Kỵ Sĩ Diệt Vong

Chương 11: Chương 11




CHƯƠNG 10

Frege đứng trong thần điện, hai tay nắm trước ngực.

Hào quang nến cháy nhu hòa, tượng Thần ánh sáng im lặng bày đó, bốn phía vắng vẻ lặng lẽ. Yên tĩnh tựa như vô số ngày đêm qua lại.

Quốc gia mới cùng chế độ mới đã thành lập được ba năm, hoàn toàn bất đồng với quốc gia trước kia, nhân dân bắt đầu giàu có. Aron quá khứ được xưng là thành đô mậu dịch, cũng một lần nữa khôi phục sức sống, thậm chí càng phồn vinh hơn trước kia.

Kaddis mất ở mùa hè năm nay, làm phản vẫn là tâm bệnh của gã. Gã trước giờ là một người trung thành, dù là không thể không làm, chuyện này vẫn ảnh hưởng không nhỏ tới gã.

Vốn cho rằng người hào sảng như gã có thể sống lâu trăm tuổi, có lẽ là vì con đường càng khó khăn hơn tử vong mà gã đã chọn.

Phần mộ gã đắp bên cạnh Lander.

Luthe… Không, quốc vương hiện tại thực hiện lời hứa. Bất luận là Lander hay Kaddis, đều được vinh quang cao nhất vây quanh, thời khắc huy hoàng nhất lưu danh trong lịch sử.

Ram tộc Tử mục cũng rời khỏi quốc gia này vào mùa hè năm nay, hình như từ trong không gian có tung tích tộc nhân, tính đi tìm. Lúc hắn rời khỏi, quốc vương rất không đành lòng, không muốn phân ly là tất nhiên, trên thực tế, Ram thoạt nhìn càng rộng lượng hơn quốc vương.

Còn nữ pháp sư ồn ào kia, luôn cùng Jincy không vừa mắt nhau, mỗi ngày cãi tới cãi lui, nóc thần điện cũng sắp bị họ hất tung.

” Frege, đang cầu nguyện sao?” Phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc khiến người ta an tâm, nhưng Frege nhíu mày.

” Chư thần lúc phải trở về sẽ trở về, họ bây giờ còn chưa trở về, ngươi cầu nguyện cũng vô dụng…” Giọng nói tràn ngập bất mãn kia bắt đầu oán giận. “Trở về đi, sáng nay lúc ta tỉnh lại ngươi cũng không có bên cạnh, cầu nguyện là lãng phí thời gian không cần thiết.”

Hắn giả vờ không nghe thấy, nhắm mắt lại tiếp tục cầu nguyện, nhưng nội dung lại trở nên quỷ dị.

” Này, Frege, làm gì không nói chuyện với ta?” Người nọ bỗng nhiên từ phía sau ôm lấy hắn.

Nhắm mắt lại —— không có nghe thấy, không có nghe thấy…

” Frege…” Đầu lưỡi ướt át đảo quanh vành tai, hơi thở cực nóng phun vào bên gáy, cánh tay đối phương cũng dễ dàng cầm cố hành động thân thể.

Không để ý tới y, không để ý tới y, không để ý tới y, cho nên mau rời khỏi đi. Frege chờ đợi như vậy.

Đầu lưỡi theo vành tai trượt xuống, mút vào bên gáy, nhắm mắt lại làm giác quan càng mẫn cảm, nhưng hắn vẫn không động đậy.

” Vẫn bất động sao?” Nam nhân ngừng hôn, ngữ khí mang chút nóng nảy cùng buồn bực.

Muốn rời khỏi sao? Frege bình ổn nỗi lòng hỗn loạn một chút. Tối nay hắn chỉ muốn yên ổn cầu nguyện…

“Này… Thật sự không để ý tới ta sao?” Nhưng Jincy không động đậy nữa, hơi thở ấm áp vẫn bọc quanh hắn.

Frege hơi cau mày. Ngữ khí tên này tựa hồ ôn hoà xuống, chẳng lẽ đang đánh chủ ý xấu gì?

” Đêm qua… Rất mệt sao? Eo mỏi sao?” Nam nhân mang ngữ điệu tình sắc hỏi.

Bị y nói câu này, thật là có chút mỏi…

” Đêm qua… Hình như không đốt đèn sao? Hình như lúc không có ánh sáng, ngươi liền vô cùng dũng cảm…”

…… Sao bỗng nhiên lại nói tới chuyện hôm qua?

” Hôm qua nến tắt lúc nào? Là lúc ngươi chủ động bò lên người ta sao…. Hai chân mở ra ngồi trên người ta, dụ dỗ ta tiến vào thân thể ngươi…”

Hơi thở ấm áp cùng miêu tả trắng trợn, làm không khí trang nghiêm trong thần điện cũng bắt đầu thay đổi.

” Ngươi liên tục cắn môi ta, cái miệng phía sau cũng liên tục ngậm ta, hiện tại càng lúc càng quen xâm phạm ta đúng không… Nơi đó chỉ cần cắm vào sẽ liên tục hút cắn…” Đầu lưỡi nhẹ vẽ vòng ở tai, tiếng Jincy trở nên càng thêm trầm thấp. “… Lúc ta vào, chỗ đó rất nóng, rất chặt, giống như lập tức liền phải bị hút ra, thật khiến người ta phát cuồng…”

Frege nhắm chặt mắt, vẫn duy trì tư thế cầu nguyện, thân thể lại không kiềm được phân một phần trọng lượng cho người phía sau. Tâm tư nhớ lại trận tính giao điên cuồng đêm qua theo đối phương miêu tả.

Mở hai chân ra, ngồi khóa trên thắt lưng cường tráng của nam nhân, *** đãng đong đưa mông tìm kiếm nguồn khoái cảm.

Dũng đạo quen hoan ái chỉ cần tính khí cực nóng chèn vào sẽ tự động phân bố chất lỏng bôi trơn, lúc trừu sáp vặn vẹo phát ra tiếng ma sát đặc dính.

” Tiếng của ngươi rất dễ nghe, nhất là lúc bị ta cắm vào…” Giọng nói nam nhân vẫn ở bên vành tai hấp dẫn. “Lần đầu tiên nghe thấy tiếng của ngươi, ta liền nghĩ, nếu ở trên giường bị ta lăng nhục đến xin tha, chắc chắn rất tuyệt vời…. Hiện tại càng ngày càng dễ nghe, chỉ cần ta vừa động, sẽ phát ra cái loại âm thanh vui sướng…”

Nói, tính khí sớm đã cứng rắn chống lấy thân thể mê người, nhẹ nhàng cọ xát mông mẫn cảm.

Jincy nhịn không được vươn tay, từ vạt áo trường bào thâm nhập, vuốt ve hai chân thon dài của người yêu, lúc đầu ngón tay lướt qua đùi trong non mềm, Frege không khỏi phát ra tiếng hút khí rất nhỏ.

” Ta thích gương mặt ngươi lúc bắn tinh, ngay cả lúc ở trong ngục giam hư vô của ngươi, khi bắt đầu tưởng tượng.” Jincy lại thúc nhẹ hạ thể Frege một cái. “Khiến cho nơi này của ta căng đến phát đau… Muốn bắn ở trên mặt ngươi như vậy.”

Dù là tự thuật, cũng làm hơi thở hai người hỗn loạn.

” Đúng rồi…. Hôm qua còn khẩu giao cho ta đúng không?” Tay Jincy mê muội vuốt ve da đùi trong Frege. “Chiều hôm qua, quỳ bên chân ta, dùng đầu lưỡi *** đãng liếm ta đúng không…”

” Kỹ thuật của ngươi càng ngày càng tốt, lập tức liền bị ngươi hút ra…” Ngón tay chậm rãi vuốt lên, trượt qua trượt lại giữa khe mông Frege. “Của ta có phải rất lớn… Nhồi vào căng cả miệng ngươi, lúc bắn nuốt vào bao nhiêu… Bây giờ vẫn còn chứ?”

Thân thể tựa như bị hỏa thiêu, nhắm mắt lại càng dễ hồi tưởng hình ảnh mặt hồng tim nổ đó. Frege liều mạng muốn làm mình nghĩ thứ khác, nhưng giọng nói Jincy lại dụ dỗ khiến hắn không thể không đi theo hồi ức.

“A…. Ướt đẫm rồi…” Jincy cười nhẹ, đầu ngón tay vuốt ve hoa huyệt phía sau người yêu, thân thể đã tự động phân bố dịch ruột non bôi trơn.

Frege thở gấp, hậu huyệt quen tính co rút lại, khát vọng nuốt vào tính khí cực đại. Không chỉ có phía sau, phân thân phía trước cũng đã căng đến phát đau.

” Thật là nhiều…” Jincy dùng đầu lưỡi nhẹ đâm đâm tai Frege, nước bọt quét qua lỗ tai gây nên tiếng vang cực đại, phảng phất như kích thích ***.

” Ân…. Jincy…” Âm thanh nhịn không được phát ra lại là rên rỉ ngọt dính.

“…. Gì?” Jincy cách vải áo mạnh mẽ miết xoa quả đỏ trước ngực Frege. “Không phải đang cầu nguyện sao?” Một tay khác vẫn trượt chỗ khe mông, chất lỏng nhầy dính kia đã theo khe mông trượt xuống gốc đùi.

Trong không gian vốn thánh khiết tràn ngập một mùi *** mỹ.

Frege định buông hai tay đang nắm ra, nhưng Jincy lập tức liền bắt lấy cổ tay hắn, không cho hắn nhúc nhích.

” Cầu nguyện…” Bên vành tai truyền đến âm thanh như của ác ma.

Bỗng nhiên, trường bào bị cuốn cao, một thứ nóng cháy chống trên hoa huyệt hư không.

Chỉ chống lấy khiến cho thân thể phản ứng quá mức không thể ức chế, tiểu huyệt mút vào phần đỉnh căng đầy, dịch ruột non phun ra ướt đẫm…

” Tiểu yêu tinh…” Tiếng Jincy giống như đang nhẫn nhịn cực điểm. Nhưng y cũng chỉ để như vậy thôi, không làm ra động tác tiếp theo, bàn tay vốn trêu chọc khe mông cũng cầm lấy thắt lưng mảnh khảnh của Frege.

” Ân ân…. Jincy…. Tiến vào… Nhanh lên…” Thân thể sớm quen bị xâm phạm không kiềm được dán sát vào phía sau, khát cầu bị chiếm hữu.

Jincy phát ra một tiếng ngâm nhẹ, thẳng lưng chôn tính khí cực đại vào tiểu huyệt yêu mị.

” A a…. A. Thật lớn…” Dù bị đè lại, vòng eo cũng không thể khắc chế vặn vẹo co giật như dụ dỗ. “A… Bắn… Bắn ——”

Phân thân chưa chạm tới của Frege, lúc đối phương cắm vào liền bắn. Hậu huyệt vốn đói khát do cao trào mà càng *** loạn xoắn vặn.

“A… Đừng…. Hút, hút ra ——” Điên cuồng trừu sáp mấy cái sau đó, Jincy luôn tự hào với tự chủ lập tức liền đạt được cao trào trong thân thể Frege.

Y vừa bắn tinh vừa mắng, ôm sát người trong ngực.

“Ân…” Frege nhuyễn người trong ngực y, trong không khí tràn ngập mùi dịch thể, không biết là của mình hay của đối phương… Thần điện thánh khiết cũng nhiễm một tầng khí tức ***.

“Chỉ nói thôi là có thể làm ngươi cao trào sao?” Jincy cắn cổ Frege. “Cắm vào liền bắn…. Bên trong ướt đẫm thành một mảnh…”

Frege bị Jincy nói đến mặt đỏ tai hồng, giãy giụa muốn rời khỏi ngực y.

Jincy cười xấu xa vội vàng xin lỗi.

“Ngươi cũng là mới tiến vào liền bắn…” Frege mím môi đánh trả.

“Hả? Đó là bởi vì ngươi không tốt….” Y lập tức nói sang chuyện khác. “Đúng rồi, ta giúp ngươi đi lấy chút nước, sau đó trở về phòng chứ?” Nói, kéo quần đàng hoàng liền xoay người đi kiếm nước.

Frege buồn bực ở tại chỗ chậm rãi mặc lại y phục hỗn độn. Tên kia… Càng lúc càng làm càn, hôm nay hắn vốn là định cầu nguyện…

Hắn thở dài, vuốt lên nếp nhăn trên trường bào, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại. Nửa tháng bị bao vây trước kia dài đằng đẵng tựa như một đời.

Mà hiện tại, ngày lại bình lặng trôi về phía trước.

Liên tục ở cùng Jincy, hình như… Rất lâu rồi không gặp ác mộng, cũng rất lâu rồi không nhìn thấy Josey.

Y rời khỏi rồi sao? Còn nguyện vọng thực hiện thì sao?

Đang cầu nguyện sao?

Một âm thanh ôn nhu vang lên sau người.

Frege ngẩn người, mở mạnh mắt.

Ta… Vẫn chưa rời khỏi mảnh đất này.

Giọng nói kia ôn nhu trước sau như một.

Trong dòng năm tháng trôi qua, hắn cơ hồ quên mất giọng nói người này, nhưng khi nó vang bên vành tai, lại giống như chuyện chỉ mới xảy ra hôm qua.

Ta thấy ngươi rất cố gắng, cũng rất thống khổ, ta muốn nói với ngươi, bỏ đi, đừng miễn cưỡng bản thân như vậy, đó không phải cái ngươi nên mang… Giọng nói kia vì bi thương mà tạm dừng, ta thậm chí hối hận vì đã làm ra yêu cầu cuối cùng kia với ngươi, kỳ thực ta chỉ muốn nói với ngươi —— ta thích ngươi.

Không khí xung quanh phảng phất như bị hút ra, trong tai chỉ có giọng nói người kia và tiếng tim mình đập. Frege muốn phát ra âm thanh, nhưng cổ họng chỉ động mấy cái, không thể nói chuyện.

Xin lỗi, đã để ngươi làm nhiều như vậy… Nhưng… Rất cảm ơn ngươi, mọi thứ ngươi làm vì quốc gia này… Bởi vì có ngươi, cho nên quốc vương hiện tại càng quý trọng quốc gia đầy khó khăn này.

Dường như —— vì một câu này, tất cả thống khổ, ủy khuất, tiếc nuối, cũng đáng.

Ta phải rời khỏi nơi này, giọng nói kia nhẹ nói: tất cả các vong linh đều rời khỏi trong đêm nay, thời đại mới ngày mai sẽ đến… Còn nữa, ta muốn nói với ngươi…

Chư thần sắp trở về…

Frege xoay mạnh người, phía sau một mảnh sáng ngời, đó là hào quang đến từ ánh nến, ấm áp mà yên tĩnh.

Chỗ cửa đi tới một người, tóc đen ngắn, mắt đen, lúc thấy mình lộ vẻ hơi kinh ngạc. “Sao thế? Ngươi… Sao thế?”

Y nháy mắt đi tới bên cạnh mình, đầu ngón tay ấm áp quét qua khóe mắt. “Sao lại khóc?”

“Jincy…. Ta….” Frege bỗng nhiên vùi đầu vào ngực Jincy, nhưng một câu cũng nói không nên lời. Ban nãy Josey đã tới, y vẫn không có đi, y vốn đã…. Tha thứ cho ta.

“Đúng rồi, ban nãy ta nhận được tin tức của đám kia, họ nói muốn về lại mảnh đại lục này.” Jincy ôn nhu nói. “Đám kia đi hơn ba trăm năm, cuối cùng cũng muốn về…”

“Này, Frege, đừng khóc…”

Yêu khi tan biến là thiên vũ

HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.