Sáng sớm, một nhóm năm người lặng lẽ rời đi quân doanh. Locke, Kane, Hans, Gulas cùng Coby đi hướng ngược với hướng binh sĩ tiến lên.
Thời gian đã vào cuối thu, bất luận Faustin hay là Charles, cuối thu và mùa đông đều luôn luôn lạnh đến nỗi làm người giận sôi, mà mùa hạ lại là nóng để cho người ta khó mà chịu đựng. Cho nên hiện nay thời gian hành quân của quân đội là từ giữa trưa đến lúc chạng vạng tối.
Cũng may trước đó hai vị Nam Tước quyết định dốc hết sức đi đường, bây giờ chỉ cần hành quân không đến hai ngày nữa là có thể đến tổng bộ binh đoàn - trước thành Conor.
Lúc này Locke chính là thừa dịp buổi sáng binh sĩ còn chưa hành quân, cùng Coby đi đến một tòa thành trấn gần đây làm một cuộc làm ăn.
Thành Wallier là một tòa thành nhỏ đã từng có được hai ngàn dân cư, tòa thành nhỏ này không có đặc điểm gì nổi bật, chỗ khác thường duy nhất chính là tòa thành thị này có tường thành cao bằng tường thành của thành thị trẳng đẳng, cao gần 10 m.
Nghe nói đây là thành chủ tiền nhiệm của tòa thành này-Nam Tước Ibbie dốc sức xây dựng. Trong giới quý tộc Charles, việc này đã từng trở thành một trò cười không nhỏ. Chỉ là một tòa thành nhỏ, xây tường thành cao như vậy làm gì.
Nhưng bây giờ, những quý tộc đã từng cười nhạo Nam Tước Ibbie lại trở nên hối hận buồn bực không thôi, nghĩ thầm, vì sao trước đây mình không đem tường thành xây cao thêm một chút đâu. Chính là bởi vì toà thành này có tường thành cao gần 10 mét, cho nên người Charles trong thành mới tạm thời tránh được chiến hỏa.
Cũng chính là bởi vậy, thành Wallier đã trở thành bến cảng tị nạn của của những phú thương Charles và người có tiền ở gần đó, cũng trở thành một nơi hội tụ của các nạn dân Charles.
Sau một lát, mấy người Locke đã nhìn thấy thành Wallier trong tầm mắt.
Lần này Locke tới thành Wallier không phải để giết người ăn cướp, mà là đến giao dịch. Trước đó tại toà tiểu trấn kia hắn xác thực là bắt được mấy đội buôn lậu cùng đầu cơ trục lợi, nhưng hàng hóa của bọn hắn đều là lương thực và tiền xu của Charles, không đáng giá mấy đồng tiền, Coby biết rõ để lại cũng vô dụng, cho nên đưa ra một ý kiến, đến thành Wallier tham gia hội giao dịch.
Mỗi tòa thành thị đều có một đám thương nhân sống ở trong bóng tối, bọn hắn có thể là giặc cướp, có thể là kẻ buôn lậu, cũng có thể là lưu manh, ở chỗ này có thể mua được thứ mà trên thị trường không bán, chỉ là giá cả sẽ đắt hơn. Đây chính là chợ đen.
Trước kia Coby đã từng ở trong chợ đen lăn lộn qua, lúc còn phồn hoa, thành Fareins cũng đã từng tồn tại chợ đen, sau khi quân đội Faustin phá thành, chợ đen đã bốc hơi không còn sót lại chút gì. Coby biết rõ bọn thương nhân trong bóng tối này có được tài lực cùng vật lực to lớn như thế nào, lần này hắn giật dây Locke dẫn người đến, không phải đến mua đồ vật, mà là bán đồ vật.
“Charles sắp diệt vong, hiện tại người thông minh đều biết rõ điểm này trong lòng.” Coby đi ở giữa đám người chậm rãi nói, bọn người Locke đối với lời nói của hắn không để ý tới: “ Hiện tại Diller thế nhưng là đồng tiền mạnh, đám thương nhân ở chợ đen tuyệt đối sẽ bất kể chi phí mua hết.”
Đây chính là đề nghị của Coby, dùng Diller đổi tiền xu Charles, tại trong thương đội Faustin, tỉ lệ hối đoái giữa Diller và tiền xu là 2:1, nhưng ở Charles 5:1 cũng có người đổi, đây chính là con đường phát tài.
Lần này Locke không chỉ đem thu hoạch đoạt được tại tiểu trấn vừa mới “Càn quét” đổi thành Diller mang tới, mà còn hướng Joshua đại thúc vay tạm một số tiền lớn(Khoảng 200 mai bạc Diller),mang theo trọn vẹn 400 mai bạc Diller, túi sau lưng Hans và Gulas cũng đều phình lên.
Đối với lần giao dịch này, sau khi suy tính Locke cảm thấy có thể thực hiện, nhưng vì lý do an toàn hắn mang theo ba vị thủ hạ đắc lực của mình. Tạm thời chưa nói tới bên trong chợ đen kia có người có thể ngăn cản Locke hay không, cho dù chỉ là bọn người Hans thì một người cũng có thể đối phó với bảy tám tên lưu manh phổ thông.
Mấy người không trì hoãn thời gian, sau khi từ quân doanh ra ngoài, bon hắn vội vàng chạy tới thành Wallier, sương sớm còn chưa tan đi, mấy người đã đến ngoài thành Wallier.
Thành Wallier cùng thành Fareins khác nhau không lớn, điểm khác nhau rõ ràng duy nhất chính là tường thành cao hơn mười mét. Nhưng cho dù tường thành hơi có vẻ tàn bại này lại cao hơn, thì tại trong mắt bọn người Locke tòa thành này cũng là không chịu nổi một kích.
Trên tường thành có mấy tên thủ vệ tốp năm tốp ba đứng canh, phía tây trên tường thành có một hố đá to lớn rõ ràng. Đó là do ngày hôm qua lúc quân đội Faustin đi ngang qua tòa thành này, Nam Tước Kasher mệnh lệnh cho ma pháp sư cảnh cáo tòa thành này.
Hố đá kia mang cho người Charles vô tận sợ hãi cùng lo lắng, nhưng lại mang lại lòng tin cho đám người Locke.
Ngoài cửa thành đã có không ít người tụ tập, đều là nạn dân muốn vào thành. Chẳng qua có thể là quân đội Faustine ngày hôm qua còn chưa đi xa tạo thành áp lực quá lớn, bình thường cửa thành là cho phép thông hành nhưng lúc này lại chỉ mở một cái khe nhỏ.
Mặc dù lúc này còn sớm, nhưng mấy người Locke đã xếp hàng tới mấy chục mét bên ngoài, theo tốc độ như rùa này, thì đừng nói chạy trở về trước lức giữa trưa, có thể vào thành đã không tệ.
Locke nhíu nhíu mày, nhìn Coby một chút, Coby ưỡn ngực bảo đảm nói “Nhìn ta đi!” Dứt lời, Coby nhanh chân đi đến lối vào của cửa thành, cùng binh sĩ canh giữ giao lưu vài câu, dùng tay ẩn nấp trái vạch vào túi quần của một vị binh sĩ, binh sĩ kia cảm giác túi của mình trở nên nặng hơn không ít, lập tức nháy mắt cho đồng bạn, rồi vỗ vỗ bả vai Coby, việc này thành công.
Coby hướng bọn người Locke còn đang xếp hàng vẫy tay, mấy người cùng đi hướng cửa thành. Nạn dân xung quanh đều tức giận nhìn mấy tên chen ngang ngày, có một hai người táo bạo muốn ra tay gây sự, Hans chỉ là nhìn bọn hắn rồi trừng mắt một cái, hai người kia lập tức ngoan ngoãn đứng im. Lúc này mọi người mới phát hiện, mấy người này không có ai là dễ bắt nạt.
Hans có hình thể gần hai mét, những nạn dân xanh xao vàng vọt này không có một ai có thể sánh bằng, càng không nói Gulas cũng cường tráng không kém hơn Hans chút nào. Cho dù mấy người hơi có vẻ “Nhỏ gầy” như Locke, Kane cũng cao chừng một mét tám, theo người ngoài, thì cao như vậy cũng đã rất cường tráng.
Gulas dùng hai tay ôm vai, hướng về phía bọn nạn dân này hừ lạnh một tiếng. Một đám nạn dân giống như trông thấy mãnh thú, bị dọa đến thối lui về phía sau một mảnh.
Lúc mấy người Locke đi đến cửa thành, mấy binh sĩ canh giữ thấy rõ tướng mạo của bọn hắn, lập tức nắm chặt trường thương trong tay, như lâm đại địch. Lúc này Coby vội vàng giải thích, mấy tên binh sĩ này đương nhiên là có thể cảm giác được bọn người Locke khác biệt, phàm là người từng giết người qua, đều sẽ phát ra một loại sát khí, người đã từng đi lính đều có thể cảm giác được.
Đám Locke là người nổi bật trong quân đội, sát khí của bọn hắn đương nhiên là tương đương kinh người. Coby thấy binh sĩ trông giữ vẫn không hề bị lay động, lại vung tay phải lên, trong túi của vị binh sĩ trước đó lại nhiều thêm một chút đồ vật, binh sĩ kia lộ ra vẻ do dự.
Coby thấy hữu hiệu, lại tiếp tục đem tiền xu còn thừa không nhiều trên người mình kín đáo đưa cho binh sĩ kia, cuối cùng binh sĩ kia mới thu hồi vũ khí, đối các binh sĩ xung quanh gật gật đầu, các binh sĩ xung quanh đều thu hồi trường thương, chỉ là đầu thương vẫn còn như có như không chỉ vào bọn người Locke.
“Không muốn gây sự!” Binh sĩ kia đối với đám người Locke uy hiếp nói, nhưng trả lời hắn chỉ là một cái liếc mắt của Gulas.
Sau khi vào thành, Gulas vỗ bả vai Coby, “Bành” một tiếng, thân thể nhỏ bé của Coby sắp tan ra thành từng mảnh: “Không tệ lắm, tiểu tử ngươi rất cơ linh, lúc bắt được ngươi,ta làm sao lại không cảm giác được.”
Coby nịnh nọt cười nói: “Đại nhân, ngài nói giỡn, bọn thủ vệ này đều là pháo hôi được trong thành tuyển ra, sao có thể có kiến thức, mười mấy đồng tiền xu đầy đủ để đuổi bọn hắn.”
Bên trong thành Wallier khác biệt không lớn với thành Fareins, thậm chí càng thêm tệ hại hơn, nạn dân nằm la liệt đầy đường, không có một nhà cửa hàng nào còn kinh doanh.
Locke đang vội, không có hứng thú thưởng thức phong cảnh của tòa thành thị này, hướng về phía Coby nói: “Dẫn đường đi.”
“Đại nhân, trong mỗi tòa thành thị, chợ đen đều là nơi hỗn loạn nhất.” Coby vừa nhìn ven đường vừa giải thích “Hiện tại không có nơi nào so với khu ổ chuột hỗn loạn hơn.”
Mấy người đi lại ở giữa một mảnh phòng lều rắc rối phức tạp, người xung quanh cũng chỉ khoác vài ba tấm vải rách không đủ che thân, tóc tai lộn xộn, sắc mặt xám trắng, hai mắt vô thần nhìn xem bọn khách không mời mà đến này.
Mấy người Locke đều chưa từng lưu ý đến những nạn dân này, đột nhiên một người đi lại tập tễnh, mái tóc lộn xộn che khuất khuôn mặt, nay cả giày cũng không có,vọt tới trước mặt bọn người Locke, “Đại nhân, xin thương xót đi, ta đã ba ngày chưa ăn cơm...” Người này còn chưa tới gần Locke,đã bị Kane chặn lại, dừng ở ven đường.
Đây chỉ là khúc nhạc dạo ngắn ngủi trên đường, trong nháy mắt mấy người đã quên. Nhưng Locke lại chú ý tới, người kia sở dĩ sẽ dừng lại, là bởi vì trong tay hắn sít sao nắm chặt một viên tiền đồng đột nhiên xuất hiện, mà khi đó chỉ có Kane cách hắn tương đối gần.
Mấy người dừng chân trước một căn lều màu đen rộng lớn, cửa ra vào có bốn tên lưu manh cầm gậy gỗ, cuốc sắt trong tay mặc dù vũ khí của bọn hắn nhìn buồn cười, nhưng đây là vũ khí duy nhất mà tòa thành này cho phép. Thương nhân cùng người giàu có đã bị dọa sợ, bọn hắn không cho phép vũ khí chính quy xuất hiện tại trong tay bình dân.
So với đám nạn dân xung quanh, bốn tên côn đồ tương đối dễ, còn mấy người Locke thì đơn giản chính là hạc giữa bầy gà, vừa nhìn qua đã không giống thị dân bình thường.
Cơ bắp hùng tráng của Gulas và Hans chính là vé vào cửa, bốn tên lưu manh canh cửa cản cũng không dám cản, để mấy người tự do đi vào. Lúc chưa đi vào, mấy người Locke còn hơi nghi hoặc một chút.
Mặc dù căn lều này cũng rộng khoảng một hai trăm mét vuông, nhưng hiển nhiên là không đủ để làm chợ đen của tòa một thành thị. Quả nhiên, sau khi tến vào, đập vào mắt mấy người Locke là một mảnh bậc thang thông xuống dưới đất.
“Đây là?” Đây là lần đầu Locke thấy bậc thang đi xuống dưới đất.
“Là tầng hầm, đại nhân” Coby vội vàng đứng ra giải thích: “Nghe nói lúc ban đầu là do ma pháp sư kiến tạo.”
Đây là lần thứ hai Locke nhìn thấy đồ vật do ma pháp sư sáng tạo, lần thứ nhất là tại trong lều vải của Zoro thiếu gia nhìn thấy ghế sô pha.
“Cũng tồn tại chợ đen nằm trên mặt đất, càng lớn hơn.” Coby giải thích tiếp:“Nhưng thân phận của chúng ta không tiện xuất đầu lộ diện, cho nên mới phải tới nơi dưới mặt đất này, mặc dù nhỏ một chút, nhưng hàng hóa ở đây đều là tinh phẩm, nơi này cũng không buôn bán hàng hóa phổ thông.”
“Không tệ, vẻn vẹn là giao dịch tiền tệ, không cần đi chỗ giao dịch lớn hơn.” Locke gật đầu biểu thị tán thành.
Hai bên tường treo từng bó đuốc, cây cầu thang này không dài, nhưng bởi vì là dưới đất, cho nên rất tối, cũng may mấy người đều có gan lớn, cho nên rất thản nhiên.