Buổi sáng, Angelina vừa tỉnh lại đã có một loại dự cảm không tốt, bởi vì tối hôm qua, gió thổi suốt cả đêm. Viên ma hạch mà nàng đặt ở gần cửa động đã bị tuyết vùi lấp, nàng đào một hồi thật lâu mới tìm nó.
Màu sắc của ma hạch trở nên sáng chói hơn không ít so với đêm hôm qua, nhưng Angelina vẫn sầm mặt lại, ma hạch bổ sung năng lượng không bằng mấy lần trước, hôm nay ban ngày đặt nó ở trong Locke ngực, không biết có thể đạt thành thu chi cân bằng hay không.
Sau khi đào tiếp một hồi, nàng rốt cục cũng đào thông được một lỗ nhỏ ra ngoài, quả nhiên, bên ngoài đang có tuyết lớn rơi lả tả. Mà lại, bây giờ mặt trời vốn nên đã chiếu sáng, nhưng bầu trời chỉ có một màu xám xịt, không cho sinh vật được một chút ấm áp nào.
Mặc dù gió đã ngừng thổi, nhưng có tuyết lớn trở ngại, Angelina không có cách nào ra ngoài đi săn. Trong chốc lát này, cửa động mà Angelina vừa đào thông đã lại bị tuyết lớn bao trùm, có thể thấy được tuyết rơi lớn đến mức nào.
Bỏ đi suy nghĩ đi săn thú, Angelina cầm ma hạch đã được bổ sung năng lượng một đêm trở lại bên cạnh Locke, đem nó để vào trên lồng ngực Locke. Ma hạch phát tán ánh sáng nhu hòa, lẳng lặng chiếu xạ tại trên da Locke, Angelina biết rõ, đây là ma hạch hệ quang đang có tác dụng.
Không cách nào ra ngoài, Angelina lại nằm xuống lần nữa, mấy ngày qua, nàng rất mệt mỏi, vài ngày trước cũng từng có một lần tuyết lớn rơi ngập núi khiến nàng đã nghỉ ngơi mấy ngày liên tiếp.
Nhưng lần này, nàng và Locke không có nhiều lương thục dự trữ như lần đó, chỉ có duy nhất hai phần ba con thỏ tuyết mà hai người ăn thừa, công thêm mấy cái trái cây vẫn luôn bị Angelina để dành. Chút đồ ăn này chỉ đủ để hai người ăn trong ba ngày, nhưng trận tuyết rơi lần trước lại kéo dài đằng đẵng bốn ngày.
Sau khi trải qua rất nhiều chuyện, bây giờ Angelina đã nhìn mọi chuyện phai nhạt không ít, nếu như tuyết lớn kéo dài từ ba ngày trở lên, nàng và Locke hoặc là nhịn đói chờ trong sơn động đến lúc tuyết ngừng rơi, hoặc là nàng mạo hiểm đạp tuyết ra ngoài tìm kiếm thức ăn, chỉ có hai biện pháp này, mỗi biện pháp đều là cửu tử nhất sinh.
Hiện tại Angelina chỉ có thể nghe theo mệnh trời, nếu Locke hoàn toàn thanh tỉnh thì hắn nhất định sẽ nghĩ được biện pháp đi, Angelina nhìn thoáng qua Locke vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, đây có lẽ chính là điểm mà Locke hấp dẫn nàng nhất- không bao giờ từ bỏ.
Angelina từ từ nhắm hai mắt lại, dựa vào Locke, ngủ say, nàng cũng không phát hiện ngón áp út bên tay trái Locke hơi cử động một chút.
Locke không biết mình mất phương hướng trong bóng tối bao lâu, chỉ có chỗ ngực luôn phát tán lực lượng khiến hắn kiên trì không trầm luân.
Trong ý thức của Locke, thời gian giống như rất dài, dài dằng dặc đến nỗi hắn cũng không biết rõ đã trôi qua bao lâu, nhưng thời gian lại giống như rất ngắn, bởi vì giống như trong chớp mắt, Locke đã tỉnh táo lại.
Locke đã khôi phục ý thức từ năm ngày trước, nhưng hắn lại không thể động đậy, hắn có thể suy nghĩ, có thể cảm giác hết thảy mọi thứ chung quanh, nhưng ngay cả một ngón tay cũng không động đậy được.
Mặc dù những ngày này hắn mở mắt không ra, nhưng thông qua xúc giác, hắn có thể biết rõ hiện tại mình ở vào trạng thái gì, có thể nói đến bây giờ hắn còn không chết thì đơn giản chính là một kỳ tích do Angenlina sáng tạo.
Ban đêm, Angelina dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho hắn, hắn cũng có thể cảm giác được, một vị Công chúa điện hạ tôn quý có thể vì hắn làm được đến mức độ này, Locke cũng không biết mình là sợ hãi hay là cảm động trong lòng, đương nhiên là cảm động chiếm đa số đi.
Mỗi ngày Locke đều có thể cảm giác được Angelina sẽ ra ngoài nửa ngày, mãi đến rất khuya mới trở về, sau khi trở về, nàng sẽ làm đồ ăn mỹ vị rồi chính miệng đút cho hắn. Mặc dù đây là thịt nướng có hương vị khó ăn nhất mà hắn từng ăn sau khi tấn thăng tiểu đội trưởng, nhưng hắn vẫn cảm thấy đây là đồ ăn ngon nhất trên thế giới. Huống chi, trình độ nấu cơm Angelina còn đang vững bước tăng lên.
Hiện tại, mỗi ngày Locke đều điều động đấu khí trong cơ thể mình để chữa thương, bởi vì không biết có phải là bởi vì đối với cơ bắp của mình mất đi khống chế hay không, mặc dù Locke rất muốn mở mắt ra, đứng dậy ôm Angelina, vì nàng chia sẻ một chút áp lực, nhưng ngay cả nhấc ngón tay hắn đều không làm được.
Cũng may, Locke còn có thể cảm nhận được một chút đấu khí yếu ớt. Sau trận chiến với sói ánh trăng, Locke bị thương rất nặng, dựa vào ma hạch của sói ánh trăng mói miến cưỡng còn sống, trong thân thể có vô số thương tích, chỉ dựa vào năng lực chữa trị của một viên ma hạch sơ cấp, không biết đến ngày tháng năm nào Locke mới có thể tỉnh lại.
Locke chỉ có thể bằng vào một chút đấu khí mà mình cảm nhận được, đưa chúng nó điều động đến nơi bị thương nghiêm trọng nhất.
Trên người Locke có ba nơi bị thương nghiêm trọng nhất, một là chỗ xương sườn bị gãy, trọn vẹn gãy mất năm cái; hai là nội tạng bị hư hao, sau cú va chạm cuối cùng của sói ánh trăng, tất cả nội tạng Locke đều hơi vỡ vụn; cuối cùng là chỗ bả vai bị cắn nát có bề ngoài đáng sợ nhất, bốn lỗ thủng bắt mắt lớn bằng ngón úy xuất hiện ở bả vai, da thịt chung quanh thối nát.
Có lẽ là chỗ bả vai bị thương nghiêm trọng nhất, cho nên trong nửa tháng này, ma hạch của sói áng trăng luôn chữa trị chỗ đó, bây giờ, nơi đó ngoại trừ bốn vết răng, thì đã khỏi được bảy tám phần, chỉ có từng vết sẹo chứng minh nơi này đã từng bị thương nghiêm trọng như thế nào.
Chỗ bả vai có ma lực hệ quang chữa trị, sau khi khôi phục ý thức, Locke tự chủ điều động đấu khí chữa trị hai nơi còn lại.
Năm cái xương sườn bị gãy là không dễ chữa trị nhất, trước khi nắn lại xương cốt, Locke không dám tuỳ tiện điều động đấu khí chữa trị, nếu xương sườn phát triển lành lại sai lầm, chẳng lẽ về sau hắn còn phải đem xương sườn đánh gãy một lần rồi nối lại?
Những ngày này, hắn chủ yếu là chữa trị nội tạng, nội tạng vẫn luôn là nơi yếu ớt nhất của con người, hơi có vẫn đề một chút là Locke có thể sẽ mất mạng như chơi, cũng may lượng đấu khí mà Locke có thể điều động không nhiều, chỉ có một tia nhỏ bé, một tia đấu khí này vừa vặn sẽ không làm hư hao nội tạng Locke.
Tăng thêm ma hạch của sói ánh trăng bị Angelina để ở trên ngực Locke, một chút ma lực hệ quang cũng gián tiếp chữa trị nội tạng Locke, mãi đến hôm nay, Locke mới đem nội tạng của mình đại khái chữa trị một lần. Không ít nơi tụ huyết đã bị đấu khí khơi thông, mảnh vỡ nội tạng vỡ vụn hoại tử cũng bị đấu khí nghiền nát, bị huyết dịch chở đi, bài tiết ra ngoài.
Sau khi những chỗ tụ huyết được khơi thông, Locke rốt cục cũng có thể cảm giác được mình có một chút sức lực, không giống như là người chết sống nằm ở nơi đó, cái gì cũng không thể làm.
Thậm chí trước lúc này, Locke đã nghĩ, nếu như qua vài ngày nữa nữa hắn còn không thể khôi phục tri giác, hắn sẽ đem đấu khí điều động lên đầu, phá hư não của mình. Angelina đã làm rất nhiều thứ cho hắn, hắn không thể tiếp tục liên lụy Angelina, hắn có tôn nghiêm của một người nam nhân.
Cũng may kết cục hỏng bét này chưa phát sinh, vừa rồi Locke đã hơi cử động ngón áp út của mình thành công, mặc dù chỉ động một chút đã không còn sức lực, nhưng Locke biết rõ, đây là dấu hiệu thân thể đang khôi phục.
Locke rất kỳ quái, tại sao hôm nay Angelina không ra ngoài, Locke vẫn chưa mở mắt được, hắn chỉ có thể cảm giác được đại khái tình cảnh trong động, không có năng lực cảm giác được tình huống bên ngoài, cho nên hắn không biết ngoài trời có tuyết lớn đang rơi.
Angelina nghỉ ngơi đến giữa trưa mới tỉnh lại, nhìn thấy bên ngoài còn đang có tuyết lớn rơi xuống, nàng thở dài, bắt đầu minh tưởng. Sau khi trải qua nhiều khúc chiết như vậy, nàng có thể cảm giác được tinh thần lực và ma lực của mình đã tăng trưởng không ít.'Nghịch cảnh có thể kích phát tiềm lực của con người nhất.' Angelina nghĩ đến một câu mà giáo viên ma pháp nói qua.
Angelina minh tưởng mãi đến chạng vạng tối mới kết thúc, trước kia lúc tu luyện, giáo viên ma pháp từng khen nàng là người minh tưởng vững vàng nhất, hiện tại nàng càng là có thể làm được trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, nếu như không phải bụng đói kêu vang, nàng có thể vẫn luôn minh tưởng cả ngày. Kỳ thật rất nhiều Ma Pháp Sư có thực lực cường đại minh tưởng trong thời gian dài đến vài ngày.
Hôm nay lúc làm đồ ăn, Angelina chần chờ một chút rồi lựa chọn cắt xuống một phần ba số thịt còn lại của con thỏ tuyết, nàng không biết lúc nào tuyết lớn mới ngừng, hiện tại có thể kiên trì thêm ngày nào hay nào đó.
Ban đêm lúc cho Locke ăn, Angelina phát hiện một chỗ khác biệt, Ma Pháp Sư đối cảnh vật chung quanh rất nhạy cảm, không thua những Kỵ Sĩ có kinh nghiệm phong phú. Buổi chiều, Locke đã khôi phục chưởng khống được tay phải, lúc này bàn tay phải của hắn vốn mở ra đã nắm lại thành nắm đám.
Angelina che miệng, kích động khóc không thành tiếng. “Ngươi là tỉnh rồi sao? Locke.” Angelina nhẹ nhàng đẩy Locke.
Locke vẫn nằm bất động, không trả lời. Hắn đã dùng hết sức lực, không có năng lực thông qua tứ chi trả lời Angelina.
Thấy Locke không có phản ứng, nhưng Angelina lại không có thất vọng, ngược lại còn có một cỗ lòng tin, Locke rất có thể đã khôi phục, đốt lên một ngọn đèn sáng chỉ dẫn nàng vốn đang mê man trong đêm tối, khiến nàng đối với sống sót tăng lên hi vọng.
Đêm nay, lúc Angelina ôm Locke ngủ, nàng không xấu hổ và bất an như trước đó, nàng ôm Locke thật chặt, giống như muốn đem Locke ép vào trong lòng mình.
Ngày thứ hai, Locke vẫn không tỉnh lại, nhưng hắn lại cử động được một cánh tay, Angelina tận mắt nhìn thấy Locke chật vật nâng lên cánh tay phải của mình, muốn vuốt ve Angelina, hình như là muốn an ủi nàng, nhưng cuối cùng hắn vẫn kiệt sức rũ tay xuống khi chưa đến nơi. Angelina thấy vậy, vội vàng tiếp nhận cánh tay Locke.
Này thú ba, Locke đã có thể nửa mở mắt, nhu hòa nhìn Angelina, Angelina cũng không có dáng vẻ của một công chúa, như là một thiếu nữ bình thường, ngượng ngùng nhìn Locke đáp lại. Lúc này, mái tóc hai người vừa dài vừa loạn, mặt Locke còn mọc đầy râu ria, trên người có một cỗ mùi vị khác thường, Angelina cũng mặc quần áo vỡ vụn bẩn thỉu, trên mặt cũng có một chút vết bẩn, giày cũng rách, lộ ra hai ngón chân cái trắng bóc, nhưng hai người ăn mặc như dã nhân này lại lẫn nhau cảm mến không thôi.
Ban đêm, trong ánh mắt nửa mở của Locke, Angelina cởi bỏ quần áo của mình, chui vào trong 'Chăn'. sau khi dùng hai tay vờn quanh ôm lấy thân thể Locke, Angelina thấp giọng nhẹ nhàng nói “Ngươi sẽ đối với ta phụ trách sao?”
Nhìn xem khuôn mặt tinh xảo và đôi mắt sáng ngời dưới mái tóc lộn xộn của Angenlina, Locke kiên định gật đầu, dùng sức phát ra thanh âm khàn khàn: “Ta nhất sẽ!”
Angelina nhìn khuôn mặt Locke, nhiệt liệt hôn hắn một cái, hai người ôm nhau ngủ.
Sau hôm đó, cũng là ngày thứ tư tuyết lớn rơi, tuyết rốt cục cũng đã ngừng rơi.
Sáng sớm, trời trong, Angelina nâng đỡ Locke đi khập khễnh, dùng tay đẩy ra tuyết đọng ở cửa động, sau khi cửa động mở ra, ánh mặt trời lập tức chiếu vào trên mặt của hai người.