Editor: Waveliterature Vietnam
Trong phòng hội đồng ấm áp.
Hơi nước lan tỏa khắp phòng, Lạc Ly vừa tức giận phàn nàn vừa đem một lọ thuốc nóng đổ vào một cái thùng lớn.
Đường Lăng mặc quần đùi, khoanh chân ngồi dưới đất.
Trán Lạc Tân đổ đầy mồ hôi, đem một cây kim bạc nhấn vào lọ thuốc màu vàng sau đó cắm trên cơ thể của Đường Lăng.
Mỗi cây kim bạc được cắm vào cũng mang theo sự đau đớn nhưng Đường Lăng không hét lên mà đi vào trạng thái tu luyện. Theo yêu cầu của Lạc Tân, anh phải thu thập năng lượng của mình càng nhiều càng tốt.
Lạc Tân lúc này không phải là thực hiện một mình mà là hợp tác với Đường Lăng để hoàn thành việc điều trị này.
Nguyên tắc rất đơn giản, triệt tiêu năng lượng màu xanh, sau đó dùng năng lượng của chính Đường Lăng nuốt chửng năng lượng xanh từ từ từng chút một.
Quá trình này không phải là chỉ làm một lần là xong mà nó cần có thời gian.
Nhưng cho dù thế nào, nếu lần điều trị đầu tiên thành công thì mới có thể chứng minh rằng ý tưởng chữa trị của Lạc Tân là đúng đắn.
Xi-rô dùng để ngâm kim bạc là một xi-rô có thể được sử dụng cho năng lượng và làm chậm dòng chảy của năng lượng.
Mà phương thức ngâm kim bạc vào nước thuốc này là bí quyết gia truyền của Lạc thị nhưng chỉ có Lạc Tân có thể học nó.
Bộ kim dùng trên người Đường Lăng là một loại kim “khóa” đặc biệt có thể khóa năng lượng giữa các kinh mạch nhất định.
Năng lượng, kinh mạch và huyệt đạo, tất cả những thứ đó thì nền văn minh trước đây không thể nhìn thấy được, nhưng điều kỳ lạ là nền văn minh cổ đại của Trung Quốc cổ đại cũng có phương thức châm cứu, mô phỏng từ thời cổ đại, và nó nhắm vào những thứ vô hình này.
Chiếc kim cuối cùng đã được châm vào.
Lạc Tân lau mồ hôi trên trán, rồi hỏi Lạc Ly: “Anh ơi, nước thuốc đã chuẩn bị xong chưa?”
“Gần như là xong rồi.” Lạc Ly lau mồ hôi trên trán, rồi thở dài giận dữ nói một câu: “Tại sao ta phải hầu hạ anh ta?”
“Anh không phải là anh trai của em sao? Anh không hầu hạ Đường Lăng mà là đang giúp em.” Lạc Tân bước tới và nắm lấy cánh tay của Lạc Ly.
Lạc Ly không có cách nào để từ chối, đối với việc em gái làm nũng thì từ trước đến giờ, anh quả thực không thể nào để chống cự.
“Được rồi, tiến hành đi. Ta đoán tên tiểu tử này không thể chịu đựng được nữa đâu.” Lạc Ly đứng sang một bên và nhìn vào thùng hấp, ngửi thấy mùi cay cay, màu sắc giống như nước thuốc của món súp ở nền văn minh trước đây, anh nhịn không được rùng mình một cái.
Lạc Ly cũng có những kiến thức cơ bản về thảo dược. Anh biết rằng đây không phải là thuốc bổ, mà là một loại thảo mộc chứa đầy nhiệt tính, hơn nữa còn đặc biệt lợi dụng một số phóng đại nhiệt tính tổng hợp lại tạo thành một thứ thuốc vô cùng nóng nếu đem bôi lên da thì có thể sẽ khiến cơ thể bị bỏng rát.
Cũng có thể gọi nó là một thùng nước thuốc “chất độc nóng“.
Khi ngâm kim châm cứu vào trong đó, Lạc Ly nghĩ lại liền cảm thấy hơi khó chịu. Anh lo lắng rằng Đường Lăng sẽ phát triển bệnh trĩ vào ngày hôm sau sau khi châm cứu xong
Đặc biệt, đối với bộ kim của em gái, mặc dù đã khóa một số kinh mạch, nhưng cũng sẽ mở một số kinh mạch khác, những chất độc nhiệt này sẽ không chỉ xâm nhập vào cơ thể thông qua sự xâm chiếm của bong bóng, mà còn đi sâu vào cơ thể dọc theo các kinh mạch mở.
Đối với nguyên lý hung dữ này, liệu Đường Lăng có trở thành một con tôm chín không?
Lạc Ly cảm thấy có phần đồng cảm với Đường Lăng.
Tuy nhiên, Đường Lăng lại không hề biết sự nguy hiểm của giải pháp thuốc này. Lạc Tân không giải thích cụ thể bất kì điều gì với anh, tựa như một bác sĩ nếu muốn phẫu thuật cho bệnh nhân thì anh ta sẽ không miêu tả cụ thể với bệnh nhân cách thức để mổ ví dụ như cắt người của bệnh nhân chẳng hạn.
Nếu làm vậy thì bệnh nhân sẽ sợ đến chết mất.
Tất nhiên, ngay cả khi Đường Lăng biết điều đó thì cũng có thể vào lúc này anh không quan tâm đến nó mà là đang suy nghĩ về một chuyện khác.
Đó là về bài hát ru kinh dị. Khi anh cởi bỏ quần áo vào thời điểm “khúc hát ru kinh dị” rơi ra, anh thấy rằng có một chữ viết tay xuất hiện trên đó.
Chữ viết tay có màu đồng và đó là một cái tên - Lạc Ly!
Điều này có nghĩa là gì? Lạc Ly là một người nằm trong danh sách bài hát ru kinh dị sao?
Sau khi phát hiện ra sự thật này, Đường Lăng cẩn thận quan sát bài hát ru kinh dị, mặt trên quả nhiên xuất hiện một vết máu.
Điều này khiến anh nhớ đến bữa ăn sáng hôm trước khi nấu ăn anh quả thực đã bị một vết thương nhỏ và chảy máu, vết máu này có thể đã được dính lên như thế.
Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân cho phản ứng của bài hát ru kinh dị sao? Hẳn là không phải, nếu nói chỉ khi bài hát ru kinh dị bị vấy máu mới có thể xác định xem người nào đó có trong danh sách hay không thì điều này quả thực là quá vô vị.
Nếu đúng là như vậy thì có thể Hội đồng sao sẽ rất mệt mỏi?
Bởi vì Đường Lăng tin chắc rằng sẽ có nhiều hơn một bài hát ru kinh dị, người tìm ra ngôi sao của Hội đồng sao chắc chắn có liên quan đến bài hát ru kinh dị. Cách bôi máu nguyên thủy này chắc chắn không phải là cách sử dụng chính xác.
Trong đầu tràn đầy nghi vấn, Đường Lăng mặc một chiếc quần đùi và ngồi vào trong cái thùng nước thuốc.
Mới vừa ngồi xuống, nhiệt độ nóng mang theo một chút đau đớn lập tức quấn lấy cơ thể Đường Lăng.
Cho dù Đường Lăng rất kiên cường chịu đựng, nhưng anh vẫn là nhịn không được kêu lên một tiếng.
Nhưng nỗi đau vô cùng lớn giống như có vô số con dao sắc bén cắt từ từ mọi bộ phận của cơ thể, rồi sau đó lại rắc thêm một nắm ớt lên vết thương đã cắt.
Đột nhiên, khuôn mặt của Đường Lăng trở nên đỏ bừng.
“Đừng di chuyển, hãy bắt đầu phương pháp mà ta đã dạy ngươi.” Lúc này, Lạc Tân hết sức bình tĩnh, đứng bên cạnh Đường Lăng.
Phương pháp giải độc này là một cách nguy hiểm, có thể nói là để thanh kiếm đi chệch hướng, nếu Đường Lăng không thể chịu đựng được, phương pháp này có thể sẽ thất bại.
“Ta ổn.” Đường Lăng nhanh chóng hồi phục, và sau đó, theo lời Lạc Tân nói, bắt đầu hấp thụ những chất độc nhiệt này từng chút một.
Sau đó, anh phải “vận chuyển” những khối nhiệt này bằng năng lượng của chính mình đến nơi chúng bị chiếm giữ bởi năng lượng xanh, và sau đó sử dụng chúng để tiêu thụ năng lượng lạnh của năng lượng xanh, do đó năng lượng xanh sẽ từ từ bị thay thế thành một năng lượng vô hại, Đường Lăng hoàn toàn có thể nuốt chửng năng lượng như vậy.
Nguyên tắc này nói thì rất đơn giản.
Nhưng thực tế thì mọi bước đi đều không hề dễ dàng. Nếu không khóa năng lượng xanh, nó sẽ chống cự quyết liệt. Cho dù là thùng nước thuốc mà Lạc Tân pha chế cũng không có khả năng chống cự mà ngược lại, bởi vì sự kháng cự quyết liệt mà chất độc màu xanh có thể sẽ lan rộng hơn nữa.
Do đó, bước quan trọng nhất là khóa năng lượng này và đem nó chia thành từng phần nhỏ để nuốt chửng.
Ngoài ra, quá trình vận chuyển nhiệt của Đường Lăng cũng rất nguy hiểm. Giả thiết mà trong quá trình đó, Đường Lăng có một chút xao lãng thì năng lượng xanh sẽ không thể bị bao phủ hoàn toàn bởi nước thuốc nóng và cơ thể của đường lăng cũng sẽ bị trúng nhiệt độc.
Tuy nhiên, quá trình này sẽ rất đau đớn, nó giống như việc vận chuyển một con dao bên trong cơ thể vậy, đó là một thách thức lớn đối với ý chí của Đường Lăng.
Cuối cùng, cơ thể của Đường Lăng cũng bị ngâm trong nước thuốc nóng, anh phải phân bổ hoàn hảo năng lượng hạn chế của mình để thùng nước thuốc nóng được tiêu thụ hoàn toàn, nếu không anh có thể sẽ bị nhiễm độc.
Như vậy xem ra, Lạc Tân, người có thể đề xuất phương pháp như vậy, hoàn toàn có thể được coi là một “thiên tài“.
Nếu ý tưởng này cứ thể phát triển, chắc chắn cô ấy sẽ khuấy động một phong trào lớn trong lĩnh vực y học.
Cô ấy chắc chắn là một bác sĩ cực đoan, có thể bắt đầu rất nhanh chóng, nhưng cũng có thể hình dung rằng một khi cô ấy sử dụng phương tiện cực đoan này, bệnh nhân của cô ấy nếu không được sinh ra thì sẽ là chết đi, chỉ có hai lựa chọn như vậy mà thôi.
“Anh ta có chịu nổi không?” Lạc Ly di chuyển qua một chiếc ghế đẩu và ngồi cạnh Đường Lăng, thỉnh thoảng dùng tay lấy một ít nước vẩy lên mặt Đường Lăng.
Nhưng Đường Lăng nhắm mắt lại không hề có phản ứng, chỉ có thể nhìn thấy mồ hôi của anh chảy ra từ mặt, và sau đó nhỏ giọt vào nước thuốc.
“Quy tắc là nếu anh ta không đủ khả năng thì đó là vì điểm yếu của anh ấy.” Một khi nói về vấn đề liên quan đến nghề nghiệp, Lạc Tân luôn rất nhạy cảm và lạnh lùng.
Trong lúc tiến hành điều trị, nếu bệnh nhân đau đớn, khó chịu… thì nhất định sẽ ảnh hưởng vào việc điều trị của cô.
Tại thời điểm này, yêu cầu cuối cùng là chỉ kết quả và tác dụng, không cần lo lắng về cảm xúc của bệnh nhân.
Ít nhất bệnh nhân của Lạc Tân phải sử dụng ý chí của mình để phối hợp với cô.
Nhìn vào sự lạnh lùng của em gái mình, Lạc Ly đột nhiên thấy ớn lạnh. Anh đang suy nghĩ nếu mình bị thương nặng, thiết nghĩ anh vẫn nên chịu đựng thì hơn?! Dù sao, cũng đừng nên để Lạc Tân chữa trị.
Đối với tất cả điều này, Đường Lăng căn bản không hề hay biết.
Bây giờ anh đang toàn tâm toàn ý chống lại hàn độc và quả thực phương pháp của Lạc Tân đã có hiệu quả, những chất nhiệt độc này đã tiêu thụ một chút hàn độc, nhưng quá trình này thực rất chậm, mỗi lần chỉ tiêu hao một chút và mỗi lần như vậy nhiệt độc đều cần phải được vận chuyển ba hoặc bốn lần.
Tất nhiên, Đường Lăng không phải là không có cách nào tốt hơn, ví dụ như phóng ra một lượng nhỏ năng lượng.
Vào thời điểm đó, năng lượng của anh hoàn toàn ở trạng thái mạnh mẽ.
Tuy nhiên, các phần nhỏ chỉ có thể tồn tại trong năm phút mà năm phút đồng hồ đối với việc điều trị lâu dài mà nói là không hề hữu ích.
Việc điều trị không chỉ được thực hiện một lần, trong quá trình điều trị, Đường Lăng không thể bổ sung năng lượng được bởi nếu làm vậy thì sẽ làm tăng năng lượng hoạt động.
Sau đó, sau khi các phần năng lượng nhỏ được giải phóng nhưng lại không thể được bổ sung. Như vậy có phải là sẽ gây ra sự thiếu hụt không?
Mặc dù ngoài miệng Đường Lăng không thừa nhận nhưng trong lòng anh đang rất lo lắng về vấn đề thiếu hụt đó.
Do đó, đối với năng lượng tích cực này, Đường Lăng chỉ có thể tự mình chiến đấu một chút.
Một phút một giây đã trôi qua.
Lạc Ly đã ngủ vì buồn chán nhưng anh không chịu rời đi.
Lý do là anh không thể để em gái và một người đàn ông chỉ mặc một chiếc quần đùi, cô nam quả nữ ở cùng với nhau như vậy được.
Về vấn đề này, Lạc Tân chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ và làm theo ý anh.
Tuy nhiên, kết quả thực sự rất khả quan. Cả hai người đều thấy rằng nước thuốc đang có màu nhạt hơn.
Lần này, mục tiêu của Đường Lăng chủ yếu là tiêu thụ một mảnh nhỏ nằm gần trái tim nhất, đại khái là khoảng một nửa lòng bàn tay năng lượng hoạt động.
Họ cũng nhìn thấy rằng màu sắc của năng lượng hoạt động từ từ mờ dần và sau đó biến mất từng chút một.
“Tiểu tử này có phải là người không?” Lạc Ly nói với một tiếng thở dài, Đường Lăng đã ngồi trong nước thuốc nóng này trong hai giờ đồng hồ.
Để duy trì hoạt động của nhiệt độc, thỉnh thoảng, Lạc Tân cũng sẽ bảo Lạc Ly đưa thêm than vào lò than bên cạnh để duy trì sức nóng của nhiệt độ nước.
“Anh ấy làm tốt lắm.” Đôi mắt của Lạc Tân lóe lên sự tán thưởng. Theo cô thấy, hiệu quả điều trị so với lần đầu tiên là gần như giống nhau.
Tuy nhiên, Đường Lăng rõ ràng sẽ kiên trì đi đến cuối cùng.
Thời gian là từ hai giờ chiều đến sáu giờ tối.
Bầu trời cũng chuyển từ màu trắng nhạt với mưa phùn sang màu xanh thẫm.
Mặt trăng tím cũng đã sắp mọc.
Cái xô đựng nước thuốc đỏ hoàn toàn biến thành nước nóng màu trắng thông thường, và năng lượng hoạt động màu xanh trên người Đường Lăng đã hoàn toàn biến mất.
“Thật tốt.” Lạc Tân thở phào nhẹ nhõm.
Mà Lạc Ly đối với Đường Lăng cũng có chút ngưỡng mộ.
Lúc này, Đường Lăng từ từ mở mắt ra, nỗi đau trong quá trình điều trị đã trôi qua, sau khi điều trị kết thúc, Đường Lăng chỉ còn cảm thấy phấn khích.
Việc nuốt chửng một phần nhỏ năng lượng hoạt động thực sự đã giúp anh tăng thêm một phần ba sức mạnh của mình! Chuyện gì đang xảy ra đây?!
Điều này có nghĩa là sau khi nuốt năng lượng, anh có thể sẽ đạt được sức mạnh hoàn hảo sao? Cách này gần như nhanh hơn việc ăn một con thú hung dữ và tốc độ của tên lửa nói chung được cải thiện.
Nhưng đồng thời, Đường Lăng cũng có một số hối tiếc, năng lượng mà anh dùng để triệt tiêu chất hàn độc thực tế, không phải gọi là chất hàn độc mà đó là một phần của năng lượng lạnh.
Điều đó có nghĩa là, năng lượng bị Đường Lăng sử dụng gần như bị tiêu hao bởi một nửa hoặc thậm chí nhiều năng lượng hoạt động hơn. Nếu anh không tiêu thụ nó có lẽ anh sẽ có thêm thật nhiều năng lượng nữa.
Tuy nhiên, làm người thì không được tham lam.
Đường Lăng cũng sợ hãi nghĩ đến, nếu ngày đó không tận dụng ác quỷ, anh sẽ có bao nhiêu cơ hội sống sót khi một mình chống lại chiến binh mặt trăng màu tím đã chặn anh lại?
Cho dù anh có sử dụng bản năng chính xác để tính toán hay kết hợp với địa hình, v.v., câu trả lời chỉ có thể bằng không.
Đúng vậy, cơ hội sống sót là bằng không.
“Này, A Ngốc, ngươi có sao không?” Vì bị Đường Lăng đánh nên Lạc Ly vẫn luôn tức giận với Đường Lăng. Cách trả thù của anh đó là anh quyết định sẽ gọi Đường Lăng là A Ngốc cả đời.
Nhưng Đường Lăng lại không chú ý đến tên Lạc Ly râu ria này, mà anh chỉ gật đầu với Lạc Tân, bày tỏ lòng biết ơn.
“Thật tuyệt khi có hiệu quả. Ta phải ghi lại tất cả các loại phản ứng và quy trình ngay lập tức. Xem liệu công thức có thể điều chỉnh được nữa hay không, và cách áp dụng kim nào sẽ làm tăng hiệu quả hơn như vậy nó sẽ giúp ích cho việc điều trị nhiều hơn.” Lạc Tân căn bản là phớt lờ lời cảm ơn Đường Lăng bởi hiện tại cô ấy đang rất phấn khích.
Là một bác sĩ y khoa thì việc chữa lành căn bệnh nan y cho bệnh nhân quả thực rất hạnh phúc.
“Thật là.” Lạc Ly sờ mũi, nhìn thấy em gái đang chạy vội ra ngoài mà không nói gì, anh không nói nên lời, rồi quay đầu nhìn Đường Lăng và quát. “Dậy đi, em gái ta đi rồi, ngươi không cần phải ngại ngùng.”
“Thân là một người đàn ông, ta sẽ không cười nhạo kích thước của ngươi đâu.”
Anh ta đang nói cái gì vậy?! Đường Lăng đứng thẳng, quần đùi ướt sũng, tất nhiên, nó sẽ hơi không đứng đắn, nhưng vấn đề kích thước là sao? Từ trước đến giờ,
Đường Lăng căn bản là không hề quan tâm.
Lạc Ly khinh miệt nhìn thoáng qua, lại nhìn liếc một cái, và cuối cùng lại nhìn một lần nữa, rồi nó làm tan nát trái tim anh.
Tại sao lại như vậy? Rõ ràng anh ta quá vạm vỡ, anh ta là một người đàn ông thực thụ, ngay cả bộ râu cũng rất tươi tốt.
Chết tiệt, đây là đồ giả, Đường Lăng nhất định là đã nhét tất và những thứ khác vào quần đùi ngắn nên nó mới có thể như vậy!
“Ta đi đây.” Lạc Ly quyết định không vạch trần những mánh khóe của Đường Lăng, tốt nhất là vẫn nên giữ lại một chút lòng tự trọng cho Đường Lăng.
“Đợi đã.” Đường Lăng do dự một lúc, vẫn là ngăn Lạc Ly lại, cho dù đó chỉ là một vết máu, nhưng bài hát ru kinh dị thực sự đã có phản ứng và Lạc Ly thực sự nằm trong danh sách bài hát ru kinh dị cho nên bây giờ anh muốn nói sự thật với Lạc Ly.
Tuy nhiên, Lạc Ly có biết về bài hát ru kinh dị không?
“Lão Tử đối với nam nhân tuyệt đối không có hứng thú! Đồ giả dối.” Lạc Ly nói với vẻ mặt rất khinh thường.
Đường Lăng vô cùng sửng sốt, rốt cuộc là anh giả dối khi nào?
Nhưng lúc này, một giọng nói oai phong vang lên: “Hãy để nó đi đi, nó chỉ là một đứa ngốc, nói ra chỉ có hổng việc“.
Giọng nói này không cần hỏi cũng biết, đó là của Lạc Nghiêm. Ông vừa nói vừa tiến vào phòng hội đồng quản trị. Thời gian chính xác đến nỗi như thể ông đã đợi bên ngoài rất lâu.
Đường Lăng rất bình tĩnh, anh đã biết trước rằng Lạc Nghiêm chắc chắn sẽ tìm anh.
Về phần Lạc Ly, anh đang rất đau lòng. Tại sao lại gọi anh là kẻ ngốc? Anh lấy tay che mặt, òa khóc và chạy ra ngoài.