Editor: Waveliterature Vietnam
Thấy rằng bi kịch thảm khốc nhất sắp xảy ra, Ôn Bố, một người đàn ông đáng được tôn trọng, bây giờ đã sắp phải chết.
Đột nhiên, vào lúc này, một thân ảnh dường như nhảy vọt từ đỉnh đầu của mọi người và ở trước mặt Ôn Bố.
Sau đó, mọi người đã không thể nhìn rõ những gì đang xảy ra nữa? Một bàn tay xuất hiện giữ chắc tay của tên dũng sĩ.
“Ngươi muốn giết ông ta?” Người lạ mặt dường như rất ngạc nhiên, đối với tên dũng sĩ muốn giết Ôn Bố dường như là một hành động rất khó hiểu.
“Ngươi là ai?” Vẻ mặt của tên dũng sĩ trở nên thận trọng.
Tốc độ nhanh đến mức anh ta không nhìn thấy những gì đang diễn ra, tay anh ta đã bị nắm giữ.
Mặc dù anh ta không quá mạnh, nhưng không loại trừ rằng người đó là một bậc cao thủ.
“Đường Ni.” Tây Á hét lên, sau đó cô ngã xuống đất, cô cảm thấy như trút bỏ được gánh nặng cũng bởi vì cha mình đã thoát chết, mọi chuyện cũng vì thế mà biến chuyển theo chiều hướng tích cực.
Đường Lăng mỉm cười với Tây Á, đó là một nụ cười nhẹ, và trong lòng anh có chút buồn bực.
Kì thực, anh không nên đợi đến thời điểm mấu chốt này mới ra tay. Anh thực sự đã nhìn thấy dân làng ở phía xa xa, và anh thấy gia súc và cừu tụ tập ở cửa của bức tường gỗ.
Tuy nhiên, hoàn cảnh ở trên thảo nguyên chính là như thế. Ngay cả khi có thể nhìn thấy nó từ phía xa thì cũng không thể đến ngay lập tức được.
Dù sao cũng rất đơn giản bởi không hề có vật cản trong tầm nhìn.
Cuối cùng, cũng bởi vì không cam lòng nên anh đã khám phá tất cả những gì có thể thăm dò và cũng chính vì vậy mà anh đã mất rất nhiều thời gian.
Do đó, khi đã đoán trước được chuyện không may sẽ xảy ra, Đường Lăng gần như đã lao sang một bên, và đã may mắn ra tay kịp thời trước khi Ôn Bố bị giết.
“Ngươi là ai?” Thấy Đường Lăng không trả lời, tên dũng sĩ cảm thấy bị coi thường, nhịn không được hét lên và cố gắng hết sức để giết chết Ôn Bố.
Anh ta muốn đưa cho Đường Lăng một lời cảnh báo rằng nếu anh ta đã muốn giết Ôn Bố, thì Đường Lăng không bao giờ có thể cản hắn được.
Đây cũng chính là sự tự cao của hắn, sức mạnh của Đường Lăng căn bản là không thể so với hắn ta.
Dù sao, Đường Lăng thoạt nhìn cũng hơi gầy và yếu ớt....
Tuy nhiên, điều khiến anh ta ngạc nhiên đã xảy ra. Dù anh ta có cố gắng thế nào, con dao vẫn không thể rơi xuống. Mỗi khi anh ta cảm thấy mình có thể gia tăng sức mạnh và có thể tách khỏi tay Đường Lăng, trực tiếp giết Ôn Bố thì Đường Lăng lại một lần nữa dùng sức khống chế anh ta.
“Ta hỏi ngươi, ngươi là muốn giết ông ta sao?” Một lần nữa, Đường Lăng lặp lại câu hỏi của chính mình.
Tên dũng sĩ bị Đường Lăng giễu cợt điên cuồng hét lên: Nếu ta trả lời là đúng thì sao? Ngươi sẽ ngăn cản chúng ta sao?
“Vậy thì tốt rồi, ta cảm thấy thật nhẹ nhõm.” Đường Lăng thực sự thở phào. Dù sao anh cũng chỉ là vội vàng lao vào, không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra? Đối với một người ngoài cuộc chỉ e là sẽ không kịp hiểu gì cả.
Nhưng bây giờ danh tính của đối phương đã được xác nhận hơn nữa hắn còn muốn giết Ôn Bố, mọi việc đã không còn nghi ngờ gì nữa.
“Ý ngươi là gì?” Tên dũng sĩ nhướn mày.
Đường Lăng trực tiếp cố gắng dùng sức và đứng dậy. Dưới ánh mắt kinh ngạc của dũng sĩ, anh ta mỉm cười và sau đó đấm vào mặt dũng sĩ một cú đấm.
Nhanh, quá nhanh! Vì vậy, mọi người chỉ có thể nhìn thấy cơ thể của Đường Lăng, và ngay sau đó, dũng sĩ che mặt,ngã xuống đất, phát ra những âm thanh kinh hoàng.
Nắm đấm của Đường Lăng trực tiếp đập vỡ mũi và xương của anh ta, và thậm chí cả răng cũng bị gảy đến bảy hoặc tám cái. Xương ống chân cũng truyền đến một cảm giác đau đớn dữ dội, e là đó không phải chỉ là một vết thương nhỏ?
Hộp sọ cứng cũng có thể bị nứt?
Tuy nhiên, Đường Lăng đã lao về phía anh ta trong giây tiếp theo và nâng anh ta lên. Đường Lăng đã tung ra bảy hoặc tám cú đấm liên tiếp.
Không hề dừng lại, từng nắm đấm đều đánh thẳng vào tay, chân, bụng... âm thanh của mỗi cú đấm giống như đang chơi trên một chiếc trống da bò.
Chưa đầy ba giây, tên dũng sĩ đã chảy máu rất nhiều và thậm chí hơi thở cũng như sắp ngừng lại.
Đường Lăng ném anh ta xuống đất và đạp lên ngực anh ta. Anh ta nói thẳng: “Ngươi hỏi ý ta là gì đúng không? Ta không có ý gì cả, bởi vì ngươi muốn giết chú Ôn Bố, nên ta sẽ giết ngươi. Rất đơn giản, ngươi hiểu chứ?”
Khi vừa nói dứt câu, Đường Lăng liền dùng sức bước lên trên người của tên dũng sĩ. Ngực của hắn đột nhiên bị chùng xuống, và một dòng máu bị phun ra, hắn đã hoàn toàn tắt thở.
Đây sẽ là kết cục đối với kẻ thù! Đây là bài học mà Đường Lăng học được trong khu vực an toàn số 17. Chúng tuyệt đối sẽ không bị lay động vì sự nhẫn nhịn và chịu đựng của mình. Thay vào đó, chúng sẽ cảm thấy ghét bỏ và lưu lại trong lòng những mối hận vô cùng lớn.
“Buông cô ấy ra.” Rất dễ dàng để có thể ra tay với những tên dũng sĩ này. Đường Lăng quay lại nhìn hai người của gia đình Ba Nhĩ đang trói Tây Á và nói.
Vào thời điểm này, bất cứ ai dám xâm phạm đến anh ta, chắc chắn anh ta sẽ rất mạnh mẽ, không chút nhượng bộ mà ra tay.
Hai người trong gia đình Ba Nhĩ sợ hãi vô cùng và họ nhanh chóng rời khỏi Tây Á.
“Ôn Bố.” Tây Á chạy đến bên Ôn Bố và ôm lấy ông.
Lúc này, Đường Lăng tóm lấy Ba Nhĩ, hắn ta đang há hốc mồm và mặt không còn chút máu, anh trực tiếp nói: “Bây giờ ngươi có phải nên giải thích một chút, chuyện gì đã xảy ra ở đây không?”
**
Vào ban đêm.
Bên trong lều của gia đình Tây Á.
Mẹ của cô đã đưa súp thuốc cho Ôn Bố lần thứ hai.
Sau khi uống hai món súp, sắc mặt của Ôn Bố đã tốt hơn một chút, nhưng có thể tiếp tục sống sót hay không thì đành dựa vào số phận.
“Đường Ni, món súp thuốc ngươi đưa cho cha ta uống có thật sự hữu dụng không?” Tây Á dường như trưởng thành hơn rất nhiều chỉ sau một đêm, đôi mắt cô chứa đầy nỗi buồn, tức giận và không cam lòng. Nhưng cô không đau khổ như một đứa trẻ, mà là đang rất cố gắng bình tĩnh lại.
“Ta không chắc, nhưng đối với chấn thương này nhất định sẽ có chút tác dụng.” Đường Lăng thở dài trong lòng, anh kì thực là chẳng có món súp thuốc nào, chỉ là dựa theo tình trạng thể chất của Ôn Bố, lấy thịt của hai con thú đột biến trung gian nấu thành thuốc. Sau đó, kết hợp với một số loại thảo mộc chữa bệnh mà anh lấy được ở dãy núi Lạc Kì, đưa cho mẹ Tây Á nấu thành thuốc cho Ôn Bố uống.
Anh căn bản là không hề tiếc nuối gì một con thú dữ, nhưng cơ thể của Ôn Bố có lẽ đã không thể tiếp nhận nổi nữa rồi.
Trong thời đại như thế này, nếu một người trong ngôi làng bị chấn thương, thì có lẽ yếu tố để quyết định sự sống sẽ phụ thuộc vào điều kiệ của chính bản thân mình, và những gì Đường Lăng đưa ra đã là tốt nhất trong các điều kiện.
Vì Ôn Bố bị thương các cơ quan nội tạng.
Tất nhiên, khi đối mặt với sự đau buồn của Tây Á, Đường Lăng ban đầu muốn nói rằng nếu có thể đến khu vực an toàn số 17 và tìm tác nhân phục hồi tế bào thì chắc chắn có thể cứu được Ôn Bố.
Thật đáng tiếc khi Đường Lăng đã không nói những chuyện vô nghĩa bởi anh cho rằng Tây Á không thể băng qua những con đường khi anh ấy đến đây, ngay cả khi anh ấy cung cấp một bản đồ cho cô.
“Ta quá yếu đuối, ta không thể bảo vệ ngôi làng và ngôi nhà của mình.” Tây Á ngồi cạnh chuồng ngựa và nhìn lên bầu trời, yếu ớt nói: “Nếu ta không phải là một cô gái, thì có phải là sẽ tốt hơn không?”
“Điều này không liên quan gì đến việc ngươi có phải là con gái hay không.” Đường Lăng nói sau đó lấy một cái túi giấy từ tay anh và đưa nó cho Tây Á.
“Ta sẽ rời đi sớm. Sau khi giải quyết thảm họa sói vào tối mai, ta sẽ tiếp tục đi phiêu lưu mạo hiểm, nhưng ta không ngại lưu lại cho ngươi một chút hy vọng.” Đường Lăng nói.
Tây Á nhận lấy cái túi giấy từ Đường Lăng, mở nó ra, ở bên trong là hai loại thịt cỡ nắm tay, một thánh quả và một cuốn sách nhỏ, mỏng.
“Đây là thịt của mãnh thú, và quả của hàng ngàn cây nho, ngươi đã từng thấy qua. Nhưng ta không chắc là cơ thể ngươi có chịu nổi không. Mặt khác, ta cũng không biết tài năng của ngươi.” Tây Á biết những đồ vật này rất quý giá và cô muốn trả lại cho Đường Lăng, nhưng bị anh chặn lại. Đường Lăng chỉ nói điều này một cách nghiêm túc với Tây Á.
“Nhưng, nếu ngươi muốn trở nên mạnh mẽ, ngươi muốn bảo vệ ngôi làng này, ngươi phải chịu đựng nó. Ngươi có thể thử nó, bắt đầu với con thú hung dữ này, đây là thịt thú hạng hai, mỗi lần ngươi chỉ có thể ăn một lượng rất nhỏ, rất mỏng, chỉ có thể là một lượng bằng một nửa móng tay nhỏ của ngươi. “Trên thực tế, thịt thú cấp thấp nhất của Đường Lăng là thịt thú hạng ba, phổng chừng thịt thú hạng hai này là do Tô Khiếu nhanh chóng lấy đi từ trong nhà kho của gia đình Anse.
“Chỉ với một lượng nhỏ như vậy sao? Chẳng phải chỉ cần nuốt tất cả cùng một lúc sao?” Tây Á tự hỏi, cô không biết thế nào là một con mãnh thú, nhưng cô biết thánh thịt, miếng thịt này trông giống như thánh thịt vậy.
“Đúng vậy, ta đã nuốt tất cả cùng một lúc. Nhưng tốt hơn hết là ngươi nên nhai nó. Sau khi nuốt nó, ngươi sẽ cảm thấy như mình bị tra tấn ở dưới địa ngục vậy. Nếu ngươi có thể tiếp nhận nó và chịu đựng được, thì xin chúc mừng, ngươi đã có một nền tảng vững chắc. Ít nhất giống như những dũng sĩ mà ngươi thấy ngày hôm nay. “Đường Lăng nói nghiêm túc.
“Lợi hại đến như vậy sao?” Tây Á mở to mắt một cách hoài nghi.
“Đúng vậy, nó quả thật rất mạnh mẽ. Nhưng nỗi đau nó mang lại cũng không phải là ít, ngươi phải chịu đựng không biết bao nhiêu là nỗi đau....
Rồi đến một ngày, ngươi thấy rằng sức mạnh của ngươi có thể đạt tới một ngàn kg, ngươi có thể thử một lần cuốn binh pháp tu luyện này. Còn nếu không thì đừng thử. “Đường Lăng nói tới đây, dừng lại một chút, nhìn vào Tây Á, vẫn là nụ cười đó:“ Tây Á, dù có bất kì chuyện gì xảy ra cũng đừng tuyệt vọng, cuộc sống này sẽ luôn luôn có hy vọng. “
“Ngươi chắc chắn sẽ phải nhẫn nhịn bởi có lẽ sau tất cả, làng Ba Ba Thác sẽ bị toàn bộ Wadidi điều khiển, chúng sẽ bắt người dân trong làng phải trung thành với những người mặc áo ngôi sao. Nhưng ngươi chỉ cần giữ nội tâm kiên định, và tạm thời nhẫn nhịn là được.”
“Ta hiểu được. Vì vậy, cho nên mặc dù ngươi có thể giết một dũng sĩ khác vào chiều nay nhưng ngươi đã không làm. Ngươi thậm chí cũng không cho anh ta một bài học. Ngươi cũng để cho gia đình Ba Nhĩ rời đi và để gia đình của họ cũng như dân làng đi theo Wadidi.” Tây Á rất nghiêm túc nói thêm: Ngươi không phải lo lắng về bất cứ điều gì. Ngươi chỉ là người ngoài, và ngươi cũng chỉ lo lắng về việc cừu và gia súc cũng như người dân sẽ không thể tiến vào ngôi làng mà thôi. “
“Ồ.” Đường Lăng chỉ cười, Tây Á rốt cuộc hiểu được cũng là tốt rồi. Dù sao, anh cũng không thể ở đây mãi được. Điều duy nhất anh có thể làm là để lại một ngọn lửa hy vọng cho mọi người.
“Đường Ni, ta thực sự muốn biết ngươi là ai? Cho đến hôm nay,ngay bây giờ, ta có lý do để tin rằng ngươi không phải là một thiếu niên bình thường trong làng.” Tây Á nói ra nghi vấn trong lòng, cô ấy coi Đường Lăng là một người bạn, mặc dù cô bị tên tiểu tử này thu hút một cách khó hiểu, nhưng cô biết rằng họ là hai người ở hai thế giới khác nhau, cô không thể đi theo anh được.
Có một số việc không thể cứ mãi hy vọng được, một người bằng hữu như vậy chắc chắn sẽ rời đi bất cứ lúc nào, đúng
không? Người dân thảo nguyên luôn rất coi trọng bằng hữu của họ.
Trước những câu hỏi của Tây Á, Đường Lăng mỉm cười và không trả lời. Anh nhìn lên bầu trời đầy sao xa xôi và biết rằng mình sẽ phải sớm rời đi. Một cảm giác khủng hoảng mơ hồ đã xuất hiện trong lòng anh. Đối với loại cảm giác đã dự đoán trước được, Đường Lăng hoàn toàn tin tưởng nó.
Sau đó, ngôi đền có phải sẽ được phát hiện bởi những người trong Hội đồng sao không? Đường Lăng cảm thấy là không bởi vì anh đã khóa nó lại.
Do đó, ngay cả khi có thể thấy trước rằng sáu ngôi làng của đồng cỏ sẽ được kiểm soát bởi Hội đồng Ngôi sao, thì anh cũng nghĩ rằng vai trò của chúng không quá lớn.
Không có đặc quyền cấp một trong sáu ngôi làng của đồng cỏ. Khi ngôi đền bị khóa, họ thậm chí không thể chạm vào mọi thứ trong đền.
Đúng vậy, mọi thứ đều đã bị khóa! Vấn đề chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Nếu vượt qua Đồng bằng Lạp Tề Nhĩ vào cuối tháng, có lẽ ngôi đền bị Hội đồng Ngôi sao chiếm đống.
Điều nghiêm trọng hơn là anh sợ rằng chính mình không thể vượt qua nơi này một cách an toàn.
Mỗi người đều có cho mình một số phận và phải tự quyết định nó, ai là người sẽ phù hộ cho mình? Là Tô Khiếu, người đang có một giấc ngủ dài? Có phải là Vi An, A Thước? Hay là một người mẹ chưa bao giờ được gặp trước đây?
Hay là mẹ nuôi và em gái sẽ luôn cầu nguyện cho mình?
Đường Lăng suy nghĩ, trông anh có chút thất thần.
Tây Á không nhận được câu trả lời của Đường Lăng nên cảm thấy hơi mất mát, nhưng cô tin rằng Đường Lăng có những nỗi khổ riêng.
“Ta sẽ chịu đựng tất cả nỗi đau, miễn là ta có thể trở nên mạnh mẽ, ta có thể bảo vệ nơi này. Đường Ni, ngươi hãy chờ xem, năm năm sau hay mười năm sau? Tóm lại, khi ngươi quay lại đây, ngươi sẽ thấy ta mạnh mẽ hơn. “Tây Á nói lớn, cắt ngang suy nghĩ của Đường Lăng.
Đường Lăng mỉm cười đáp lại và nói: “Quyết định là mười năm sau đi. Khi ta có cơ hội để trở lại đây, dù cho chúng ta mới chỉ biết nhau có một ngày nhưng ngươi và gia đình ngươi sẽ mãi tồn tại trong ký ức của ta. Dù chỉ là một ngày thôi nhưng ngươi đã trở thành một người bạn tốt của ta. “
“Đúng vậy.” Tây Á cũng cười.
“Ta muốn nói, nếu ngươi thấy rằng những gì ta để lại cho ngươi không phải là thứ ngươi có thể có đủ khả năng để tiếp nhận thì hãy tìm một anh chàng đáng tin cậy để bồi dưỡng cho anh ta. Nhưng cho đến hiện tại ta nghĩ ngươi sẽ là nữ dũng sĩ giỏi nhất.” Đường Lăng tùy tiền vỗ vào vai của Tây Á.
Tây Á luôn nở nụ cười cho dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, ngay cả khi ngôi làng có thể sẽ bị chiếm mất, nhưng cuộc gặp gỡ với Đường Lăng trên thảo nguyên này và những con chim lửa thiêng liêng chắc hẳn sẽ mang đến hy vọng ở đây?
**
“Cái gì, bây giờ ta muốn đi xung quanh để xem dãy núi Lạc Kì?” Đường Long cau mày.
“Long Ít, đây là mệnh lệnh do quốc hội ban hành. Thực tế, ngươi chỉ cần đến đó một mình. Đối với lần hành động này, chúng ta đã cử hai công cụ bay nhanh nhất. Nếu không có điều gì không may xảy ra, thì chỉ cần một ngày thôi cũng đã đủ để trở về. Đứng trước Đường Long, cho dù thân là tướng quân, Lí Võ cũng vô cùng áp lực, anh rất sợ Đường Long sẽ từ chối, thì quả thực anh sẽ hoàn toàn bất lực.
Người đứng đầu quốc hội cũng chưa chắc đã có thẩm quyền tuyệt đối đối với Đường Long.
“Tại sao ta phải đi? Vì cái gì phải sử dụng công cụ bay?” Đường Long trước hết không từ chối, nhưng hỏi một câu hỏi.
“Bởi vì..” Lí Võ đột nhiên trở nên nghiêm túc, và rồi nói từng từ một: “Nó có liên quan đến kế hoạch săn thuyền“.
“Được, vậy xuất phát đi.” Đường Long đồng ý rất trực tiếp, kì thực khiến cho anh hơi bất ngờ.
Kế hoạch săn thuyền là một kế hoạch dường như rất mơ hồ, không biết tại sao người đứng đầu quốc hội lại kiên trì đến vậy, thật sự nhanh như vậy mà đã thu được manh mối sao?
Mặc dù không biết tại sao kế hoạch này lại liên quan đến bản thân nhưng rất cần phải tự mình đến đó, khi nghĩ về kế hoạch đó, Đường Long có một cảm giác phấn khích nhẹ.
Có lẽ, không lâu nữa anh có thể nhìn thấy những gì mà anh muốn thấy.