Editor: Waveliterature Vietnam
Mặc dù thương đội đã di chuyển sang phải 500 mét nhưng những cơn sóng mãnh liệt vẫn đánh tới.
Từng cơ sóng liên tiếp, liên miên không dứt đánh về phía thương đội, rất nhanh đã gần sát với nơi thương đội đứng, dưới chân mọi người.
Một cuộc săn bắn gây chấn động đã kết thúc ở đây.
Những người chưa từng gặp qua cảnh tượng ngoạn mục này không thể nào nghĩ đến, khu vực săn bắn to như thế, thợ săn cuối cùng lại chính là nhân loại.
Lúc này, những chiếc thuyền to nhỏ đã muốn rời đi, ở sau mỗi chiếc thuyền đều kéo theo một tấm lưới lớn, bên trong đều là những con thú biển vừa rồi còn diễu võ dương oai.
Ngay cả linh hồn cá voi cũng bị chém thành tám mảnh, không thể nào thoát khỏi vận mệnh nằm trong lưới cá.
Trước sau chỉ vỏn vẹn nửa giờ, nhóm người điên cuồng của Bến Cảng Hắc Ám này đã cung cấp cho Đường Lăng một bài học sống động.
“Ha ha ha…” Lúc này, có mấy đứa trẻ trong đội ngũ đã đi chân trần, lao vào trong làn nước biển đang đánh tới, phát ra những tiếng cười khoái trá.
Dù sao cũng là những đứa nhỏ được lớn lên trong thương đội, kiến thức của bọn chúng cũng không ít, cảnh tượng trước đó cũng không khiến bọn chúng sợ hãi bao nhiêu.
“Ông nội, ông nội…. Vừa rồi những người đó bắt được thật nhiều cá, có khi nào họ bắt sạch không?” Có một đứa bé đang đạp nước nào tới trong lòng ông lão đánh xe bò, hỏi một câu hỏi ngây thơ.
“Ở thời đại này, bọn họ không có khả năng bắt sạch cá trong biển đâu, cho dù ở gần biển cũng không thể! Bởi vì trong biển có rất nhiều, rất nhiều loài cá lớn lợi hại, nếu so cùng với những con cá mà ngư dân vừa bắt kia thì chúng không tính là gì.” Ông lão vuốt ve mái tóc của đứa nhỏ, ông vẫn nói dù đứa nhỏ không hẳn nghe hiểu hết.
Lúc này, Đường Lăng đứng trong nước, nhịn không được quay đầu hỏi một câu “Ngư dân?”
“Đúng vậy, ngư dân. Phần lớn những người ở Bến Cảng Hắc Ám đều tự xưng mình là ngư dân. Ở ven biển, tự nhiên cũng sẽ sinh sống kiếm ăn ven biển, đạo lý này mãi không thay đổi” Ông lão cười dài, hút một hơi từ ống thuốc, rồi phun ra một làn khói nồng đậm.
Sau đó lại hô lên với cả thương đội “Xuất phát đi, nhiều nhất là một giờ nữa có thể vào thành.”
Đường Lăng lại nhảy lên xe bò lần nữa, cũng mặc kệ bị Lạc Tân xem thường, còn về phần Lạc Ly, cậu ta lúc này mới tư trong rung động hoàn hồn lại “Tại sao vừa rồi tôi không đi giẫm một chút nước nhỉ?”
“Yên tâm, sau này vẫn còn cơ hội. Cậu không nghe ông lão kia nói à? Đến Bến Cảng Hắc Ám sẽ trở thành ngư dân.”
“Không cần, không cần mấy con cá lớn đó, tôi cũng không có bản lĩnh để đi bắt chúng đâu.” Lạc Ly điên cuồng vung tay, mà Đường Lăng thì cười ha ha.
Có lẽ vì đang đến gần Bến Cảng Hắc Ám cho nên tâm tình cũng dễ chịu hơn.
Bởi vì trận đi săn vừa rồi cho nên càng khiến cho Đường Lăng khao khát muốn đến Bến Cảng Hắc Ám hơn.
****
Trên đường đi, đã vô số lần Đường Lăng phác họa ra cảnh tượng của Bến Cảng Hắc Ám.
Đã nghe qua rất nhiều mô tả về nơi này, tất cả đều nhất trí rằng nơi này hỗn loạn, rối loạn, tự do, có nhiều tội ác bị che giấu, còn có nhiều nhân vật lợi hại ẩn mình.
Cho nên, trong trí tưởng tượng của Đường Lăng, Bến Cảng Hắc Ám có lẽ sẽ lấy một tòa nhà màu đen làm đỉnh chính của cả thành phố.
Nó không có quy hoạch đô thị cố định, ngược lại sẽ giống như khu dân nghèo ở khu vực an toàn số 17, kiến trúc màu đen rối như tơ vò, những con hẻm nhỏ vắng vẻ âm u, tầng tầng lớp lớp như thế, hợp lại thành một thành phố bến cảng.
“Tới Bến Cảng Hắc Ám rồi.” Sau khi thương đột đi qua một vách núi đen bên bờ biển, thì phía trước có người hưng phấn kêu lên.
Dưới từng tiếng sóng biển vỗ vào bờ, Đường Lăng cuối cùng cũng thấy được Bến Cảng Hắc Ám.
“Đây, đây là Bến Cảng Hắc Ám?” Đường Lăng còn chưa kịp phát ra âm thanh nào, Lạc Ly bên cạnh hắn đã đột nhiên kêu lên.
Theo đó, ngay cả Lạc Tân cũng không nhịn được “A” lên một tiếng!
Đường Lăng ngẩng đầu, đầu tiên nhìn thấy được một mặt nước biển xanh thẳm bao la, ở rìa biển là một ngọn núi to lớn bằng phẳng.
Còn có một mảnh sườn đồi cao hơn ngàn mét hướng ra biển.
Trên đỉnh núi to lớn bằng phẳng kia, có một chiếc thuyền đứng sừng sững.
Chiếc thuyền gỗ kia vô cùng chân thật, vô cùng sinh động, dưới ánh nắng mặt trời của buổi trưa, những vân gỗ trên ván thuyền cũng vô cùng sinh động.
Nó là thuyền thật sao?
Nó tuyệt đối không phải là một chiếc thuyền, ít nhất, Đường Lăng cho là vậy! Thế gian làm sao có một chiếc thuyền lớn như vậy, ngay cả chiến hạm của nền văn minh trước kia, khi đứng trước nó cũng như một con nòng nọc đối đầu với cá voi xanh.
Sự đối lập khoa trương như thế.
Bởi vì không có một con thuyền nào, mà khi nhìn từ phía xa đã thấy chiều dài hơn năm mươi kilomet, chiều rộng cũng gần đến hai mươi kilomet.
Thân thuyền lại cao tới mười kilomet, mà ở trên boong tàu lại có các loại công trình kiến trúc lít nha lít nhít, ở giữa trung tâm của những kiến trúc này, có một tòa lâu đài khổng lồ đứng sừng sững.
Đúng vậy, là một tòa lâu đài lớn hơn mấy chục lần những tòa lâu đài trên mặt đất khác.
Ở trên đỉnh của tóa lâu đài có một lá cờ màu đen bay phấp phới trong gió, ở giữa lá cờ màu đen kia có vẽ cái đầu lâu truyền thống của cướp biển, sự khác biệt cũng như quái dị nhất chính là, ở dưới cằm của cái đầu lâu này có một thanh đao to lớn đâm xuyên vào, đâm thẳng lên đỉnh đầu, khiến cho đỉnh đầu nát vụn, lộ ra mũi đao.
Có một loại cảm giác hoang dã, như muốn phá nát hết những ràng buộc.
Ngoại trừ cái đó, ở mũi của chiếc thuyền thật lớn kia còn có một cây cầu dài, nhìn kỹ lại, thì cây cầu này hoàn toàn không phải là cây cầu được xây theo cách truyền thống, mà nó được kết lại từ ba sợi xích sắt thô to, hình thành một cây cầu treo bằng dây cáp.
cây cầu treo này giống như một sợi xích sắc được ném ra từ chiếc thuyền kia, để cố định lại thân thuyền trên đỉnh hải đảo.
Đúng vậy, một đầu cầu treo được nối với thân thuyền, đầu còn lại thì cố định vào dưới chân vách đá, đường kính trên biển hơn ba mươi kilomet, tạo nên một hình bầu dục bất quy tắc trên hải đảo.
Nhìn đến đây, Đường Lăng nhỏ giọng trả lời Lạc Ly “Đúng, chiếc thuyền kia chính là Bến Cảng Hắc Ám!”
Chính xác, Bến Cảng Hắc Ám này và Bến Cảng Hắc Ám trong trí tưởng tượng của Đường Lăng cách nhau một trời một vực, dù cho Đường Lăng có sức tưởng tượng phong phú, cũng không thể nào tưởng tượng nổi hình dạng của thành phố bến cảng lại chính là một chiếc thuyền lớn.
Nhưng khi Đường Lăng thấy cái cầu treo kia, liền chắc chắn rằng chiếc thuyền lớn kia chính là Bến Cảng Hắc Ám.
Bởi vì hắn đã sớm thấy được bản đồ của Bến Cảng Hắc Ám, ở gần bờ biển có một một khu vực hình trăng lưỡi liềm, có một cây cầu treo nối liền khu vực hình trăng lưỡi liềm và một hòn đảo.
Mà khu vực hình trăng lưỡi liềm này và hòn đảo kia sát nhập cùng nhau, tên gọi chung là Bến Cảng Hắc Ám.
Khi nhìn thấy cây cầu treo và hòn đảo, Đường Lăng lập tức biết, đây chính là Bến Cảng Hắc Ám.
Nhìn kỹ, cái chỗ đỉnh núi bằng phẳng mà con thuyền lớn kia đang đứng, không phải có hình trăng lưỡi liềm sao?
Thì ra, diện mạo thật sự của Bến Cảng Hắc Ám chính là thế này!
Phần lớn người trong thương đội đều không phải lần đầu tiên đến Bến Cảng Hắc Ám, cho nên không hề bị rung động như ba người Đường Lăng.
Sau khi họ nhìn thấy Bến Cảng Hắc Ám liền không nhịn được, bắt đầu bàn tán với nhau, bàn xem chút nữa sẽ ăn gì ở Bến Cảng Hắc Ám, sẽ uống gì, và những việc linh tinh khác,
Nhưng không thể không thừa nhận, đích đến đã ở ngay trước mắt, tốc độ của mọi người cũng vì vậy mà tăng lên rất nhiều.
Vượt qua vách núi gập ghềnh bên bờ biển này liền tới dưới chân một ngọn núi khổng lồ.
Ở chỗ này, có một con dốc ngang bằng thoai thoải nối thẳng lên đỉnh núi.
Mà trên đỉnh núi, ngoại trừ chiếc thuyền lớn kia ra thì không còn gì khác, thật ra đều đã được người khác chỉnh đốn lại, lót những tấm gạch lớn màu đen, nhìn qua tựa như một quảng trường lớn khổng lồ.
Đến đây đã có thể thấy được đuôi của chiếc thuyền lớn kia.
Ở đuôi thuyền, có ba cái cầu thang khác nhau, nối từ boong thuyền dài xuống dưới.
Trong đó, cái cầu thang ở giữa là hẹp nhất, có lẽ là để cho người đi.
Cái cầu thang bên trái kia, nên gọi là đường dốc thì đúng hơn, tương đối rộng, có lẽ là con đường dành cho những thương đội qua lại.
Còn bên đường bên phải kia lại rất kỳ dị, chỉ là một cái cây cột to lớn, không biết dùng để làm gì, dù sao cũng không có ai đi qua lại trên cây cột kia.
Lúc này, ở đường dốc bên trái hay là cầu thang ở giữa đều có rất nhiều người đi qua đi lại.
Mà bên dưới cầu thang vẫn còn có nhiều người đang đứng đợi để được vào thành, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Ngay từ lúc đứng trên con dốc thoai thoải này, Đường Lăng đã nhìn thấy được cả biển người.
Giữa lúc đó, Đường Lăng quay đầu lại, liền thấy rất nhiều con đường khác đều thông đến khu vực hình lưỡi liềm này, khiến hắn không khỏi nghĩ đến một câu nói của nền văn minh trước --- Bất cứ đường nào cũng dẫn đến La Mã.
Dù sao, ở thời đại này, ở thế giới này, nếu bàn về thành phố có hải sản phong phú nhất thì chỉ có Bến Cảng Hắc Ám.
Dù cho nơi này đủ loại “tiếng xấu” nhưng vẫn không thể ngăn được sự phồn hoa náo nhiệt.
Cộng thêm nơi này rất tự do, không hề bị cưỡng ép bởi bất cứ một thế lực lớn nào, cho nên mỗi ngày đều có rất nhiều người lưu vong đến đây.
Đường Lăng từ trên xe bò nhảy xuống, dẫn Lạc Tân và Lạc Ly đến cảm ơn thương đội, sau đó tạm biệt họ.
“Các thương đội thường đi lối bên trái, còn các vị thì nên đi lối chính giữa. Vào thành phải trả 1 đồng Hắc Phong, nhưng phải nhớ đừng vì tiếc tiền mà không bỏ năm đồng mua cuốn “cẩm nang bí mật.”(hắc ám chỉ nam)[1] Thủ lĩnh thương đội là một người mập mạp tốt tính, tuy lúc cho nhóm người của Đường Lăng đi chung thì đòi thù lao hơi đắt, nhưng tiền trao cháo múc, ông ta khá nhiệt tình.
[1] Chỗ này mình sẽ dùng hắc ám chỉ nam cho đến những chap sau.
“Hắc Phong tệ? Chúng tôi không có, có thể cho chúng tôi đổi một ít không?” Đường Lăng hỏi thăm một câu, đồng thời trong lòng cũng kinh ngạc, không phải Bến Cảng Hắc Ám thông dụng Hắc hải tệ sao? Sao lại biến thành Hắc Phong tệ rồi?
Người thủ lĩnh mập mạp kia ném qua cho hắn một cái túi nhỏ, sau đó nói với Đường Lăng “Đưa cho tôi một đồng Hắc Hải tệ.”
Ở trên đường, Đường lăng có hỏi người đàn ông này đổi cho mình năm đồng Hắc Hải tệ, vì thế hắn đã bỏ ra tài nguyên rất lớn.
Đây chính là nguyên nhân mà Đường Lăng bảo rằng người đàn ông mập mạp này “hung ác“.
“Một đồng Hắc Hải tệ có thể đổi được năm trăm viên Hắc Phong tệ. Ở Bến Cảng Hắc Ám,người bình thường không dùng nổi Hắc Hải tệ, ai nấy đều dùng Hắc Phong tệ. Hắc Hải tệ của cậu nhớ giấu cho kỹ vào, ở Bến Cảng Hắc Ám không có thứ tự gì đâu, nắm đấm của ai cứng hơn thì người đó có lý, hiểu không?” Người đàn ông mập mạp nói thêm vài câu với Đường Lăng, sau đó vung tay, chỉ huy thương đội đi về phía đường dốc bên trái.
Đường Lăng mở túi ra, phát hiện bên trong chứa rất nhiều viên ngọc trai màu đen, chỉ là trên viên ngọc trai có một đồ án đặc thù, cũng không biết dùng cách gì mà khiến bức đồ án kia hiện lên ba màu.
Xa xỉ đến vậy, dùng ngọc trai làm tiền?
Nghĩ đến đây, Đường Lăng móc những viên Hắc Hải tệ từ trong ngực ra nhìn, lúc này mới phát hiện, những viên hắc hải tệ này cũng được làm thành từ một viên ngọc trai lớn, cắt thành miếng, trên đó cũng có một đồ án đặc thù, nhưng mà bức đồ án này lại hiện ra năm màu.
“Còn thất thần làm gì? Chúng ta mau vào đi.” Nhìn thấy kết cấu kỳ dị của Bến Cảng Hắc Ám, Lạc Ly đã không thể chờ nổi nữa, lên tiếng hối thúc Đường Lăng.
Đường Lăng gật đầu, dẫn theo hai anh em họ Lạc đi về phía cầu thang ở giữa.
Hắn đã không thể chờ nổi nữa, hắn muốn đi vào Bến Cảng Hắc Ám, nhìn xem bên trong thành phố kỳ lạ này đến tột cùng là cái dạng gì.