Editor: Waveliterature Vietnam
Bình minh sẽ đến rất sớm thôi.
Thảm họa sói đã sắp kết thúc. Ngoại trừ các làng Wadidi và Ba Ba Thác thì mỗi làng đều đang ở trong trận chiến cuối cùng.
Đêm thảm họa sói gần như đã đến lúc giành chiến thắng, cũng đi qua đoạn cao trào rồi.
Dân làng xung quanh đang chết theo thời gian, nhưng rồi sẽ sớm có một người thay thế tiếp theo đứng vào vị trí đó và tiếp tục bị giết chết.
Sẽ không ai để ý bên cạnh mình là ai? Giết, giết! Kiên trì đến bình minh đã trở thành niềm hy vọng cuối cùng trong trái tim của mọi người.
Ngoài ngôi làng Ba Ba Thác, một số ngôi làng khác cũng đã thỏa hiệp và chấp nhận sự giúp đỡ của Wadidi.
Cho dù phải trả một cái giá lớn và phải chịu một sự bất bình nặng nề như vậy, họ cũng chỉ có thể đem hận thù trút hết vào những con sói.
Bên cạnh Ốc Địch đã có thêm một số người nữa phải chết.
Trong bầu không khí im lặng, một nhân vật kỳ lạ khác xuất hiện bên cạnh anh ta, điên cuồng giết chết con sói đồng cỏ.
Ốc Địch ném cho anh ta một cái nhìn đặc biệt. Đó chỉ là một chàng trai trẻ, nhưng Ốc Địch lại nghĩ có nên dùng anh ta làm hạt giống gieo trồng ở Wadidi sau này không? Trong tương lai, chắc chắn anh ta sẽ trở thành một chiến binh vô cùng mạnh mẽ.
“Này.” Nghĩ tới đây, Ốc Địch phun ra một ngụm máu, căn bản không vì anh chàng bên cạnh có đủ can đảm để giết con sói mà bị lay động. Thay vào đó, anh không thể diễn tả cảm xúc hiện tại của mình được.
Anh biết rằng sau thảm họa sói, đội được gọi là đội ngũ ưu tú do Wadidi mang đến sẽ chính thức ở lại đây.
Điều này có nghĩa là ngôi làng của họ đã chính thức bị Wadidi tiếp quản.
Từ đó trở đi, họ sẽ ăn thịt gia súc và cừu mà dân làng đã làm việc chăm chỉ để có được và cai trị dân làng.
Nghĩ đến điều này, Ốc Địch cảm thấy có một nỗi buồn trong lòng.
“Này!” Anh điên cuồng hét lên, đá bay một cái đầu đang nằm lăn lóc trên đồng cỏ trước mặt anh ta, và lúc này, đồng cỏ đột nhiên vang lên một tiếng còi báo động.
Chuyện gì đã xảy ra? Tất cả mọi người đang chém giết nhau đều rất sửng sốt, và ngay cả vua sói tham lam đang chỉ huy bầy sói cũng kinh ngạc trong nửa giây.
Sau đó, âm thanh bắt đầu phát ra liên tục và những ánh sáng chói lòa xuất hiện trên bầu trời.
Một số máy bay trực thăng xuất hiện, hóa ra là máy bay trực thăng của nền văn minh cũ! Một số ít người có kiến thức trên đồng cỏ đã nhận ra chiếc máy bay công nghệ cao này là của nền văn minh cũ.
Chiếc trực thăng không bay cao, và một số đèn pha lớn trên thân máy bay quét qua lại trên đồng cỏ.
Kèm theo đó là một giọng nói vang lên: “Tất cả dân làng, đứng yên tại chỗ, chờ đợi một cuộc điều tra.”
Ý của câu nói đó là gì?
Người dân trong làng còn chưa kịp phản ứng thì ngay sau đó họ nhìn thấy vô số ánh sáng rực rỡ chiếu trên đồng cỏ.
Cùng với âm thanh của động cơ, có người đã xem nó như một chiếc xe hơi! Đúng vậy, những chiếc xe từ nền văn minh trước đây, thậm chí một người ít hiểu biết cũng có thể nhận ra rằng những chiếc xe này là xe địa hình quân sự.
Ngoài ra trên mỗi chiếc xe đều có gắn đèn pha, có ít nhất sáu binh sĩ được trang bị vũ khí đầy đủ ngồi trên xe.
Chiếc xe có nhiệm vụ đi hết quãng đường và mọi người trong xe chịu trách nhiệm cho vụ nổ súng.
Tuy trước đây đã được nghe thấy vô số lần về vũ khí nóng nhưng khi được nhìn thấy tận mắt thì sức mạnh của nó vẫn khiến dân làng bị sốc.
Làm thế nào những con sói có thể chống lại lần tấn công này đây?
Chỉ trong chưa đầy hai phút, đã có vô số người chết và bị thương.
Vua sói tham lam dường như nhận thức được sự nguy hiểm. Trong thảm họa sói xảy ra hàng năm sẽ có một người mới xuất hiện không thường xuyên nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ để giúp nhân loại phá vỡ sự cân bằng, vì vậy nó có thể tiếp tục.
Vua sói bắt đầu rên rỉ, và bầy sói bắt đầu dần dần rút lui như thủy triều.
Không ai nghĩ rằng đêm thảm họa sói ở đồng cỏ sẽ kết thúc theo cách này.
Nhưng thảm họa do con sói tạo ra đã qua. Cho dù có một số người vẫn không hiểu vấn đề này hay có người bị áp lực bởi những người bên ngoài, tất cả tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc.
Chiếc trực thăng nhanh chóng bay theo ba hướng về phía đông, tây và nam.
Sau đó, mười hai phương tiện quân sự đã tấn công lũ sói, và chúng cũng được chia thành ba đội để nhanh chóng phi nước đại theo ba hướng.
Chưa hết, sau đó còn có một chiếc xe máy xuất hiện trên đồng cỏ. Có khoảng một trăm chiếc cứ như vậy xuất hiện thành từng nhóm trên đồng cỏ.
Tương tự, một số xe máy phi nước đại theo ba hướng về phía đông, nam và phía tây, nhưng lần này, chúng để lại khoảng mười xe máy và lái về phía làng.
Những người này là ai? Họ sẽ làm gì?
Hầu hết mọi người trong làng vẫn đứng dưới tường, mang theo một con dao, cung tên, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này, và trong lòng tràn đầy cảm giác phức tạp.
Hơn nữa lại có thêm một cảm giác sợ hãi.
Bởi vì rõ ràng, những người này mặc bộ đồ chiến tranh được thêu các ngôi sao. Liệu những người này có phải là người của Hội đồng sao mạnh mẽ không?
Họ càng mạnh mẽ thì cuộc kháng chiến của sáu ngôi làng trên đồng cỏ càng trở nên căng thẳng hơn. Điều đó thật nực cười đúng không?
Đột nhiên chiếc xe máy dừng lại.
Mười người lính nhảy ra từ xe máy, và tên thủ lĩnh cầm súng nói: “Đừng di chuyển, ta cam đoan nếu các ngươi động đậy dù chỉ một chút thôi, ta cũng sẽ bắn không nương tay.”
Không ai dám di chuyển dù chỉ nửa bước, và người lính dẫn đầu có vẻ rất hài lòng, lấy một cuộn giấy từ phía sau, mở ra và chiếu sáng nó bằng đèn pin.
“Các ngươi có từng thấy người này không?”
Trên tờ giấy là một bức chân dung, bức tranh rất chân thực, nó gần như giống một bức ảnh, và bức chân dung này ghi lại thành công thái độ và khí chất của một người chứ không hề có cảm giác cứng nhắc.
Do đó, chỉ cần đã nhìn thấy người trên bức chân dung, chắc chắn ai cũng sẽ có thể nhận ra.
Trái tim của Ốc Địch bị kích động, nhưng rồi anh cảm thấy eo mình bị một vật cứng và lạnh đâm vào.
“Bước lên phía trước, nếu không ta có thể giết ngươi, ngươi có muốn thử một chút không?” Giọng nói rất điềm tĩnh, thậm chí còn mang theo một chút trêu chọc, chế giễu, và dường như anh không quan tâm đến mọi thứ trước mặt mình.
Cả lòng bàn tay và trên trán của Ốc Địch đều đổ mồ hôi lạnh, anh không thể không liếc nhìn xung quanh.
Xung quanh anh, cách khoảng ba mét, có một dân làng quen thuộc, cách năm mét, có hai người cùng làng và một người lạ từ đội ngũ ưu tú của Wadidi.
Trừ những người đó ra, những người khác cách anh ta hơn 20 mét.
Các bức tường của ngôi làng của người Da Da rất dài, ở đó có một cái hồ và các đường rìa cũng không gọn gàng, còn có một số hình dạng nửa lưỡi liềm nhấp nhô. Ngôi làng được xây dựng trên một tảng đá lớn gọi là Thần mặt trăng trên đồng cỏ.
Điều này khiến mỗi lần thảm họa sói xảy ra, làng Da Da đều phải chiến đấu cuối cùng nên người dân ở đây sẽ rơi vào trạng thái căng thẳng hơn ai hết.
Lần này, nếu không phải có sự trợ giúp của Wadidi, giữa mỗi đội có thể có nhiều khoảng cách hơn.
Do đó, Ốc Địch không có cách nào để mong đợi người khác phát hiện ra những chuyển động tinh tế giữa anh ta và người đứng sau.
Hơn nữa, người mà bị truy đuổi như thế này, có thể mạnh đến mức nào? Chắc chắn không phải là thứ mà anh có thể phản kháng lại.
Ốc Địch không dám nói ra, anh chỉ có thể im lặng.
Và những người dân làng khác không hề biết người trên bức chân dung thì làm thế nào để trả lời đây?
Thế là người lính dẫn đầu hỏi ba lần liên tiếp cũng không có bất kì ai trả lời.
Cứ như vậy mà bỏ qua sao? Rõ ràng là không thể, đây là một hành động quan trọng ở cấp độ đầu tiên.
Ngay khi người lính dẫn đầu ra hiệu, chín người lính còn lại tách nhau ra và đi đến dưới bức tường.
“Miễn là ngươi ngoan ngoãn, sẽ không có chuyện gì xảy ra. Chúng ta chỉ bắt giữ những người mà chúng ta muốn bắt giữ.” Những người lính đứng hàng đầu nói điều này.
Sau đó, anh ta lại nói: “Nếu người đó không ở dưới tường thì liền đi đến làng để tìm kiếm. Nếu các ngươi để lỡ hắn ta, không biết hậu quả sẽ là gì đây? Ta không cần phải nói thêm gì các ngươi cũng tự hiểu đúng không?”
“Vâng!” Những người lính đi dưới bức tường thành phố trả lời một câu gọn gàng.
Lúc này, mọi người thấy rõ năm ngọn đèn màu tím nhấp nháy trên mặt đất và hướng về phía nam.
Còn chưa kịp phản ứng thì năm ánh sáng màu tím đã quét về phía Tây. Đồng thời, ở phía Đông cũng vậy. Năm ánh đèn màu tím xuất hiện, rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Đây là những người nào? Trong số dân làng, không thiếu những thợ săn có thị lực tốt.
Đồng cỏ đột nhiên được chiếu sáng bởi một số lượng lớn nguồn ánh sáng không rõ nguồn gốc, một số người đã nhìn thấy năm đèn này, chỉ đơn giản là có năm người.
Một người có thể có một tốc độ như vậy, quả thực đã phá vỡ nhận thức của sáu ngôi làng trên đồng cỏ! Họ lo lắng nhiều hơn, sợ hãi và bất an bao trùm lấy họ.
Lúc này, những người lính chịu trách nhiệm tìm kiếm đã đi dưới bức tường và bắt đầu tìm kiếm.
Mỗi người đều có một bức chân dung, rất cẩn thận và nghiêm túc tìm kiếm.
Một người bị loại trừ khỏi sự nghi ngờ, nhưng vẫn chỉ có thể đứng tại chỗ.
Bầu không khí rất áp lực khiến mọi người càng khẩn trương hơn.
Ốc Địch cũng rất lo lắng. Mặc dù anh ta không phải là nghi phạm, nhưng nghi phạm đứng sau anh ta. Nhìn vào tình cảnh này, e là nghi phạm không có khả năng trốn thoát. Nếu anh ta bị bắt, anh ta sẽ phản kháng chứ? Hay là anh ta sẽ dùng dao để tự sát?
Ốc Địch run rẩy, mà anh lại nhìn thấy người lính kia đã điều tra đến người thứ năm cách anh rất gần.
Trong vòng chưa đầy hai phút nữa, chắc chắn sẽ đến lượt anh ta.
“Bình tĩnh.” Có một giọng nói như vậy đằng sau anh ta, và Ốc Địch cố gắng kiểm soát cơ thể và làm cho bản thân ngừng run rẩy.
Ba mươi mét, năm người đã bị loại khỏi vòng nghi phạm.
Hai mươi mét, không có vấn đề gì xuất hiện.
Tiếp theo, chỉ cần không có vấn đề gì với ba người ở cách anh khoảng 5 mét, người lính sẽ bắt đầu quay lại đây... Chân Ốc Địch ướt đẫm mồ hôi, khiến anh ta gần như không thể đứng vững.
Nhưng điều anh không nghĩ là người đàn ông phía sau đột nhiên quay lưng lại, phát ra âm thanh “tí tách, tí tách.”
Anh ta đang đi tiểu sao? Quả thực đúng là như vậy! Đây không phải là một điều đáng ngạc nhiên. Trong trường hợp này, cũng có thể là tại anh ta uống quá nhiều nước. Việc giải quyết nó là một điều tự nhiên. Người trên bức chân dung rốt cuộc như thế nào? Từ bức chân dung, có thể thấy người đó rất trẻ, giống như một thiếu niên.
Trong trường hợp bình thường, ngươi không nên đi tiểu trong quần của mình?
Chuyện ở đây nhanh chóng thu hút sự chú ý của người lính. Anh ta đã kiểm tra xong ba người cách đó khoảng năm mét. Trong khi mọi người đều rất sợ hãi và không dám có bất kì chuyển động nào, lại có một người dám đi tiểu sao?
“Cái gì?” Người lính quát một câu và loại trừ rằng ba người trước mặt anh ta là nghi phạm bởi vì ngoại hình quả thực là khác xa.
“Ta không thể nhịn được, vì vậy...” Người đàn ông đi tiểu trả lời với một chút lo lắng.
Lúc này, người lính đã đi qua. Đầu tiên anh ta nhìn vào Ốc Địch, sau đó so sánh với bức chân dung, và nhanh chóng loại trừ sự nghi ngờ.
Rốt cuộc, trong mệnh lệnh quan trọng đã nói là có thể bỏ qua hình dạng của khuôn mặt, chỉ cần lông mày giống nhau thì tất cả đều bị bắt giữ.
Ốc Địch có lông mày sâu và đương nhiên anh không bị nghi ngờ. Trên thực tế, lông mày dày là đặc điểm tiêu biểu của người dân trên đồng cỏ này.
“Quay lại.” Người lính hướng về phía thân ảnh đằng sau, quát lớn.
“Ngay lập tức.” Anh ta quay lại, hơi bất lực và hơi sợ hãi,nhưng tại sao anh ta lại sợ hãi như vậy?
Anh quay đầu lại vừa đúng lúc nhìn thoáng qua Ốc Địch. Ốc Địch ngay lập tức thấy một ánh mắt cảnh báo lạnh như băng. Anh ngập ngừng liệu có nên tố giác hắn ta không? Lông mày của họ quá giống nhau!
Tuy nhiên, sau khi thấy dáng vẻ này, anh không dám nói nửa câu.
“Ta gọi ngươi quay lại sao ngươi dám không quay.” Người lính cảm thấy rằng mình bị khiêu khích. Anh ta bước về phía trước và nắm lấy vai của người đó, và sau đó dùng lực đánh mạnh vào anh ta.
Lúc này, có lẽ là do mặt đất trơn trượt nên người lính ngã về phía trước sau đó ngã xuống đất.
“Mẹ kiếp...” Tên lính còn không kịp nói xong câu thì ngay lập tức anh ta kéo theo người đàn ông đó và ngã xuống đất.
“Chuyện gì vậy?” Người lính đứng ở phía sau đang kiểm tra mọi người thấy vậy quát lớn.
“Không có gì, chỉ là bị một con sói cản trở.” Tên lính kia nói đồng thơi dơ tay lên.
Người lính phía sau nói một câu: “Ngươi có thể bớt ngu ngốc hơn một chút không? Hãy nhanh chóng tìm kiếm, sau đó tiếp tục đi đến làng để tìm kiếm.”
“Vâng.”
Đó là một âm thanh rất nhỏ, và không ai quan tâm cả, ngoại trừ Ốc Địch.
Anh đứng bên cạnh, và thấy rõ mọi thứ.
Anh ta thấy người lính bị vấp ngã, và sau đó nghi phạm cũng giả vờ ngã. Tên lính kia còn chưa kịp mắng xong câu “mẹ kiếp” thì yết hầu của anh ta đã bị cắt bởi một con dao, nó rất sắc nét và gọn gàng.
Khi người lính phía sau hỏi, nghi phạm đã bắt chước giọng nói của người lính, và sự khác biệt trong giọng nói không lớn.
Hắn ta là quá to gan đúng không?
Trong nháy mắt, Ốc Địch quan sát nghi phạm, anh ta có tốc độ đáng kinh ngạc, tháo mũ của người lính và đội nó lên đầu.
Sau đó, anh ta nhanh chóng rút súng ra, lấy áo khoác và mang lên người, sau đó cầm súng rồi vừa đá vào cơ thể của người lính thực sự, vừa quát: “Ta cho ngươi đi tiểu này, chẳng phải ngươi muốn đi lắm sao?”
Cỏ rậm rạp che mất nửa người của hắn ta. Trong khi đá tên lính kia anh ta thậm chí còn đổi cả quần và giày.
Đối mặt với sự ẩu đá như vậy, người lính phía sau cũng tuyệt nhiên không nói gì.
Anh ta nghĩ rằng quá trình này kéo dài trong nửa phút, và có chút không đủ kiên nhẫn, quát lớn: “Đủ rồi.”
Nghi phạm thu hai tay lại và mắt anh ta nhìn vào Ốc Địch. Ốc Địch ngay lập tức run rẩy và lặng lẽ lắc đầu, ra hiệu rằng anh ta sẽ không nói điều đó.
Không biết tại sao, chỉ với một hành động đơn giản như vậy mà nghi phạm đã tha cho Ốc Địch.
Ngay khi anh đi ngang qua, hắn ta thì thầm một câu: “Hãy giữ lời hứa, đó là một phẩm chất của con người. Nếu không, chắc chắn ngươi sẽ phải trả giá.”