Nghe dân chúng truyền lại có 2 vị đại hiệp một nam một nữ đều đeo mặt nạ, hành hiệp trượng
nghĩa giúp đỡ bà con ko ít. Đó chính là Đinh Mộc và Vô Tâm. Nam sủng kia không biết từ khi nào cũng đã đẹo mặt nạ nhe. Nhìn lại cực ngàu, hắn
bây giờ mạnh mẽ chứ ko yếu đuối như trước, trên người cũng bắt đầu tỏa
ra khí chất nhàn nhạt.
Có người nói khí chất gì đó là bẩm sinh
thật ko ngờ có thể rèn luyện thì ra đó là do tinh thần của con người mà
thành. Tâm tiểu cô nương quả nhiên là kỳ nữ thật ko tầm thường.
Đợt này bọn họ bước vào thôn. Cảnh tượng vô cùng thê lương. Cả thành tàn
tạ, một đoàn người vây lấy họ quỳ lạy van xin. Mong có một chút thức ăn, chỉ tiếc Vô Tâm chính là ko có chuẩn bị, Đinh Mộc thì chỉ còn vài cái
bánh ngọt luyến tiếc mãi mới đưa cho bọn họ (Hắn là biết vị tiểu thư đi
cùng rất thích ăn bánh ngọt thưởng trăng, cho nên không biết từ khi nào
mà tự nguyện kiêm luôn chức vụ này).
Chỉ là cái bánh ngọt mà bọn
họ đánh nhau suýt chết, nếu ko phải Vô Tâm nhìn cảnh tượng tức quá mà
“sư tử hống” bọn họ mới dừng lại. Miếng bánh nhỏ được chia cho trẻ con
trước. Trong lúc đó Vô Tâm nàng liên kêu hắn vào rừng gần đó mà săn thú, trong khi nàng khai thác thông tin và tìm hiểu tình hình. Đinh Mộc đi
mãi đến gần tối mới về, mang theo hơn 30 con chim các loại, 1 con sói
gầy sau khi chia xong.
Đinh Mộc khinh công bay vào rừng gần đó
cởi hết quần áo. Quả nhiên, Vô Tâm cũng đứng ngay sau đó, bọn họ đang là muốn là cái chuyện kia kia sao. Không nói tiếng nào, một trận mưa roi
quất xuống thân, đến tóe máu, nam nhân phía trước gồng mình chịu đựng.
Những phát roi đột nhiên dừng lại.
Hắn quay đầu lại ngước mắt
nhìn nữ nhân. Vô Tâm cất tiếng “Chỉ phạt đệ một nửa, ta ko vô lí, nơi
này hạn hán khô cắn , nước và thức ăn đều khan hiếm, biết đệ đã cố gắng
hết sức”, vừa nói vừa thoa thuốc. (Lại còn bảo là không vô lí biết người ta đã cố gắng hết sức còn đánh tóe máu. Run… ta run…). Trong đêm tối
giữa mảnh rừng một nữ nhân từ đằng sau ôm lấy một nam nhân thân không
mảnh vải tỳ tay vào một thân cây lớn. Không biết họ làm gì, chỉ thấy nam nhân ửng hồng ngân từng đợt nhẹ, người khẽ run kèm theo tiếng thở dốc,
“ưm… a… a… tỷ tỷ” và kết thúc bằng một tiếng “A” mãn nguyện, người run
rẩy, tay bấu chặt vào thân cây, hằn lên một vết cào lớn.
Khi nam
nhân bỏ tay khỏi cây quay người lại muốn nhìn nữ nhân, thì nàng khinh
công bay lại vào làng. Một lát sau Đinh Mộc cũng nhanh chóng quay trở
lại, lén lút nhìn Vô Tâm biểu hiện như chưa có bất kì chuyện gì xảy ra
rồi tự thất vọng.
Vô Tâm nàng chính là đả thương toàn bộ quân
lính xông thẳng vào trong phủ, toàn bộ nam phụ lão ấu trong nhà bị điểm
huyệt. Một tiểu tử 10 tuổi đứng đó hắn nước mắt đầy mặt nhìn cha mình bị đâm từng nhát từng nhát trên đùi, miệng không ngừng cô nhai nuốt thức
ăn trên bàn, ăn đến nghẹn mà chết, trước khi chết còn bị khắc trên mặt 2 chữ tham quan.
Giải huyệt câm trên người đứa trẻ nghe hắn phun
một tràng chửi rủa chỉ nhẹ nhàng nói 1 câu “chửi nữa ta lập tức giết mẹ
ngươi”. Nhìn những nữ nhân đang đứng đó đều quá trẻ đẹp, có lẽ là bị
cưỡng hôn mà về.
“Cha ngươi đáng chết vì sao biết ko? Ko nói được ta liền giết mẹ ngươi”.
“Cha ta… là tham quan” Hắn nhìn gương mặt cha hắn bị khắc chữ đau xót nói
“Ngươi đau khổ, ngươi muốn giết ta, tiếc rằng ngươi ko đủ năng lực”. Vừa nói
nàng vừa tát từng đợt từng đợt vào mặt hắn. Đúng là nếu có khả năng hắn
muốn xé xác kẻ trước mặt ra làm tram mảnh. Đưa tay lột sạch quần áo trên người hắn.
“Ta làm nhục ngươi đó, bất lực ko? Tuyệt vọng ko? Muốn giết cả nhà ta ko?”. Từng câu từng chữ chính là suy nghĩ trong đầu hắn.
“Những đứa trẻ ngoài kia, những người phụ nữ ngoài kia, cũng muốn đối với nhà
ngươi, như ngươi đang đối với ta. Cha ngươi chặn lương thực giết chết
người thân của họ, cưỡng hiếp mẹ họ, chị họ. Ngươi còn có người thân,
bọn họ thì ko. Có phải ta nên giống ngươi đem cái tư tưởng báo thù này
mà một lần giết chết cả người nhà ngươi? Ngươi hận ta bao nhiêu, bọn họ
hận cha ngươi bấy nhiêu. Ngươi bất lực, bọn họ cũng bất lực. Là cha
ngươi nợ người dân. Một mạng hắn trả ko đủ. Thấu hiểu cảm giác ngày hôm
nay, vì mẹ ngươi mà tận hiếu, vì nhân dân mà tận hiếu, đừng để một ngày
một kẻ khác lại làm mạnh tay hơn ta. Lúc đó họ sẽ giết cả nhà ngươi chứ
ko phải một người chết như hôm nay”
Trong lúc nữ nhân bên này
đang làm “chính sự” thì Đoan Mộc nhìn nàng bằng ánh mắt kinh hãi lẫn
ngưỡng mộ. Bọn họ chia hết 8 phần tài sản của lão tham quan cho bá tánh, 2 phần còn lại chia cho người nhà bọn hắn, phải chia đến cả ngày mới
xong.
Khi nàng quay lưng đi đứa trẻ lên tiếng “con ko trả thù cho cha là bất hiếu. Hôm nay ngươi ko giết ta, sau này ta sẽ tìm ngươi báo
thù”. Đinh Mộc cực kì kinh ngạc trước sự xuất hiện của hắn, vì ngay sau
lúc đó hắn đã ngất đi. Vô tâm nhếch khóe miệng, đôi mắt rạng ngời.
“Chờ ngươi trả xong nợ của cha ngươi, lúc đó ngươi mới có đủ tư cách mà nói 2 chữ báo thù. Đến lúc đó cứ việc tìm ta,”. Cúi xuống thì thầm vào tai
hắn “Tên ta là Vô Tâm”
“Ta sẽ nhớ kĩ cái tên này.” Nhìn theo bóng lưng của một nữ nhân che kín mặt.
“Thiên hạ thời nay nhiều kẻ ko báo thù gia đình ngươi, thực nhiều kẻ bất hiếu haha.”
Nàng lắc đầu quay đi cùng Đinh Mộc leo lên xe ngựa cứ ung dung như vậy mà đi.
“Đứa trẻ này thật thú vị. Nhưng mà… tỷ giết mệnh quan triều đình, còn cướp kho lương tội ko phải nhỏ”
“Hắn đủ mạnh mẽ và thông minh, Văn Hoa sẽ có thêm một kì tài”. Đinh Mộc mờ mịt nhìn nàng, nàng muốn nói đứa trẻ kia sao?
“Truy nã… thật ra chỉ là mèo vờn chuột, chỉ tiếc ta ko phải chuột”. Vô Tâm khóe miệng khẽ cong
Cầm một sấp chứng cớ trong tay nàng lên tiếng “Cái này đệ cất đi, nếu ko thực sự nguy cấp cũng ko cần nộp lên.”
“Đây là chứng cớ của tham quan. Tỷ tỷ là muốn gia đình họ có thời gian trốn đi sao?”
“Đi ngủ thôi”. Không trả lời chính là kéo nam nhân kia xuống mặc nhiên ôm ngủ. (hắn là gối ôm sao?)
Kể ra Vô Tâm nàng đúng là không phải người chỉ trong một thời gian chưa
tới 2 tháng liền có thể biến một nam nhân trói gà ko chặt liền thành một người thuần thục võ công 1 chọi 10 người, ko phải người mà. Ta chính là đang nói tới Đinh Mộc, nàng đã cùng cách nào vậy. Không, là thủ đoạn
nào mới đúng.
Còn đứa trẻ kia nữa! quá khủng khiếp rồi! Đừng nói
là nàng chính là dùng cách này ám ảnh hắn, thúc đẩy hắn. hắn chỉ là một
đứa trẻ dùng biện pháp này ko phải là mạnh tay mà là quá tàn nhẫn rồi.
Nàng ta không phải là người sao? Sao có thể tàn nhẫn đến như vậy.
Tương ngộ.
Sau gần hai tháng được huấn luyện Đinh Mộc đêm đêm đã không còn ồn ào như
trước bọn họ đang là trong phòng của một khách điếm xoa bóp thư giãn.
Thì nghe có tiếng mở cửa và bước chân bước vào phòng kế bên. Thính giác
của người luyện võ rất tốt.
“Mẹ! Mẹ đừng lo sau này Phong nhi sẽ lo cho mẹ”.
“Phong nhi ngoan, cha con con coi như là tự làm tự chịu, con đừng vì ông ấy mà quá đau lòng, cũng đừng nghĩ chuyện báo thù gì đó, mẹ con ta cứ cùng
nhau mà yên ổn sống có được ko?”
“Mẹ! Con biết! Chỉ là cha đối với con rất tốt…”
Giọng nói rất quen thuộc. Khóe miệng Vô Tâm khẽ nhếch, quả nhiên bọn họ đến
đây. Thấy biểu hiện này của nàng Đinh Mộc cũng thấy lạ lắng tai nghe,
chợt hiểu ra.
Đây là khách điếm tốt nhất của Giang Châu, mẫu thân hắn vô cùng thương yêu hắn tuyệt ko để hắn thiệt thòi mà ngủ bờ ngủ
bụi. Mà muốn về quê mẫu thân hắn chắc chắn phải qua đây. Dãy phòng hạng
sang gần như đã kín chỉ còn 2 phòng này.
Chỉ là tính đông tính
tây, ko ngờ đêm nay khách điếm này lại bị cướp. Cũng may nàng nhanh
chóng ra tay ứng phó lại cứu mạng 2 người bọn họ, đánh bọn cướp chạy tan tác.
Quay trở về, nàng lướt qua nhìn bọn họ. “Ngươi, ngươi lại
muốn làm gì?”, đứa trẻ kia lên tiếng. Mẹ hắn kéo hắn lại. “Thuốc. Nếu
muốn ngươi chết các ngươi ko thể sống. Ko cần tốn thời gian hạ độc”. Nói rồi nàng bước ra ngoài.
Trong phòng Đinh Mộc đang vui vẻ ngồi
chở “Tỷ Tỷ, người là rút cuộc muốn làm gì?”. Nàng nhếch miệng “Ta muốn
ngươi lấy tư cách Đinh Mộc con thừa tướng thu thập hắn làm đệ tử dạy văn võ cho hắn. Còn có mấy quyển sách này đưa cho hắn.”
“Nhưng mà…”
chưa kịp nói hết câu đã bị áp đảo “Ý ta đã quyết đệ cứ y thế mà làm” (Từ khi nào hắn từ nam sủng đã kiêm luôn nô tài rồi, cuối cùng mối quan hệ 2 người này là gì đây?).
Bọn họ ở lại vê quê nhà mẫu thân hài tử
kia khoảng 3 tháng thì Vô Tâm lại buồn chán chỉ để lại một mảnh giấy mà
ngao du sơn thủy để lại cho Đinh Mộc một bộ dạng sư phụ bất đắc dĩ làm
dạy dỗ người ta cùng một chồng sách mà nàng đóng cửa soạn lại suốt 3
tháng cho cả 2 tên này. Đứa trẻ đó tên chính là Đoàn Phong. Nam sủng kia bị bỏ lại vô cùng ủy khuất chỉ là ko dám kháng lệnh.
Tỷ Tỷ xấu xí.
Từ khi Đoàn Phong trở về quê mẹ liền quên biết một tiểu tỷ tỷ. Vị tỷ tỷ
này rất hay cười, cũng vô cùng thú vị chỉ là… khuôn mặt có một cái bớt
tím vô cùng to, che hết phân nửa gương mặt. Thoạt nhìn cũng có thể khiến người ta giật mình vậy. Nhưng nó ko đủ làm lí do để tình cảm giữa họ
trở nên xấu đi, ngược lại càng ngày càng tốt đẹp. Nữ nhân đó tên là Ngọc Nữ. thật cảm thán tên và người rõ ràng là ngược nhau.
Một lần đi xuống phố Ngọc Nữ chính là bị vết bớt trên khuôn mặt mà bị tiểu thư phú gia trêu chọc. Môi nữ nhân cong lên, gương mặt đầy châm chọc. “Trời ơi! Có nữ nhân xấu xí như vậy sao? Xấu như vậy mà cũng dám ra đường sợ hù
ko chết người ta sao? Nữ nhân như vậy chỉ có chó mới dám lấy làm thê
tử”.
Ngọc Nữ nàng chính là ko để những lời kia vào lỗ tai. Nhưng
tiểu tử kế bên thì vô cùng bức xúc đã lớn tiếng quát “Nữ nhân ác khẩu.
Miệng thối như ngươi chó cũng ko thèm đến gần”
Vô Tâm kéo hắn lại buông một câu “Đệ đệ thật nghịch ngợm, sao lại đi nói chuyện với đống phân vậy. Đi thôi ở đây sẽ bị ám hơi”.
“Ngươi! Ngươi nói ai là phân hả?”. Cô nương kia tính xông lên đánh 2 người bọn
họ, đầu gối ko biết bị cái gì đau điếng mà ngã xuống đất.
Bọn họ
đi được một đoạn chính là ôm bụng cười. Cùng nhau đi chơi rồi ngắm mặt
trời lặn. Chợt tiểu đệ đệ kế bên lên tiếng. “Tỷ tỷ đừng lo. Đợi một ngày ta trở thành trạng nguyên nhất định sẽ đem kiệu hoa đón tỷ tỷ về làm
thê tử”. Vô Tâm nghe vậy bật cười. “Đệ đệ ko sợ sẽ thành tiểu cẩu sao?
Đệ thực sự hiểu cái gì là phu thê sao? Chỉ nói bừa, xem ta làm sao dạy
dỗ đệ”. Đứa trẻ bị cù lăn lộn mấy vòng trên cỏ, cả hai tiếng cười vang
vang.
Trong những ngày tháng này hắn cũng học được từ nữ nhân này ko ít cầm kì thi họa. Nữ nhân xấu xí trước mặt hắn ko ngờ lại là một
tài nữ hiếm có như vậy. Nếu ko vì vết bớt trên mặt có lẽ nam nhân sẽ xếp hang dài đến cầu thân… Thầm nghĩ ngợi mắt sáng ngời nhìn nữ tử yếu đuối trước mắt đang chơi đàn.
Vị tỷ tỷ này cũng thật kì lạ, có khi
xuất hiện vài tuần một vài tháng ngày nào cũng thấy mặt cùng hắn chơi
đùa có khi lại biến mất ko tăm hơi bốn năm tháng có lần bẵng đến gần nửa năm không biết là đi đâu. Nhưng hắn là nhiều lần như vậy đều cũng quen. Chỉ là ko biết từ khi nào có một thói quen chiều chiều sẽ ra rừng trúc
nhìn một chút.