Nghe được đến đây Trần Phong vội vã kéo Lê Thanh ẩn nấp vào một ngôi nhà bên mặt đường. Chiếc trực thăng vũ trang này chuẩn bị đâm tới khu vực trước mặt bọn họ. Sắc mặt Trần Phong không được tốt cho lắm. Âm thanh tiếng súng nổ quá lớn, dễ dàng thu hút đám quái vật tiến về khu vực này.
Tiếng người hét đan xen với tiếng súng nổ. Chiếc trực thăng vũ trang xiêu vẹo đâm sầm xuống mặt đất, lết đi cả chục mét. Gầm trực trăng mài vào mặt đường tóe lửa, có vẻ như bộ phận máy móc nào đó của nó đã bốc cháy, chỉ thấy khói bụi nghi ngút. Ba con quái vật côn trùng không hề giảm tốc độ, ầm ầm đuổi sát.
Trực thăng vừa dừng lại, từ hai bên hông bỗng nhảy ra hai người đàn ông cao lớn. Trần Phong căng thẳng quan sát, thấy được cả hai đều là người nước ngoài. Trên người bọn họ mặc quân phục, toàn thân được vũ trang kín kẽ. Nhìn qua giống như là lực lượng tinh nhuệ của chính phủ trong các bộ phim nước ngoài.
“Quân nhân Mỹ?”
Trần Phong thầm nhủ, hai người kia vừa nhảy ra khỏi máy bay liền nổ súng bắn cản ba con quái vật côn trùng. Theo sau họ là hai người nữa lồm cồm bò ra. Một người là phụ nữ, thân hình mảnh khảnh, mái tóc dài màu đen búi cao. Từ chỗ này Trần Phong chỉ có thể nhìn thấy phía sau lưng. Cô ta mặc áo khoác trắng dài che phủ đến chân, loại áo giống của mấy nhà khoa học trong phòng nghiên cứu.
Người này đang cố dìu một người nữa ra khỏi xe, có vẻ như là một ông lão người nước ngoài. Trần Phong nheo mắt lại, hình dáng của người kia dường như rất quen mắt, giống như hắn đã từng thấy ở đâu rồi.
Theo sau hai người này lại có thêm hai người lính nữa. Dường như họ đã có bàn bạc từ trước. Chỉ thấy hai người này động tác mau lẹ, hộ tống một già một trẻ kia mau chóng rời đi, để lại hai đồng bạn cản hậu.
_Cứu hay không cứu? Cậu có tư liệu gì về ba con quái vật kia không?
Lê Thành thầm thì, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp người sống sót của thế giới bên ngoài, nếu muốn biết thêm thông tin thì cần phải mạo hiểm cứu đối phương.
_Không… chúng không phải quái vật.
Đuôi mắt Trần Phong nhíu lai, hắn lắc đầu phun ra một câu.
_Không phải?
Lê Thành đưa ánh mắt có chút khó hiểu nhìn lại. Trần Phong trầm ngâm một lúc, sau đó ngập ngừng nói.
_Chúng không có thứ khí tức kia của quái vật, thay vào đó lại là khí tức sinh mệnh của sinh vật bình thường, chỉ có điều là rất mạnh.
_Ý cậu là?
_Ý tôi là chúng giống như là côn trùng bị biến dị hơn là quái vật thần bí xuất hiện từ màn sương trắng. Anh thử nghĩ xem, nếu loài người chúng ta có thể xuất hiện người thức tỉnh, vậy côn trùng, động vật hẳn cũng có thể có trường hợp bị biến dị mà thay đổi đúng không?
Lê Thành im lặng, những lời của Trần Phong nói không phải là không có lý. Một tiếng động xuất hiện sau lưng bọn họ, chính là Dũng, My và Huy. m thanh chiến đấu quá lớn làm cả ba vội vã chạy đến đây.
_Cứu bọn họ, chúng ta cần phải biết chuyện gì đã xảy ra suốt cả tuần qua.
Trần Phong cắn răng làm ra quyết định, ngoài mục tiêu là cứu những người này. Hắn còn muốn thử xem liệu sách cổ có thể hút đám côn trùng biến dị này giống như là hút đám quái vật kia hay không. Nếu thành công các rút ngắn được thời gian chữa trị thương thế của hắn. Trần Phong âm thầm phân phó, sau đó cả nhóm nhanh chóng hành động.
My đi cùng với Dũng, Trần Phong, Huy và Lê Thành lại cùng một nhóm. Họ chia hai bên trái phải đuổi sát theo sau lưng ba con quái vật.
Hai người lính đặc nhiệm cản hậu vừa bắn vừa di chuyển. Súng trong tay họ không ngừng xả đạn, đầu nòng bốc khói nghi ngút. Tiếng súng nổ chát chúa, băng đạn trên người họ liên tục được thay. Hai người lính vừa bắn vừa lui về dọc theo bên phải, dường như họ muốn dụ ba con côn trùng biến dị này đi hướng khác.
_Chết tiệt, tôi sắp hết đạn rồi Sam.
Một người trong đó hét lên, trên người anh ta chỉ còn lại ba băng đạn.
_Lũ quái vật chó chết.
Người lính tên Sam chửi thề. Đám quái vật này cực kì khó đối phó, vỏ ngoài giáp xác của nó không biết tại sao lại cứng đến kinh người, đạn bắn vào chỉ thấy tóe lên từng đốm lửa rồi văng ra ngoài.
_Ngu ngốc!
Trần Phong đang âm thầm áp sát không nhịn được buột miệng thì thầm. Đám côn trùng dù biến dị thì cũng vẫn là côn trùng, một số điểm yếu và tập tính vẫn sẽ như cũ.
Ba con côn trùng huy động mấy cặp chân dài ngoằng của tụi nó che ở trước mặt, từ từ bay đến. Những cái chân này chằng chịt gai nhọn, độ cứng cũng không hề thua kém lớp vỏ giáp xác kia. Hai người lính đặc nhiệm càng đánh càng lùi, mắt thấy đạn dược của bọn họ đã sắp hết, người tên Sam gào lên:
_Mike, dùng lựu đạn.
Mike phản ứng cực kì lẹ, súng trên tay thả sang ngang hông, cả người nhảy ra sau một bước, đồng thời tay trái bắt lấy lựu đạn lập tức rút chốt. Hắn âm thầm đếm, ước chừng qua ba giây thời gian liền lập tức ném đi.
Lựu đạn lăn nhẹ dưới chân ba con côn trùng biến dị. Giây lát sau, một tiếng nổ đinh tai vang lên, kèm theo đó là một ít thịt nát và bụi mù văng tung tóe.
_Hay!
Sam thấy lựu đạn có tác dụng liền không nhịn được thốt lên một cậu. Có điều hai người bọn họ hẳn là đã vui mừng quá sớm. Khói bụi tan đi, chỉ thấy ba con côn trùng sừng sững hiện ra, trên thân lộ ra từng vết thương loang lổ. Bọn chúng bị lựu đạn nổ cho thương tích không nhẹ, thế nhưng sức sống của côn trùng cực kì mãnh liệt.
Ba cái đầu tam giác nghiêng nghiêng, không ngừng phát ra tiếng “ti ti“. Sáu con mắt kép của chúng bỗng dưng xuất hiện ánh đỏ rực, lộ ra vẻ khát máu dữ tợn, giống như đã bị cái gì đó kích thích.
_Chạy!
Sam hét lớn, nổ súng bắn nốt băng đạn cuối cùng sau đó hai người lập tức xoay người chạy trốn. Đạn vừa ngừng bắn, đám côn trùng biến dị không còn gì cản trở liền bắt đầu hành động săn mồi.
Mike và Sam còn chưa chạy được bao xa đã thấy có tiếng vù vù xuất hiện trên đầu. Hai người kinh hãi phát hiện ra ba con côn trùng lấy một tốc độ rất nhanh bao vây bọn họ vào giữa.