Ký Sự Cướp Nàng Dâu

Chương 17: Chương 17




Chỉ liếc một cái, Thời Tiêu liền sửng sốt, Thời gia trước khi bị cháy gia cảnh cũng coi như giàu có, cha nàng từ trước đến nay không yêu thích gì khác, chỉ thích sưu tầm quạt và tranh chữ thôi, đặc biệt yêu tha thiết tranh của Vương Cảnh Khanh và chữ của Tô Đông Pha, tổ tiên cũng truyền thừa không ít tranh chữ, nổi danh nhất chính là Vương Cảnh Khanh, Sơn Âm Trần Tích, Tuyết Khê Thừa Hưng, Tứ Minh Cuồng Khách, Tây Tắc Phong Vũ, Tứ Phúc, cũng có thơ của Đông Pha cư sĩ, được cha nàng xem như chi bảo gia truyền mà cất giấu.

Sau khi nhà bị cháy, một nhà ba người may mắn chạy ra được, cha nàng còn muốn hung hăng đi vào cầm bốn bức họa này ra, là nàng và nương hai người dốc sức liều mạng mới ngăn lại được.

Trên mặt quạt này vẽ một vách núi đá thẳng đứng, cây tùng cổ mạnh mẽ vươn cao trong mây mù mờ mịt, đúng là bút pháp của Vương Cảnh Khanh, mà mặt sau còn đề thơ của cư sĩ Đông Pha. Một thơ một họa, phối với quạt ngọc, sợ ngàn vàng cũng khó mua, thảo nào cha nàng lại quý như vậy.

Bảo bối quý giá như vậy, làm gì có chuyện tùy tiện nhặt được, Thời Tiêu biết tính tình cha nàng, trước kia khi ông ngoại nàng còn sống, thường than thở nói, cha nàng là tú tài không đầu óc, từ trong ra ngoài toàn cơ bắp, gặp chuyện gì cũng không biết cong cong quẹo quẹo một chút, cho nên người ngoài muốn tính toán hắn cũng cực kì dễ dàng.

Nghĩ đến đây, Thời Tiêu vội hỏi: "Cha nhặt được cây quạt này ở đâu vậy?"

Cha nàng yêu thích không buông tay nhìn chằm chằm vào cây quạt, dường như không nghe thấy lời nữ nhi nói, Thời Tiêu không có cách đành kêu một tiếng: "Cha, nữ nhi hỏi người đó." Cha nàng mới ngẩng đầu lên: " là phía dưới cây hòe bên ngoài thư quán, hôm nay cha đi trễ, lúc đi ra, tiên sinh bên cạnh cũng rời đi, chưa đi được mấy bước liền nhìn thấy trên mặt đất có cây quạt."

Thời Tiêu thở dài: "Cha, cây quạt này ai lại không xem là bảo bối chứ, sao lại đơn giản mất đi, dù có sơ sót thì người nọ chắc sốt ruột lắm rồi, cha không nên cầm về nhà."

Cha nàng nói: "Cha cũng cho là như thế, cho nên đã đợi ở đó gần nửa canh giờ, cũng không thấy có người tới tìm, mắt thấy trời tối, sợ con sốt ruột, nên mới cầm về nhà, cũng là may mắn của cha, tối hôm nay ngắm cả đêm, ngày mai đi thư quán đợi người bị mất của thêm một lát là được."

Thời Tiêu gật gật đầu, mặc dù cảm giác chuyện này có chút không bình thường, nhưng cũng nghĩ không ra biện pháp nào khác, đành phải theo lời cha nàng, đi ra ngoài dọn đồ ăn cho ông.

Lão cha nghĩ đến cây quạt, nên chỉ ăn qua loa vài miếng lại vội vàng đi ngắm nữa, Thời Tiêu lắc đầu, dọn dẹp bàn, biết tối nay cha nàng nhất định ngủ không được, liền kéo bấc đèn cẩn thận chuyển ngọn đèn tới gần, ở dưới ngọn đèn vừa đóng đế giày vừa nhìn cha nàng.

Đã vài năm không thấy cha nàng vui như vậy, thật ra cha nàng là một người cực kì đơn giản, cho dù người ngoài nói như thế nào, khi nương nàng còn sống cũng không nói cha nàng nửa câu, chỉ biết nhìn cha nàng cười, khi Thời Tiêu còn bé rất hâm mộ tình cảm của cha mẹ, Thời gia không tính là đại trạch, nhưng cũng là thư hương gia truyền, đến thế hệ cha nàng, cũng trôi qua không kém, nhưng cha chỉ có một mình nương nàng, cho dù chỉ sinh được một đứa con gái cũng không nạp thiếp.

Năm ấy không ít người khuyên cha nàng, không vì cái gì khác, cho dù là vì con thừa tự kế thừa hương khói, cũng phải nạp một người vào cửa, nhưng cha nàng vẫn không nghe, về sau những người kia sau lưng đều nói cha nàng là cái đồ tuyện hậu, khuê nữ lại sớm hứa cho nhà người ta, gia nghiệp Thời Gia không biết sẽ rơi vào tay ai, không ngờ cuối cùng một mồi lửa đốt rụi hết sạch, hôn sự của mình cũng bị huỷ.

Có đôi khi ngẫm lại, Thời Tiêu cũng cảm thấy, có lẽ mình mang mệnh sát, bằng không thì Thời gia đang tốt đẹp như vậy làm sao lại thất bại, nhớ tới những lời kia của mẫu thân Minh Chương, cái dùi trong tay bất ngờ đâm vào đầu ngón tay, đau như kim châm muối xát.

Thời Tiêu thả tay ra, ngậm ngón tay vào miệng, nhìn đèn ngẩn người, yên ổn cũng đã nhiều năm rồi, Minh Chương cũng cần phải trở về, biết đã huỷ hôn, hắn sẽ như thế nào, khổ sở một hồi, tìm nàng mấy ngày, sau đó thì sao, nghe theo mẫu thân hắn, lấy một nữ tử môn đăng hộ đối khác, phu thê cùng nhau, hiện tại có lẽ ngay cả hài tử cũng sinh ra rồi, cuộc sống gia đình hạnh phúc, đâu còn nhớ đến mình.

Thề non hẹn biển, vĩnh viễn không bằng thế sự đổi thay, đâychính là mệnh của nàng, không cưỡng cầu được, chợt nghe ngoài cửa sổ truyền tới tiếng mưa rơi, giọt giọt tí tách, thực giống như tâm tình của nàng vào lúc này.

Ngày hôm sau, Thời Tiêu lo lắng bèn thu thập theo cha nàng cùng đi thư quán thành Nam, cha nàng đi vào dạy học, nàng thì đứng chờ bên dưới cây hòe lớn nơi cha nàng nói.

Nửa đêm trời đổ mưa, làm rụng xuống không ít hoa hòe, hoa rơi đầy đất, nàng đứng trên mặt đất đầy hoa hòe, mặc một bộ xiêm y hoạ tiết hoa rơi hơi cũ, tóc đen, khuôn mặt trắng noãn, dung mạo động lòng người, làm Diệp tiểu gia nhìn đến choáng váng.

Đã lớn như vậy cũng chưa từng thấy nha đầu nào đẹp mắt như vậy, điều này cũng thật sự ứng với câu nói người tình trong mắt tựa Tây Thi, tóm lại, Thời Tiêu ở trong mắt Diệp Trì, nhìn thế nào cũng thuận mắt, cho dù ngươi có nhiều giai nhân khuynh thành, nhưng trong mắt Diệp tiểu gia, so với da đầu Thời Tiêu cũng còn kém xa.

Cho nên mới nói, mấy người Cẩm Thành đều nói hắn mê muội rồi, cho dù không mê muội thì dáng vẻ này của Thời Tiêu cũng làm Diệp tiểu gia chết mê chết mệt, miệng mở rộng, đôi mắt cũng mở to.

Đắc Lộc nhìn thấy dáng vẻ không có tiền đồ của gia nhà mình, chỉ ước gì có thể quay đầu trở về, thật xấu hổ muốn chết, làm như từ nhỏ đến lớn chưa từng được thấy nữ nhân, hắn theo ánh mắt của gia trái nhìn phải nhìn, bất quá cũng chỉ là một nha đầu nghèo thôi mà, làm gì mà ghê dữ vậy.

Vừa nghĩ tới muốn nhắc nhở gia một câu, chỉ thấy nha đầu đứng dưới cây hòe liếc mắt tới, Thời Tiêu đợi khoảng một canh giờ, đừng nói người, ngay cả bóng dáng của quỷ cũng không thấy, chợt nghĩ đến chẳng lẽ đây là của trộm cướp, trộm không cẩn thận bị mất ở chỗ này, nhưng lại lắc đầu, chỗ này trái phải trước sau đều là gia đình nghèo, nếu là kẻ trộm, làm sao tới nơi này trộm cắp được, có trộm sẽ đi chỗ khác trộm, không thì cũng ra khỏi thành chứ đi đến thành Nam làm cái gì.

Càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, vừa liếc mắt liền nhìn thấy chủ tớ ở đầu hẻm bên kia thò đầu ra ngó dáo dác, vừa nhìn thấy Diệp Trì, trong lòng Thời Tiêu chuyền lòng vòng, chợt hiểu vài phần.

Người này quấn nàng mấy ngày, từ ngày gặp hắn ở cửa hàng của Phổ gia gia, liền một đường đi theo nàng, mấy ngày hôm trước là quang gánh của người bán hàng rong, chưởng quầy Tụ Phúc Tường, phỏng đoán những chuyện này đều là hắn dàn dựng.

Theo lí mà nói Thời Tiêu đối với Diệp Trì cũng không có ác cảm quá lớn, cho dù Quyên tỷ lần nữa nói cho nàng biết, người nọ là thiếu gia ăn chơi trác táng nổi danh kinh thành, Thời Tiêu không còn cách nào khác đành phải xem hắn như một người xấu Thập Ác Bất Xá (10 tội ác không thể tha).

Trong tiềm thức của Thời Tiêu cảm thấy hắn và tên Quách Đại Bảo hèn mọn bỉ ổi không phải cùng một loại, nhưng cũng không thể tính là người tốt, nhất là tính tình bộp chộp buông thả khiến người ta phiền chán.

Thời Tiêu chỉ không rõ, hoa danh bên ngoài của Diệp tiểu bá vương, hồng nhan tri kỷ trong kinh thành đếm không hết, làm sao lại nhìn trúng mình, là nhất thời cao hứng, hay bởi vì trêu chọc làm niềm vui.

Liền nhìn dáng vẻ lấm la lấm lét kia, cây quạt này nhất định cũng là hắn bày ra, nghĩ đến đây, Thời Tiêu bực bội cũng không đánh nhau, vài bước đi tới, đưa cây quạt vào trong ngực hắn, tức giận: "Ngươi thật sự không có chuyện làm sao, tìm chỗ nào khuất khuất tường mà đứng, cách xa nhà ta một chút, ta không có thời gian pha trò với ngươi."

"Này, nha đầu kia, nói chuyện sao mà..." trong lòng Đắc Lộc tự nhủ, đây là xem lòng tốt của gia thành lòng lang dạ thú, không ngờ gia phí hết tâm tư vừa tốn tiền vừa tốn sức, vậy mà trong mắt nha đầu kia lại thành ăn no rỗi việc.

Còn muốn nói gì nữa, nhưng tiểu gia nhà hắn liếc trừng tới đây, vội vàng ngậm miệng, hậm hực lui về sau hai bước.

Tuy nói nha đầu kia không chừa mặt mũi cho hắn nhưng trong lòng Diệp tiểu gia vẫn rất cao hứng, cuối cùng hai người đã đối thoại với nhau rồi, hơn nữa, mặt đối mặt, nàng ở trước mặt, chỉ cần mình duỗi tay ra là có thể ôm vào trong ngực, hắn cũng thật muốn làm như vậy, nhưng nhìn thấy ánh mắt nàng, đành phải nhịn xuống, nhưng trong lòng bàn tay thật sự ngứa ngáy khó chịu quá!

Hai mắt quét trên mặt nàng nhìn qua nhìn lại mấy lần thấy cũng không nhìn đủ, suy nghĩ khi quay về vẽ bức họa treo trong phòng, vừa liếc mắt có thể nhìn thấy, thời điểm không thấy người, ngó ngó bức họa cũng có thể giải khát.

Thời Tiêu thấy hai mắt hắn nhìn mặt mình chằm chằm, không khỏi buồn bực hắn lỗ mãng, cúi đầu xoay người rời đi. Không dễ dàng gì mới đợi được mặt đối mạt nói chuyện như thế này, Diệp Trì làm sao cam lòng thả nàng đi, hai bước chạy tới ngăn đường nàng lại, nhét cây quạt vào trong ngực nàng: "Đây cũng không phải là đồ của ta, nàng tìm lộn người rồi."

Thời Tiêu hoài nghi nói: "Thật không phải của ngươi?"

Diệp Trì mở to mắt nói dóc: "ừ, không phải, bất quá ta có thể cùng nàng đứng đây đợi, không chừng là ai bị mất đang tìm không ra hẳn là sốt ruột lắm rồi đó."

Thời Tiêu nhìn hắn một hồi chợt thản nhiên nói: "Quạt của Vương Cảnh Khanh này khó tìm, theo giá thị trường hôm nay, có thể đáng giá ngàn vàng."

Đắc Lộc Phía sau nghe xong vội vàng đồng ý nói: "Đúng rồi đó, tiểu gia chúng ta..." Nói còn chưa dứt lời đã bị Diệp Trì đá một cước: "Cút qua một bên, gia đang nói chuyện, ngươi có chuyện gì."

Nhưng đã quá chậm, Thời Tiêu hừ một tiếng, nói: "Dù sao cha ta là ở chỗ này nhặt được, nói không chừng là thổ địa gia mất cũng chưa biết chừng."

Nói xong vứt cây quạt xuống dưới chân Diệp Trì, xoay người rời đi.

Diệp Trì gọi vài tiếng, đầu cũng không quay lại mà đi luôn, Diệp Trì buồn bực, quay đầu lại trừng Đắc Lộc, Đắc Lộc sợ tới mức rụt cổ một cái: "Gia, tiểu gia, nô tài lắm mồm, làm hỏng việc tốt của người, người ngàn vạn lần đừng nóng giận, nô tài đảm đương không nổi, nếu không gia đạp nô tài hai cái cho hả giận đi."

Mấy câu nói làm Diệp Trì không nỡ đạp hắn: "Tiểu tử ngươi ngược lại học được cái láu lỉnh, chuyện hôm nay này nhớ cho kĩ, lần tới mà làm hỏng chuyện của gia, gia không đánh ngươi, mà cắt đầu lưỡi ngươi nhắm rượu, để xem ngươi còn nhiều lời nữa không, cút đi, còn thất thần cái gì, đuổi theo."

Còn đi theo hả! Đắc Lộc cẩn thận nói: "Gia, hôm nay coi như xong đi! Chúng ta nghĩ cách khác đi, chuyện này không gấp được..." Không đợi hắn nói xong, Diệp Trì đã đi rồi, Đắc Lộc không có cách, vội vàng vui vẻ chạy theo.

Một đường đi theo Thời Tiêu trở về phố nhỏ Tỉnh Thủy, nhìn Thời Tiêu đi vào viện đóng cửa, Đắc Lộc nói: "Gia, trở về thôi!" Ai biết tiểu gia nhà hắn lên tiếng: "Ngươi đi qua dòm khe cửa xem nàng ở phòng nào, còn không mau đi, chờ tiểu gia tự mình đi tới hả."

Đắc Lộc cân nhắc, nếu để cho người khác biết tiểu vương Gia Định Thân Vương phủ giữa ban ngày ban mặt đào khe cửa nhà người ta, truyền tới tai Vương Gia, cái mạng nhỏ của mình có thể gặp bất trắc mất.

Nào dám chậm trễ, chạy nhanh như làn khói chạy qua, mới vừa ghé vào khe cửa, còn chưa nhìn thấy rõ bên trong là cái dạng gì, bỗng nhiên cửa mở ra, Đắc Lộc trố mắt, một chậu nước bẩn giội ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.