Kỷ Nguyên Ánh Trăng Mờ

Chương 256: Chương 256: Phá giải




Editor: Waveliterature Vietnam

Bên ngoài di chỉ số chín.

Đêm đã khuya.

Long Thất dựa vào con sư tử mắt đỏ của hắn ta, trên môi ngậm điếu xì gà, lẳng lặng nhìn phía dưới sườn núi.

Dưới sườn núi một đội ngũ năm mươi mấy người đang nhanh chóng đi về di chỉ số chín.

Phun ra một ngụm khói đặc, Long thất đứng lên.

Lúc này hắn ta đã khôi phục lại bình thường, một luồng sét cũng không gây ra quá nhiều tổn thương thực sự cho hắn ta.

Hắn ta chỉ hơi chán nản, tại sao hắn ta lại bị Đường Lăng kích thích thành thế này?

Có điều ngược lại người bên cạnh hắn ta lại không cảm thấy quá kỳ lạ. Đương nhiên Long Thất đủ thông minh, giống như một con rắn độc núp mình trong bóng tối, nhưng tính tình khó đoán, bạo ngược cực đoan kia của hắn ta sẽ đột nhiên giống như một kẻ điên, đây mới là nguyên nhân khiến người ta cảm thấy nơm nớp lo sợ khi ở chung với hắn ta.

Nếu như Đường Lăng không kích thích được hắn ta, hắn ta cũng sẽ không phải là Bạo Thất rồi.

Nhưng tóm lại hắn ta sẽ không mất lý trí, sau khi sét đánh hắn ta lại vẫn yên lặng canh giữ bên ngoài di chỉ số chín, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Đây sợ rằng cũng chính là chỗ đáng sợ của Bạo Thất, nháy mắt cuồng bạo nháy mắt lại trở nên lý trí.

“Khoa Lạc, ông còn nhớ những lời ông đã nói qua không?” Lúc này tiểu đội dưới sườn núi kia đã lên dốc, di chỉ số chín đang ở trước mặt.

Long Thất là người đầu tiên bước lên phía trước, nhìn về phía một người đàn ông trong tiểu đội này.

Đầu của người đàn ông này rất lớn, thoạt nhìn còn lớn hơn người bình thường ít nhất hai lần, ánh mắt có hơi rời rạc, cặp mặt kính cũng sắp rơi xuống giữa sống mũi.

Thoạt nhìn có vẻ hơi đần độn.

Nhưng không ai dám xem thường người đàn ông này, bao gồm cả Long Thất cũng không dám dùng thái độ trên cao nhìn xuống nói chuyện với anh ta.

Bởi vì người đàn ông trước mắt này là một trong những nhà Khoa học kỹ thuật trí tuệ cao nhất, xuất sắc nhất trong lớp thanh niên trẻ của Hội nghị Ngôi Sao.

Như nhà khoa học kỹ thuật là một cách gọi chung chung, dù sao bốn chữ “Khoa học kỹ thuật” bao gồm quá nhiều thứ, cái gọi là nghề nào thì có chuyên ngành đó.

Nhưng có một loại người, tên gọi của bọn họ đơn thuần chỉ là Nhà khoa học kỹ thuật. Điều này có nghĩa bọn họ là tài năng vẹn toàn. Loại người này được thế lực lớn của thời đại Tử Nguyệt xem là “vũ khí chiến lược” “ Chiến lược uy hiếp”, có thể tưởng tượng được loại người này có địa vị cỡ nào.

Khoa Lạc chính là loại người tài năng vẹn toàn như vậy, tuy anh ta chưa trở thành nhà khoa học kỹ thuật chính thức, có điều chuyện này chỉ là sớm muộn mà thôi.

“Thế hệ trẻ có quy tắc trò chơi của thế hệ trẻ. Người trưởng thành đừng nhúng tay vào quá nhiều, không có lợi cho sự trưởng thành của bọn họ.” Đây là lời của hội trưởng Hội nghị Ngôi sao nói.

Vì thế, Long Thất có thể điều động nhà khoa học kỹ thuật lợi hại nhất chính là Khoa Lạc.

Hội trưởng là người tuân thủ quy tắc như vậy sao? Đương nhiên Long Thất rất nghi ngờ.

Trên thực tế hẳn là có hạn chế chứ.

Cho nên, cho dù là vì chuyện của Đường Lăng cũng được, chuyện liên quan đến Thập lục thiếu cũng không sao, Hội nghị Ngôi Sao cũng không phải ra thực lực thật sự.

Nếu không làm sao Đường Lăng có thể sống đến bây giờ? Ngay cả Long Thiếu cũng chỉ có thể điều động tiểu đội Rắn Cạp Nong.

Long Thất nheo mắt lại, tuy hắn ta đang hỏi thăm Khoa Lạc nhưng trong đầu lại nghĩ tới những chuyện khác.

“Nơi này à, đương nhiên tôi nhớ những lời mình đã nói qua. Chỉ cần cho tôi một điểm vào phá giải, cuối cùng tôi sẽ có thể phá giải trận pháp của nơi này.” Khoa Lạc ngẩng đầu nâng gọng kiếng lên một chút.

“Rất tốt, chúng tôi đã tìm được lối vào, tôi dẫn anh qua đó.” Long Thất nói xong lời này, rất trực tiếp vác Khoa Lạc lên, chạy thẳng về góc Đông Nam của di chỉ số chín.

Long Thất chỉ vào một hẻm nhỏ nói “Nơi này chính là chỗ vào phá giải cả trận pháp. Hôm nay tôi đã tận mắt nhìn thấy người của Lạc thị dẫn Đường Lăng vào trấn từ chỗ này.”

“Tốt lắm, vậy thì bắt đầu đi.” Khoa Lạc liếc mắt nhìn hẻm nhỏ, trực tiếp ngồi xuống, anh ta lấy ra một cái máy giống như laptop của nền văn minh trước từ cái túi đeo sau lưng, nhưng lớn hơn, dày hơn laptop chút đỉnh.

Tiếp theo Khoa Lạc thành thạo mở cái máy ra, trước mắt liền xuất hiện màn hình trong suốt.

Khoa Lạc từ bên dưới cái máy rút bàn phím ra, hai tay bắt đầu lướt trên bàn phím, tốc độ nhanh đến nỗi Long Thất cũng nhíu mày.

Rất nhanh, một tấm bản đồ 3D của di chỉ số chín xuất hiện trên màn hình trong suốt. Theo hai bàn tay không ngừng nhập câu lệnh của Khoa Lạc, từng đường hoa văn phức tạp bắt đầu xuất hiện trên màn hình.

Vào lúc này, bên cạnh Khoa Lạc xuất hiện mười mấy người, đó là tiểu đội mười mấy thiếu niên thiên tài cùng theo Khoa Lạc đến di chỉ số chín.

Bọn họ tinh thông phân tích số liệu đại số.

Khoa Lạc nhanh chóng dung hợp từng đường hoa văn phức tạp với bản đồ 3D của trấn nhỏ, mỗi khi dung hợp một phần, anh ta sẽ nói với người bên cạnh: “Phần A của di chỉ số chín, người nào đó phụ trách, giúp tôi phân tích số liệu trong này, sau đó liệt kê danh sách số liệu cho tôi.”

“Phần B, phần này tôi đã truyền cho cậu rồi, đúng, cậu cũng phân tích liệt kê bảng số liệu cho tôi...”

Vừa tiến vào trạng thái công việc, hai mắt rời rạc của Khoa Lạc, Kolo ngay lập tức sẽ trở nên khác lạ, bắn ra sức sống kinh người.

Anh ta nói những gì Long Thất không hiểu lắm, nhưng đó lại thuộc về khí trường duy nhất chỉ có của Nhà khoa học kỹ thuật, nhưng dáng vẻ lại khiến người ta cảm thấy vô cùng lợi hại.

Nhìn Khoa Lạc bắt đầu làm việc, Long Thất vừa không quấy rầy, vừa không dò hỏi, mà là lui sang bên cạnh tiếp tục bảo vệ trấn này.

Đường Lăng, ngược lại tôi muốn xem anh làm thế nào để giết tôi?

Bên trong trấn nhỏ, mặt trời vẫn còn sáng.

Nhưng trên thực tế Đường Lăng bọn họ đã tiến vào di chỉ số chín này sắp được một ngày một đêm rồi.

Trong một ngày một đêm này, Lạc Tân không ngừng bận rộn, trước mặt cô bày một tấm giấy trắng, hiện giờ trên trang giấy trắng đã bị cô vẽ ra được đồ án thoạt nhìn rất phức tạp.

Mà bên cạnh trang giấy trắng này lại bày một tờ giấy trắng khác. Trên tờ giấy này ghi chép lại trận pháp Hoa Hạ cổ đại, cũng chính là trận pháp lúc chiều khi Lạc Tân giảng giải về trận pháp cho

Đường Lăng đem ra làm ví dụ.

“Tại sao nói chủ nhân của trấn nhỏ này là ảo thuật gia? Là bởi vì thủ đoạn bố trí trận pháp của ông ta không giống với thủ đoạn bố trí trận pháp của Phương Đông, sử dụng hoa văn trận pháp cũng cách nhau một trời một vực?”

“Nhìn xem, chỗ này, chỗ này, còn chỗ này nữa. Điểm giao nhau quan trọng của những hoa văn trận pháp này, bình thường ở phương Đông sẽ dùng mắt trận để áp trận, nói đơn giản chính là dùng một số vật phẩm đặc biệt, liên kết tất cả trận pháp lại với nhau.”

“Mà ngươi xem ta vẽ những hoa văn trận pháp đã biết của di chỉ số chín này, những chỗ quan trọng này là dùng những thứ đặc biệt mà bọn họ gọi là ký hiệu ảo thuật.”

“Ngươi không phát hiện ra thủ pháp phác họa của những đường văn này sao? Cũng hoàn toàn không giống. Loại thủ phác pháp họa này phương Đông gọi là hoa văn trận pháp, phương Tây lại gọi nó là hoa văn ảo thuật.”

“Cho dù có rất nhiều chỗ không giống, nhưng Lạc thị chúng ta nghiên cứu di chỉ số chín này nhiều năm. Chúng ta phát hiện bất kể là trận pháp của phương Đông hay là ảo thuật của Ma Pháp Sư, đều có hiệu quả trăm sông đổ về một biến. Chúng ta không ngừng sai người đến thử hiệu quả của trận pháp, quyết định từ kết quả đi phá trận.”

“Rốt cục, bị chúng tôi tìm ra một trận pháp mà hiệu quả trận pháp đó cũng không sai lệch là bao với trận pháp của di chỉ số chín này, sau đó đối chiếu hai cái, còn thật sự đã phá giải được một phần.”

Đây chính là một ít giải thích buổi chiều Lạc Tân đã nói cho Đường Lăng nghe.

Vì vậy cũng trách không được Lạc Tân đang nghĩ, nếu như cường giả của nơi đóng quân những người lưu lạc Lạc thị nhiều thêm một chút nữa, nói không chừng mùa đông này có thể tiến vào di chỉ số chín rồi.

Chỉ bởi vì cường giả nhiều thêm một chút thì có thể nhiều thêm một người đi thử trận pháp, phá giải nhiều phần hơn.

Đến lúc đó không cần phá giải mê trận của trấn nhỏ này, chỉ cần một phần mùa đông của nơi đóng quân Lạc thị cũng cũng có thể trôi qua an toàn trong di chỉ số chín này rồi.

Lúc này Đường Lăng lại trị liệu thêm một lần nữa vào buổi chiều, hiệu quả lần này tốt hơn lần trước rất nhiều.

Trên người hắn năng lượng màu xanh lam quái dị chỉ còn lại một phần ba.

Vốn dĩ hắn đã đột phá được Bát Ngưu Chi Lực, hắn cho rằng cắn nuốt lần này có thể thuận lợi đột phá Cửu Ngưu Chi Lực.

Nhưng chuyện kỳ lạ đã xảy ra.

Những năng lượng bị cắn nuốt kia trực tiếp tiến vào đan điền của Đường Lăng, căn bản không được cơ thể tiêu hóa hấp thu, hóa thành thăng cấp năng lực.

Nói cách khác sức mạnh của Đường Lăng đến Bát Ngưu Chi Lực đỉnh cao thì không tăng lên nữa.

Đây là lần đầu tiên Đường Lăng gặp phải bình cảnh nên hắn căn bản không biết phải xử lý như thế nào.

Tuy người ngoài nhìn thấy hắn tăng lên rất nhanh, nhưng chỉ có chính Đường Lăng mới biết thật ra hắn hiểu biết rất ít về tất cả các kiến thức của tu vi.

Hắn đang hi vọng hàng rào sẽ không cần trải qua mấy lần tu luyện nữa sẽ có thể trở thành học đường chính thức, chú Tô Khiếu cũng không có thời gian để giảng giải một số kiến thức cơ bản liên quan đến tu luyện.

Vì thế một khi gặp phải vấn đề Đường Lăng căn bản không biết hỏi ai.

Thậm chí, đến bây giờ Đường Lăng cũng không biết chiến sĩ Tử Nguyệt cụ thể nên phân chia thế nào? Năng lực cụ thể của chiến sĩ Tử Nguyệt cấp 1, cấp 2, cấp 3 có gì khác nhau?

Đối với kiến thức của những nghề nghiệp khác, hiểu biết của Đường Lăng càng ít ỏi hơn, chỉ học được một ít da lông từ kho tài liệu.

Hắn cảm thấy trước khi mình đột phá, cần học hỏi một ít hệ thống.

Vào lúc này, Đường Lăng không thể đi quấy rầy Lạc Tân. Cho dù Lạc Ly cũng không có thời gian thảo luận chuyện gì với Đường Lăng, cậu ta vẫn cứ làm trợ thủ của Lạc Tân, giống như đang tiến hành tính toán nào đó.

Đường Lăng cũng cảm thấy hứng thú với trận pháp.

Hắn cố ý đi mô phỏng tấm bản đồ của Lạc Tân vẽ ra trận pháp ảo thuật của di chỉ số chín.

Lạc Tân cũng không quan tâm đến điều này, nếu như cô chỉ cần hơi chú ý một chút tác phẩm mô phỏng của Đường Lăng, cô sẽ vô cùng khiếp sợ, bởi vì hoàn toàn không có sai sót nào, giống như phục chế.

Đây là năng khiếu thế nào? Đừng nói là người mới lần đầu tiên tiếp xúc với trận pháp, cho dù người học trận pháp năm sáu năm cũng không thể làm được điều này.

Hai anh em Lạc thị đang cực khổ suy diễn trận pháp, mà lúc này Đường Lăng lại lấy quyển trận pháp của tộc học Lạc thị, hắn cũng nhanh chóng học tập.

Không thể không nói, năng lực học tập của Đường Lăng vô cùng kinh người, chỉ trong chút thời gian ngắn ngủi này mà hắn đã làm rõ được bản chất của trận pháp, thực chất chỉ là tập trung năng lượng.

Giống như sơ đồ mạch điện, chỉ cần có nguồn điện, thông qua cách sắp xếp mạch điện khác nhau, sẽ đạt được hiệu quả phát điện khác nhau, mà cái để không chế nó chính là thông qua công tắc điện.

Còn trận pháp thì sao? Nguồn năng lượng của nó đến từ đất trời.

Cách nói này cũng không phải vô căn cứ, giống như trong không khí có khí oxy, có thể dẫn cháy, cũng chính là nguồn gốc của lửa.

Khí ẩm ẩn chứa trong không khí tụ lại với nhau đó chính là nguồn gốc của nước.

Không khí lưu động ma sát sẽ sản sinh tĩnh điện… Hoa văn trận pháp cũng được, ký hiệu ảo thuật cũng được, càng giống như một loại siêu khoa học kỹ thuật, bản chất của nó chắc hẳn là một loại công thức, giống như dựa theo đạt thành của một loại kết quả số học nào đó, nhất định cần rất nhiều định lý công thức số học để suy luận.

Đường Lăng không biết tại sao lại có loại giác ngộ này, lại hiểu được thứ hoa văn trận pháp, hoa văn ma thuật khó nhất trong trận pháp theo cách này.

Nhưng hướng giải thích của hắn là đúng.

Những hoa văn trận pháp và hoa văn ảo thuật này cũng ẩn chứa đại định luật số học, đương nhiên còn bao gồm những kiến thức khác, học trận pháp đến chỗ cao sâu, giống như khoa học cơ bản của nền văn minh trước, cần phải dùng công thức cơ bản nhất suy diễn ra các loại công thức phức tạp…

Nói cách khác dùng các loại hoa văn trận pháp đơn giản tạo thành các loại hoa văn trận pháp phức tạp, đồng thời tính ra được hiệu quả đạt được của trận pháp được tạo thành từ hoa văn trận pháp.

Thậm chí loại trận pháp cỡ lớn cũng được tạo thành từ những trận pháp nhỏ chồng lên nhau.

Đây quả thật là một môn học bác đại tinh thâm, cho dù thiên tài như Đường Lăng muốn trong một khoảng thời gian ngắn thật sự học được trận pháp, bố trí được một trận pháp cũng là nằm mơ giữa ban ngày.

Nhưng mà bây giờ Đường Lăng không cần phải đi bố trí trận pháp, cái hắn cần là giúp đỡ Lạc Tân nhanh chóng phá giải câu đố của di chỉ số chín.

Lúc này bản năng tinh chuẩn của hắn đã phát huy một trăm phần ngàn tác dụng, đó chính là so sánh sự tinh chuẩn.

Hắn tiến hành so sánh tinh chuẩn đối với hiệu quả mà hoa văn trận pháp và hoa văn ảo thuật tạo thành.

Nghĩ thế nên Đường Lăng cũng lấy ra một tờ giấy trắng, từ tộc học của Lạc thị tìm ra được kết quả trận pháp ảo thuật của di chỉ số chín tương tự với trận pháp Hoa Hạ cổ đại, bắt đầu so sánh sự tinh chuẩn.

Trong tình huống Lạc Tân và Lạc Ly không chú ý, bút trong tay Đường Lăng đã vẽ từng hoa văn trận pháp trên trang giấy, bên cạnh tờ giấy lại là nhưng hoa văn trận pháp đối lập.

Vừa bắt đầu hắn tiến hành rất chậm, nhưng sau đó càng lúc càng nhanh.

“Long Thất”, lúc này Khoa Lạc đang nhanh chóng tính toán mọi thứ, hết lòng làm việc hô to một tiếng.

Long Thất vẫn đứng bên cạnh đợi, Khoa Lạc vừa hô lên, Long Thất đã lập tức tỉnh táo tinh thần.

“Phá giải rồi sao?”

“Nào có nhanh như vậy.” Khoa Lạc nhìn Long Thất như nhìn một kẻ ngốc nói: “Bây giờ ngươi tiến vào hẻm nhỏ, bước thứ nhất chân trái đạp lên viên gạch màu thứ ba, chân phải đạp ở đó, đúng rồi chính là viên gạch thứ hai xéo góc với viên gạch màu thứ ba kia.”

Đang lúc nói chuyện, Khoa Lạc đứng lên, trực tiếp chỉ cho Long Thất vị trí của hai viên gạch kia, hơn nữa còn nhấn mạnh nói: “Nhớ kỹ, thứ tự đặt chân của chân trái và chân phải không được có sai lầm.”

“Bây giờ ta đi vào?” Nói thật sự, Long Thất bị di chỉ số chín này khiến cho hắn ta sợ hãi. Để hắn ta đi vào như vậy, trong lòng cũng hơi lo lắng, nhưng Khoa Lạc khó lắm mới phá giải ra được một số kết quả, nếu không thử thì làm sao biết được có thể hay không?

Vì thế hắn ta nói với một binh sĩ bên cạnh: “Ngươi, đi vào, dựa theo lời nói của Khoa Lạc đi vào hẻm nhỏ.”

Người binh sĩ kia không dám phản kháng Long Thất, nếu phản kháng hắn ta e là kết cục còn thảm hại hơn so với bị sét đánh.

Nhưng lần này kỳ tích đã xảy ra, không có sét đánh, vậy mà anh ta lại thuận lợi, an toàn tiến vào di chỉ số chín.

“Suy diễn tiếp theo sẽ càng nhanh hơn.” Khoa Lạc đỡ gọng kính, mà Long Thất đã không nén nổi vẻ mừng rỡ như điên trong lòng, hắn ta biết trong trấn nhỏ này có một bí mật vô cùng quan trọng.

Lúc này Đường Lăng đã so sánh được hai mươi hai cặp hoa văn trận pháp và hoa văn ma thuật tác dụng tương đương, đột nhiên hắn ngẩng đầu lên, nhíu mày hỏi Lạc Tân:“ Mục đích chúng ta phá giải trận pháp ngoại trừ chạy trốn ra còn có mục đích khác nữa không?”

Nhưng càng phá giải, Đường Lăng càng nghi ngờ, trước tiên hắn không quan tâm phá giải trận pháp này rốt cuộc quan hệ cụ thể gì tới việc chạy trốn, cũng không quan tâm Lạc Tân đã từng nói đến nơi này có quan hệ tới việc đi cảng Hắc Ám.

Cứ nói chủ nhân của trận pháp đã hao hết tâm tư bố trí trận pháp này cũng không thể chỉ là vì phá giải người chạy trốn hoặc là đi cảng Hắc Ám chứ? Mục đích bố trí trận pháp kia là gì?

Tại sao trước khi chưa phá giải được trận pháp này người của gia tộc Lạc thị lại biết trước được những chuyện này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.