Phản ứng đầu tiên của Lâm Linh sau khi tỉnh lại là lập tức sờ sờ cái cổ của mình, trong lòng
thoáng thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo hoàn hảo, cho dù có chết thì cũng may mắn là toàn thây.
“Tốt quá tốt quá, Lâm Linh tỉnh rồi!” Giọng
nói hưng phấn của Khải truyền vào tai nàng.“Tỉnh lại thì tốt rồi” Tiếp
đó là giọng của Lancelot, Gawain và Đặc Lý Ti ……
Nàng thoáng
hoang mang mở to đôi mắt, không nhịn quơ tay lung tung, hình như bắt
được cái gì, nàng lập tức cầm thật chặt không buông, nức nở thì
thào:“Oa, không lẽ mọi người cũng đã bị giết như tôi sao? Không…… Không
được a…… Tôi không muốn các người chết a……”
Nhưng bên tai truyền đến vài tiếng cười khẽ. Mấy gương mặt biểu cảm của họ khiến nàng nhận
ra lời nói vừa nãy của mình buồn cười cỡ nào.
“Yên tâm đi, Tiểu
Linh của ta, chúng ta sao dễ chết như vậy được a, đương nhiên là nàng
cũng đâu có xong đời nhanh như vậy.” Gawain tươi cười lại gần nàng,
không biết là do vừa mới thoát chết hay vẫn chưa được thanh tỉnh hoàn
toàn, mà lúc này nàng hoàn toàn không hề có ác cảm với sự thân mật của
hầu tước Gawain. Trái lại sự quan tâm của họ lại khiến nàng thấy vô cùng cảm động. Nhưng rất nhanh cảm giác ấy đã bị thay thế bằng một cảm giác
thất bại, nàng thật vô dụng mà.
“Vậy…… Chúng ta thắng rồi sao?” Nàng hỏi.
“Mặc dù bọn chúng đã nhanh chóng rút về lâu đài nhưng chiến thắng vẫn thuộc
về chúng ta. Bởi vì chúng ta đã bắt sống được thủ lĩnh của bọn chúng,
Đức Ni Tát!” Khải mặt mày hớn hở nói.
“Thật vậy chăng!” Nàng cũng rất hưng phấn, không nhịn được liếc sang Arthur một cái, nhưng lại thấy sắc mặt của hắn vô cùng tệ hại. Bằng kinh nghiệm nhiều ngày ở chung với hắn, nàng biết rằng hắn đang rất tức giận.
Nàng vội vàng thu hồi ánh mắt, đột nhiên nhận ra một khuôn mặt đang vô cùng vặn vẹo.
“Đặc Lý Ti, cậu sao vậy?” Nàng mơ hồ hỏi hắn. Gương mặt co quắp của Đặc Lý
Ti đang nhìn và một chỗ nào đó, hàm răng cố gắng bật ra một câu:“Giờ
buông ra được chưa?”
Lâm Linh khó hiểu nhìn theo ánh mắt của
hắn, khóe mắt không khỏi giật giật, lão Thiên a, hóa ra cái thứ mà mới
nãy nàng vô tình quờ quạng bắt trứng thì ra là tay của kỵ sĩ Đặc Lý Ti!
Thật sự không thể tin nổi hắn lại có thể chịu đựng để bàn ta dơ bẩn của
nàng nắm trong thời gian dài như vật, chắc đây đã là cực hạn của hắn
rồi!
Oa, thật là cảm động đến phát khóc mà!
“Được rồi, Lâm Linh, cô vẫn còn đang sốt, chúng ta cũng không quấy rầy nữa, cô cứ việc nghỉ ngơi cho thật tốt đi.” Lancelot đứng dậy, ý vị thâm trường nhìn
nàng một cái, cúi người thấp giọng nói bên tai nàng một câu:“Rất may là
bệ hạ kịp thời cuws cô, chắc chắn ngài ấy là người lo lắng cho cô nhất.”
Trong thời gian ngắn, mọi người đã rời khỏi căn phòng, chỉ còn lại có
nàng và Arthur. Lâm Linh duỗi chân nằm xuống giường, cuộn tròn người
trong chăn, để cho sự ấm áp của chiếc chăn bao trùm lấy cảm giác bất an
và bối rối trong lồng ngực……
“Sao không nói cho ta biết là cô bệnh?” Sau một hồi in lặng, rốt cuộc hắn cũng mở miệng.
Nàng cũng đáp lại nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào: “Tôi chỉ không muốn để cho mọi người lo lắng……”
“Không muốn để cho mọi người lo lắng?” Giọng hắn cao lên,“Có biết là vừa rồi
thiếu chút nữa là cô mất mạng rồi không? Đem cái bộ dạng này ra chiến
trận, ta thấy cô là đang muốn đi tự tử thì có!”
“Tôi……” Sống mũi
nàng cay cay, hốc mắt ươn ướt, nhưng nàng lại cố nhịn xuống,“Vậy cậu cứu tôi làm gì, sao không để tôi bị giết luôn đi!”
“Cô!” Hắn nhất thời cứng họng, đứng phắt dậy.
“Arthur.” Nàng đột nhiên kêu tên hắn, nhìn thật sâu vào đôi mắt hắn,“Tôi biết lần này mình rất vô dụng, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy trực diện một
cuộc chiến tranh máu me như thế, nói không muốn rút lui chắc chắn là
giả. Nhưng tôi thật sự rất muốn trở thành một người đồng đội đứng bên
cạnh các cậu, thật sự rất muốn sẽ có một ngày sẽ không phải ngưỡng mộ
các cậu từ xa, mà là đứng phía trên cao cùng với các cậu, trở thành….một người đồng đội không thể thiếu của các cậu……”
Dung nhan của hắn
thoáng động, đột nhiên chậm rãi cúi đầu đối diện với tầm mắt của nàng,
giọng nói thoáng ôn nhu,“Nếu nói như vậy, cô cũng không cần ngưỡng mộ
tôi đâu.”
Nàng sững sờ, cảnh vật chung quanh như ngưng đọng lại, chỉ thấy một đôi mắt màu tím trước mắt mình kia.
Ánh mắt đó.
Ôn nhu. Thương xót. Đau lòng.
Toàn bộ đều nằm trong đôi mắt ấy, nhưng cũng không giống như thế.
Nàng đột nhiên cảm thấy ánh mắt ấy như một con đường uốn lượn. Một con đường mà trong tương lai sẽ kết nối chặt chẽ nàng và Arthur với nhau.
Nói không chừng, nếu có hy vọng, sẽ cho bọn họ một tương lai khác.
Một tương lai mà chẳng ai hay kết quả.
“Ngày mai chúng ta sẽ thừa thắng xông lên, tiếp tục tấn công lâu đài bọn
chúng, cô cứ đợi ở bản doanh, không được phép đi đâu, hiểu chưa?”
“Nhưng -”
“Đây là lệnh. Cô không có quyền phản đối.”
“Sao lại chuyên chế như vậy chứ!”
“Ai kêu ta là quốc vương chí cao vô thượng chứ.”
“Oa, là quốc vương thì có quyền lắm sao.”
“Cô nói cái gì?”
“Ha ha ~ tôi có nói gì đâu.”
Ngày hôm sau, Lâm Linh nghe lời Arthur ngoan ngoãn ở lại bản doanh nghỉ ngơi.
Tuy đã uống thuốc nhưng đầu óc của nàng vẫn khá ong ong, cả người vô lực.
Trong bản doanh ngoại trừ một số vệ binh thì còn lại đã đi theo Arthur
tấn công thành người Saxon. Nhưng để đảm bảo an toán, Arthur cũng để kỵ
sĩ Lamorak ở lại .
Lâm Linh nằm một lúc, cảm thấy tinh thần đã
khá lên chút ít, vì vậy đứng dậy bước ra ngoài. Bên ngoài là một mảng
trắng xóa, ánh sáng mặt trời chiếu xuống màu trắng hoang dã của khu
rừng, tuyết ngưng kết trên những tán cây trắng xóa, xinh đẹp mà quý
phái. Nàng vươn tay chạm vào một nhánh cây, băng tuyết lạnh lẽo rơi
xuống tay nàng, trong suốt hòa tan.
“Lâm Linh, sao cô lại đi ra
ngoài? Lâu chưa?” Lamorak đi ngang qua thấy nàng liền ân cần hỏi, nhưng
vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm túc của hắn khiến người ta cảm thấy có chút
mất thiện cảm.
“Tôi ổn hơn nhiều rồi. Đúng rồi, không phải Arthur nói đã bắt Đức Ni Tát làm tù binh sao? Hắn ở đâu? Còn bị nhốt ở đây
không?” Nàng tò mò hỏi.
Lamorak nhìn nàng:“Để phòng ngừa bất
trắc, bệ hạ đã phái áp giải hắn đến một khu ngục ở Camelot. Nếu nhanh
thì mất khoảng một tháng là có thể tới được Camelot .”
“Arthur
suy nghĩ thật chu toàn, không biết bọn họ như thế nào rồi nhỉ?” Lâm Linh nhìn tòa lâu đài ở phía xa xăm, trong lòng thầm mong bọn họ đều sẽ được bình an.
Những bông tuyết buổi sớm rơi trên mặt đất, đang đến một cảm giác lãnh lẽo khác thường. Giống như sắp xảy ra một chuyện gì đó.
“Bọn họ nhất định sẽ……” Lamorak đang nói dở câu, đột nhiên biến sắc, kéo
mạnh Lâm Linh té ngã trên nền tuyết! Đồng thời lúc đó có một mũi tên xẹt qua vị trí bọn họ vừa đứng, cắm phập vào thân cây đằng sau.
Lâm
Linh sợ hãi nhìn mũi tên to lớn trên thân cây. Đạo lực thật mạnh, mũi
tên lún sâu vào cả bên trong thân cây, một dòng chất lỏng chậm rãi chảy
xuống ở dưới mũi tên, giống như một con mắt đẫm lệ.
Trong bản
doanh đột nhiên loạn thành một đoàn, mấy chục người ngựa xông vào nơi
đóng quân, trong nháy mắt khắp nơi đều là tiếng chém giết và tiếng binh
khí va vào nhau.
Lâm Linh đã nhận ra rõ một chuyện: Quân địch đến đánh lén! Nàng chậm rãi xoay người muốn nhìn rốt cuộc là ai mà có thể
bắn ra mũi tên uy lực như thế.
Trên nền tuyết trắng xóa, một tên
kỵ sĩ toàn thân một màu đỏ, cưỡi ngựa bệ nghệ đứng ở đó, cây cung dài
trong tay còn hơi rung động.
Tim Lâm Linh như rơi vào đáy cốc, tên tới đánh lén cư nhiên là quỷ ma Kamelot.
Không xong, chỉ sợ lần này lành ít dữ nhiều rồi.