Kỷ Nguyên Ánh Trăng Mờ

Chương 61: Chương 61: Hai hàng xe đưa tiễn (phần 2)




Nam cảnh sát ngồi đó lật sách ra xem, thỉnh thoảng ông lôi điện thoại ra để kiểm tra.

Thật sự mà nói,

Việc nam cảnh sát ngồi trong hiệu sách của Chu Trạch khiến anh cảm thấy hơi căng thẳng,

Anh cứ có cảm giác thấp thỏm, lo âu rất khó diễn tả.

Đây là một cảnh sát tốt, trên người ông ta toát ra một phong thái đĩnh đạc đáng tin cậy, thêm vào đó, ông ấy mặc trên người đồng phục của cảnh sát, nó tựa như lá bùa có thể xua đuổi ma quỷ vậy.

Tuy nhiên, dù có cảm giác thấp thỏm là thế nhưng anh cũng không thể nào tránh mặt được vì đây là cửa hàng của anh.

Cũng may, Chu Trạch và Bạch Oanh Oanh không phải như những con ma mới còn ít năng lực. Mặc dù họ có chút không thoải mái nhưng tinh thần vẫn được giữ kiên định.

Chu Trạch trong lòng có cảm giác thầm tôn trọng với nam cảnh sát.

Không toan tính, không giả tạo ganh đua thiệt hơn,

Nhưng bản thân là quỷ sai nên cảm giác của anh mạnh hơn người bình thường.

Do đó, khi được nam cảnh sát yêu cầu chọn sách, anh đầu tiên đã chọn những quyển sách kia. Ý của anh không phải muốn trêu đùa gì cả mà chỉ là anh cảm thấy, những quyển sách kia cũng có tác dụng- nó đã nuôi dưỡng tâm hồn của những người cảnh sát trở nên dũng mãnh và kiên trung.

Nhưng, sau tất cả, Chu Trạch nhận ra rằng cảnh sát cũng chỉ là người bình thường,

Đã là con người thì họ cũng có những sở thích riêng của bản thân. Như vị cảnh sát kia chẳng hạn, dù ông có một vẻ ngoài toát lên sự lạnh lùng nhưng bây giờ lại ngồi đó và lặng lẽ đọc những quyển tiểu thuyết rất mê say.

“Chú, cháu mời chú uống trà.”

Bạch Oanh Oanh nhút nhát bưng chén trà đưa tới.

“Ồ, cảm ơn cháu“. Nam cảnh sát đưa tay nhận lấy chén tà rồi hỏi Oanh Oanh: “”Nay cháu không đi học à?”

“Dạ không ạ, tại hôm nay cháu được nghỉ lễ.”

Bạch Oanh Oanh không dám nói thật rằng cô vốn không đi học, cô sợ khi nói thật sẽ sinh ra nhiều chuyện phiền toái.

Khi đối mặt với nam cảnh sát này, Oanh Oanh có chút sợ hãi, nhưng chút sợ hãi này so với Chu Trạch lại nghiêm trọng hơn.

Chu Trạch dù gì cũng là người hiện đại, dù anh ta có cảm giác sợ hãi nhưng chắc hẳn sự sợ hãi của anh không lớn như cô. Cô tự nhủ, sự sợ hãi của cô như một sự tôn trọng với nam cảnh sát kia.

Tim Oanh Oanh cũng chỉ đập nhanh hơn bình thường một chút. Sau khi đưa trà xong, cô lập tức chạy lên tầng hai và không trở xuống nữa.

“Ông chủ, anh tính tiền giúp tôi đi” Nam cảnh sát nhìn Chu Trạch rồi nói.

“Hóa đơn đây, anh xem đi.” Chu Trạch vừa đưa cho nam cảnh sát vừa nói.

“Được rồi, à, một tiếng rưỡi nữa tôi mới rời khỏi đây, lát nữa sẽ có người đến đón tôi“. Nam cảnh sát sờ tay xuống dưới túi quần, rồi ông ta mò mò như tìm một thứ thứ gì đó.

Là một kẻ nghiện thuốc, Chu Trạch nhìn vào hành động đó anh đã hiểu ngay. Sau đó anh lôi từ trong túi mình ra một điếu thuốc rồi đưa cho nam cảnh sát rồi giúp ông ấy châm thuốc.

“Cảm ơn.”

Nam cảnh sát cùng ngồi hút thuốc với Chu Trạch, cảm giác xa lạ như biến mất.

Thuốc là đích thực như một cầu nối gắn kết những người đàn ông lại với nhau, nó cũng như “Miếng trầu mở đầu câu chuyện” vậy.

“Việc kinh doanh của anh ở đây có tốt không?” Nam cảnh sát hỏi.

“Cũng không tốt lắm.” Chu Trạch trả lời.

“À, hình như tôi đã gặp anh rồi thì phải” Nam cảnh sát vỗ đầu rồi nói:“ Lần trước có một vụ hỏa hoạn, anh là một trong những người rất tích cực trong việc dập lửa?”

Chu Trạch gật gật đầu.

“Ồ, đúng rồi, lần trước sở cảnh sát muốn trao cờ tuyên dương cho anh nhưng sao anh không nhận?”

“Tôi làm việc đó vì lương tâm của tôi chứ không phải làm việc đó để được sự tuyên dương và tán thưởng của mọi người” Chu Trạch đáp.

Cảnh sát nọ gật đầu, nói như có một chút bất lực:“ Đúng vậy, nhưng đa số mọi người lại không nghĩ được như anh. Có một điều bất ngờ hơn đó là kẻ phóng hỏa ngày hôm đó lại là một trong những người lao vào cứu hỏa như một người hùng, hắn ta thậm chí còn được nhận cờ tuyên dương.”

“F*uck! Đúng là đen đủi, không biết lũ tài xế taxi đi ăn chơi hát lượn ở đâu mà không thấy bóng dáng chiếc xe taxi nào cả. Chu lão gia, xem ra tôi phải chuyển nhà thật rồi, ở đây thật là bất tiện.

Tôi còn thiếu một sợi dây cho dàn máy tính mới, bây giờ phải đi mua thêm nếu không thì máy tính không hoạt động được”

Hứa Thanh Lãng vừa bước vào hiệu sách vừa cằn nhằn. Chợt hắn thấy nam cảnh sát liền nói:

“Yo, chào Triệu cục trưởng”

Hứa Thanh Lãng hiển nhiên là biết người này. Anh ta lập tức cười nói tỏ vẻ như thân thiết lắm:

“Triệu cục trưởng, trông sắc mặt của ông rất tốt. Gần đây tôi xem tin tức thấy ông lập công và nhận được bằng khen và huân chương. Xin chúc mừng, xin chúc mừng!”

“Bây giờ trông anh cũng tốt hơn hồi trước, càng ngày trông càng dễ nhìn, không còn còi cọc như ngày trước.” Nam cảnh sát đứng dậy rồi vỗ vai Hứa Thanh Lãng: “Giờ anh còn đi ăn trộm vặt không?”

“Không không không, tôi nào dám. Giờ tôi là một công dân chân chính và lương thiện. Tôi cũng vừa mới có hơn 20 căn nhà tái định cư” Hứa Thanh Lãng đáp

“Zô…anh khá đấy”

“Triệu cục trưởng, con trai anh sắp kết hôn rồi đúng không? Tôi sẽ tặng con trai anh 1 căn nhà coi như là quà cưới”

“Này tiểu tử thối, anh còn dám đưa quà hối lộ tôi, anh tin tôi sẽ đưa anh đến sở cảnh sát không?”

Nam cảnh sát quát lớn.

“Tôi vừa mở quán mỳ, việc kinh doanh bây giờ cũng khá hơn. Chút quà tôi tặng ông sao có thể gọi là đút lót chứ. Ông nhiều lần đã bỏ qua cho tôi,

Tôi chỉ muốn có chút quà gì đó cảm ơn ông.”

“Sao hai người lại quen nhau?” Chu Trạch hỏi.

Triệu cục trưởng nói: “Tên này mười tuổi đã biết đi ăn trộm vặt, nó hay đi ăn trộm ví tiền và đồ của người ta

Lần đầu tiên bắt được anh ta, cấp dưới của tôi đã thông báo với tôi rằng đã bắt được một tên trộm nữ, nào ngờ tên trộm là con trai”

“Thôi, đừng kể cho Chu Trạch, kể thì anh ta cũng không hiểu đâu” Hứa Thanh Lãng không muốn Chu Trạch biết những chuyện xấu của mình.

“Hứa Thanh Lãng, anh không được phép quên đi lỗi lầm của mình, anh phải ghi nhớ trong lòng rồi tự rút kinh nghiệm để lần sau sẽ không tái phạm nữa.”

“Tôi hiểu rồi Triệu cục trưởng” Hứa Thanh Lãng gật gật cái đầu.

“Phải rồi, trước kia tôi có gửi anh cho Tôn giáo sư, hiện giờ ông ấy thế nào?”

“Ông ấy vẫn khỏe, cửa hàng của ông ấy đã chuyển lại cho con trai ông ấy, bây giờ tôi đã chuyển ra ngoài, không ở cùng ông ấy nữa.”

Đó cũng là nguyên nhân tại sao Hứa Thanh Lãng lại mở tiệm mì này. Lúc trước anh ta ở cùng gia đình, nhưng gia đình gặp nhiều trục trặc nên anh sinh ra hư hỏng và bắt đầu đi trộm cắp khắp nơi.

Anh đã bị bắt bởi cấp dưới của Triệu sở trưởng, cuối cùng ông đã đem hắn tới học việc ở cửa hàng mì của Tôn giáo sư, đây là một quyết định đúng đắn của Triệu sở trưởng, nó đã mở ra một lối đi đúng đắn cho Hứa Thanh Lãng.

Nếu không, chắc bây giờ anh ta bây giờ đang có một cuộc sống ở một nơi khác, đó là trong nhà tù.

“Triệu cục trưởng, tại sao ông lại đến đây?” Nói xong, Hứa Thanh Lãng còn nhỏ giọng nhắc nhở:“Ở hiệu sách này phong thủy không tốt.”

Ý của Hứa Thanh Lãng là hiệu sách của Chu Trạch là hiệu sách dành cho người chết, người còn sống mà bước vào đây không hợp cho lắm

Chu Trạch ở bên cạnh nhíu lông mày, hỏi:

“Anh nói vậy là có ý gì?”

“Tiểu tử thối, anh đừng có giả thần giả quỷ. Tôi là một người vốn không tin vào chuyện ma quỷ, lại càng không tin những chuyện tâm linh,

Hơn nữa, tôi không bao giờ làm những việc xấu trái với lương tâm nên cũng không sợ bị ma quỷ hỏi đến,

Nhưng nếu ma quỷ có thật trên đời thì ma quỷ với sợ ta, chứ ta sẽ không sợ ma quỷ!”

Chu Trạch ở bên cạnh sờ sờ lên chóp mũi, nghĩ thầm nam cảnh sát nói rất đúng.

“Triệu cục trưởng, hôm nay ở lại dùng cơm cùng tôi, tôi sẽ xuống bếp và làm nhiều món ngon để đãi ông, cũng lâu rồi chúng ta chưa ngồi uống rượu”

“Chắc là không được rồi, lát nữa tôi phải đi ngay. Tôi chỉ ghé vào đây mua vài quyển sách rồi đi công tác luôn. Tôi sợ trên đường nhàm chán nên đã chọn một vài cuốn sách để đọc trên đường đi”

“Ông đã là cục trưởng rồi nhưng vẫn bận bịu quá.” Hứa Thanh Lãng có chút tiếc nuối.

“Bận bịu tôi nghĩ đó là chuyện tốt. Tôi là một cảnh sát, nếu lơ là công việc dù chỉ một chút cũng không được.”

Triệu cục trưởng gãi đầu rồi đội mũ cảnh sát trở lại. Ông lôi điện thoại ra nhìn đồng hồ, nói:

“Đến lúc tôi phải đi rồi, họ sẽ đến đón tôi bây giờ”

“Chúc anh lên đường mạnh khỏe”

Chu Trạch nghĩ thầm và thầm chúc sức khỏe cho nam cảnh sát.

Triệu cục trưởng đi tới cửa, chợt nghĩ đến cái gì đó nên lập tức quay lại.

“Chết dở, trí nhớ của tôi kém quá. Sau khi uống trà và nói chuyện tôi lại quên trả tiền sách”

“Không sao đâu, chỗ tiền sách này ông không phải trả, tôi sẽ trả nó giúp ông.” Hứa Thanh Lãng vừa đi đến bên cạnh ông vừa nói:“ Ông chủ Chu là người một nhà với tôi.”

“... “Chu Trạch.

“Chuyện này nhất quyết không được. Sách là do tôi mua, không thể để anh trả tiền thay tôi được”

“Vậy thì thế này đi, khi nào ông đi công tác về, ông hãy đến cho tôi ăn cơm ủng hộ, vậy coi như đã trả tiền sách cho tôi rồi” Hứa Thanh Lãng nài nỉ:“” Như thế cũng xem như ông ủng hộ để cho quán ăn của tôi được phát triển hơn”

“Tay nghề nấu ăn của anh không phải là tệ, anh nên chuyên tâm học nhiều món mới hơn một chút, phát triển quán ăn của anh hơn, sau này có thể mở một khách sạn.

Anh dù sao cũng cần một chút tham vọng, không nên tự hài lòng về bản thân rồi không có chí tiến thủ, như vậy cuộc sống không có ý nghĩa.”

“Rồi, tôi sẽ cố gắng” Hứa Thanh Lãng cười nói.

“Thôi, tôi phải đi đây, tạm biệt, ngày sau gặp lại!” Triệu cục trưởng vẫy tay chào Hứa Thanh Lãng và Chu Trạch rồi rời đi.

“Ông chủ, bên ngoài có rất nhiều xe” Oanh Oanh từ trên tầng hai hét xuống.

“Xe gì, xe hoa á, họ đi rước dâu sao?” Hứa Thanh Lãng hỏi.

“Xe hoa đi rước dâu sao lại đỗ ở đây, họ đến rước anh à?” Chu Trạch trêu Hứa Thanh Lãng

“Không phải là xe hoa mà là xe taxi, rất nhiều taxi, toàn bộ con đường đều là xe taxi” Oanh Oanh đứng ở bệ cửa sổ tầng hai nói lớn.

“Xe taxi??” Hứa Thanh lãng sững sờ nói:“ Really? Tôi đã rất khó khăn để bắt xe taxi, hình như họ muốn cùng nhau đi diễu hành đình công?”

Đột nhiên, Hứa Thanh Lãng sửng sốt,

Anh ta đã nghĩ ra chuyện gì đó, ngay lập tức lấy điện thoại ra và bắt đầu tìm kiếm, cuối cùng anh đã tìm thấy gì đó trong điện thoại.

Đây là một tin tức cách đây vài ngày trước.

Trong tin tức có hình ảnh của Triệu cục trưởng với nội dung là các băng đảng trộm xe hơi đã bị bắt.

Chúng bị phát hiện bởi một cảnh sát đang trên đường đi làm về. Cảnh sát đó đã hi sinh trong khi giao tranh với bọn tội phạm.

Ba ngày sau, cảnh sát đã tóm gọn băng đảng này. Băng đảng này còn đánh cắp taxi và khiến hai tài xế taxi bị chết.

Triệu cục trưởng đã hy sinh.

“Ông ấy chết rồi… Tôi nhớ rằng mình đã đọc qua tin tức này và đã buồn rất lâu. Nhưng khi thấy ông ấy trước mặt, tôi luôn tin rằng ông ấy đang còn sống và không nhớ gì đến tin tức kia.”

Nói xong Hứa Thanh Lãng tức giận nhìn về phía Chu Trạch:

“Ông ấy là một con ma, ông ấy không còn sống nữa. Sao anh không nói cho tôi biết, tôi còn rất nhiều điều muốn nói với ông ấy”

Chu Trạch cũng là vô cùng ngạc nhiên, hỏi: “ông ấy đã chết rồi ư?”

“Sao anh không nhận ra chứ, sao anh là quỷ sai mà anh lại không nhận ra?”

“Khi ông ấy bước vào tôi đã quan sát ông ấy, ông ấy vẫn đang còn sống.”

“Làm sao có thể thế được!” Hứa Thanh Lãng nói nhỏ đến mức gần như là đang thì thầm.

Anh mong rằng trước khi chia tay, anh có thể cùng Triệu cục trưởng tâm sự với nhau nhiều hơn.

“Tôi lừa anh làm cái gì, tôi đã cẩn thận quan sát ông ấy, tôi thật sự không phát hiện ra ông ấy là ma.”

“Tôi cũng không phát hiện ra điều đó” Oanh Oanh lúc này đã đi tới.

Vào thời điểm này, trên con đường trước cửa hàng,

Hai hàng taxi được xếp ngay ngắn, nó dài đến mức không thấy chiếc taxi cuối ở đâu.

Hứa Thanh Lãng đẩy cửa tiệm sách đi ra ngoài, Chu Trạch và Oanh Oanh cũng đi theo.

Gần một nghìn chiếc taxi được xếp thành hai hàng dài vô tận, tạo thành một đoàn xe.

Lần này,

Họ lái xe đi rất chậm,

Ở phía sau của hàng xe đó.

Có một chiếc xe tang, không khí buồn tủi bao trùm.

Trên chiếc xe tang ấy có một bức ảnh đen trắng- là di ảnh của Triệu sở trưởng

“Ông ấy nói ông ấy sẽ đi du lịch một chuyến, ông ấy sẽ có người đón đi. Đây chính là cách ông ấy đi du lịch sao?”

“Nhưng tại sao cả tôi và Oanh Oanh không thể nhìn ra ông ấy là ma?”

“Một số người còn sống, nhưng họ đã chết;

Một số người đã chết, nhưng vẫn còn sống.

Có lẽ, là vì lý do này.” Chu Trạch nói.

Hứa Thanh Lãng nghe thấy vậy gật gật đầu. Sau đó quay sang đoàn xe kia vẫy vẫy tay. Anh ta đang chào tạm biệt với Triệu sở trưởng.

Đồng thời, trong lòng anh cũng có một chút gì đó nhẹ nhõm, không có gì lạ khi hôm nay anh khó bắt xe taxi như vậy.

Chu Trạch nhìn lên di ảnh của ông ấy trên chiếc xe tang đang chậm rãi đi qua,

Trong lòng nói một tiếng:

“ Lên đường bình an.”

——————

Câu chuyện này dựa trên một sự kiện có thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.