Editor: Waveliterature Vietnam
Đường Lăng nghe thấy rõ ràng toàn bộ âm thanh, tất cả mọi người trong làng Cả Tư đã bị sốc.
Mà người khôn ngoan nhất ở đây chắc chắn là trưởng làng. Ông khịt mũi: “Mau chạy đi, sóng thần đang đến.”
Một cơn sóng thần dài tới 30 km sao? Điều đó là hoàn toàn có thể! Hơn nữa, mặt trăng màu tím được sinh ra trong thời đại mạnh mẽ này có thể bị lật đổ, còn có điều gì không đáng tin đây?
Mặt dân làng tái nhợt. Rốt cuộc, dù sao đây cũng là một cánh đồng băng ven biển. Sự khủng khiếp của nó trong thời kỳ mặt trăng tím ắt hẳn là tất cả mọi người đều biết.
Người đầu tiên đã phản ứng và bắt đầu chạy trốn, và sau đó ngôi làng rơi vào tình trạng hỗn loạn, và mọi người bắt đầu bỏ chạy.
Lúc này, ở phía sau tảng băng vang lên một giọng nói và lan khắp làng: “Trưởng làng, không có sóng thần nhưng lại có quái vật!”
Không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ có đội hình của Chiến binh mặt trăng tím mới có thể truyền bá âm thanh này đến mọi người.
Chính là tin tức do anh ta mang đến còn khủng khiếp hơn cả sóng thần! Quái vật, đúng là một câu nói khiến cho con người ta vô cùng kinh sợ, kể từ thời kỳ Mặt trăng tím, con người không ngừng chịu tác động của các loài mới, ví dụ như một con quái vật.
Vì vậy, khi mọi người nghe thấy giọng nói này, họ đứng ngây người một giây và sau đó mọi người chạy nhanh hơn.
“Đừng chạy, đừng loạn. Quái vật đang ở trong hồ.” Mặt của tử nguyệt chiến sĩ đỏ lên, muốn giải thích, nhưng lại không tài nào nói nên lời, vì sự việc xảy ra quá kì lạ, đã vượt quá sức tưởng tượng của anh.
“Mọi người đừng chạy.” Trưởng làng cũng hét lên, vì là người đứng đầu làng, lời nói của ông đương nhiên có sức nặng hơn của tử nguyệt chiến sĩ, một âm thanh đã xoa dịu tâm trạng của mọi người.
Rốt cuộc, ông ta là người được kính trọng và tin cậy nhất trong toàn bộ làng Cả Tư.
Mọi người đã ngừng việc chạy trốn.
Mà tên tử nguyệt chiến sĩ kia lúc này đã chạy đến bên cạnh trưởng làng, thở hổn hển và nói:. “Trưởng làng, ở một cái hồ, một hồ nước, có một con quái vật hồ khổng lồ”
“Tulga, ngươi không uống rượu đấy chứ?” Mặt của trưởng làng có chút cứng ngắc nhưng không phải là bị gió lạnh thổi mà là thực sự bị sốc, những dải băng mênh mông cách đây hàng trăm dặm, chúng thực sự là đến từ hồ sao?
Cho dù có một hồ nước nhưng với khí hậu ở đây, chắc chắn nó sẽ bị đóng băng thành một hồ băng giá.
Trong ngôi làng băng tuyết, hồ nước sẽ chỉ tồn tại trong một mùa hè ngắn ngủi.
“Ta không có uống rượu. Trưởng làng, ta là một chiến binh mặt trăng màu tím.” Khuôn mặt của Turga trở nên rất khó coi. Thân là một chiến binh mặt trăng màu tím thì liệu anh ta có bị tác động bởi rượu không? Ngay cả khi uống năm pound rượu, anh ta có thể thức dậy ngay khi anh ta muốn.
Sắc mặt của trưởng làng đã thay đổi, ông nói lớn: “Đầu tiên chúng ta im lặng ở lại làng, kiểm tra một chút tổn thất do trận động đất vừa rồi gây ra. Turga ngươi dẫn đường còn Duarte, ngươi dẫn theo năm tử nguyệt chiến sĩ đi theo ta, ta muốn xem những gì đã xảy ra. “
Những lời của trưởng làng là mệnh lệnh. Mặc dù mọi người đều tò mò, họ vẫn chọn hành động theo ông.
Kì thật, trong lòng tất cả mọi người dường như đã tin vào những lời nói của Turga. Nếu không có hồ, thì âm thanh rõ ràng của sóng thần phát ra từ đâu? Nó thực sự là một cơn sóng thần sao?
Đừng đùa, sóng thần ở quy mô này đều có thể nghe thấy âm thanh của sóng và sẽ có thể nhìn thấy những con sóng cao như những ngọn núi.
Cách làng Cả Tư hai cây số.
Trưởng làng nhìn vào mặt hồ rộng lớn, sau đó đứng ngây người.
Làm thế nào lại có một hồ nước ở đây? Nó to lớn, lấp lánh, thoạt nhìn không thể thấy được điểm kết thúc!
Chẳng lẽ đây là một hồ nước ngầm? Nhờ vào trận động đất vừa nổ ra mà hình thành sao?!
Không, hoàn toàn không. Nếu đó là một hồ nước ngầm, những hòn đảo ở phía xa là gì? Đó cũng chính là đảo ngầm sao?
Trò đùa này có vui không? Những hòn đảo dưới lòng đất nào sẽ được bao phủ bởi thảm thực vật phong phú như vậy? Hơn nữa, nó là dưới lòng đất của khu vực băng.
Bây giờ, mặt hồ yên tĩnh và hồ được bao phủ bởi các lớp sương mù, bởi vì nó xuất hiện khiến cho khung cảnh xung quanh trở nên xa lạ.
Và trong những ngôi làng đó, để tránh bị lạc đường, những biển báo đường màu Lokro được treo khắp nơi, đúng không? Sườn núi Ba Lâm quen thuộc nằm ở đâu? Còn những hẻm núi nhỏ ở xa thì sao? Tất cả đã biến mất!
Nếu không phải được sinh ra ở đây, sống ở đây đã nhiều năm,thì khi nhìn lại ngôi làng Cả Tư, trưởng làng sẽ nghĩ rằng mình đang mơ.
“Alt, ngươi, hãy lấy một khinh khí cầu nhỏ lại đây.” Những cú sốc liên tục khiến sắc mặt của trưởng làng gần như biến sắc, và ông bình thản ra lệnh.
Trong lòng ông có một nỗi sợ vô cùng khủng khiếp, căn bản là không có khả năng phán đoán, nhưng vẫn là như vậy, tử nguyệt chiến sĩ xuất hiện, và một nền văn minh trước đây hùng mạnh vậy mà đã bị lật đổ. Còn có điều gì không thể xảy ra nữa?
Trên thực tế, để xác minh dự đoán của ông ta thì rất đơn giản, nhìn vào không gian bây giờ liền có thể nhận ra ngay.
“Trưởng làng, ta nghĩ rằng khinh khí cầu ở rất xa đây vì vậy chúng ta hãy bỏ qua hồ này. Bởi vì có...” Turga đưa ra một lời nhắc nhở vào lúc này.
Sau khi trải qua những chuyện khủng khiếp này, ai có thể cho anh ta một ngụm rượu để anh ta quên đi cảnh trước đó! Anh ta chỉ muốn đi tuần tra cánh đồng băng như thường lệ. Anh ta chỉ muốn khám phá những con sói không được tập hợp gần đó, hoặc một số con thú khác.
Kết quả là, sau một đợt sóng rung chuyển, làm sao một cái hồ có thể rơi xuống từ bầu trời?! Không, nó không chính xác. Nó không phải từ trên trời, nó không phải từ dưới đáy trái đất, mà là từ trong không khí đột ngột xuất hiện.
Sau đó, với sự rung chuyển, nó trở nên càng lúc càng lớn hơn.... Lớn đến mức nếu nhìn bằng mắt thật thì giống như đây là một giấc mơ viển vông.
Rõ ràng trước mặt hồ, có một lớp sương mù vô cùng mờ ảo, sau đó sương mù lan ra bao quanh khắp không gian, tựa như xuất hiện một cái hồ, lan rộng ra và sau đó thực sự đã xuất hiện một cái hồ!
Turga đã bị sốc bởi cảnh này cho đến khi hồ nước lạnh dâng lên đến mắt cá chân của anh ta. Anh ta tự nhắc nhở mình rằng nếu không chạy trốn thì chắc chắn anh sẽ bị hồ nước nuốt chửng.
Còn có sự chạy trốn nào đáng xấu hổ như này không? Một chiến binh mặt trăng màu tím đã bỏ chạy ngay lập tức, thậm chí lăn và bò trên mọi con đường.
Ông lo lắng rằng nếu hồ cứ lan rộng như thế này thì sẽ làm ngập toàn bộ ngôi làng Cả Tư.
May mắn thay, hồ nước này cách làng Cả Tư hai km và nó không lan rộng thêm nữa.
Nhưng Turga cũng phải chịu đựng mối nguy hiểm lớn nhất trong cuộc đời mình!
Đối với mối nguy hiểm này, Turga càng thêm sợ hãi, và anh hoàn toàn dựa vào cảm giác để né tránh nó.
Turga thực sự không hề muốn nhớ lại cảnh tượng đó chút nào.
Bây giờ nói tiếp, không có gì kì là khi cảm giác khí lạnh đã trở lại, Tulga không nhìn lại, trong vô thức bước tới hai bước, sau đó không ngừng chạy thật nhanh ít nhất hai trăm mét.
Sau đó, anh nghe thấy một âm thanh làm cho người ta kinh sợ, một âm thanh đinh tai nhức ốc.
Âm thanh này chỉ đơn giản làm cho người ta nghi ngờ về sức mạnh của một tấm thép dày mười cm!
Trong hoảng loạn, Turga quay lại!
Sau đó, anh nhìn thấy một con quái vật khổng lồ, đó là một con cá, toàn thân mang một màu đen lạnh lẽo, khuôn mặt nó tựa như một con mực tiền văn minh, với bộ râu khổng lồ, và sau đó là hai cái vây to lớn trên ngực. Giống như hai đôi cánh khổng lồ...
Nó bay lên trên khoảng trống, đúng lúc đó Tugar quay trở lại, phổng chừng rằng nó đã đạt đến giới hạn và rơi xuống nước, vì vậy không thể nhìn rõ được hình dạng của nó.
Điều duy nhất có thể nhớ rõ đó là răng của nó giống như một chiếc răng nanh và có chiều dài hơn 50 mét và đường kính hơn tám mét!
Điều đặc biệt này là gì?!
Tugar vừa nói chuyện vừa nghĩ về cảnh tượng đó, khuôn mặt anh trở nên tái nhợt, nhưng lời nói của anh vẫn chưa dừng lại.
Không gian truyền đến tiếng kêu của một đại bàng trong thảm họa sóng thần, đây là Rocky đại bàng tuyết băng, không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một sinh vật vô cùng mạnh mẽ, là một con thú cấp hai, và có thể so sánh với sức mạnh của tử nguyệt chiến sĩ.
Rõ ràng, sự xuất hiện bất ngờ của một hồ nước cũng đã thu hút sự chú ý của Đại bàng tuyết này. Nó bay qua và lướt trên độ cao thấp cách hồ khoảng 100 mét.
Trong nháy mắt, hồ nước đột nhiên xuất hiện một nhân vật đen khổng lồ, có kích thước khoảng bảy hoặc tám mét, hai vây như một đôi cánh khổng lồ, mà đuôi của nó vùng vẫy dữ dội, dường như để điều chỉnh phương hướng đó là nhằm về phía con đại bàng tuyết này.
“Chính là nó.” Khuôn mặt của Turga trở nên rất khó coi. Căn bản là anh ta vừa rồi nhìn thấy một thú năm mươi mét và coi đó là nhỏ? Còn hồ nước này không biết là lớn đến mức nào, liệu có phải là có nhiều hơn một con quái vật như vậy không?
Không cần sự nhắc nhở của Turga, mọi người đều thấy rằng ngay cả ở rìa làng Cả Tư, một số dân làng đứng trên tường nhìn vào cảnh tượng này.
Đại bàng tuyết là một con đại bàng khổng lồ với tài năng thiên bẩm. Tốc độc của nó vô cùng nhanh và đôi cánh rộng hơn mười lăm mét được tung ra ngay lập tức.
Nhưng điều đó là vô ích, tất cả mọi người đều trông có vẻ sốc, con quái vật màu đen kia đột nhiên đứng lên, giống như lông của một con chim, toàn bộ cơ thể đồng thời cũng mở rộng, trong đôi vây khổng lồ, ngay lập tức di chuyển nhanh hơn.Chỉ với một lần tấn công con Đại bàng tuyết tội nghiệp đã bị cắn.
Mặc dù, đây chỉ là một con đại bàng tuyết đá chưa được kích hoạt thành công tài năng thuộc tính gió, nhưng...
“Trưởng làng, có phải chúng ta nên xem xét việc di dời không?” Alte nhìn lên và thấy con quái vật rơi xuống nước.
Ngay lúc đó, hồ nước rung chuyển rất mạnh, và Alte, người được biết đến với thị lực vô cùng tốt, đã nhìn thấy có những sinh vật khác trong nước! Kinh khủng, đó là những sinh vật rất to lớn!
Trưởng làng phải chăng đang có ý định sẽ di dời? Chuyện đó thực sự có khả năng sẽ xảy ra! Tuy nhiên, tổ tiên của các thế hệ đã tạo ra các vật liệu đặc biệt, và bức tường băng cứng sẽ không bị tan chảy trong hàng ngàn năm, đúng không?
Họ lợi dụng không khí lạnh ở đây, chôn vùi chúng trong lòng đất, và dường như số lượng lớn vật liệu dự trữ đã bị bỏ quên? Mọi người phải biết rằng việc đổ ra một số vật liệu và không chôn chúng dưới lòng đất kịp thời sẽ gây ra những tổn thất khôn lường.
“Khinh khí cầu.” Khuôn mặt của trưởng làng hơi run rẩy, ông ta chỉ nói điều này.
Là một trưởng làng, trước tiên ông ta phải tìm hiểu những gì đã xảy ra và đưa ra một số quyết định.
Sau đó, khinh khí cầu đến, còn mang theo một người nghiên cứu kỹ thuật duy nhất trong làng đến.
Khinh khí cầu đã được bổ sung đủ nhiên liệu và được trang bị động cơ tốt nhất mà ngôi làng có thể sản xuất. Nó bay cao, nhanh hơn một chút và di chuyển quanh bờ theo hướng băng trôi.
Trưởng làng cứ như vậy đứng trong cabin và nhìn vào hồ nước, ở bên cạnh ông là một người nghiên cứu khoa học với một chiếc kính viễn vọng, rất nhanh ghi chép một số dữ liệu, ông đang tính toán rất nhanh và cuối cùng tính ra giá trị cuối cùng của khoảng cách từ khu vực này đến hồ.
Chỉ đến thời điểm này, vẫn chưa thể tìm thấy được điểm kết thúc của hồ mà lại xuất hiện một khu rừng băng kỳ lạ, rừng đá và núi băng trong mắt mọi người.
Còn về biển thì sao? Những tảng băng này sẽ di chuyển đến đâu? Có phải khoảng cách từ hồ nước đến ngôi làng là 30 km không?
Họ đã bay được một quãng đường dài 500 km và bay qua một khu vực rộng lớn mà họ chưa từng thấy trước đây.
Suy đoán của trưởng làng đã được xác nhận, đây là một phần của nguyên băng đại lục! Là một khối trôi nổi, và đột nhiên nó rời đi? Tuyên bố này... Chà, trưởng làng không thể tin điều đó.
Ông ta đột nhiên cảm thấy rằng mình không thể che giấu sự thật lớn lao này, mà cũng không có cách nào để che giấu nó.
Trong thâm tâm ông ta biết rằng sau khi tái sinh Quân đội Rồng, con trai của Đường Phong, Đường Lăng đang ở trên khán đài, và một tin tức khác khiến cả thế giới bàng hoàng sắp xảy ra.
Một lục địa mới sắp xuất hiện! Nó đến từ đâu?
**
Trước mặt anh có một khu vườn mang bản sắc tinh túy của Trung Quốc cổ đại.
Tầng tầng lớp lớp, từng cảnh một, cho dù đứng ở góc nào, thì đó cũng là một bức tranh hoàn hảo.
Rockery, những ngọn núi của thế giới, những cuộc phiêu lưu, những ngọn núi và cỏ, mọi nơi đều có sự hoàn thiện nhất định.
Nước trong hồ, không biết là từ đâu chảy tới mà nó trong vắt, thỉnh thoảng có những con cá hoang dã nhảy lên khỏi mặt nước, hoa súng nửa chìm nửa nổi rất đẹp.
Hành lang là một lối đi quanh co, và gian hàng rất thanh lịch.
Côn mặc một chiếc áo choàng trắng như tuyết thêu hoa mai vàng, có chút nhàm chán đứng trong một gian hàng.
Tùy ý đốt gỗ trầm hương trong gian hàng và để rượu ấm trên bục đá trong gian hàng để hạ nhiệt.
“Côn Mĩ, nếu ngươi thấy cảnh tượng trước mắt nhàm chán thì chi bằng thay đổi một chút đi? Gió đang thôi rất êm dịu đúng không? Hoặc là dùng một vài bó tre đảo Tùng Thiên để xây dựng một cái chân nhà bằng tre?” Ở bên cạnh Côn là một đứa trẻ.
Đầu tóc được búi lên, ngực dường như bằng phẳng, nhưng cũng mặc quần áo phụ nữ, chân cũng rất ngắn nên anh ấy (cô ấy) chỉ cao 20 cm.
Côn trực tiếp làm cho anh ấy (cô ấy) một chiếc bánh tròn, nhẹ nhàng nói: Ý tưởng của ngươi luôn rất nhàm chán. Còn nữa, đừng gọi ta là Côn Mĩ.
Một âm thanh khác vang lên, chiếc bánh tròn nảy lên và nhảy lên độ cao hai mươi centimet. Lần này lại là một cô gái nóng bỏng mặc một chiếc vớ.
Côn cau mày và trực tiếp làm cho anh ta (cô) một chiếc bánh tròn.
Khoảnh khắc tiếp theo, Côn muốn nói gì đó. Đột nhiên, khuôn mặt của anh có chút thay đổi, anh nói: “Ai? Là ai cho phép như vậy.”
Khi nói chuyện, Côn đứng dậy và nhanh chóng bỏ đi, bước lên và lướt trên mặt nước, chiếc áo choàng trắng phản chiếu trong một phong cảnh, trông rất là thanh lịch và tao nhã.
Đồng thời ở phía sau, một khu vườn non bộ với ánh sáng nhấp nháy nhiều màu sắc, được chuyển thể thành một mảnh của chiếc bánh hai mươi centimet, bất chấp khôi phục lại thân hình và nói: “Côn Mỹ, có người muốn gặp”
“Cho vào đi.” Côn khẽ nhăn mày, rốt cuộc anh đã chờ đợi bao nhiêu lâu rồi? Có điều gì có thể khiến mọi người cảm thấy bớt nhàm chán không?
Khi câu nói của Côn kết thúc, hòn non bộ với quầng sáng đầy màu sắc biến mất và thay vào đó là một tia sáng.
Trong chùm tia sáng, một hình bóng mờ dần trở nên rõ ràng, nhưng người vẫn chưa xuất hiện, thay vào đó có một âm thanh được truyền đến.
“Ngươi nói ai là xấu xí?”