Như vậy khiến Tịch Nguyệt không chắc hắn có tâm tư gì, chẳng lẽ lại không muốn cho nàng đi?
Tịch Nguyệt lo lắng trong lòng, lại không thể trực tiếp hỏi hoàng thượng, sốt ruột giống như con kiến trên chảo nóng.
Nàng đã gấp thành như vậy, nhưng lại không biết, hoàng thượng nhìn nàng như thế, cũng cảm thấy buồn cười, lại vẫn không nói gì.
Đêm tĩnh lặng.
Mặc dù hiện tại Cảnh đế không nói mỗi ngày nghỉ ở Thính Vũ Các, nhưng cũng là hai ba ngày lại nghỉ ngơi ở nơi này một chút. Bây giờ Tịch Nguyệt cũng thấy rõ, trừ mình ra, Cảnh đế không ngủ cùng bất cứ kẻ nào, sợ là vẫn có nguyên do, nhưng lại thấy ban đêm hắn cũng không có ham mê đặc biệt gì, liền nghi ngờ tất nhiên là liên quan đến mình.
Mặc dù suy nghĩ như thế có chút dán vàng lên mặt mình, nhưng Tịch Nguyệt lại cảm thấy vô cùng có khả năng.
Không nói chính xác, Cảnh đế lại không tin tưởng bất cứ kẻ nào, cho nên mới ngủ một mình, mà bởi vì hành động liều chết cứu hắn của chính mình lúc ấy khiến cho hắn sinh ra tin tưởng nào đó, cho nên hiện tại hắn dám ngủ chung với nàng.
Thật ra thì Tịch Nguyệt đã đoán trúng chân tướng, nhưng lại có phần không dám tin tưởng quá.
Đã hai ngày liên tục Hoàng thượng không tới đây ngủ, có lẽ hôm nay sẽ tới, Tịch Nguyệt ngẩng đầu mong ngóng, muốn xem xem mình có thể tham gia hôn lễ của ca ca hay không, nên trong lòng lại rất bất ổn.
Vốn là thời điểm cũng không nghĩ mình có thể đi ra ngoài, chính là không ôm suy nghĩ này, nhưng nay vừa nghe hắn nói như vậy, liền nổi lên ý định này, thế nào cũng không đè xuống được nữa, thế nhưng người khiến nàng có suy nghĩ này lại không nhắc lại chuyện này, Tịch Nguyệt hận nghiến răng nghiến lợi.
Nghe tiểu thái giám bên ngoài kêu to một tiếng, Tịch Nguyệt biết được hoàng thượng đến, vội vàng soi vào gương đánh giá mình, ừ, còn là một tiểu mỹ nhân.
Thầm nghĩ, có thể phải câu được tâm của hoàng thượng.
Mỹ nhân kế, có lúc cũng là một kế đáng để thử.
Cảnh đế vừa vào cửa liền thấy Tịch Nguyệt hỏi han ân cần đối với mình, phục vụ cực kỳ thích đáng, ngược lại trong lòng âm thầm có chút ghen ghét, sau đó lại nghĩ một chút, quan hệ của mấy người huynh muội Thẩm gia thân thiết cũng là bình thường, mẫu thân qua đời, phụ thân lạnh nhạt, giữa huynh muội không giúp đỡ lẫn nhau thì không phải.
“Hôm nay ngươi lại ân cần.” Cảnh đế cố ý không thể hiện rõ sắc mặt.
“Hoàng thượng không thích nô tì phục vụ như vậy?” Nàng thắc mắc.
Cảnh đế cười ha ha. Ôm nàng vào trong ngực, nói: “Tất nhiên thích, cho dù biết nha đầu ngươi muốn cầu cạnh trẫm mới có thể như thế, trẫm cũng cực kỳ vui vẻ.”
Nghe hắn nói như vậy, Tịch Nguyệt hiểu, thì ra là người này còn nhớ chuyện đó, diễn xuất mấy ngày nay, sợ là cố ý ức hiếp nàng.
Trong lòng thầm mắng hắn nhỏ mọn một hồi, Tịch Nguyệt vẫn bày khuôn mặt tươi cười.
“Hoàng thượng hẳn là sẽ đoán được Tích Nguyệt thế nào, mấy ngày nay Tịch Nguyệt lo lắng trong lòng, hoàng thượng còn phải nhìn chuyện cười của ta.”
Nàng cũng không kiểu cách, chỉ nói lên chuyện trong lòng mình.
Cảnh đế suy nghĩ một chút, mở miệng: “Nếu trẫm đồng ý muốn dẫn ngươi đi, chắc chắn sẽ không thất tín với ngươi, sao lại hoài nghi trẫm như vậy? Trong ngày thường mỗi chuyện trẫm đồng ý với ngươi, có chuyện nào không ổn thỏa?”
Đây thật sự là một đứa nhỏ không có lương tâm.
Tịch Nguyệt thấy hắn nói như vậy, cũng bĩu môi: “Sao có thể giống nhau chứ? Trong cung đâu có quy củ này . Đương nhiên nô tì lo lắng.”
Cảnh đế nhìn khuôn mặt bánh bao uất ức của nàng, cười: “Đồng ý với ngươi, thì nhất định sẽ dẫn ngươi đi, nhưung, trẫm lại cảm thấy, không thể quang minh chính đại hạ chỉ cho ngươi, để cho ngươi về nhà như vậy.”
Tịch Nguyệt không hiểu nhìn hắn.
Cảnh đế thấy ánh mắt nàng nhìn mình, giải thích: “Ngươi cũng không suy nghĩ một chút, ngươi là Chiêu Nghi nương nương đương triều, ngươi về nhà, trong nhà của ngươi phải bái đường thế nào, tổ mẫu phụ thân ngươi phải ngồi vị trí nào?”
Tịch Nguyệt vừa nghĩ, cũng thấy đúng là như thế, nếu như mình lấy thân phận Thuần Chiêu Nghi về nhà tham gia hôn lễ ca ca, chắc chắn mọi người không tự nhiên, tuy có vinh sủng, nhưng cũng không nên dùng thân phận này.
Cũng thua thiệt Cảnh đế suy nghĩ tỉ mỉ.
“Ngươi phục vụ trẫm thật tốt, đợi đến hôm huynh trưởng ngươi thành thân, trẫm trực tiếp dẫn ngươi xuất cung, ngươi giả làm gã sai vặt của trẫm.”
Lời của Cảnh đế thật sự khiến Tịch Nguyệt hoảng hốt.
Tuyệt đối không ngờ hoàng thượng lại có thể nghĩ ra chủ ý hoang đường như thế, hơi đỏ mặt, ngập ngà ngập ngừng mà nói: “Có thể được không?”
“Vậy ngươi không muốn đi?” Cảnh đế hỏi ngược lại.
“Dĩ nhiên là muốn.” Tịch Nguyệt đáp cực nhanh, nhìn thấy ý cười trong mắt Cảnh đế, biết được hắn lại chọc ghẹo nàng nữa.
Dậm chân đáng yêu, Tịch Nguyệt không thuận theo vào nội thất.
Cảnh đế nhìn dáng vẻ như vậy của nàng, nghĩ tới sợ là tiểu hồ ly lại muốn quyến rũ người, vội vàng đi vào theo. . . . . .
**
Mùng sáu tháng năm.
Hôm nay là một ngày cực tốt, thích hợp cưới gả.
Một đội ngũ rước dâu diễn tấu sáo và trống trên đường phố rộng rãi, từ xa đến gần, tiếng pháo bùm bùm ghê gớm khiến người che tai tránh né. Đám người vây xem xung quanh không ai không cười đùa nhìn đội ngũ rước dâu này.
Không ít trẻ nhỏ chạy tới chạy lui, giống như cảm thấy như vậy có thể thấy nương tử trong kiệu.
Hôm nay chính là ngày trưởng tử Thẩm Thư của Thẩm đại nhân đương triều thành thân
Nếu nói Thẩm gia ở Kinh Thành này, vốn cũng là một gia đình bình thường, nhưng tiệc cưới hôm nay lại có rất nhiều quan lại quyền quý tới.
Hiện tại Thẩm đại gia đã làm tới chức tam phẩm đương triều, mà trưởng nữ lại chính là Chiêu Nghi nương nương được sủng ái trong cung, dĩ nhiên Thẩm gia đông như trẩy hội.
Thấy kiệu hoa diễn tấu sáo và trống vào cửa chính của Thẩm gia.
Tịch Nguyệt kéo kéo vạt áo của Cảnh đế.
“Thiếu gia, chúng ta cũng vào đi thôi?”
Cảnh đế mỉm cười nhìn nàng một cái, ngược lại là một người thức thời, xưng hô sau khi xuất môn cũng không kêu sai một lần.
“Gấp cái gì?”
Tịch Nguyệt thầm nghĩ, đây là hôn sự của ca ca ta, ngươi không gấp, nhưng ta gấp. Nhưng đối với hắn không thể vô lý như vậy, chỉ điềm đạm đáng yêu nhìn hắn: “Thiếu gia, chúng ta đi vào trong chậm, không có vị trí tốt.”
Lời nói này, giống như ham muốn chút thức ăn.
Quả nhiên.
“Ta lại không thiếu một chút đồ ăn, tất nhiên không vội vào cửa.”
Tịch Nguyệt nhìn bộ dạng không lo lắng của hắn, hận không thể cắn hắn một cái, chỉ đành phải mềm giọng nói: “Thiếu gia, nô tài muốn đi xem nữa.”
Cảnh đế thấy nàng mềm dẻo van xin như thế, nở nụ cười trên mặt: “Ngươi đã tham ăn như thế, vậy chúng ta đi vào thôi.”
Hai lời này là làm trò tình thú , nhưng không nghĩ người khác nghe sẽ có cảm giác thế nào.
Mặc dù bên cạnh Cảnh đế dẫn theo vài người, thế nhưng cửa chính nhiều người, thấy hai người nói chuyện như vậy, có người cách gần đó, không khỏi nghĩ đến tiểu quan. Lại nhìn gã sai vặt kia, cũng không phải là môi hồng răng trắng sao?
Ma sát dưới cánh tay, thật sự nổi hết cả da gà.
Gia đình phú quý, quả thật hoang đường.
Cảnh đế và Tịch Nguyệt không biết, mình đã thành người cực kỳ hoang đường trong mắt người ta.
Hôm nay Thẩm gia đông như trẩy hội, ở cửa cũng náo nhiệt.
Thấy công tử ăn mặc hoa lệ mang theo mấy người tiến vào, gã sai vặt ở cửa cũng không ngăn cản, quả thực là cười tiếp đón.
Tịch Nguyệt cũng không muốn quấy rầy người khác, nên không muốn lộ diện trên tiệc cưới, tránh cho triều thần khác nhìn thấy, truyền ra lời đồn đãi không tốt đối với Cảnh đế.
Nhìn nha đầu này thức thời như vậy, Cảnh đế cảm thấy thoải mái trong lòng.
Thật ra thì hắn cũng không thích mấy chuyện này, nhưng khi nhìn dáng vẻ nàng vội vã cuống cuồng, hắn cũng cảm thấy thú vị.
Tịch Nguyệt rất quen thuộc đối với Thẩm gia, không lâu sau, mấy người chuyển đến hậu viện.
Hậu viện cũng không thiếu nha hoàn gã sai vặt bận rộn.
Chợt nghe tiếng nói của một nha đầu lanh lợi truyền đến, mấy người đều đứng chỗ tối tăm, Tịch Nguyệt thò đầu từ sau lưng Cảnh đế ra ngoài: “Cẩm Linh. . . . . .”
Cẩm Linh rất bận rộn, hình như lại nghe được giọng nói của tiểu thư nhà mình, lắc đầu một cái, nghi ngờ mình quá mức nhớ nhung, nhưng vẫn theo âm thanh nhìn tới.
Lần này lại hoảng hồn.
Đó không phải là tiểu thư nhà mình ư?
Không bao lâu sau, đoàn người của Tịch Nguyệt đã tới bên trong nhà.
Mấy người Thẩm gia nghe nói Hoàng đế giá lâm, trong lòng kinh ngạc nổi lên sóng biển cuồn cuộn ngất trời.
Mọi người nghiêm túc thỉnh an hoàng thượng và Thuần Chiêu Nghi, Cảnh đế vung tay lên, để cho mấy người đứng lên.
Tịch Nguyệt cũng không gặp nhiều người, nàng tin phụ huynh, nhưng không thể tin người khác.
Lão Thẩm làm thế nào cũng không nghĩ tới, nữ nhi mình trong cung lại được cưng chiều đến nước này, vốn cũng chỉ nghe nói đủ loại chuyện của nàng trong cung, hôm nay nhìn thấy, chỉ có hơn chứ không kém.
Như vậy vừa vui mừng lại lo lắng.
Vui mừng vì nàng sống không tệ, lại lo lắng mũi nhọn về phía nàng quá rõ.
Nhưng Tịch Nguyệt mặc kệ những thứ kia, gặp mấy người thân, hỏi han ân cần một phen, lại đến phòng nhìn nương tử một cái, đương nhiên, sẽ không để cho Mẫn Vân Ảnh biết được.
Hiện tại đối với tẩu tử này, nàng cũng không phải là hoàn toàn yên tâm.
Nhìn dáng vẻ kích động của nàng, Cảnh đế cũng không nói nhiều, mặt không chút thay đổi ngồi nơi đó, đợi đến khi Tịch Nguyệt gặp mọi người xong rồi, nhắn nhủ xong tất cả, Cảnh đế kéo tay nàng.
Tịch Nguyệt cũng biết rõ, không thể ở lâu bên ngoài cung.
Nàng có chút lưu luyến không rời, tuy nhiên bước chân vẫn kiên định theo Cảnh đế rời đi.
Thật ra thì lần này xuất cung đặc biệt vội vàng, nhưng Tịch Nguyệt lại cực kỳ vui vẻ, đối với Thẩm gia, đáy lòng nàng có rất nhiều lo lắng.
Có thể khiến cho Cảnh đế đi theo nàng tới Thẩm gia, thực sự cảm nhận Thẩm gia như vậy, nàng cũng không nghĩ tới.
Nhưng nàng cũng hy vọng có thể mượn hôm nay khiến hoàng thượng hiểu người Thẩm gia bọn họ, biết được bọn họ có tính tình thế nào, biết thực ra bọn họ thật sự không đáng chết.