“Thế gian này thật có nhiều sự trùng hợp, không ngờ bọn họ cũng……” Lâm Linh
nhìn bóng lưng bọn họ tự nhủ, quay đầu lại thì thấy vẻ mặt Arthur càng
ngày càng khó chịu.
“Cô quen biết bọn hắn?” Hắn lạnh lùng hỏi.
“Đúng vậy, lần trước lúc cậu nhậm chức kỵ sĩ tôi với Khải tính mua chó săn
tặng cậu, Juatan Just chính là người đã bán con chó săn đó.”
Lâm Linh vội vàng giải thích.
“Chó săn?” Arthur nghi hoặc nhướng mi.
Lâm Linh chợt nhớ sau lần chú chó nhỏ đó hóa thành một tiểu nam hài thì
biệt tích, nói vậy là Arthur chưa thấy qua nó, chả trách hắn không biết.
“Nhưng sau đó nó chạy rồi, cậu không biết cũng không có gì lạ.” Nàng nhún
vai,“Vốn tính làm cho ngươi một cái bất ngờ.” Nàng cảm thấy nói nhiều
hình như không tốt cho lắm. Nếu như nàng nói chuyện chó săn biến thành
hình người cho Arthur biết, chắc chắn lại sẽ nghe một trận trách móc từ
hắn.
Arthur thoáng nhìn nàng, quất nhẹ roi ngựa, tiếp tục tiến
lên phía trước, Lâm Linh thấy hắn không nói câu nào đâm chọt nàng, cảm
giác có chút không quen, đang suy nghĩ lung tung thì hắn đột nhiên dừng
ngựa, quay đầu nhìn nàng nói:“Cô ngốc, sao còn không đi theo?”
Những sợi tóc vàng như nắng mềm mại bay bay trong không khí, đôi mắt màu tím trong suốt như lưu ly không cảm xúc.
Lâm Linh có cảm giác thật khác lạ, có phải ảo giác không nhỉ, hình như nàng vừa thấy thoáng qua một tia ôn nhu quen thuộc trong đôi mắt sâu thẳm
kia.
Lúc tới giữa rừng đã là nửa đêm. Ánh trăng lờ mờ đổ xuống mặt đất, phủ lên một tầng sương trắng noãn, xa xa còn có mấy bóng cây.
Mặc Lâm nói hồ của Yimia trồng rất nhiều những bông hoa sen màu trắng,
nhưng trong rừng cũng có không ít hồ, nên bọn họ muốn tìm chính xác thì
tốn rất nhiều thời gian.
Đang lúc ngó nghiêng xung quanh, đột
nhiên Lâm Linh thấy đằng sau một cái cây cách đó không xa có một đốm
sáng màu vàng, nàng xoa xoa hai mắt của mình, chợt thấy đốm vàng đó hơi
động đậy. Nàng nhìn kỹ lại thì không tin vào mắt mình nữa, đốm sáng vàng đó cư nhiên chính là chú chó săn nhỏ hôm đó!
“Arthur, cậu tới đây xem này? Hình như có cái gì đó?” Nàng vội vàng chỉ vào đó.
Vẻ mặt Arthur khó hiểu liếc mắt qua:“Có cái gì?”
Lâm Linh kinh ngạc, chẳng lẽ chỉ có mình nàng mới có thể thấy.
Chú chó săn nhỏ hình như đang có ý bảo Lâm Linh đi theo nó.
Lâm Linh thoáng do dự, đột nhiên kéo Arthur chạy theo.
“Đồ đần, cô đi đâu vậy?”
“Tin tôi đi, Arthur, tôi nghĩ nó sẽ giúp chúng ta tìm ra được cái hồ.”
“Nó?”
“Tôi không biết nên giải thích thế nào với cậu, nhưng cậu tin tôi một lần được không?”
“Chả hiểu cô đang nói cái gì.” Vẻ mặt Arthur mặc dù đang rất khó chịu nhưng vẫn đi theo nàng.
Đi theo chú chó săn mãi, cuối cùng hai người cũng phát hiện ở cuối khu
rừng đúng là có một cái hồ đầy hoa sen trắng. Ánh trăng chiếu lên mặt hồ lấp lánh, những bóng hoa trắng muốt phản chiếu trên mặt nước như đang
mặc một bộ xiêm y hoa lệ.
“Nếu như đoán không sai thì đây chắc là cái hồ của tiên nữ Yimia rồi.” Lâm Linh mừng rỡ nói.
Arthur lơ đễnh nhướng mi:“Chắc là do trùng hợp nên cô mới tìm được thôi.”
“Ai nói là trùng hợp !” Lâm Linh tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái,
giương mắt muốn tìm chó săn nhỏ đã dẫn đường, nhưng lại không thấy bóng
dáng của nó đâu. Trong lòng nàng không khỏi dâng lên một tia nghi hoặc,
sao lại gặp nó ở chỗ này nhỉ?
Mặc Lâm đã nói tiên nữ Yimia chỉ
xuất hiện vào buổi sáng sớm, hơn nữa hai người do vội vàng đuổi theo nên cũng đã kiệt sức, dự sẽ nghỉ lại một đêm bên hồ đợi sáng mai tiên nữ
xuất hiện.
“Kỳ lạ, trong thời gian này thì làm gì có hoa sen nhỉ.” Lâm Linh kinh ngạc nhìn những đóa hoa sen kỳ dị nở rộ trong hồ.
“Đồ ngốc, nếu đây là nơi ở của tiên nữ, như thế cũng đâu có gì lạ.” Arthur không chút khách khí phản bác.
“Nhưng……” Nàng còn chưa kịp nói hết thì đột nhiên có một bóng đen to lớn phóng ra nhanh như gió từ bụi cây đằng kia, nhắm thẳng về phía nàng!
Trời ơi! Bóng đen to lớn đó cư nhiên là một con sư tử a! Chuyện xảy ra quá
đột ngột khiến cả người nàng ngây dại chưa kịp định thần.
“Đồ ngốc, mau tránh ra!” Arthur rút thanh trường kiếm bên hông, không nói hai lời đâm thẳng về phía con sư tử!
Nhưng trong nháy mắt đó, Lâm Linh lại thấy con sư tử kia cư nhiên lại chảy
nước mắt, hình ảnh quen thuộc này đột nhiên gợi lại một đoạn trí nhớ mà
nàng tưởng chừng đã quên —
“Sau này ta gọi ngươi là A Hoa nhé?”
Sư tử gầm nhẹ một tiếng,[ sư tử:] tôi không muốn cái tên xấu hổ này!
“Ngươi thích tên này à, là ta tìm cho ngươi đó nha.” Lâm Linh tạm quên cả sợ, nhẹ nhàng cười cười.
Sư tử [ chảy nước mắt ]: Không muốn không muốn, ta không muốn tên này!
“Xem ra ngươi thật sự rất thích tên này, kích động đến rơi cả nước mắt ……” Lâm Linh vỗ vỗ nó,“Không cần kích động như vậy đâu .”
Sư tử [ tiếp tục chảy nước mắt ]:……
Đúng rồi, đây chẳng phải chính là khu rừng lần đầu tiên mình gặp A Hoa sao?
Oa, chẳng lẽ con sư tử này là…… Tim nàng giật thót một cái, dùng hết khí lực hô to lên:“Dừng tay!!!!”
Nghe tiếng nàng hô to, mũi kiếm của Arthur đang suýt chạm vào A Hoa đột nhiên khựng lại. Đang tính nổi giận thì đột nhiên nàng nói lớn:“A Hoa, là ngươi sao?”
Kỳ diệu, sư tử rống lên một tiếng, nước mắt vẩy ra, thân mật giơ hai chân trước xông
tới trước mặt nàng, chiếc bờm xù trên đầu cọ cọ vào người nàng.
“Ngươi thật là A Hoa! Đã lâu không gặp, A Hoa!” Lâm Linh mừng rỡ ôm lấy nó,
này có tính là bạn cũ gặp lại nhau sau một thời gian dài xa cách không?
Nói thế nào thì A Hoa cũng chính là người bạn tốt đầu tiên của nàng khi
lần đầu tới thế giới này! Không ngờ lại có thể gặp lại nó lần nữa!
“Cô biết con sư tử này?” Arthur khó tin nói.
“Ân, tôi biết nó, cậu đừng làm hại nó, nó không có ác ý gì đâu !” Lâm Linh
thân mật vuốt ve bờm của nó, ngoắc ngoắc Arthur,“Arthur, cậu lại đây dựa vào nó đi, ấm hơn một chút đấy.”
Arthur thoáng do dự. Cái cô
ngốc này, quả thật là sư tử nhận thức được nàng, nhưng đây là không nể
mặt mũi hắn a. Huống chi mới nãy hắn xem chút nữa thì giết nó đây.
“Sao thế? Chẳng lẽ cậu lại sợ một con sư tử vừa ngoan hiền lại đáng yêu này sao?” Lâm Linh nháy mắt mấy cái.
Ngoan hiền đáng yêu? Arthur dở khóc dở cười lắc đầu, sợ là cô ngốc này là
người đầu tiên dùng hai từ này để hình dung sư tử. Biết rõ là nàng đang
khích tướng, nhưng hắn cũng không thể để nữ nhân này giễu cợt mình được, nghĩ một hồi vẫn đi tới. Quả nhiên A Hoa thấy hắn lại gần thì thoáng tỏ vẻ khó chịu, liếc mắt về phía thanh kiếm trong tay hắn, nhưng vẫn dựa
người về phía Lâm Linh.
“Yên tâm đi, A Hoa sẽ không làm hại cậu
đâu. Tôi sẽ bảo vệ cậu.” Lâm Linh cười hì hì sờ sờ đầu nó, lại giật giật nhẹ góc áo Arthur, ý bảo hắn ngồi bên cạnh mình.
Ánh trăng mê ly, chung quanh yên tĩnh, hai người rúc thân vào A Hoa, không ai nói gì thêm nữa.
“Sao cô lại quen nó?” Sau một hồi trầm mặc, rốt cuộc Arthur cũng không nhịn được hỏi.
“Thật ra lúc lần đầu tôi tới thế giới này, ngoài Mặc Lâm thì người bạn đầu
tiên mà tôi quen biết được chính là A Hoa. Lúc đó tôi thật sự rất sợ
hãi, nên nó là một người bạn thật sự rất đặc biệt với tôi.” Lâm Linh nói đến mấy lời này thì đột nhiên khóe mắt có chút ươn ướt, trong lòng có
cái gì đó như đã tích tụ sẵn từ lâu, đột nhiên nhớ tới ba mẹ, nhớ tới
học hành, cuộc sống ở thế giới hiện thực.
Thấy vẻ mặt của nàng thay đổi, Arthur cũng đoán được phần nào tâm trạng của nàng, thấp giọng nói:“Cô muốn về ?”
Nàng chôn đầu vào giữa đầu gối, nhẹ nhàng gật đầu.
“Kỳ thật ta cũng rất tò mò về thế giới của cô. Rốt cuốc nơi đó là chỗ như
thế nào mà đồ ngốc như cô lại có thể sống được.” Ánh mắt của hắn lại
khơi mào vài phần ranh mãnh, nhưng lại mị hoặc mê người.
“Này,
cậu không để yên cho tôi được hả!” Nàng ảo não ngẩng đầu nhìn hắn. Cái
tên không an phận này chẳng những không nói được vài câu an ủi mà còn
ném thêm đá vào giếng nữa.
Vừa dứt lời, đột nhiên nàng cảm thấy
có một cỗ đau đớn bỏng rát truyền đến từ phía mu bàn tay, giơi tay lên
nhìn thì phát hiển thấy một vết thường lớn, hình như là do mới nãy bị A
Hoa cào trúng.
“Chắc đây là do mới nãy không cẩn thận bị nó cào
trúng.” Ánh mắt Arthur tối sầm lại, nhẹ nhàng kéo tay nàng lại nhìn,
giọng điệu tựa hồ có chút lo lắng,“Cô cũng thật quá chậm chạp, giò mới
thấy đâu sao?”
“Tôi ~~” Nàng cũng không biết giải thích như thế nào.
“Vết thương đã sưng lên, nếu tiếp tục như vậy sẽ bị nhiễm trùng.” Arthur
đứng dậy đảo một vòng chung quah, lầm bầm lầu bầu,“Nơi này hẳn là có
loại cây đó……”
“Cây gì?” Lâm Linh khó hiểu hỏi.
“Nói cô cũng vô dụng.” Arthur không chút khách khí bật lại nàng, cúi người cẩn thận vạch từng khóm cỏ bên hồ.
Không lâu sau, đột nhiên mắt hắn sáng ngời, hình như vừa mới phát hiện ra
được cái gì, liên tục lôi từ trong bụi cỏ ra mấy cái lá hình trứng.
“Quả nhiên chỗ này cũng có loại cây này.” Hắn thở dài nhẹ nhõm một
hơi,“Trước đây Lancelot đã từng nói với ta, loại cỏ điệp thường mọc ven
hồ này có tác dụng giảm đau vết thương rất mau, giờ là lúc cần đến nó.”
“Thật vậy chăng? Tiểu Lan hiểu biết thật nhiều thứ ~” Lâm Linh cười một cái
thật to, lại tò mò hỏi,“Nhưng dùng nó như thế nào đây, nhai sao?”
Arthur không nói gì, đột nhiên bỏ mấy chiếc lá cây vào miệng nhấm nhấm.
“Này, cậu –” Lâm Linh kinh ngạc nhìn hắn, hoàn toàn không rõ hắn muốn làm gì. Đột nhiên tay nàng bị kéo qua, một cỗ ấm áp truyền tới từ mu bàn tay.
“Này……” Lâm Linh chấn động, cảm giác mềm mại ấm áp từ đôi môi của đối phương
khiến tay nàng tê tê dại dại. Đầu lưỡi của hắn khẽ đẩy đẩy mấy vụn lá
trên tay của nàng, vừa ôn nhã lại vừa ôn nhu, từng chút từng chút một
phủ lên vết thương của nàng. Đôi lông mi dài hơi rung động lướt qua mấy
ngón tay của nàng, trong nháy mắt khiến cả người nàng như bị điện giật,
tê liệt toàn thân.
Đầu óc Lâm Linh trống rỗng, tiếng tim đập càng lúc càng lớn càng lúc càng lớn, giống như âm thanh của cả thế giới đều
chìm trong tiếng đập ấy.
Nơi bàn tay như không còn cảm giác được
gì nữa, chỉ có hơi thở đều đều của người kia, hơi thở nhỏ bé thì thầm
bên tai khiến cho Lâm Linh có cảm giác không khí chung quanh như đứng
lại. Nàng nhìn chằm chằm vào mấy đầu ngón tay mảnh khảnh của mình, không dám nhúc nhích, sợ rằng chỉ cần động đậy một chút thôi thì tất cả những hình ảnh đẹp đến không thật này sẽ biến mất. Cảm giác ở mu bàn tay vẫn
không ngừng lan rộng như một hoa văn, cho đến khi mi tâm như muốn trực
tràng nước mắt .
Nếu như có thể làm thời gian lúc này dừng lại,
cho dù ngày mai có ra sao cũng chẳng quan trọng nữa, ý nghĩ này làm dưới đáy mắt của nàng dần phủ một màn sương, mờ dần đi.
“Được rồi.”
Arthur đột nhiên ngẩng đầu, khóe miệng lờ mờ ý cười. Lâm Linh giật bắn
lên, vội vàng hồi phục lại tinh thần, tầm mắt không biết nhìn vào nơi
nào, trên đầu như có một làn khói nước.
“Sao vậy, không biết như
vậy mới có hiệu quả sao?” Âm cuối của hắn như đè nén ý cười, cố gắng giả bộ lạnh lùng,“Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, nhanh đi nghỉ
đi!”
“Ân.” Nàng trầm thấp lên tiếng.
Ánh trăng trong trẻo
nhưng lạnh lùng, loang lổ chiếu xuyên qua những tán cây bồ kết, ánh sáng tự do theo gió đậu lên trên khuôn mặt Lâm Linh và Arthur, nhẹ nhàng mà
rõ ràng.
Lâm Linh dựa sát người vào A Hoa, lại liếc nhìn sang
Arthur đang nhắm mắt bên cạnh, trong đầu chợt nhớ tới lời nói của
Lancelot :“Lâm Linh, nếu thích hay không thích đều làm cho cô đau khổ….. vậy tại sao lại không chọn vế trước?”
Nghĩ tới đây, một tình cảm rối rắm ở trong lồng ngực lại trổi lên, ngọt ngào và khổ tâm, khiến cho nàng không tài nào ngủ được.
Một trận gió đêm mang theo vài phần lạnh lẽo kéo tới. Cả người Lâm Linh
thoáng run lên, không tự chủ xê dịch về phía Arthur. Cơ thể của Arthur
thật ấm áp như một lò sưởi vậy. Dù sao thoạt nhìn hình như hắn cũng đã
ngủ rồi, vậy len lén dựa vào hắn một chút chắc cũng chẳng sao nhỉ?
Đúng lúc nàng đang rối rắm thì đột nhiên thấy Arthur hơi rung mi, khiến nàng sợ hãi thoáng lùi lại, không ngờ hắn cư nhiên lại vươn tay ra, vô tình
kéo cả người nàng vào trong ngực mình.
Lâm Linh sửng sốt, sau đó
trong lòng đột nhiên có một cỗ ấm áp ngọt ngào, dần dần nhắm hai mắt
lại. Nhiệt độ ấm áp của đối phương như một ngọn gió nhỏ nhẹ nhàng vuốt
ve, chìm vào trong một giấc mộng hạnh phúc.
Nếu đêm nay dài hơn một chút thì tốt quá.