Kỷ Nguyên Xem Mắt

Chương 26: Chương 26




“Không nói chuyện em nữa, chị chuẩn bị lúc nào cưới đấy?”.

Đặng Linh Linh đột nhiên chuyển chủ đề đến chuyện này, tôi nhất thời mông lung, không nói nên lời.

“Kết, kết hôn... ?”.

“Sao thế, còn muốn chối à, ngày đó em được biết là do chính miệng chị nói ra đấy nhé.”

“À...”

“Mà nhìn mặt chị hạnh phúc ngời ngời thế kia, nhất định là đã bước vào giai đoạn ngọt ngào của tình yêu nồng cháy rồi phải không?”.

“Cũng có phải nồng cháy gì đâu mà...”

Tôi nói vi vẻ bối rối, Đặng Linh Linh cười nhạt: “Xạo! Xạo! Em xem chị xạo đến bao giờ!”

Tôi cười ngốc nghếch cho qua chuyện.

Tôi thích Lưu Thụy Căn, nhưng mà trước lúc ấy, tôi hầu như chưa từng nghĩ đến việc sẽ kết hôn. Không phải là tôi không muốn gả cho anh, mà là kết hôn... Đó không chỉ là chuyện của hai người nữa, còn là chuyện của gia đình anh, và chuyện của gia đình tôi.

Bây giờ thì tôi đã biết rồi, trên anh còn có một chị gái. Giống như Lý Trí, nhà anh cũng ở Huyện Thành, một thành phố nhỏ khác ở Huyện Thành, bố là một thầy giáo dạy toán ở trường phổ thông cơ sở, mẹ ngày xưa là nông dân theo thời vụ, sau này cùng đến ở tại Huyện Thành luôn.

Người chị gái đó của anh hiện nay đang làm việc tại Quảng Châu, công việc tương đối tốt, hình như làm trưởng phòng ở một công ty lớn gì đó, đã kết hôn, bố mẹ đều qua đó chăm con cho chị gái.

Đây là một kiểu mẫu gia đình bình thường, mà lại rất đầm ấm, còn gia đình của tôi thì sao? Tôi không biết phải giới thiệu gia đình tôi như thế nào, con cái không chê cha mẹ xấu, người làm con cái suốt đời phải biết ơn bố mẹ, trong lòng phải hiếu kính suốt đời, nhưng mà đối với bố mẹ tôi, tôi chỉ muốn rời xa thật xa bố mẹ của mình.

Trong lòng tôi rối bời, sau khi chia tay Đặng Linh Linh, tôi gọi điện thoại cho La Lợi: “Em yêu, em đang ở đâu?”.

Đến tôi mà còn còn cảm thấy giọng điệu của mình kỳ cục, ở bên kia La Lợi vội vàng trả lời: “Sao thế?”.

“Tao muốn gặp mày.”

“Bây giờ hả...”

“Không tiện à?”.

Thực ra tôi đã nghe ra ở phía La Lợi bên kia có vẻ không tiện rồi, nhưng mà bây giờ, tôi muốn tìm người nào đó để ca cẩm một chút, anh Hai đương nhiên cũng là một đối tượng nói chuyện tốt, nhưng mà căn cứ theo sự hiểu biết của tôi về anh, giờ này ngày này, anh đang ở bên bàn rượu, hơn nữa, nói thế nào đi chăng nữa, anh cũng là con trai, mặc dù nói giữa hai chúng tôi đã không có sự khác biệt về giới tính, nhưng mà xét cho cùng thì anh không có khả năng hiểu được tâm lý của con gái.

“Cũng không phải là không tiện lắm... Được rồi, mày cứ qua đây đi.”

La Lợi nói địa chỉ, không ngờ là khách sạn Tử Kinh cực kỳ kinh khủng ở thành phố chúng tôi đây, tôi đã vô số lần đi ngang qua đây, lại vô số lần... đi về qua đấy. Kỳ thực, tôi cũng có nghe về giá cả ở trong đó, nhưng cũng không phải là không thể tưởng tượng được, Lưu Thụy Căn ngày xưa cũng đã từng đề nghị đến đây thử một lần, nhưng bị tôi kiên quyết can ngăn.

Đúng thế, nơi này có đắt như thế nào đi chăng nữa, ăn một bữa, cũng phải đến mấy ngàn - chỉ cần đừng chọn mấy món quá quý hiếm, mấy ngàn đồng, không phải là không trả nổi. Nhưng mà, đối với chúng tôi, hoàn toàn không cần thiết. Đừng nói là chúng tôi, đến cả anh Hai nghe nói đến nơi này còn lắc đầu quầy quậy. Bình thường tên đó luôn hiền lành để tôi và La Lợi bắt nạt, nhưng nghe đến nơi này liền kêu gào ầm ĩ: “Hai nữ hiệp khách, đợi lúc nào tôi trúng số năm trăm vạn, nhất định mời hai vị đến đây hưởng thụ các kiểu phục vụ ăn chơi, giải trí, mát-xa chân, mát-xa toàn thân, bây giờ, tha cho mấy miếng thịt trên người tiểu nhân này đi!>

Rồi sau đó chúng tôi cùng cười ầm lên, sau đó có khi còn cá cược với nhau: “Hôm nay ai thua sẽ phải mời ở Tử Kinh nhé.”

Đương nhiên, từ trước đến nay cũng chưa ai mời. Nhưng bây giờ...

Tôi đến Tử Kinh với chút ngần ngại, với chút thấp thỏm không yên, sau đó, dưới sự dẫn dắt của phục vụ, tôi dễ dàng tìm đến chỗ La Lợi. Ngay sau đó, tôi lập tức ngây người ra.

Giây phút này, La Lợi mặc một bộ lễ phục màu đen, giống như trong phim truyền hình và phim ở rạp hay chiếu, hở vai trễ ngực, trên cổ là một chuỗi ngọc trai, xem ra thật sự rất đáng yêu, nhưng mà, rõ ràng là bị gầy đi.

Một tay cô chống cằm, nhìn về phía trước, ở đó, có một chàng trai trẻ mặc lễ phục đang đánh piano, đánh bài nhạc “Hôn lễ trong mơ” cực kỳ nổi tiếng.

Cảnh tượng này, không khí này làm cả người tôi cứ không tự nhiên, nhưng từ ngày xưa khi mặc bộ áo đồng phục đi làm, tôi đã tạo cho tôi có một khuôn mặt trơ ra như khúc gỗ, cho nên dù giờ đây trong lòng tôi thấp thỏm không yên, nhưng vẫn bình tĩnh cất bước qua bên đó.

La Lợi ngẩng đầu, nhìn thấy tôi, đứng dậy: “Mày đến rồi à?”.

Tôi nhìn qua nhìn lại: “Mày trúng số thật à?”.

La Lợi lắc đầu nhìn tôi cười, giơ tay gọi phục vụ: “Để xem mày ăn cái gì?”.

Phục vụ đưa thực đơn qua, không ngờ là một cái máy tính bảng, lần đầu tiên tôi dùng thứ này, tùy ý bấm vào hai cái, nhìn qua giá cả trên đó, sau đó ngẩng đầu: “Mày không biết là tao đang giảm béo à?”.

“Ừ nhỉ, thế thì uống một ly cà phê đi, cà phê Cappuccino ở đây thật sự rất ngon.”

Nói rồi, không đợi tôi trả lời, liền tự động giúp tôi chọn, sau khi phục vụ đi, tôi nói: “La Lợi, thế này là thế nào, sao bị kích thích vậy?”.

“Kích thích gì?”.

“Mày...” Tôi quan sát lại nó một lợt, “Mày cứ lạ lạ thế nào ấy.”

La Lợi bĩu môi cười: “Lạ ở đâu? Áo quần của tao, hay là vì tao ngồi ở đây?”.

“Đều lạ cả, có điều kì lạ nhất vẫn là cảm giác mà mày gây ra cho tao.”

La Lợi lại bĩu môi, khi đang định nói gì đó, phục vụ đã bưng ly cappuccino ra, trên mặt bọt sữa màu trắng là một bông hoa màu nâu, đẹp vô cùng, lần đầu tiên tôi nhìn thấy một ly cà phê đẹp như thế này, nhất thời quên cả La Lợi.

“Nếm thử đi, ngon lắm ấy.”

Tôi thu lại ánh mắt: “Mày nói trước đi, chuyện này là sao?”.

“Cái gì mà chuyện này là sao?”.

“La Lợi, mày cứ như thế này, tao thật sự không quen.”

La Lợi cúi đầu, lại uống một ngụm cà phê, ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt mơ màng. Tôi đã từng nói, bản thân La Lợi không phải là một người đẹp xuất sắc, nhưng cô ấy rất biết cách chăm lo làm đẹp cho bản thân, sau khi làm đẹp, chắc chắn là kiểu người trong trăm người chọn được một ấy. Nhưng mà trước đây, cô ấy luôn thiếu thiếu một thứ gì đó, giống như một bức tranh được in ra từ máy in ấy, đẹp thì đẹp đấy, nhưng mà không có thần sắc. Mà bây giờ, khi ánh mắt cô ấy nhìn qua đây, tôi suýt chút nữa ngừng thở.

“Phiêu Phiêu, mày nói xem, tình yêu rốt cuộc là cái gì hả?”.

Tôi giơ tay lên thề, bây giờ tôi đã tin tưởng vào tình yêu lắm rồi, nhưng mà nếu như thay bằng một thời gian khác, một địa điểm khác, nghe thấy những lời nói này tôi nhất định sẽ cảm thấy ghê răng, biết đâu đó lại châm chích vài ba câu. Nhưng bây giờ tôi bị chấn động bởi khí chất của La Lợi, tôi ngẩn người ra một lúc, sau đó thật thà trả lời: “Cái này, phải nói làm sao nhỉ... Khó nói lắm, thật sự rất khó hình dung.”

“Trước đây tao theo đuổi tình yêu, tao nghĩ rằng tình yêu là tất cả của tao, khi đã có được tình yêu mà tao muốn, tao có thể rửa sạch mọi sự xấu hổ của tao, tao có thể trở lại là chính tao, tao...” La Lợi càng nói càng xúc động, nói đến đây, cô ấy vốn định nói thêm gì đó, nhưng lại đột nhiên thở dài một cái, nghỉ một lúc mới nói tiếp: “Bây giờ tao đã có tình yêu, có được kiểu tình yêu tao muốn, nhưng mà, tại sao tao lại không có cảm giác hạnh phúc? Tại sao tao lại cảm thấy khó chịu, cảm thấy mất mát như thế nhỉ?”.

“Mày...”

Tôi đang định hỏi cho kĩ hơn, đột nhiên nhìn thấy ở cửa ra vào có một bóng người, tôi có chút không tin, chớp chớp mắt, rồi nhìn lại, người đó vẫn còn ở đó?! Tôi nhìn La Lợi, sau đó nhìn lại về người đó, vỗ vỗ vào đầu của mình, không phải chứ, không có khả năng này chứ, hôm nay là ngày gì đấy nhỉ. Tử Kinh có ưu đãi lớn cho khách hàng ư? Tại sao La Lợi đến đây, Lưu Thụy Căn... cũng lại đến nơi đây?!

Lúc này, Lưu Thụy Căn cũng phát hiện ra tôi, nhìn thấy tôi, Lưu Thụy Căn sững người, ngay lập tức cười vẫy tay với tôi, sau đó nói với người đi cùng mấy câu, rồi bước qua đây: “Sao em lại đến đây?”.

“Em, em...”

Tôi nhìn sang La Lợi, nhất thời chẳng biết phải nói gì... Không, tôi không biết, tôi phải giới thiệu với Lưu Thụy Căn đây là La Lợi, nhưng mà bây giờ La Lợi quá đẹp. Mặc dù tôi rõ ràng biết rằng là không nên, nhưng tự nhiên lại cảm thấy lo lắng. “La Lợi ở đây, em đến đây chơi với cô ấy.”

Cuối cùng, tôi cũng đã nói ra, giọng nói của tôi rất tự nhiên, nhưng mà ánh mắt của tôi lại để ý vào mắt của Lưu Thụy Căn. Ánh mắt của Lưu Thụy Căn không hề có bất kỳ một sự thay đổi nào, chỉ là hơi nhướn mắt lên, sau đó đưa tay ra: “Hóa ra là cô La Lợi, xin chào, tôi là Lưu Thụy Căn.”

“Chào anh.” La Lợi đứng dậy, nhìn tôi, “Phiêu Phiêu nhà tôi thích anh lắm đấy.”

“Tôi cũng rất thích cô ấy.”

Lưu Thụy Căn nói một cách tự nhiên, tôi lại bị chấn động mạnh, chỉ có cảm giác toàn bộ máu trong người dồn hết lên mặt. Xấu hổ, mừng vui, xúc động, còn có cả nhiều loại cảm xúc khó mà hình dung được đột nhiên kéo đến, tim đập nhanh đến nỗi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Vào giây phút này, trời đất giống như biến mất rồi ấy, chỉ còn lại ba chúng tôi, không, phải nói là chỉ còn sót lại một mình tôi bay bay trên mây.

Thích...

Lưu Thụy Căn thích tôi>

Không ngờ anh ấy mà cũng thích tôi?!

Tôi cũng đã từng nghĩ rằng thực ra anh ấy thích tôi, theo cảm giác của tôi, anh sẽ không ghét tôi, nhưng mà, thích... Từ trước đến nay anh chưa từng nói, tôi cũng không dám đi chứng minh, mà bây giờ, anh ấy lại nói luôn trước mặt La Lợi.

Mẹ kiếp! Nhà cửa là cái thá gì chứ? Xe cộ là cái thá gì chứ? Tiền tiết kiệm là cái thá gì chứ? Cho dù có đặt tờ vé số năm trăm vạn trước mặt chị, chị cũng sẽ không đổi lấy giây phút này đâu! Cho cả thế giới tôi cũng không đổi, đưa cả vũ trụ ra, mẹ kiếp chứ tôi cũng chẳng đổi! Giờ này phút này, cuối cùng tôi cũng đã biết được, nếu bạn thích một người, anh ấy chính là cả thế giới của bạn, câu nói này rốt cuộc là có ý nghĩa gì. Khi trong lòng bạn chỉ có anh ấy, những thứ gì gì khác, thật sự đã không còn quan trọng nữa.

Tôi phấn khích đến nỗi quên hết mọi việc, mặc dù người đó còn đứng đây, nhưng thực ra suy nghĩ của tôi đã hơi không tỉnh táo nữa rồi, lúc định thần lại đã nghe Lưu Thụy Căn nói: “Phiêu Phiêu, lần này anh đi theo khách hàng đến đây, không ở đây lâu được, hai em cứ ngồi đây nói chuyện, lát nữa anh sẽ gọi điện cho em.”

“Ờ ờ, anh cứ đi đi, anh cứ đi trước đi, đi trước đi.”

Tôi không lựa chọn ngôn ngữ, không biết phải nói gì, Lưu Thụy Căn cười với tôi, lại gật gật đầu với La Lợi, sau đó quay người bước đi, tôi nhìn thấy bóng dáng anh đi đến chỗ mấy người đang đứng ở đằng kia, sau đó bước lên lầu hai.

“Xem ra, anh ấy không phải là không có tương lai.”

Trong giọng nói của La Lợi có chút gì đó châm chọc, tôi ngẩn ngơ: “Cái gì?”.

“Lầu hai của Tử Kinh không phải có thể tùy tiện lên được đâu, anh ấy có thể đến đây, lại còn lên lầu hai, cứ cho là đi cùng khách hàng đi, xem ra công ty cũng rất trọng dụng anh ấy.”

“Thế à?”. Tôi có chút hồ nghi nhìn lên lầu hai xem lại, “Phải để ý nhiều thế à? Tao chưa từng nghe anh ấy nói.”

La Lợi nhìn tôi không nói gì, bây giờ tôi mặc dù đang ở trong trạng thái hưng phấn, nhưng mà vẫn có chút gì đó không tự nhiên: “Hôm nay làm sao thế hả, cứ lạ lạ kiểu gì ấy.”

“Mày cẩn thận một chút, người này không đơn giản đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.