Kỷ Nguyên Ánh Trăng Mờ

Chương 238: Chương 238: Sát hại




Editor: Waveliterature Vietnam

Có một chiến binh mặt trăng màu tím đã từng nói rằng trong số tất cả các quái thú, quái thú tạo ra âm thanh là đáng sợ nhất, và ma quỷ là một trong số đó.

Âm thanh nó phát ra giống như tiếng khóc của em bé, nhưng cũng giống như tiếng kêu của một con chuột.

Tuy nhiên trong khoa học, không ai không nghĩ rằng giọng nói của quỷ là khủng khiếp, mà họ cho rằng đột biến gen của quỷ có mối liên hệ không thể giải thích được với loài dơi, và giọng nói của nó có sóng siêu âm khiến con người khó chịu.

Tuy nhiên, điều này chưa được xác nhận.

Dù với bất kỳ lý do gì, cuối cùng Khắc Lạc Tư cũng có đã lãnh hội được tiếng thét kinh hoàng của ác quỷ, chính là trong khoảnh khắc này, trái tim anh trở nên lạnh buốt, từ tận trong xương tủy truyền đến một cảm giác đau đớn vô cùng.

“Xoẹt” một tiếng, một đôi cánh giống như tia chớp màu đen xẹt ngang qua bên cạnh Khắc Lạc Tư.

Khắc Lạc Tư chỉ kịp né tránh khiến cho chiếc mũ bảo hiểm của anh ta bị cắt đi một mảnh nhỏ, và đôi tai dưới mũ bảo hiểm cũng bị cắt đứt, khiến cho anh bắt đầu chảy máu.

“Ah!” Khắc Lạc Tư nổi điên, con ác ma này chính là đang hướng về phía anh.

Ngoài liều mạng ra thì còn có biện pháp nào không?

Tuy nhiên, ở thời điểm đối mặt trực tiếp này thì liệu liệu mạng có tác dụng không? Có lẽ sẽ có chút hữu dụng, ít nhất là có thể trì hoãn thời gian hoặc cũng có thể gây ra một số rắc rối cho kẻ thù, điều quan trọng nhất là giữ lại một chút tôn nghiêm và một chút hy vọng.

Đường Lăng bắt lấy một con bò điên, để con bò điên đó bay lên không trung nhưng anh cũng chỉ bị mắc kẹt trên đỉnh tuyệt nhiên lại không hề ngã xuống.

Làm sao anh ta có thể ngã xuống được? Anh ta chính là cố tình! Từ đầu đến cuối, bao gồm cả sự dụ dỗ Khắc Lạc Tư đều là do Đường Lăng thiết lập.

Tất nhiên, tại sao lại là Khắc Lạc Tư? Điều này là hoàn toàn ngẫu nhiên.

Những con bò điên trên đồng cỏ cần một loại muối đặc biệt, nhưng loại muối này không phải là một loại muối thông thường, mà là một sản phẩm độc đáo của thời đại tử nguyệt. Mà trùng hợp quặng muối này lại nằm ngay dưới chân núi Thác Tư.

“Tất nhiên, nhu cầu về loại muối này của chúng cũng không quá lớn. Mỗi năm vào đêm thảm họa sói xảy ra chúng sẽ thuận đường vừa chạy trốn thảm họa sói vừa tập trung ở mỏ muối. Đây ban đầu chỉ là một vấn đề nhỏ, nhưng đối với ma quỷ bạc đây lại là một sự kiện lớn. “

“Tại sao? Tiểu tử ngốc, có cần ta nói với ngươi không? Được rồi, ta đây sẽ nói cho ngươi nghe. Bởi vì đây là bữa tiệc của quỷ, mỗi năm chúng sẽ ở trong một mỏ muối và khai thác.” Khi nó ở trong trạng thái lười biếng, thì nó sẽ phóng con bò vào hẻm núi, giết chúng và sau đó thu hoạch chúng. “

“Ngươi có hiểu không? Chúng rất thông minh, thậm chí chúng còn biết cách ướp thịt bò với mỏ muối ở đây. Ta cảm thấy sẽ có một cuộc khủng hoảng lớn đối với con người. Còn ngươi thì sao? Bây giờ ngươi đã hiểu tại sao ở trong đêm thảm họa sói, ngươi tuyệt đối không nên đến núi Thác Tư chưa?

Ngươi sẽ quấy rối một nhóm bò điên đang thu hoạch muối và làm xáo trộn thu hoạch của quỷ. Ta nghĩ ngươi lại muốn trở thành một người đáng ghét vậy đâu? “

“Ta chính là người đáng ghét vậy đấy.” Đường Lăng nhịn không được thở dài trong lòng, miễn cưỡng nhớ đến những lời nói của Đường Phong.

Anh ta thấy rằng những lời nói này ban đầu khá đơn giản nhưng sau đó, trên mỗi trang trên bản đồ đều là các dòng chữ vô cùng dài dòng, dường như coi anh ta là một tên tiểu tử ngu ngốc và đang giảng đạo cho anh vậy.

Đường Lăng không muốn nôn ra, thời gian hiện đang rất cấp bách, anh bắt đầu tập trung vào chiến trường.

Khắc Lạc Tư hiện vẫn đang liều mạng chiến đấu! Đàn bò và ác quỷ đang chiến đấu cùng nhau.

Không hề có sự hỗ trợ, bởi vì từ sự xuất hiện của con quỷ đầu tiên, lần lượt có năm con quỷ xuất hiện.

Sau khi mỗi con quỷ xâm nhập vào đàn bò, chúng đều không nương tay tàn sát Chiến binh Mặt trăng tím.

Điều này là tự nhiên, bởi vì những con người đáng ghét này đã phá hủy kế hoạch của chúng. Trước khi đàn bò hoàn thành việc thu hoạch mỏ muối thì họ đã làm cho những con bò này nổi điên.

Sau đó, nếu họ muốn đem những con bò này đuổi vào hẻm núi, hẳn là sẽ vô cùng khó khăn.

Nhưng nếu không dựa vào địa hình của hẻm núi mà chỉ dựa vào chúng để bắt những con bò điên này thì liệu có thể bắt được bao nhiêu con?

Vừa suy nghĩ ác ma thậm chí còn tức giận hơn, những con người này nghĩ gì mà lại dám đưa đàn bò ra khỏi hẻm núi.

Nếu không phải vì điều này, ác ma vẫn muốn chờ đợi, chờ đợi những con người này đi qua, đàn bò lại một lần nữa tập trung ở muối mỏ, rồi lại tạo ra trạng thái lười biếng như vậy sẽ tiết kiệm được rất nhiều sức lực.

Tuy nhiên, thật oan uổng cho Chiến binh mặt trăng tím.

Nếu ác quỷ thông minh trở lại thì tư duy logic của chúng cũng không đủ mạnh để phân biệt ai là thủ phạm, chưa kể thủ phạm hiện đang trốn dưới bụng những con bò.

Trận chiến đang diễn ra rất căng thẳng.

Chín chiến binh mặt trăng màu tím theo dõi Đường Lăng đều đã bị bắt trong khi hỗ trợ đồng đội,nói chính xác hơn là tám.

Bởi vì một trong những người không may mắn đã không nhận thấy sự xuất hiện của ác quỷ, nên đã bị giết trực tiếp.

Kia hẳn là một chiến binh mặt trăng màu tím hạng nhất, bị giết bởi một con thú cấp bốn cũng không phải là quá oan uổng.

Phần còn lại, tình hình cũng không tốt hơn là bao, cái chết xảy ra là chuyện rất đương nhiên.

Nhưng Đường Lăng không thể chờ đến khi họ chết được.

Lúc này, cùng với Khắc Lạc Tư đã muốn bước vào cuộc tấn công cuối cùng.

Anh ta không phải là đối thủ của ác quỷ, nhưng không có nghĩa là anh ta sẵn sàng chết dưới tay ác quỷ, tôn nghiêm của chiến binh mặt trăng màu tím không cho phép anh ta làm như vậy.

Vào thời điểm cuối cùng, anh ta đã phát huy tất cả sức mạnh, điên cuồng ôm lấy ác quỷ từ phía sau.

Tài năng thuộc tính gỗ quý hiếm khiến trên người anh xuất hiện rất nhiều cây gậy có màu máu kỳ lạ, anh ta dùng chúng để quấn lấy cơ thể của ác quỷ.

Nhìn thấy cảnh này, ngay cả Đường Lăng cũng phải cảm thấy rằng vận may của mình quá tốt. Nếu sau mười giây, anh ta sẽ phải chọn cách mạo hiểm.

Thời cơ đã tới, Đường Lăng không do dự chui ra từ bụng con bò.

Vị trí này quả thực là rất gần Khắc Lạc Tư, và khi anh đi ra gần như ngay lập tức đối mặt với Khắc Lạc Tư.

Sau đó, Đường Lăng đưa tay ra và không chút do dự mở lớp tóc trên bụng của quỷ, và kéo một thứ trực tiếp từ đó.

Toàn bộ hành động này vô cùng thành thạo giống như anh đã diễn tập hàng ngàn lần vậy.

Không chỉ có Khắc Lạc Tư không phản ứng mà ngay cả ma quỷ cũng không hề đáp lại.

Tất nhiên, Đường Lăng sẽ không để họ có thời gian để phản ứng. Sau khi thành công, anh ta quay lại và chạy, nhân lúc sự biến đổi vẫn chưa kết thúc, trong nháy mắt với tốc độ cực hạn anh đã bay đến hẻm núi cách đó không xa.

Một giây.

Trong một giây, con quỷ hét lên một tiếng thét kinh khủng: “Quạc, quạc….”

Âm thanh này so với âm thanh lúc trước hoàn toàn khác biệt, nó tràn ngập sự giận dữ.

Đường Lăng bị sốc, nhưng anh không dám nhìn lại. Anh chỉ có thời gian là một giây.

**

Rắn Cạp là một danh hiệu.

Trên thực tế, trong tổng cộng bảy người của đội Rắn Cạp, toàn bộ đều được đặt danh hiệu dựa theo một bộ phận của cơ thể của con trăn.

Đội trưởng là đầu của con trăn, và những người còn lại là răng, lưỡi, vảy, mắt, xương và chất độc.

Đội Rắn Cạp là cấp dưới của Lực lượng Bóng tối ở Hội đồng Sao, giống như vụ ám sát Tô Khiếu ở khu vực an ninh số 17 cũng là do Lực lượng Bóng tối gây ra.

Đây là một thế lực bí ẩn đặc biệt trong Hội đồng sao, nhưng địa vị của Rắn Cạp đội ở trong Lực lượng bóng tối cũng không cao, thậm chí là cấp thấp nhất.

Mặc dù, bảy người trong số họ, người có sức mạnh tệ nhất cũng là đạt mức sức mạnh của chiến binh mặt trăng màu tím hạng hai, người mạnh nhất đã là chiến binh mặt trăng màu tím hạng bốn.

Nhưng lần này thì khác! Họ đã nhận được một nhiệm vụ quan trọng - bắt Đường Lăng! Nếu họ thành công, địa vị của họ chắc chắn sẽ tăng lên.

Nghĩ về điều này, Thang Trăn cảm thấy rằng vận may của mình đặc biệt tốt.

Từ khi anh vội vã đến hẻm núi từ con đường chiến lược ở phía đó thì đã mất khoảng hơn một phút.

Anh nghe thấy giọng nói ồn ào phát ra từ lối vào của hẻm núi quanh co. Anh biết rằng Đường Lăng chắc chắn sẽ đi qua đây, và trái tim anh có chút phấn khích.

Nếu tự mình bắt giữ được Đường Lăng, thì chiến công sẽ lớn đến mức nào đây?

Có vài thứ, anh ta nhịn không được mà muốn đến lối vào hẻm núi để xem.

Anh ta sợ rằng Đường Lăng vẫn chưa kịp đến đây mà đã bị bắt bởi nhóm truy đuổi.

Tuy nhiên, anh lại không dám tiến vào.

Quân lệnh như núi, đặc biệt là các lực lượng bóng tối nên tuyệt đối không được vi phạm mệnh lệnh của cấp trên.

Hơn nữa, đây là mệnh lệnh do Long Ít trựcc tiếp đưa ra! Nếu vì chút sơ hở của ban thân mà để Đường Lăng chạy thoát, công lao bắt Đường Lăng lớn bao nhiêu thì mức độ nghiêm trọng của việc để anh ta chạy thoát cũng lớn bấy nhiêu.

Do đó, Thang Trăn chỉ có thể kiên nhẫn đứng đợi ở giữa hẻm núi, cố gắng lắng nghe âm thanh truyền đến để phán đoán xem Đường Lăng có bị bắt hay không.

Mỗi phút trôi qua đều như một cực hình lớn, kèm theo đó là những phán đoán vô cùng bất an.

Mãi đến mười giây sau, Thang Trăn mới nghe thấy.

Anh nghe thấy tiếng bước chân nhanh chóng đanh tiến đến bên này, theo sau còn có nhiều âm thanh hỗn loạn.

Có tiếng gió và tiếng huýt sáo, có tiếng vó ngựa và dường như còn có tiếng người, tất cả đều đang tiến đến hẻm núi.

Anh ta đang đến à?

Thang Trăn bắt đầu phấn khích, nhưng lại mơ hồ có chút bất an.

Thực sự đáng chết, tại sao anh ta lại phải cảm thấy bất an? Sức mạnh của anh ta trong đội Rắn Cạp cũng thuộc loại trung bình, mặc dù không phải là mạnh nhất, nhưng anh cũng là một chiến binh mặt trăng màu tím bậc ba.

Hơn nữa, nếu đã được chọn vào lực lượng bóng tối thì chắc chắn anh cũng là một tài năng xuất sắc và có thực lực vô cùng tốt. Đồng thời, trang bị của lực lượng bóng tối không thể so sánh với các Chiến binh Mặt trăng tím thông thường.

Liệu anh ấy còn bất an vì cái gì?

Thang Trăn nhanh chóng điều chỉnh nhịp thở, sẵn sàng chào đón Đường Lăng và cho anh ta một cú đánh trực diện.

Nơi này chính xác là một trong những góc của hẻm núi quanh co này. Đường Lăng chắc chắn có thể phản ứng.

Chưa đầy hai giây, một thân ảnh khổng lồ đột nhiên xuất hiện ở góc phòng.

Đúng vậy, đó chính là Đường Lăng!

Trên khuôn mặt của Thang Trăn có một chút phấn khích, nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, anh ta thấy Đường Lăng đột nhiên mỉm cười với anh ta bằng một tư thế vô cùng kì lạ, và sau đó một ngọn lửa lớn đã hướng về phía anh ta!

Có phải Đường Lăng là chiến binh mặt trăng màu tím với tài năng là thuộc tính lửa? Có phải anh ấy đã đột phá?!

Thang Trăn không kịp suy nghĩ, một chiếc khiên khổng lồ xuất hiện trong tay anh ta, chắn ngay trước mặt anh.

Đây là phần hẹp nhất của hẻm núi, khoảng cách chỉ là ba mét, đó là điều không thể tránh khỏi.

Một nhóm lửa chắc chắn không thể làm tổn thương Thang Trăn, và chiếc khiên khổng lồ của anh ta có thể chặn hoàn toàn ngọn lửa.

Tuy nhiên, sau khi ngọn lửa biến mất, Đường Lăng đã chạy đến bên cạnh Thang Trăn, đi ngang qua anh ta, và nhân tiện nhét một thứ lông thú vào tay anh ta.

“Ta sẽ chiến đấu với ngươi.” Giọng nói của Đường Lăng có bảy phần bị kích động, ba phần ảm đạm, vang lên bên tai của Thang Trăn.

Thang Trăn vô cùng tức giận, không chút nghĩ ngợi, trực tiếp nắm lấy đồ vật trong tay và anh ta dùng lực xé toạc món đồ đó.

Đồng thời, bàn tay của anh ta ngay lập tức được che kín bằng áo giáp! Anh ta thực muốn xem tên này làm thế nào mà lại muốn giết anh?

Tuy nhiên, không có vụ nổ nào xảy ra, máu, chỉ có một chút máu đỏ tươi văng lên trên mặt của Thang Trăn.

Thang Trăn lúc này mới nhìn rõ thứ lông trên tay anh ta là một con vượn nhỏ màu bạc.

Cái này có gì đặc biệt?!

Mọi thứ xảy ra quá nhanh, từ sự xuất hiện của Đường Lăng, đến ngọn lửa trên tay anh, anh ta dùng khiên bảo vệ mình, và rồi anh ta bị nhét thứ gì đó vào tay, chính mình không chút do dự liền nghiền nát nó.

Tổng cộng chỉ mất khoảng nửa giây.

Trong lòng Thang Trăn đột nhiên cảm thấy bất an, trong nháy mắt anh đã phát hiện được, khiến anh nghĩ đến điều gì đó, và anh không phản ứng gì cả.

Nhưng còn chưa kịp phản ứng thì lúc này, một thân ảnh nhỏ màu bạc lao thẳng vào áo giáp của Thang Trăn, mang theo một âm thanh vô cùng khủng khiếp và một tia sét lớn.

Thang Trăn chật vật né tránh và rốt cuộc anh ta đã phản ứng lại, hét lên một tiếng: “Đường Lăng, ngươi đang định làm gì vậy?”

Trong khi nói chuyện, áo giáp của Thang Trăn đã bị rơi ra một mảnh, và không chút nghi ngờ liền lao thẳng về phía lưng của Đường Lăng.

Đường Lăng cảm thấy có một cảm giác lạnh lẽo ở trên lưng và sau đó biến mất trong cơ bắp của anh.

Anh biết rằng chắc chắn mình sẽ bị phục kích ở phía sau lưng, nhưng anh không thể quay lại, không có cách nào có thể quay lại.

Anh đã tính toán tất cả mọi thứ rất hoàn hảo, nhưng người tính không bằng trời tính, nếu có bất kỳ tai nạn nào xảy ra anh ấy chỉ có thể tự gánh chịu kết quả.

Đường Lăng không quay trở lại và điên cuồng chạy về phía trước, vẫn còn khoảng bốn mươi giây, trước khi anh trở nên yếu đuối, anh phải tìm một nơi để trốn.

Chẳng mấy chốc, thân ảnh của Đường Lăng biến mất trong hẻm núi.

Nhưng Thang Trăn không đi ra khỏi hẻm núi này! Anh ta rất tức giận và cũng có chút đau buồn.

Tức giận là vì âm mưu này không được chuẩn bị tốt. Tốc độ của Đường Lăng là quá nhanh. Đường Lăng đã dùng ngọn lửa để đánh lạc hướng anh. Sau đó, anh ta dùng lời lẽ để khiêu khích mình, cho rằng trong cánh tay của anh ta là một thứ gì đó rất nguy hiểm.

Điều quan trọng là tất cả những điều này rất nhanh, và tất cả xảy ra trong nháy mắt! Nếu không, làm thế nào chính mình có thể nghiền nát một con ác quỷ được?

Nếu kết quả đã được định sẵn là chính mình sẽ chết thì liệu có quá oan uổng không? Hơn nữa, khi đối đầu với quỷ dữ, không có thời gian để thông báo cho các đồng đội. Theo lẽ thường, họ sẽ đến và hỗ trợ cho anh.

Tia hy vọng duy nhất là trăn thủ và trăn độc có thể đến hẻm núi kịp thời như vậy may ra mới có chút ít cơ hội sống sót.

Đáng buồn thay, khả năng này có thể xảy ra không? Gần như là không! Chính mình có thể chống đỡ trong bao lâu? Anh không phải là một chiến binh mặt trăng màu tím hạng ba, ngay cả khi có một số vũ khí thì làm thế nào có thể đối mặt với năm con ác quỷ cùng một lúc được.

Vì vậy, chính mình sẽ chết sao?

Đúng vậy, đó là số phận!

Ác quỷ là một con thú hung dữ và hầu như nó không có điểm yếu. Cách duy nhất là nghiền nát sức mạnh của nó.

Nhưng liệu có đúng là không có điểm yếu không? Đúng vậy, điểm yếu duy nhất của nó nằm ở những con ác quỷ nhỏ.

Rất dễ để giải quyết những con ác quỷ dưới hai tuổi, vì vậy ma quỷ sẽ luôn đưa đàn con đi khắp mọi nơi, và che giấu chúng dưới một tấm màn dưới bụng.

Bức màn này giống như một tấm che, bảo vệ hoàn hảo cho đàn con, nếu không thì ác quỷ không có cách nào để vượt qua nó.

Đó cũng là vì đàn con rất yếu ớt, và toàn bộ bầy đàn của quỷ rất quan tâm đến đàn con.

Nếu bất cứ ai dám động đến con của nó, thì đó chắc chắn là việc kích động đến ác quỷ.

Và Thang Trăn đã làm gì? Anh ta nghiền nát đàn con của chúng ngay trước mặt chúng? Liệu anh ta vẫn còn cơ hội sống sót chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.