_Cậu sợ không?
Chỉ còn lại Dũng và Trần Phong, hắn quay lại như có như không hỏi một câu. Dũng im lặng không đáp. Cậu ta nhìn sâu vào mắt đồng bọn của mình, sau đó thở dài. Cánh tay phải đầy lông lá vươn ra xách Trần Phong lên ngang hông, nói những lời gần như là thì thầm.
_Những điều cậu vừa nói chỉ đúng một phần. Tốc độ của tôi sau khi biến thân rất nhanh, nhưng là với điều kiện không mang thêm người nào khác. Sợ thì tất nhiên sẽ sợ, quái vật khủng bố đến như vậy, nếu nói không sợ thì hoàn toàn là bốc phét. Có điều cậu hẳn sẽ không tự đưa mình vào chỗ chết. Trần Phong, tôi là một trong những người đã nhìn thấy cậu chiến đấu với mấy con quái vật. Bản năng cầu sinh của cậu mạnh hơn bất kì ai trong chúng tôi. Nếu có một người duy nhất sống sót trong tất cả chúng ta, người đó hẳn sẽ là cậu. Vì điều này nên tôi đã không còn sợ như trước nữa. Cậu hẳn đã có kế hoạch của cậu, tôi… có thể tin tưởng cậu không?.
_Có thể…
Trần Phong không lưỡng lự đáp lại. Dũng vừa nói một tràng rất dài. Những điều này thực sự làm cho Trần Phong rơi vào suy nghĩ. Bản năng cầu sinh? Có lẽ là thật. Hắn chợt nhớ đến những giây phút giao thoa giữa sống và chết khi đối đầu với mấy con quái vật. Đúng là hắn đã vượt qua chúng giống như phép màu.
_Chúng ta chạy đi đâu đây?
Dũng kéo Trần Phong ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. Cá thể mẹ lúc này đang ở phía sau bọn hắn tầm một trăm mét. Khoảng cách giữa cá thể mẹ với bọn hắn gần hơn là với đám người Lê Thành. Theo logic thì hẳn cá thể mẹ sẽ chọn đuổi theo bên có khí tức sinh mệnh nồng đậm và gần hơn, tức là hai người bọn hắn.
_Chờ! Chờ cho cá thể mẹ nhìn thấy chúng ta, cần phải chắc chắn nó sẽ đuổi theo chúng ta chứ không phải đám người Lê Thànnh. Mặc dù theo logic là vậy nhưng tôi không muốn có sai sót gì.
Hai người căng thẳng chờ đợi. Trần Phong có thể cảm nhận được nhịp tim của Dũng ngày một tăng, giống như là tiếng trống đập thùng thùng. Bàn tay cậu ta không ngừng nắm mở, giống như là rất căng thẳng.
_Đến rồi!
Vừa thấy bóng dáng con quái vật, Dũng ngửa đầu tru lên một tràng lớn. Vật chủ xoay đầu hướng đôi mắt trắng đục của nó nhìn về phía hai người. Đầu nó tách đôi, để lộ ra một sinh vật kì lạ.
Sinh vật kì lạ này cùng dáng với đám cá thể con. Nó vươn dài cơ thể xúc tu lên cao hơn hai mét giống như một con rắn. Ở đầu cơ thể dài ngoằng này là một con mắt duy nhất màu đen kịt. Đây chính là cá thể mẹ của đám kí sinh trùng.
Cơ thể của cá thể mẹ đứng trên không trung lắc quá lắc lại. Nhìn về hai hướng khác nhau như đang phân vân lựa chọn. Trần Phong thầm nuốt nước bọt. Hướng còn lại mà cá thể mẹ nhìn tới chính là hướng mà nhóm người Lê Thành vừa rời đi.
_Đây, tới ăn bọn tao này!
Trần Phong biến ra một quả trứng ném mạnh vào cá thể mẹ. Quả trứng còn chưa bay tới nơi đã bị bàn tay to lớn của vật chủ cản lại. Cá thể mẹ chậm rãi quay đầu, con mắt kia nhìn chằm chằm về phía hai người Dũng và Trần Phong làm cho hai người có cảm giác sởn gai ốc. Nó giống như là cảm giác như động vật ăn thịt đang nhìn bữa ăn của mình.
_Chạy!
Trần Phong hô lớn, giác quan thứ sáu ập đến. Dũng hít mạnh một hơi vào lồng ngực, cơ bắp hai chân săn lại, lập tức xoay người chạy trốn.
Cá thể mẹ lấy một tốc độ cực nhanh thụt lại vào trong đầu của vật chủ. Sau đó vật chủ bắt đầu cử động, dùng thân thể đồ sộ của nó đuổi theo con mồi.
_Chếch sang trái một chút… ngay ngã ba đó rẽ phải… gần tới rồi... hai trăm năm mươi mét nữa.
Trần Phong một mặt chỉ đường cho Dũng, mặt khác không ngừng dùng khí xám chữa trị cơ thể. Cá thể mẹ đuổi gần sát nút phía sau bọn hắn. Khoảng cách càng ngày càng bị rút ngắn.
_Nhảy trái!
Trần Phong chợt cảm thấy lạnh sống lưng. Hắn vội vã hô lớn, Dũng cũng ngay lập tức ôm theo Trần Phong nhảy mạnh sang phía bên trái của mình.
“ ̀m” một tiếng, vật chủ đã nhảy đến gần bọn họ từ lúc nào. Mặt đất chỗ mà hai người vừa đứng đã bị đập lún xuống một khúc. Nếu vừa rồi chỉ chậm một giây có lẽ cả hai đã đi đời.
“Ti”
Một tiếng rít gào cách đó không xa chợt xuất hiện làm cho Dũng sởn gai ốc, lông sói trên người dựng đứng. Bản năng dã thú mách bảo cho cậu ta biết phía trước cũng rất nguy hiểm. Tại sao Trần Phong lại chỉ đường cho hai người chạy đến đó? Lúc này không có nhiều thời gian để suy nghĩ, Dũng vội vã tranh thủ lúc vật chủ đang khựng lại vài giây liền tiếp tục lao tới hướng Trần Phong chỉ.
“Được rồi, nó đã vượt qua ranh giới, có điều với tốc độ này thì không kịp mất…”
Trần Phong khẩn trương suy nghĩ, tốc độ của Dũng rất nhanh, thậm chí còn hơn cả chạy xe máy, thế nhưng không ngờ vật chủ cũng vậy. Trong tình huống tốc độ hai bên không cách biệt là mấy, Dũng xách theo hắn thì khó mà chạy trốn được khỏi con quái vật.
“Làm cách nào bây giờ?”
Giây phút nguy cấp, trong đầu Trần Phong lóe lên một tia sáng. Hắn nhớ tới lúc bản thân ôm bé Linh Linh chạy trốn khỏi con quái vật. Lúc đó hắn có điều khiển khí xám xuống đôi chân để gia tăng sức mạnh và tốc độ.
“Liệu khí xám này có thể truyền qua cho người khác không?”
Suy nghĩ táo bạo này lóe lên trong đầu Trần Phong. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới thử nghiệm việc này, hiện giờ có lẽ là cơ hội.
_Dũng, tôi muốn thử làm cái này, nếu cơ thể cậu cảm nhận được điều gì khác lạ làm ơn nói cho tôi biết ngay lập tức!
Dũng có chút khó hiểu nhưng chỉ gật đầu. Cậu ta không có nhiều thời gian để suy nghĩ, nguyên việc tập trung để chạy trốn khỏi cá thể mẹ đã đủ căng thẳng rồi. Đừng trông bên ngoài cậu ta vẫn bình thường, thực ra hồi nãy chịu đòn của vật chủ đã làm thân thể Dũng bị thương không nhẹ, có điều sức hồi phục của người sói rất mạnh nên nhất thời miễn cưỡng vẫn có thể chịu được, chỉ không biết có thể kéo dài được bao lâu.