn đã bị bao vây.
Bên cạnh hắn xuất hiện ba con sói, hai con lợn rừng, một con cọp, còn có hai con báo Tùng Lâm, không cách gọi chính xác hẳn là zombie sói, zombie lợn...
Đây chỉ là mới bắt đầu đi?
Đường Lăng khiêu khích giơ ngón trở lên ngoắc ngoắc một con cọp trong đó, tiếp theo con cọp kia gầm lên một tiếng, một lần nữa bắt đầu trận chiến.
Đây là một trận chiến không có bất cứ hồi hộp gì, chỉ năm phút đồng hồ, trên mặt đất lại nhiều thêm mấy cái xác.
Không phải mỗi một cái xác Đường Lăng đều kịp bịt kín thất khiếu cúc hoa của chúng lại, nhưng mà thứ giống như nấm ma quỷ kia xuất hiện thì sẽ hình thành một quá trình ngưng tụ quỷ dị, sau đó mới tản ra.
Chỉ cần lúc này nhóm lửa đốt bọn chúng là được.
Thật ra nấm ma quỷ sợ lửa, Đường Lăng chỉ là đoán mò, cũng giống như cách thức xử lý zombie của thời đại Tử Nguyệt, nhất định phải hỏa táng, vẻ bên ngoài nhìn giống như là đốt zombie thành tro bụi, nhưng trên thực tế có phải là cô lập vi khuẩn nấm hay không đây?
Chắc chắn được điều này, Đường Lăng càng thêm an tâm.
Hắn phát hiện nếu như không phải vì những con vật bị khống chế này, có thể hắn đã bỏ qua vùng này.
Trong kiến thức thông thường, chỗ bị lửa đốt qua cho dù xuất hiện thảm thực vật mới, chắc chắn cũng có chỗ khác với cây cối xung quanh, rõ ràng nhất chính là “mới” và “ thấp” hơn cây cối chung quanh.
Nơi này lại hoàn toàn ngược lại, cây lớn che kín bầu trời, cây xanh um tùm tươi tốt, ngay cả cỏ dại cũng rậm rạp hơn xung quanh.
Chỉ có thể giải thích nơi này có đầy đủ chất dinh dưỡng, mặc dù đây cũng không phải là tất cả nguyên nhân... Nghĩ như vậy, Đường Lăng rút đao ra, bắt đầu đào dưới một gốc cây, kết quả giống như dự đoán của hắn, dưới gốc cây lại có bảy tám cái xác đã thối rữa phân nửa.
Một hình ảnh đáng sợ hiện ra trước mắt Đường Lăng, mộ của con người, hoặc là một thôn xóm hẻo lánh của con người, bị những nấm ma quỷ này khống chế thi thể, xác chết di động bị chúng ký sinh, trong đêm khuya đen kịt, loạng choạng lên núi, sau đó bị cho rằng là thức ăn, bị cho rằng là chất dinh dưỡng...
Bị hại đâu chỉ có huyện Vương Hà? Nếu như cứ để mặc cho nó tiếp tục phát triển, đây sẽ là một thời đại càng đáng sợ hơn thời đại Tử Nguyệt.
Đường Lăng sớm đã suy đoán nấm ma quỷ, này đương nhiên không phải là nấm ma quỷ của thời đại Tử Nguyệt, thể sinh mệnh của bọn chúng còn cao cấp hơn. Bọn chúng có trí tuệ, có ý thức, có thể cộng sinh với người sống (Hàn gia), có thể khống chế người chết, bọn họ còn giống như có thể nghe theo sự chỉ huy.
Đây là chuyện vô cùng đáng sợ, một khi dính đến ba chữ “có tổ chức” đều là rất đáng sợ!
Trung tâm chỉ huy này chính là “Cô Cô” bởi vì nó là cơ thể mẹ.
Mình đã giết chết Hàn gia, chắc hẳn nó sẽ hoàn toàn điên cuồng, từ đây về sau sợ là mục tiêu duy nhất của nó chính là thôn tính chiếm lĩnh thế giới này, bởi vì ngoại trừ Hàn gia ra, nó hoàn toàn không có tình cảm với bất cứ người nào, cũng không thể có tình cảm.
Vì thế, độ khó nhất của nhiệm vụ ở trấn Thanh Khê của Mộng Chi Vực chính là hoàn toàn tiêu diệt bọn chúng.
Nhìn từ trên căn bản, đây là không thể nào. Bởi vì trong bao nhiêu năm nay không biết “Cô Cô” đã thai nghén bao nhiêu cơ thể con, giả thiết mỗi một cơ thể con đều có khả năng trở thành cơ thể mẹ, bỏ qua một cái đều là tai nạn vô cùng vô tận.
Ngẫm lại đi, nếu như cuối cùng phải đối mặt với bào tử che ngợp, bay múa đầy bầu trời, cho dù có một trăm Đường Lăng cũng không thể nào tiêu diệt hoàn toàn được.
Ngoài ra, chuyện này vẫn còn lại một điểm nghi ngờ, chính là cái xác giống như con khỉ kia là tồn tại như thế nào?
Nhưng cũng không có liên quan, Đường Lăng muốn nhận khiêu chiến này. Sợi dây sinh tử, đều là có một đường, không phải sao?
Một tay Đường Lăng cầm dao, một tay giơ cao cây đuốc, tiến bước trong khu rừng có vẻ hơi âm u khủng bố, nơi mà dưới mỗi gốc cây, dưới mỗi một tấc đất đều là xác người này.
Giống như một điểm sáng duy nhất, một tia hy vọng duy nhất kia.
**
Thời gian mười hai canh giờ, trong lúc không hay không biết đã trôi qua ba canh giờ.
Đường Lăng đang bước trên con đường khắp nơi đều chất đầy các loại xác động vật, còn có thể phát điên thế nào đây? Trong khu rừng rậm này, cho dù là một con chim cũng bị nấm ký sinh.
Loại này không khác gì là “tiêu diệt”, khiến trong lòng Đường Lăng tràn ngập phẫn hận, người không trải qua tận thế sẽ không hiểu được loại tâm trạng này.
Mặc dù không phải nguyên nhân giống nhau, Đường Lăng cũng gần như từ trong đó nhìn thấy hình bóng tiêu diệt văn minh, giống như nền văn minh trước cứ lặng lẽ không tiếng động sụp đổ.
Đây là mộng, đây chỉ là mộng cảnh, Đường Lăng Nhất lại nhắc nhở mình.
Nhưng mà cơn gió thổi qua, những lá cây chập chờn trong gió, những cái xác chôn dưới gốc cây tựa hồ có tư thái hơi không cam lòng, đều gây ra cho Đường Lăng cảm giác chân thực.
Loại chân thực này đương nhiên không thể mê hoặc Đường Lăng, nhưng điều này khiến Đường Lăng lúc nào cũng sẽ không tự chủ được tiến vào thời đại Tử Nguyệt.
Mà trong thời đại Tử Nguyệt con người vẫn còn tồn tại, nhưng trong mộng cảnh này, nếu như mình không đạt được độ hoàn thành hoàn mỹ, chắc chắn con người sẽ bị lật đổ.
Đây là kết quả đáng sợ đến cỡ nào? Thời đại Tử Nguyệt cũng sẽ nghênh đón kết quả như vậy sao?
Trong lòng Đường Lăng xuất hiện tia lo lắng không yên, hắn đem ngọn lửa phẫn hận này phóng lớn. Hắn lập tức không ngừng nghỉ đi tìm cái gọi là khe núi trong nhật ký của Hàn gia, nhưng mà hắn đã lật tung vùng đất bị cháy xém này cũng không nhìn thấy khe núi gì đó.
Khe núi là địa hình thế nào? Nói cụ thể đó là một sơn cốc mang theo rãnh nước dòng suối, theo lý mà nói một khu vực rõ ràng như vậy làm sao có thể che giấu được chứ?
Sắc trời càng lúc càng tối, tiếng đuốc cháy xèo xèo hơi chói tai, khiến cho Đường Lăng luôn là người bình tĩnh cũng thoáng hiện lên vẻ lo lắng.
“Là giấu ở nơi nào chứ?” Đường Lăng dứt khoát ngồi xuống, hít sâu nhiều lần để cho mình bình tĩnh lại.
Vào giờ phút này nước tựa hồ như là gợi ý duy nhất, mà hai chữ ẩn giấu lại trở thành một câu đố.
Đường Lăng cố gắng tổ hợp hai chữ có liên quan này lại, sau đó đột nhiên từ mặt đất nhảy vọt lên, chạy vọt về chỗ nào đó của vùng đất bị cháy xém.
Ở chỗ này là một lùm cây, thoạt nhìn chẳng có vẻ gì nổi bật, thứ nổi đáng chú ý nhất chính là trong lùm cây có một cửa động lớn cỡ nửa người.
Đường Lăng dùng cây đuốc soi qua cửa động này, đương nhiên chỉ là vô ý soi một cái, phát hiện bên trong không lớn, cũng bỏ qua.
Hắn bị kiến thức thông thường trói buộc.
Bởi vì bên trong kiến thức thông thường khe núi là sơn cốc có nước, địa hình hướng phía dưới, phương hướng tìm kiếm chính xác chắc hẳn là đi tìm cả một vùng đất xéo về phía dưới thì có thể phát hiện khe núi.
Người bình thường khó mà liên hệ khe núi với cửa động với nhau, hơn nữa cửa động này là sát mép của vùng đất cháy xém, gần một ngọn đồi, có xu hướng đi lên
Nhưng nếu như khe núi ẩn giấu sau đồi núi có hình dạng kỳ lạ, chỉ có thể xuyên qua cái cửa động này mới phát hiện được thì sao?
Hắn nhìn kỹ lại, đồi núi này rất kỳ lạ, nói là đồi núi nhưng lại càng giống một đống đất bị san bằng một nửa.
Bởi vì đã qua hai mươi năm, hẳn đã bị thảm thực vật rậm rạp mới bao phủ, nếu không quan sát kỹ thì căn bản không phát hiện được, đỉnh của nó là bằng phẳng.
Điều này khiến cho Đường Lăng giống như nhìn thấy được cảnh tượng vật lạ bên ngoài rớt xuống đất của hai mươi năm trước, nó rớt xuống ngọn đồi trên dãy núi này, thứ lộ ra ngoài, vung vãi ra ngoài vùng đất bị cháy xém và sơn cốc phía sau ngọn đồi, sau đó từ từ lệch hướng, cuối cùng ầm ầm một tiếng rớt xuống sơn cốc.
Chính là chỗ này.
Đường Lăng cố ép lại sự hưng phấn trong lòng, lắc hông chui vào trong cửa động chỉ lớn bằng nửa người này.
Mới vừa tiến vào không bao lâu, hắn đã phát hiện một tảng đá đứng chệch, vừa vặn chắn ngay lối vào cửa động, chỉ chừa một khe hở, chỉ có thể nghiêng người mới có thể bước qua. Cũng bởi vì như thế, từ bên ngoài nhìn vào, cửa động này chỉ là một hang động nhỏ, căn bẳn không có đường đi.
Đây cũng là chân tướng năm đó quan binh đã bỏ qua, và cũng là nguyên nhân khiến cho Đường Lăng suýt chút nữa bỏ qua chân tướng.
Tìm được đường, tâm trạng hơi lo lắng của Đường Lăng cũng chầm chậm bình phục lại.
Sau khi thông qua khe hở, trong hang động đen kịt ướt nhẹp này tất cả đều là những con dơi to lớn.
Không thể nghi ngờ, những con dơi này cũng không phải là những con dơi bình thường, sau khi Đường Lăng tiến vào, những con dơi này bắt đầu điên cuồng công kích Đường Lăng.
Vào lúc này, Đường Lăng cũng sẽ không lãng phí cơ hội, tốc độ bay cực nhanh của những con vật này có khác biệt gì với trắc nghiệm tốc độ phản ứng của thần kinh chứ?
Trên thực tế, Đường Lăng con nghe nói đây là một trong cách thức rèn luyện tốc độ phản ứng thần kinh của khu An toàn số 17, chỉ có điều thu phí không thấp, “quỷ nghèo” như Đường Lăng đương nhiên không có cách nào hưởng thụ được rồi.
Nhưng những con dơi này không thể nghi ngờ gì là đã cho Đường Lăng một cơ hội huấn luyện.
Vì vậy, Đường Lăng vung đao một đường chém giết, lấy tốc độ phản ứng thần kinh ưu việt của hắn, những con dơi này còn thật sự không đáng để ý tới, điều phiền phức chính là sau mỗi lần giết một con phải lấy lửa đốt chúng.
Dưới sự huấn luyện cố ý của mình, hang động tối tăm từ từ có được tia sáng.
Những tia sáng này chậm rãi sáng lên, nương theo đó là tiếng gió thổi vào trong hang động.
Không còn bầy dơi, khe núi cũng gần ngay trước mắt.
Đường Lăng đã trải qua hai phiên giao chiến ác liệt, hắn không thể chờ đợi được muốn vạch trần đáp án này.
Hắn giơ cao cây đuốc, bước nhanh hơn chạy về lối ra của hang động này.
Nhưng mà vừa bước ra hang động, còn chưa kịp nhìn cái khe núi mà Hàn gia đã nhắc đến có hình dạng gì, thì một móng vuôt màu xanh lá, thoạt nhìn có vẻ khô gầy, nhưng lộ ra cảm giác mình đồng da sắt, đột nhiên không có dấu hiệu báo trước giống như một cơn gió đánh vào mặt Đường Lăng.
Tốc độ thật nhanh, Đường Lăng né lệch một bên mới có thể miễn cưỡng tránh thoát được công kích lần này, nhưng mà ngay cả thời gian thở cũng chưa có hắn lại bị vật thể màu xanh lá lớn cỡ nửa người vọt tới.
Đây là cái gì?