Người chung quanh thấy Tề phi ngã xuống đất, thét chói tai một hồi.
Mà đại cung nữ Như Mộng bên cạnh Tề phi lại mắt tinh thấy vết máu chảy xuống từ bắp đùi.
“Nương nương thấy đỏ rồi, triệu thái y đi. . . . . .”
Cảnh đế vừa thấy tình trạng này, vội vàng phất tay, tiểu thái giám sau lưng Lai Hỉ chạy vèo một tiếng ra ngoài.
Hiện trường loạn tung tùng phèo trong chốc lát, Tịch Nguyệt đứng bên cạnh, nhìn một chút đồ ăn trên bàn, sợ hãi nắm tay Chu ma ma thật chặt.
Không hơn một lát, lúc này thái y đang chạy tới.
Mọi người đều tụ tập ngoài phòng Khánh Tường cung.
Mà lúc này trong nội thất bưng ra từng chậu máu, có lẽ cũng là không tốt.
Tịch Nguyệt ngồi bên cạnh, thái y đang bắt mạch cho nàng.
“Thuần Chiêu Nghi sao rồi?”
Cảnh đế ngồi vị trí đầu não, nóng nảy hỏi.
“Khởi bẩm hoàng thượng, Thuần Chiêu Nghi cũng không sao.”
Tề phi xảy ra chuyện, dĩ nhiên là Cảnh đế biết, lúc này còn có một người có thai khác. Thái y vừa đến chính là phân công một người qua kiểm tra thân thể Tịch Nguyệt.
Khá tốt, cũng không có tình trạng gì.
Giọng Tịch Nguyệt thật thấp: “Ta không có ăn bất kỳ thứ gì.”
Lúc này dĩ nhiên là mọi người cũng suy đoán, chắc chắn là đồ ăn kia có vấn đề, nếu không làm sao Tề phi lại sẽ xảy ra chuyện?
Sướng Xuân các đã bị đóng kín lại. Bên trong cũng có một nhóm thái y khác đang kiểm tra, có lẽ là Cảnh đế vô cùng tức giận.
Thật ra thì lần này đúng là như thế, dù sao Cảnh đế cũng không nghĩ tới, bản thân vốn muốn gõ mọi người một cái, lại bị người bắt được cơ hội này hại người. Làm sao hắn có thể không tức đến nổ phổi.
Xem ra mình vẫn sơ sót, nếu không phải vậy tại sao lại để cho người ta thừa cơ, ánh mắt bén nhọn quét qua mọi người bên trong nhà này, người hại người này nhất định phải ở trong đó.
Mọi người trừ Thẩm Tịch Nguyệt là phụ nữ có thai, những người khác thì đứng ở nơi đó, vẻ mặt lộ ra lo lắng.
Trong lòng Cảnh đế thầm hừ một tiếng, trên mặt này lo lắng rốt cuộc là hi vọng Tề phi tốt hay là không tốt, cái này thật đúng là cũng không biết rồi.
Lại thấy mọi người nhìn đoan trang, chỉ cảm thấy đặc biệt dối trá.
Chính là lúc Cảnh đế quan sát mọi người, Lai Hỉ vội vã vào cửa, thì thầm mấy câu bên tai Cảnh đế, lông mày Cảnh đế nhíu lại, ánh mắt quét qua mọi người, nhìn mọi người cả kinh trong lòng.
Hừ lạnh một tiếng: “Cá chép xào dấm, gà xào sả ớt trên bàn Tề phi và Thuần Chiêu Nghi cũng bị người bỏ thuốc phá thai hiệu lực mạnh.”
Đều nói chua nam cay nữ, có lẽ là dù ăn chua hay là cay, người bỏ thuốc này cũng có thể đạt được kết quả mình muốn.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không dám nói bậy.
Nghe lời nói này, Tịch Nguyệt sợ, nếu như không phải trước khi nàng đến đã ăn nhiều, lại thích tay nghề của Xảo Ninh. Chắc là hôm nay mình cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Rốt cuộc là người nào lại làm ra chuyện bỉ ổi như thế.
Lại nghĩ đến bữa tiệc này là hoàng thượng tổ chức, trong bụng có mấy phần nghi ngờ, bèn nhìn về phía Cảnh đế.
Cảnh đế đang buồn bực, thấy ánh mắt Tịch Nguyệt tràn đầy nghi ngờ nhìn sang, lúc này trong lòng co rút một cái.
Ý nàng đây, chắc là nghi ngờ hắn sao?
Tuy cuối cùng nàng đã chuyển tầm mắt, nhưng mà Cảnh đế tự cho rằng bản thân không có nhìn lầm, trong lòng không thoải mái một lúc.
“Nguyệt Nhi, nàng qua đây.”
Tịch Nguyệt nghe thấy tiếng Cảnh đế, lại nhìn vẻ mặt hắn, vội vàng đứng dậy bước đi tới bên cạnh hắn.
Cảnh đế nhìn động tác nàng như vậy, quát lớn: “Chậm một chút. Có thân thể vậy còn bước nhanh như thế. Có biết chăm sóc đứa bé hay không. Nàng cố tình khiến trẫm không thoải mái đúng không?”
Tịch Nguyệt vô duyên vô cớ bị người rầy, trong lòng liền uất ức, trên mặt cũng có chút biểu hiện ra, ngẩng đầu lên, khẽ cúi xuống:
“Thần thiếp sai rồi.”
Cảnh đế nhìn bộ dáng của nàng, trong lòng than một tiếng, chỉ là một tiểu cô nương, tại sao lại quật cường như vậy. Đây chẳng qua là nói một câu, nàng lại uất ức như thế. Quả thật là quá cưng chiều nàng rồi.
Nhưng lại nhìn thân thể nàng, đây là vừa mới tháng ba cũng đã lộ bụng bầu, lúc trước Tề phi đúng là ba tháng vẫn không nhìn ra.
Trong lòng lại có chút lo lắng.
Thấy hắn không gọi dậy, Tịch Nguyệt cũng cứ nửa ngồi nửa quỳ vái chào như vậy.
Thấy nàng vẫn không dậy, Cảnh đế thật đúng là không biết nói cái gì cho phải, thở dài: “Tới ngồi bên cạnh trẫm. Hôm nay nàng cũng không phải là một người, đâu còn có thể liều lĩnh giống như thường ngày vậy. Trẫm chỉ là giọng hơi nặng chút, nàng lại như thế.”
Nếu tuổi còn nhỏ, lại mang đứa bé của mình, vẫn là cưng chiều nhiều chút thôi.
Từ từ dạy, cũng sẽ tốt.
Người khác đâu nào gặp qua bộ dáng Cảnh đế như vậy, thật là cắn nát một cái răng ngà, trong lòng thầm mắng Thẩm Tịch Nguyệt không biết cân nhắc này.
Mà Tịch Nguyệt đã qua trận mới vừa rồi kia, cũng biết là mình có hơi quá.
Tuy là mình uất ức, nhưng nếu người ta là hoàng thượng, mình lại muốn phụ thuộc, có thể không dịu ngoan sao.
Nhất định là tính tình đứa bé trong bụng mình không tốt, nếu không sao lại như thế.
Tịch Nguyệt len lén đỗ lỗi thất thường mới vừa rồi của mình đến trên người đứa trẻ.
Đây chẳng qua là mang thai ba tháng, nàng đã thích ngủ, có thể ăn, tham ăn, tính khí không tốt vân… vân tất cả biến hóa đều đỗ lỗi đến trên người đứa bé. Sau đó trong lòng âm thầm tự nói với mình, đến lúc đó phải dạy nàng thật tốt, quyết định không thể để cho nàng biến thành bộ dáng này.
Cảnh đế đâu biết những phập phồng này trong lòng nàng.
Chỉ thấy nàng chu mỏ một cái: “Con bản thân ta chắc chắn cực kỳ cẩn thận.”
Lúc này Cảnh đế quan sát nàng tỉ mỉ, phát hiện nàng vốn lẳng lặng, không xoa phấn trang điểm. Cũng biết nàng nhất định là sợ son phấn không tốt đối với con.
“Nàng chính là còn nhỏ tuổi. Nếu thái y đã chẩn bệnh nàng không sao, vậy nàng cũng đừng chờ nơi này, không khí nơi này lại không tốt. Tránh cho quấy rầy tâm trạng nàng, lại tổn thương đứa bé. Về cung nghỉ ngơi trước đi.”
Bởi vì Tề phi gặp chuyện không may, tất cả mọi người tụ tập ở nơi này, mà nơi này lại không thông gió bằng Sướng Xuân các, Tịch Nguyệt đúng là cảm thấy hơi ngột ngạt.
Cũng không có khước từ ưu đãi của hắn, Tịch Nguyệt gật đầu: “Tạ hoàng thượng ân điển, vậy thần thiếp đi về.”
Cảnh đế thấy nàng nghe lời, hài lòng: “Lai Hỉ, ngươi đưa Thuần Chiêu Nghi trở về, mặt khác phái những người này trông nom Thính Vũ Các hơn, trẫm không muốn nghe thấy tin tức gì không tốt.”
Tịch Nguyệt thấy Cảnh đế đúng là thật lòng vì nàng, d!^Nd+n(#Q%*d@n trong lòng yên tâm nghe theo chút.
Chu ma ma đỡ chủ tử nhà mình, trong lòng cũng cảm thấy lạnh một hồi, nếu như không phải chủ tử ăn rất nhiều trong cung, hôm nay cũng không biết là tình cảnh như thế nào.
Tịch Nguyệt cũng không suy đoán Tề phi sẽ như thế nào, không phỏng đoán tại sao nàng ta lại trúng chiêu, chỉ là lẳng lặng đi tới phía Thính Vũ Các của mình.
Đám người Cẩm Tâm đã nghe nói chuyện Sướng Xuân các, trong lòng chính là nôn nóng, đã thấy chủ tử trở lại, vội vàng chạy nhanh tới, từ bên kia đỡ Tịch Nguyệt tiến vào trong phòng.
Tịch Nguyệt nhìn bộ dáng các nàng khẩn trương như thế, lắc đầu nói: “Ta không có chuyện gì. Thái y đã kiểm tra rồi, gặp chuyện không may là Tề phi.”
Mấy người cũng không biết tình huống lúc ấy.
Nghe nói chủ tử nhà mình không có việc gì, cuối cùng thì thở phào nhẹ nhõm, nói “A di đà Phật“.
Thật ra thì Tịch Nguyệt cũng hơi mệt mỏi, cũng không nói nhiều chuyện này, tắm rửa rửa mặt sơ qua rồi bèn đi ngủ.
Tạm thời không nhắc tới bên này.
Mà bên kia từ khi Tịch Nguyệt rời đi thì Cảnh đế lạnh lùng hơn.
Cũng không nói nhiều, chỉ nhìn lên nhìn xuống đánh giá những người nhà như hoa đẹp này.
Mới nhìn những người này, từng người một tất nhiên là xinh đẹp động lòng người, nhưng bên trong lại là bẩn thỉu tột cùng.
Lại sau một lát, cuối cùng thái y ra ngoài, “Bùm” một tiếng quỳ xuống, lắc đầu một cái.
“Bọn thần vô năng, không thể cứu tiểu hoàng tử về.”
Cảnh đế nhắm hai mắt lại, tay siết thành quả đấm.
Lúc lâu, mở mắt ra: “Tề phi như thế nào?”
Thái y cũng không dám giấu giếm: “Tề phi nương nương cũng không lo về sinh mạng, có lẽ là đến ngày mai sẽ tỉnh lại. Chỉ là. . . . . .”
Thái y dừng lại một chút, Cảnh đế biết nhất định còn có chuyện khác.
“Nói tiếp.”
“Chỉ là bởi vì thuốc này tính chất bá đạo, sợ là sau này Tề phi nương nương khó mang thai.”
Lời vừa nói ra, chính là có người hít vào một hơi khí lạnh.
Cảnh đế cười lạnh: “Không thể có thai, đứa bé lớn bảy tháng chết rồi. Được, rất tốt! Thì ra là, trẫm đã quá nuông chiều các ngươi phải không.”
Cảnh đế gần như là lạnh lẽo nhìn những cô gái này.
“Từng người một tuy là tướng mạo đẹp, lại mang lòng bẩn thỉu. Các ngươi cũng hồi cung đi. Trẫm cũng đặt xuống lời nói nơi này, ngày mai trước chạng vạng, nhất định phải tìm được người xuống tay đó, lần này trẫm chắc chắn sẽ không nhân nhượng hung thủ.”
Mọi người hiếm khi thấy thái độ hoàng thượng như thế, cũng không dám giải thích thêm, nếu hoàng thượng nói để cho các nàng rời đi, mọi người bèn nối đuôi đi ra.
Cảnh đế liếc nhìn bên trong phòng, trang@d#d#l#q#d@bubble trầm thấp mở miệng: “Khởi giá hồi cung.”
Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ, cho dù có phải là hung thủ hay không, trừ Thẩm Tịch Nguyệt là loại người có thai thích ngủ này, người khác đều không thể ngủ yên, lần này hoàng thượng nói ra lời thề son sắt cũng còn chưa xong, chạng vạng ngày mai chắc chắn tra ra hung thủ.
Nghĩ đến mấy sự kiện lần trước đều là tiếng sấm lớn hạt mưa nhỏ, mọi người lại cảm thấy, nói không chừng lại sẽ đẩy ra một người phần vị thấp chết thay thôi.
Nhưng nhớ lại vẻ mặt Hoàng đế thì lại không chắc chắn lắm.
Chẳng qua những cung tần nhỏ kia lại lo lắng, sợ mình thành cái bia cho người khác.
Ngày hôm sau là một ngày ánh nắng tươi sáng.
Tịch Nguyệt thức dậy không tính là sớm, có điều lại rất có tinh thần.
Nhìn mấy đại cung nữ bên cạnh vẫn luôn bảo vệ mình, cười nói: “Các ngươi làm gì vậy, không phải đã nói ta cũng không có chuyện gì rồi sao.”
Mấy người đều gật đầu, nhưng biết thì biết, chuyện hôm qua lớn như vậy nên bọn họ đều lo lắng.
“Bên ngoài thật là có tin tức gì rồi hả?” Tịch Nguyệt cũng không phải là không quan tâm đối với chuyện này.
Đào Nhi mở miệng: “Hôm qua nghe nói hoàng thượng đã nói, trước chạng vạng hôm nay nhất định tra ra hung thủ, tuyệt đối không nương tay.”
Ngược lại Tịch Nguyệt kiềm giữ bảo lưu thái độ đối với cách nói này.
Bao nhiêu lần đều là tiếng sấm lớn hạt mưa nhỏ rồi.
“Vậy Tề phi sao rồi?” Lúc ấy nhiều máu như vậy, thật ra thì trong lòng Tịch Nguyệt đã có phỏng đoán mơ hồ rồi, cảm thấy cũng không tốt lắm.
Đào Nhi chần chờ một chút, chỉ là cuối cùng trả lời: “Bẩm nương nương, Tề phi nương nương nghỉ ngơi một khoảng thời gian thì khoẻ thôi, chỉ là, thái y nói dược hiệu quá mạnh, sau này sợ là Tề phi nương nương không thể lại có đứa bé nữa. Mà cái đó trong bụng Tề phi nương nương đã chết rồi, cũng không cứu sống đựơc.”
Tịch Nguyệt vừa nghe, giật mình không thôi.
Nàng đã phỏng đoán sợ là không giữ được đứa bé này, nhưng càng không ngờ ngay cả sau đó người bỏ thuốc kia cũng tính toán sao.
Tịch Nguyệt vừa nghĩ đến đã sợ hãi, nếu mình thật sự ăn đồ ăn trên bàn kia, hôm nay chỉ sợ mình cũng sống không bằng chết đấy?
Trong phòng yên tĩnh, Cảnh đế chắp tay đứng trước cửa sổ, nhìn một chỗ lá rụng kia, trong lòng hắn cũng hết sức đìu hiu.
Hắn không biết được, có phải bản thân hắn đã làm sai rồi hay không.
Đã từng có lúc, hắn nghĩ chỉ có người mẹ có thể bảo vệ đứa bé mới có thể sinh ra dòng dõi của hắn, nếu không, cho dù sinh ra đứa bé, hắn bỏ vào tất cả tình cảm, nhưng sau đó vẫn bị người mưu hại, hắn nên có tâm tình như thế nào.
Nhưng hôm nay, trong lúc bất chợt hắn bắt đầu không xác định được.
Không xác định này là không riêng bởi vì đứa bé lớn bảy tháng của Tề phi mất đi, còn có một chút nghi ngờ kia của Tịch Nguyệt.
Tại sao nàng lại nhìn hắn như vậy, tại sao lại nghi ngờ hắn.
Có lẽ cũng là có đạo lý thôi.
Cảnh đế nắm tay, trên mặt là cô đơn nói không ra được.
Trong ngày thường Tịch Nguyệt chỉ biết nhìn mình long lanh như vậy, vui sướng đầy mặt, mặt mày tươi cười. Khi nào thì quan sát nghi ngờ như thế.
Nghĩ đến cũng đúng, trong cung này có đứa bé hoàn toàn □ đều không bảo đảm được, cho dù ngoài miệng hắn nói sai người nghiêm tra, thế nhưng đến cuối cùng thì bắt đầu không coi là chuyện to tát gì.
Mà lần này xảy ra chuyện không may lại đến lúc mình nảy sinh ý muốn trên yến tiệc, cũng khổ sở cho đứa bé này mang theo sợ hãi nhìn mình như thế.
Lại nghĩ đến người sau màn này còn đánh chủ ý lên người hắn, thì trong lòng Cảnh đế tức giận một hồi.
Lần này có thể vì chuyện này tính toán đến trên đầu hắn, ngày khác khó bảo đảm sẽ không vì chuyện khác tính toán tới đây.
Ánh mắt Cảnh đế trở nên sắc bén.
Người này tâm tư lớn, thật sự là không giữ lại được.
Có lẽ, lúc này có chút chuyện là hắn làm sai rồi.
Mẹ đứa bé lại có quan trọng gì, dù sao đi nữa cũng là con của hắn, mẹ đứa bé không thể bảo vệ nó, nhưng người làm phụ hoàng như hắn cũng không thể sao!
Hắn không muốn dựa theo cách làm cũ kỹ của phụ hoàng mình kia, nhưng cũng không cần uốn cong thành thẳng đi tới một cái cực đoan khác.
Lại suy nghĩ một hồi, hình như là Cảnh đế nghĩ rõ ràng rồi, vẻ mặt khôi phục bình tĩnh.
“Lai Hỉ.”
“Nô tài.”
“Chạng vạng đều tập hợp tất cả phi tần trong cung lại Sướng Xuân các cho trẫm, d!^Nd+n(#Q%*d@n chuyện này không cần kinh động đến Thái hậu.”
Cảnh đế làm như nghĩ rõ ràng cái gì.
Mà phi tần các cung nghe được tin tức này cũng có chút kinh ngạc, cũng biết đây nhất định là hoàng thượng muốn công bố kết quả ra. Trước kia hoàng thượng đều giao những chuyện này cho Thái hậu, nhưng hôm nay xem ra, chắc là hoàng thượng muốn đích thân xử lý chuyện này.
Không biết là kết quả gì, mọi người đều loạn tung tùng phèo, nói không ra được nguyên do.
Mà bên Tịch Nguyệt biết được tin tức, trong lòng cũng ngẩn ra, ngược lại không ngờ là hoàng thượng thật sự xử lý chuyện này.
Hơi cong môi một chút, chỉ là không biết được người đàn ông này sẽ xử lý như thế nào.
Không biết là tại sao, trong lòng nàng lại có chút không thoải mái, luôn cảm thấy giống như thật sự có gì đó sắp xảy ra.
Nhìn tâm trạng nàng có chút không ổn định, Cẩm Tâm không hiểu: “Chủ tử sao vậy.”
Nghĩ đến có lẽ trước đó chủ tử thấy một màn đáng sợ kia ở Sướng Xuân các, hôm nay có chút thấp thỏm, Cẩm Tâm nói tiếp: “Chủ tử thật là không nên lo lắng quá mức. Lần này hoàng thượng nhất định sẽ cẩn thận hơn, chủ tử sẽ không có gì.”
Tịch Nguyệt lắc đầu, nàng cảm thấy hơi hoảng hốt, khó mà nói ra cảm giác.
Cẩm Tâm không hiểu ý chủ tử, chẳng qua lại không nhiều lời, yên phận hầu hạ bên cạnh chủ tử.
Đợi đến chạng vạng vô cùng, Tịch Nguyệt sửa sang thỏa đáng, dẫn theo Cẩm Tâm và Chu ma ma cùng đi đến Sướng Xuân các.
Lúc đó hoàng thượng lại đến rồi, ngồi thẳng ở vị trí đầu não, cứ nhìn mọi người như vậy, mặt không chút thay đổi.
Sau khi Tịch Nguyệt hành lễ thì đứng qua chỗ bên cạnh, vừa nhìn mọi người, đều biết vâng lời, có lẽ cũng là thấp thỏm đây.
Chuyện phát triển rốt cuộc sẽ đi tới đâu thì Tịch Nguyệt cũng không biết, chỉ là chuyện như vậy vốn không có quan hệ gì với nàng, nàng chỉ cần bản thân cẩn thận một chút là được. Về phần một chút lo lắng mơ hồ trong lòng này, Tịch Nguyệt đổ tội cho trận tai họa hôm qua kia.
Chẳng được bao lâu, mọi người cũng đã đến đông đủ.
Cảnh đế dò xét mọi người một chút.
Mở miệng: “Có le các ngươi cũng nên biết, lần này gọi các ngươi tới đây là vì cái gì.”
Tất cả mọi người trả lời đơn giản một câu “Dạ“.
“Dẫn người lên đây đi.”
Mọi người vừa nhìn, rốt cuộc thì hai người Liên Tú Vân và Trần Vũ Lan vốn nên ở lãnh cung.
Sau khi nhìn mặt, trang@d#d#l#q#d@bubble còn có mấy tiểu cung nữ tiểu thái giám.
Mọi người lại thấy được người tâm đắc trước mặt Đức Phi, Thúc Lan.
Ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Đức Phi.
Vẻ mặt Đức Phi trắng nhợt, chỉ là ổn định tinh thần một chút, cố làm ra vẻ bình tĩnh nhìn về phía Cảnh đế.
Cảnh đế cũng không nhìn nàng ta.
“Thúc Lan, tự ngươi nói đi.”
Mặt Cảnh đế không chút thay đổi mở miệng. Giọng nói kia cũng là hết sức băng lạnh, Thúc Lan co rụt lại, vẻ mặt tái nhợt.
“Chủ tử ghen ghét Tề phi và Thuần Chiêu Nghi có thai, lo lắng ngày khác một khi bọn họ sinh ra hoàng tử sẽ ảnh hưởng đến vị trí nhị hoàng tử, bèn lệnh nô tỳ đi lãnh cung tìm Liên chủ tử và Trần chủ tử. Hy vọng có thể mượn tay các nàng diệt trừ đứa bé của hai người này, không chỉ có như thế, còn có thể khiến sau này các nàng không có cơ hội mang thai.”
Ánh mắt Đức Phi tức giận nhìn về phía Thúc Lan: “Hoàng thượng, thần thiếp không có, thần thiếp là bị oan mà! Thúc Lan, ngươi là đại cung nữ bên cạnh ta, Bổn cung luôn luôn không bạc đãi ngươi, ngươi lại vu tội ta, rốt cuộc là bị người nào sai khiến.”
Lời này la to tan nát cõi lòng.
Cảnh đế vẫn không nhìn nàng ta như cũ: “Nói tiếp.”
Thúc Lan lại liếc mắt nhìn Đức Phi, nhưng vẫn tiếp tục mở miệng, cũng không dám có một chút trì hoãn: “Không chỉ chuyện này. Còn có rất nhiều, thật nhiều đều là nương nương dặn dò ta làm. Nương nương trông coi công việc hậu cung, còn từng lấy an toàn người nhà uy hiếp xử lý bà mụ lúc Bạch Tiệp dư sinh sản, cũng chính vì vậy, Bạch Tiệp dư mới có thể sinh non, cũng vì vậy mà tổn thương thân thể.”
Bạch Du Nhiên bỗng ngẩng đầu lên, oán hận nhìn về phía Đức Phi, ánh mắt kia giống như là ăn thịt người.
“Bùm” một tiếng, Bạch Du Nhiên quỳ xuống: “Hoàng thượng, xin hoàng thượng làm chủ cho thần thiếp.”
Trong giọng nói này mang theo rất nhiều ý khóc.
Thấy Cảnh đế cũng không đáp lời, Bạch Du Nhiên lại quỳ nơi đó khóc thật khẽ.
Mà hình như là Thúc Lan vô cùng sợ, tiếp tục nói: “Còn nữa, còn có An Tu nghi. Lúc trước nương nương thông qua manh mối nghi ngờ An Tu nghi có thai, vì để phòng ngừa ngộ nhỡ, chính là cố ý kéo nàng ấy ngã. Như vậy chính là muốn, nếu như không có mang thai thì cũng không thể coi là cái gì. Chỉ khi nào có thai, nhất định sẽ đẻ non. Mà những thứ bột tan kia có thể để cho người ta phát hiện cũng chỉ là cố ý. Cũng chỉ vì xem như thoái thác.”
Lần này An Tu nghi cũng quỳ xuống.
Lúc này tiếng gào khóc là chấn động trời cao: “Hoàng thượng, hoàng thượng, đứa bé của thần thiếp, thần thiếp còn chưa biết thì đứa bé đã rời đi, đều là độc phụ (đàn bà độc ác) này, đều là độc phụ này mà. . . . . .”
Bên này khóc lộn xộn một đoàn.
Bên kia Tề phi lại được người khác dìu đở cũng đến.
“Hoàng thượng. . . . . .” Nhẹ nhàng chính là muốn lạy.
Dưới ra hiệu của Cảnh đế, Lai Hỉ bèn tranh thủ nâng người lên.
“Nương nương có thể không được.” Dứt lời bèn đỡ Tề phi đến trên ghế bên cạnh.
Trên mặt Cảnh đế ân cần: “Thân thể ngươi như vậy, tại sao lại đứng dậy?”
Tuy là Tề phi cũng không khóc thút thít, nhưng lại là mặt đau thương: “Hoàng thượng, thần thiếp nhất định phải đến, thần thiếp nhất định phải biết, hoàng nhi thiếp là bị người nào hại chết. Thần thiếp chết không có gì đáng tiếc, nhưng hoàng nhi của thần thiếp, là thiếp tình nguyện dùng tánh mạng mình để đổi lấy hắn.”
Lời nói này từng chữ nén khóc.
Người nghe phải lộ vẻ cảm động.
Cảnh đế gật đầu một cái: “Ngươi yên tâm, tự trẫm sẽ cho các ngươi một công bằng.”
Trong chốc lát khung cảnh này lại có chút hỗn loạn, Đức Phi quỳ nơi đó kêu gào bị oan. Mặt Tề phi đặc biệt bi thương yếu ớt. Bạch Tiệp dư và An Tu nghi kêu gào mình uất ức và bị thương. Liên Tú Vân Trần Vũ Lan quỳ một bên run lẩy bẩy, không phân biệt được vì cái gì.
Tịch Nguyệt nhìn tình cảnh, lo lắng càng gia tăng thêm.
Sau đó hơi lui lại phía sau, nàng là người có thai, cũng không thể cách các nàng quá gần, một khi chó cùng rứt giậu, thật sự là nàng khó lòng phòng bị.
Hình như Chu ma ma bên cạnh cũng nghĩ đến điểm này, nháy mắt ra hiệu với Cẩm Tâm, mấy người hơi dời vị trí một chút.
Lúc này tầm mắt mọi người đều chú ý lên màn trò cười này, ngược lại cũng không ai chú ý tới hành vi của mấy người.
“Đủ rồi.” Đi đôi với một tiếng quát lớn của Cảnh đế, tiếng khóc tiếng la của mấy người im bặt đi.
Thấy Cảnh đế quát lớn mấy người, rốt cuộc thì Thúc Lan lấy hết dũng khí nói tiếp: “Lúc trước chủ tử bảo ta đi lãnh cung tìm hai người Liên Trần. Tuy là hai người bị đày vào lãnh cung, nhưng Liên Tú Vân là dòng chính nữ duy nhất của Liên gia, mà Trần Vũ Lan cũng như thế, hai nhà này cũng không từ bỏ hai người, trong cung cũng chôn không ít nội ứng cho bọn họ. Chủ tử đưa ra trao đổi, chỉ cần Liên Tú Vân và Trần Vũ Lan lợi dụng nội ứng trong nhà loại trừ đứa bé của Tề phi và Thuần Chiêu Nghi đi, sẽ nghĩ biện pháp để cho hai người rời khỏi lãnh cung, bắt đầu lại lần nữa.”
Đức Phi bên cạnh hô to bị oan: “Hoàng thượng đừng nghe đồ đĩ nhỏ này nói bậy. Hoàng thượng có thể đưa các nàng trở lại hay không, ta là một phi tử làm sao có thể thao túng. Hơn nữa chẳng lẽ hai người này lại không sợ bị bắt được? Hay là nói, bọn họ chính là hoàn toàn tin tưởng ta? Hoàng thượng minh giám.”
Lời nói này cũng có mấy phần đạo lý.
“Lúc ấy, lúc ấy đích thân Đức Phi tự tay viết một phong thư cho mỗi người bọn họ, xem như bằng chứng.” Thúc Lan lấy dũng khí.
“Thư kia đâu. Thần thiếp bằng lòng đối chứng với nhau.” Đức Phi hô to.
Lúc này Trần Vũ Lan nơm nớp lo sợ trả lời: “Khởi bẩm hoàng thượng, thần thiếp, thần thiếp là bị Đức Phi nương nương lừa, thư kia, hôm nay cũng đã biến thành một tờ giấy trắng. Có lẽ cũng là chúng ta ngu, sao Đức Phi này đặt chứng cớ như vậy ở trong tay chúng ta. Nhưng, chúng ta thật sự là bị mê hoặc mà, xin hoàng thượng chuộc tội.”
Nghe nàng nói như vậy, Đức Phi cười lạnh: “Nếu nói Bổn cung viết, vậy bây giờ sao lại nói không có, lật lọng liên tục như thế, hoàng thượng, có thể thấy được chắc chắn là Thúc Lan bị người khác thu mua, mà mấy người này hãm hại ta, lòng dạ đáng chém!”
Nhưng lúc này Trần Vũ Lan lại ngẩng đầu lên: “Hoàng thượng, Đức Phi nương nương lệnh Thúc Lan cô nương này đưa thư tới, bày tỏ thành ý. Nhưng tối hôm qua mở ra xem lại đã biến thành giấy trắng, may mà ngay lúc ấy thần thiếp lại có lòng nghi ngờ, âm thầm giữ lại một tay, nếu không phải vậy, có lẽ hôm nay nhất định nương nương sẽ chết không nhận rồi.”
Nghe ý trong lời Trần Vũ Lan nói, chắc là để lại chứng cớ.
Vẻ mặt Đức Phi biến đổi một chút, nhưng vẫn cố tự bình tĩnh, tuy nhiên chỉ là biến hóa trong chớp nhoáng này, đã để cho không ít người mắt tinh nhìn ra được đầu mối.
Có lẽ nhất định là mấy người này không có xử oan Đức Phi. Chuyện như vậy chắc chắn là nàng ta gây nên.