Kỷ Nguyên Ánh Trăng Mờ

Chương 63: Chương 63: Quỷ!




Ba ngày sau khi từ chối Vương Kha, Chu Trạch dường như đã quên luôn chuyện Vương kha nhờ vả.

Trong vài ngày gần đây, vì quá rảnh rỗi nên Oanh Oanh đã qua tiệm mỳ của Hứa Thanh Lãng để chơi game trên dàn máy tính mới của anh ta. Còn Hứa Thanh Lãng thì qua hiệu sách để nói chuyện và đọc sách báo.

Triệu sở trưởng trước khi từ biệt đã dặn dò Hứa Thanh Lãng không được lười biếng, không được nằm dài trong nhà giết thời gian, Hứa Thanh Lãng đồng ý.

Đúng,

Người lười biếng thì không thể thành công được.

Nhưng,

Sự lười biếng lại khiến con người ta cảm thấy thoải mái.

Hứa Thanh Lãng tâm trạng vẫn chưa khá hơn là bao. Trong ba ngày qua, ngoài việc nấu ăn cho bản thân và Chu Trạch, anh ta lúc nào cũng trong trạng thái ngái ngủ, như người đang ở trên mây.

Buổi trưa, Chu Trạch đang dùng bữa với nước ô mai thì đột nhiên anh thấy chiếc xe ô tô màu đỏ vụt qua.

Điều này khiến Chu Trạch thắc mắc, mới ba ngày qua thôi mà mẹ của tiểu Louli lại đi làm tóc tiếp sao?

Làm tóc nhiều thì tóc sẽ rất dễ bị hư tổn.

Chẳng mấy chốc, chiếc xe đó dùng lại, Vương Kha từ trên xe bước xuống.

Anh ta chạy đến trước mặt Chu Trạch, nói:

“Giúp tôi.”

Rất đơn giản,

Cũng rất trực tiếp,

Chỉ hai từ này.

Anh ta vừa đến đây đã nói hai từ đó, chắc hẳn liên quan đến chuyện hai mẹ con hôm nọ.

“Mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn, cô gái ấy đã bắt đầu trở nên điên loạn.” Vương Kha nói thể hiện sự gấp gáp, “Anh nhất định phải giúp tôi.”

Chu Trạch nhún nhún vai,

Rất đơn giản,

Xin lỗi,

Chuyện này, Chu Trạch không muốn tham gia.

Câu hỏi đặt ra chỉ đơn giản như giải quyết bài toán 1+1=2 nhưng do quá trì hoãn, do dự nên sự việc này mới ngày càng trở nên nghiêm trọng. Đây là rắc rối do con người tự tạo ra chứ không phải do tai nạn mà có.

Trong đó, Vương Trạch vì nghĩ đến cái lợi của bản thân, nghĩ đến số tiền của nhà đầu tư kia nên mới làm biến chất đi đạo đức của người bác sỹ.

“Tôi không có thời gian, tôi còn phải trông coi cửa hàng của tôi.” Chu Trạch chỉ vào hiệu sách của mình, nói.

Nếu muốn từ chối, dù sao cũng phải tìm một lý do thật khéo. Cái lý do này thật chẳng ra sao nhưng điều đó không quan trọng.

“Doanh thu trong một ngày của anh là bao nhiêu, tôi sẽ trả cho anh gấp 10 lần.”

Vương Kha nói thẳng,

“Anh đi với tôi một chuyến, tôi nghĩ rằng anh có thể giúp tôi một tay. Hôm qua cô ấy đã tự tử nhưng may được phát hiện kịp thời, nếu không, bây giờ cô ấy đã chết!”

Chu Trạch vô cùng khổ tâm,

Hàng xóm của anh có nhiều tiền hơn anh,

Vợ của anh giàu có hơn anh,

Ngay cả người giúp việc cho nhà giàu cũng nhiều tiền hơn anh,

Anh thật nhỏ bé, anh chỉ phát biểu ra một câu thôi mà người kia đã hứa trả cho anh gấp 10.

Điều đó thật tổn thương.

Chu Trạch nghĩ rằng sau khi gặp tiểu Louli anh sẽ nhiều tiền hơn một chút. Nhưng cả kiếp trước và cả cuộc sống hiện tại bây giờ của anh, nghèo vẫn hoàn nghèo.

“Đây là cảm xúc, tiền không thể nào đo lường được“.

Chu Trạch thực lòng không muốn đi, anh chỉ là một bác sỹ phẫu thuật, về mảng tâm lý anh không rành cho lắm.

“Anh hãy giúp tôi đi mà.”

Vương Kha nắm lấy tay của Chu Trạch.

Điều này khiến Chu Trạch cảm thấy khó chịu.

Cho dù Hứa Thanh Lãng là một người đàn ông có yểu điệu hơn cả những người phụ nữ nhưng anh ta cũng chưa bao giờ làm cái việc như thế này. Anh lùi lại, định rút tay ra nhưng Vương Kha đã nắm chặt tay anh.

Chu Trạch khẽ nhíu mày,

Anh đã từ chối nhưng người ta lại bắt ép như vậy.

Ngay khi Chu Trạch chuẩn bị nổi trận lôi đình,

Vương kha bỗng nhiên thấp giọng và nói:

“Anh Trạch, anh giúp tôi.”

Chu Trạch mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Vương Kha.

Anh ta vừa gọi mình là gì?

Vương Kha tiếp tục hít một hơi sâu: “Nếu chuyện này không được giải quyết, sự nghiệp của tôi coi như cũng tan thành mây khói. Tôi không lừa anh. Từ đầu tôi đã yêu cầu ông ấy chọn một trong hai nhân cách, nhưng ông ấy không đồng ý và nói tin vào năng lực của tôi.

Hiện tại tôi đang rất rối. Bây giờ người tôi có thể nhờ vả chỉ có anh thôi.”

“Lúc nãy anh vừa gọi tôi là gì?” Chu Trạch cũng hạ giọng.

Hứa Thanh Lãng cũng tình cở đi ra ngoài để hút thuốc, chợt hắn thấy hai người đàn ông đứng trước cửa nắm lấy tay nhau và nói chuyện thì thầm với nhau,

Ngay lập tức anh ta thở dài, cảm thấy tim mình đau dữ dội”

“Hazzz, có chút tổn thương.”

Vợ Vương Kha đứng bên cạnh Oanh Oanh, nhìn thấy cảnh tượng chồng mình nắm tay rồi thì thầm vào tai người đàn ông khác thấy cũng hơi khó hiểu.

“Anh Trạch, anh hãy giúp tôi”

Vương Kha lặp lại,

Anh ta đã sớm nhận ra.

Anh ta thật ngu ngốc,

Nhưng lại một mực giả ngu,

Hoặc có thể anh ta không phát hiện ra sự ngu ngốc của bản thân, nhưng việc trước mắt lúc này là anh ta mong được Chu Trạch giúp đỡ.

Chu Trạch cắn môi, rồi sau đó gật đầu.

Chu Trạch đã đồng ý,

Nói đúng hơn là anh ấy không thể từ chối.

Khi đến tìm anh giúp, Vương Kha đã nói đích danh tên anh, làm anh cảm thấy mềm lòng,

Bây giờ,

Trong mắt Vương Kha anh không phải là Từ Lạc mà là Chu Trạch, điều đó khiến anh không thể từ chối nữa.

Chu Trạch cùng Vương Kha lớn lên trong trại trẻ mồ côi, dù sau khi có cuộc sống riêng, hai người không còn liên lạc với nhau nữa, nhưng kí ức về một thời cùng nhau lớn lên, cùng nhau trưởng thành vẫn còn hiện rõ trong kí ức, nó vẫn tồn tại rất chân thực.

“Lên xe thôi.”

Vương Kha sốt sắng đến mức mở cửa xe giúp Chu Trạch, Chu Trạch ngồi vào trong xe.

Chu Trạch và Vương Kha cùng ngồi ở hàng ghế sau. Vợ của Vương Kha là người lái xe.

Trong xe rất im lặng. Rất lâu, không ai nói chuyện gì.

Điều này khiến vợ Vương Kha cảm thấy hơi chán. Nhưng cô ấy vẫn tập trung lái xe và không hỏi gì nhiều.

Chu Trạch mở cửa sổ xe ra, hóng gió rồi nói:

“Làm sao anh phát hiện ra chuyện của tôi?”

“Tôi cùng anh lớn lên, ở cùng với nhau từ nhỏ đến lớn, thói quen, cách nói chuyện của anh tôi đều biết rõ.” Vương Kha duỗi tay:“Hơn nữa, đây là chuyên môn của tôi.”

Miệng Chu Trạch nở một nụ cười và anh không nói gì thêm nữa.

Vương Kha tiếp tục nói: “Nếu chuyện này giải quyết ổn thỏa, tôi sẽ không quấy rầy anh nữa, không tò mò và cũng không liên lạc làm ảnh hưởng đến cuộc sống của anh,

Về việc này, anh hãy tin tôi.”

“Anh…có phải là anh đã biết trước rồi không?” Chu Trạch hỏi ngược lại.

“Lần cuối cùng Từ Lạc gõ của nhà tôi và nói muốn gặp tôi. Anh ta nói với tôi rằng anh ta đến đâu là nhờ sự giới thiệu của Chu Trạch. Sau đó tôi hình như đã hiểu ra.”

Chu Trạch gật gật đầu.

Một lúc sau, Chu Trạch đính chính lại:“ Tôi là bác sỹ ngoại khoa,

Cái anh cần là một bác sỹ tâm lý. Anh nhờ tôi giúp có lẽ sẽ không có tác dụng gì.

Trừ phi cô bé kia lại từ sát một lần nữa, Chu Trạch sẽ có biện pháp để cấp cứu. Còn lại, e là anh không giúp được gì.

“Từ lâu tôi đã nghi ngờ cô bé ấy bị như thế không phải do rối loạn nhân cách.” Vợ Vương Kha vừa lái xe vừa nhấn giọng nói.

“Ồ…” Chu Trạch có đôi chút sửng sốt.

Chu Trạch hiểu ý nghĩ của câu nói đó,

Có cái gì đã làm cô ấy trở nên điên loạn như bị rối loạn nhân cách?

Quỷ nhập vào người!

Đó chính là lý do Vương Kha tại sao lại đến tìm anh, nhờ anh liên lạc hai nhân cách trong người cô bé với nhau,

Đúng vậy,

Cái này nói bóng gió chính là:

Cho linh hồn của cô ấy và con quỷ trong người cô ấy giao lưu!

Thì ra là vậy!

.....

Nơi này là khu vực có giá bất động sản cao nhất ở Thông Thành, tọa lạc dưới chân núi Lang Sơn. Khi lái xe vào khu này, những người bảo vệ ở cửa đứng dậy để chào người trong xe.

Điều này không khỏi nghĩ về cuộc sống của anh kiếp trước. Vào ban đêm, những người bảo vệ lớn tuổi ở khu anh sống cơ bản đã đi ngủ.

Vương Kha đương nhiên không biết rằng Chu Trạch hơi tự ti về khoảng cách giàu nghèo. Chính khoảng cách này làm anh có đôi chút hậm hực.

Xe đã đến biệt thự. Từ trong nhà chạy ra một thanh niên trẻ tuổi, anh ta là quản gia của gia đình nhà đầu tư kia.

“Bác sỹ Vương, ông Trịnh đã nổi giận rồi.” Quản gia nhắc nhở.

“Trịnh tiểu thư có gì không ổn à.” Sắc mặt của Vương Kha trở nên nghiệm trọng.

“Không phải…” Người quản gia trẻ có chút không nói nên lời, “Không có nguy hiểm đến tính mạng, không phải là cô ấy tự sát.

Vương Kha cùng Chu Trạch lập tức xuống xe, họ đi thẳng lên tầng hai của biệt thự. Vợ của Vương Kha vẫn ngồi ngoài xe.

Trên tầng hai của căn biệt thự có rất nhiều phòng. Tất cả đều được trải thảm đỏ. Căn biệt thự rất rộng nhưng cách trang trí rất nhẹ nhàng và sang trọng, chứng tỏ ông chủ Trịnh là một người rất có khiếu thẩm mỹ.

Sau khi bước vào phòng, Chu Trạch nhìn thấy ở cửa phòng ngủ có một người đàn ông với mái tóc bạc trắng. Ông ấy cầm điếu xì gà trên tay, mặt buồn rười rượi.

Khi nhìn thấy Vương Kha và Chu Trạch, ánh mắt của ông ấy ánh lên sự tức giận nhưng ông vẫn nở nụ cười thân thiện, nói:

“Bác sỹ Vương, Bình Bình lại…”

“Cô ấy thế nào, Trịnh tiên sinh?” Vương Kha tỏ ra lo lắng.

Anh là là bác sỹ trực tiếp chịu trách nhiệm điều trị cho Trịnh Bình. Bây giờ mọi chuyện đến nước này, không thể nào không trách anh ta được. Anh ta biết rõ rằng Trịnh lão gia rất không hài lòng với mình, nhưng ông vẫn kiềm chế.

“Anh tự mình xem đi.”

Trịnh lão gia ra hiệu cho Chu Trạch và Vương Kha đi vào phòng ngủ của con gái ông.

Bên trong có hai bảo mẫu đang chăm sóc cô ấy. Trịnh Bình đang đứng trên giường nhảy múa điên cuồng, miệng hát bài “Đồng tử hí.”

Vương Kha vô cùng ngạc nhiên.

“Sao có thể như vậy được?”

Chu Trạch để ý thấy cổ tay của cô được băng bó- đó là hệ quả của việc hôm qua cô đã tự sát nhưng không thành.

Cô gái nhảy múa rất say sưa, nhưng khi Chu Trạch và Vương Kha bước vào, hình như cô cũng nhận thức được. Cô lập tức chỉ tay về phía Vương Kha, hát:

“Một thân mẹ góa con côi, tự nhiên mất cha mất mẹ,

Tự nhiên tốn công uổng sức, cưới nhau để làm gì,

Cuối cùng cũng phải chia ly, ai ai cũng cay đắng!”

Cô gái vừa hát vừa lau nước mắt, dường như rất buồn về điều này.

Vương Kha nghe xong, không hiểu bài hát đó có ý là gì.

Nhưng Chu Trạch vừa nghe đã hiểu.

Cô gái lại nhìn Chu Trạch rồi hát:

“Thuở nhỏ không nơi nơi nương tựa. Sợ nhất sự cô độc.

Cố gắng leo lên được vị trí có chỗ đứng nhưng lại chết sớm, quả nhiên đau lòng…”

Cô ấy cứ hát như vậy,

Liên tục múa một cách điên loạn,

Bỗng tự nhiên im bặt rồi dừng hẳn.

Giống như máy hát đang phát nhạc mà lại hết pin.

Sau đó, cô làm một vẻ mặt nghi ngờ rồi tiếp tục hát:

“Ngày thường đeo một bộ túi da, bên trong lại chỉ có rơm.

Người đàn ông có vàng dưới gối, nhưng lại chẳng thể tiêu!

Cuối cùng, anh ta phải chịu một nỗi buồn vô vị…”

Lần này,

Cô lại tiếp tục im bặt,

Sau đó, đột nhiên cô hét lên,

Sợ hãi rồi bệt xuống, đũng quần cô bị ướt hết

Cô chỉ tay vào Chu Trạch, sợ hãi kêu khóc:

“Quỷ….quỷ….

Anh là quỷ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.