Ký Sự Hậu Cung

Chương 142: Chương 142: Chương 138




Phương Uyển thị dĩ nhiên là không ngờ nhanh như thế đã bị phát giác ra tâm tư của mình.

Càng không ngờ, Thẩm Quý phi này cũng không im lặng không lên tiếng, ngược lại là giao phó người ban thưởng một chén cháo hải sản cho nàng.

Nàng dĩ nhiên biết hai thứ đồ này phối hợp với nhau là có độc, mặc dù không đến nỗi chết người, nhưng trong thời gian ngắn biết trừ độc tố vẫn là vô cùng không dễ. Hơn nữa ngoại trừ một điểm này thì như thế rất dễ sản sinh nhọt độc.

Đào Nhi nhìn vẻ mặt Phương Uyển thị biến đổi khó lường, cái gì cũng không nhiều lời. Chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta.

Phương Uyển thị này chọn trúng nàng làm người ra tay kia, có lẽ cũng là thấy nàng thường ngày tuỳ tiện.

Thật ra thì Đào Nhi cũng chỉ tuỳ tiện mặt ngoài, thực tế cũng không phải là thế, nhìn nàng ta như vậy thì trong lòng vô cùng chán ghét.

Qua một lúc lâu, Phương Từ ngẩng đầu: “Tần thiếp muốn gặp quý phi nương nương.”

Đào Nhi nhếch khoé miệng dưới, cười như không cười.

“Nương nương bận bịu chuyện xuất cung, cũng không có thời gian gặp ngài. Có lẽ Uyển thị nương nương cảm thấy nương nương ban thưởng cháo không hợp khẩu vị ư?”

Phương Từ cắn môi.

“Ta muốn gặp Thái hậu. Điểm này Đào Nhi cô nương không xen vào chứ?”

Đào Nhi thấy nàng ta như vậy, rõ ràng chính là muốn vạch mặt rồi. Vẻ mặt lạnh lùng.

“Vậy xin mời Uyển thị nương nương.” Đào Nhi cũng không sợ nàng ta.

Phương Từ giương đầu lên một chút: “Lớn mật. Một đứa cung nữ nho nhỏ như ngươi, ai cho ngươi mặt mũi nói như vậy với ta. Chẳng lẽ nương nương nhà các ngươi chính là quản thúc các ngươi như thế?”

Lúc này, ngược lại lộ ra diện mạo thật sự của mình.

“Nô tài không dám. Chẳng qua là nô tỳ theo phân phó của nương nương đến đây. Nếu Uyển thị nương nương muốn gặp Thái hậu, vậy nô tỳ cũng không thể ngăn thì phải? Nếu là như thế, vậy nô tỳ mới là thật sự vượt quá quy củ.” Đào Nhi không kiêu ngạo không tự ti.

Thật ra thì bộ dáng Đào Nhi này vượt ra khỏi phạm vi dự liệu của Phương Từ.

Dưới cái nhìn của nàng ta, Khánh An cung này chính là Đào Nhi dễ xuống tay nhất, lại cũng không ngờ, cũng không phải là một người hiền lành.

“Được, ngươi đã nói như vậy, vậy ngược lại là ta phải đi Tuệ Từ cung cầu kiến Thái hậu rồi. Cho dù là quý phi nương nương quyền cao chức trọng, nhưng cũng không thể nhất định phải ép ta làm cái gì. Còn sai một nô tài tới đây làm cho ta mất mặt. Trong cung này còn có quy củ.”

Phương Từ nháy mắt cho tiểu cung nữ bên cạnh, bèn có người lặng lẽ lui xuống.

Dĩ nhiên là Đào Nhi trông thấy, chẳng qua làm bộ như cũng không biết chuyện.

Nguyên nhân muốn xem là nàng mời pho phật lớn nào đây.

Phương Từ quả thật là tới tẩm cung Thái hậu.

Nghe nói Phương Từ cầu kiến, Thái hậu nhìn về phía Cảnh đế và Thẩm Tịch Nguyệt bên cạnh.

Hai người cũng không nói gì, thưởng thức trà.

“Tuyên nàng đi vào.”

Suy nghĩ một chút, Thái hậu cười cười: “Không bằng Nguyệt nhi tránh một chút?”

Tịch Nguyệt gật đầu, để ly trà xuống, khẽ cúi. Vào điện nhỏ.

Cũng ngồi nơi đó, Nghiêm Vũ và Nghiêm Gia thấy Thẩm Tịch Nguyệt rời đi, xê dịch vị trí.

Cảnh đế nhìn hai đứa con trai làm như có chút ngồi không yên, nói: “Các con cũng đi xuống đi.”

Cũng chỉ là trong nháy mắt, phòng trong này vốn còn náo nhiệt lại chỉ còn hai người Cảnh đế và Thái hậu.

“Tần thiếp tham kiến hoàng thượng, Thái hậu. Nguyện hoàng thượng Thái hậu vạn phúc Kim An.”

Phương Từ cả người mân hồng (hoa hồng đỏ), cười xinh đẹp.

Cũng không thật sự chính là trang phục mà lúc đầu Thẩm đầu Tịch Nguyệt vào cung.

“Hãy bình thân. Sao lúc này Phương Uyển thị lại tới đây?”

Phương Từ có chút quật cường cắn môi nhìn hai người, cũng không chịu đứng dậy.

“Tần thiếp cầu xin hoàng thượng và Thái hậu làm chủ.” Vốn là nàng đến cầu kiến, lại không ngờ, hoàng thượng cũng ở đây. Vậy cũng là thu hoạch ngoài ý muốn rồi. Nàng cũng không thường có cơ hội gặp được Cảnh đế, hôm nay đúng là chó ngáp phải ruồi.

Phương Từ bắt đầu làm bộ hơn.

“Chuyện gì?”

Phương Từ vẫn quỳ như thế: “Lúc trước tần thiếp tặng một hộp phấn cho Đào Nhi cô nương trong cung Khánh An. Nhưng mà không ngờ, đây lại bị người cùng nhau bố trí. Đào Nhi cô nương lại nói trong phấn này có thuốc độc, còn trả lại, hãy còn nói, còn nói, quý phi nương nương bảo tần thiếp dùng cho nàng ta nhìn.”

Một giọt nước mắt thật to trượt xuống: “Tần thiếp không muốn, Đào Nhi này lại nói, đây là chỉ ý của Quý phi nương nương, vô cùng bá đạo phách lối. Tần thiếp được biết, nương nương tuyệt đối không phải là người như vậy, d!^Nd+n(#Q%*d@n nhất định là bị bầy tiểu nhân này che mắt. Tần thiếp không có cách nào, chỉ đành phải đi cầu kiến Thái hậu, cầu xin hoàng thượng và Thái hậu làm chủ cho tần thiếp.”

Thái hậu cũng không nói gì, bưng ly trà mím môi.

Cảnh đế thì vuốt ve Ngọc Ban Chỉ của mình.

Tịch Nguyệt ngồi ở điện nhỏ, cũng không có vẻ mặt đặc biệt gì, chỉ là khóe miệng có nụ cười.

Nghiêm Vũ và Nghiêm Gia cũng hơi không hiểu, cũng có chút lo lắng, Nghiêm Vũ suy nghĩ một chút, đặt tay nhỏ bé của mình lên trên tay Tịch Nguyệt, khóe miệng khẽ động.

Tịch Nguyệt nhìn hình miệng của cậu bé, lại là, ta tin tưởng ngươi.

Thấy cậu bé đáng yêu như vậy, Tịch Nguyệt vuốt vuốt tóc cậu bé, kết quả đổi lấy người bạn nhỏ nhìn chằm chằm.

Nghiêm Gia thấy bọn họ như thế, cũng lộ ra một khuôn mặt tươi cười.

Mà chính thất bên ngoài ngược lại đang náo nhiệt.

Mà Phương Từ thấy Thái hậu và hoàng thượng đều không nói lời nào.

“Hoàng thượng và Thái hậu có thể dẫn Đào Nhi kia tới thẩm vấn nghiêm khắc, tất nhiên có thể biết được chân tướng.”

Đã sớm nghe nói Thẩm Quý phi đúng lý không đồng ý người ta mà còn có một ít ương ngạnh.

Cũng chính là vì vậy, Phương Từ mới thế. Vậy hình như nàng càng như Thẩm Tịch Nguyệt.

Trong cung này dịu dàng cũng không được ý hoàng thượng. Đã như thế, vậy nàng chính là phải đi một con đường khác.

Thẩm Tịch Nguyệt có thể thành công, nàng cũng chưa chắc không thể bắt chước theo.

“Khởi bẩm nương nương, Tề Phi nương nương cầu kiến.”

Cảnh đế hơi nhíu mày lại, nhìn về phía Phương Từ, lại quay đầu nhìn Thái hậu, bật cười.

“Tuyên.”

Đây là câu đầu tiên mà Cảnh đế nói từ sau khi Phương Từ đi vào.

Vẻ mặt Phương Từ cũng không có biến hóa gì, nhưng mà hai người đang ngồi đều là người tinh.

Cho dù nàng không có vẻ mặt đặc biệt gì. Nhưng bọn họ vẫn thấy được một vẻ buông lỏng từ mặt mày nàng.

Nếu Tề Phi tới có thể làm nàng ta buông lỏng, có phải cũng gián tiếp nói rõ một đạo lý hay không.

Đó chính là, Tề Phi này là tới giúp nàng ta.

Sau khi vào cửa, Tề Phi thấy Cảnh đế cũng ở đây. Trong lòng giật mình một cái, nhưng vẫn rất bình tĩnh quỳ xuống thỉnh an như cũ.

“Sao Tề Phi cũng tới đây, hôm nay Tuệ Từ cung này của ai gia đúng náo nhiệt hơn nhiều.” Thái hậu cười hé miệng.

Tề Phi nói: “Thần thiếp mắt thấy ngày mùa thu đã sắp qua đi rồi, thời tiết cũng lạnh xuống, bèn tự chủ trương, trang@d#d#l#q#d@bubble làm chiếc áo choàng cho thái hậu nương nương. Đây không phải là đã làm xong rồi sao nên bèn đưa tới. Cũng không ngờ, bên này náo nhiệt như vậy.”

Thái hậu khoát tay áo: “Lại đây ngồi đi.”

“Dạ.”

Bây giờ Tề Phi đều đặt rất nhiều tâm tư ở trên người Thái hậu.

Thái hậu đối với nàng cũng coi như là không tệ.

Nhìn Phương Uyển thị phía dưới, Tề Phi muốn nói lại thôi. Làm điệu bộ một phen, hỏi: “Phương Uyển thị lại phạm vào sai lầm gì à? Sao lại quỳ gối nơi này?”

Dáng vẻ đúng là hiếu kỳ.

Thái hậu thấy thế mở miệng: “Nha đầu này là lại đây xin chúng ta làm chủ.”

“Thảo nào khóc đáng thương như vậy.”

Cảnh đế cười lạnh: “Có thể thương xót hay không cũng không thể nghe lời nói của một bên chứ?”

Tề Phi nghẹn một lúc, lập tức vội vàng nói: “Là thần thiếp nói lỡ. Có điều thần thiếp nghĩ, nếu Phương Uyển thị có thể tới Tuệ Từ cung này cầu Thái hậu nương nương làm chủ, nói vậy cũng là bị oan.”

Thấy Tề Phi nói chuyện giúp nàng, nước mắt Phương Uyển thị rơi xuống càng mau.

“Tần thiếp cầu hoàng thượng Thái hậu làm chủ! Nếu một nô tỳ lại có thể đối với tần thiếp như vậy, vậy hậu cung này còn có quy củ gì có thể nói. Hơn nữa người trong cung tần thiếp đều có thể chứng minh Đào Nhi cô nương này hùng hổ doạ người.”

Tề Phi làm như lấy làm kinh hãi: “Đào Nhi cô nương? Thật là Đào Nhi Khánh An cung?” Do dự một chút, mở miệng.

“Nói đến Đào Nhi cô nương này, đúng là lắm mồm chút. Đến cả cung nữ trong cung Bổn cung cũng có người từng bị nàng ta làm oan. Mỗi ngày Quý phi nương nương bận bịu tiểu Hoàng tử Tiểu công chúa, có lẽ cũng buông lỏng chút đối với bọn họ.”

Vẻ mặt Cảnh đế vẫn không dư thừa gì: “Người đâu, đi dẫn Đào Nhi vào.”

Đào Nhi rất nhanh bị dẫn theo vào, có điều nàng cũng không có hoang mang.

“Đào Nhi, Phương Uyển thị nói ngươi ỷ thế hiếp người, bắt nạt cung phi. Ngươi thật là có nói vậy?”

Đào Nhi ngửa đầu: “Hồi Thái hậu. Hôm qua Phương Uyển thị đưa một hộp phấn cho nô tỳ, do mấy ngày này Thúy Văn lại đang học y, cảm thấy cực kỳ hứng thú đối với mùi vị, nô tỳ bèn đưa phấn này cho nàng ấy. Ai ngờ nàng ấy ngửi qua sau đó lại nói mùi tô hoa trong phấn này rất nặng. Tô hoa vốn là rất thích hợp làm phấn, hết thảy chưa từng được dùng tới, hoàn toàn bởi vì nó và hải sản trộn lẫn cùng nhau chính là độc dược. Nếu đang ăn hải sản ngửi được mùi hoa, nhất định trúng độc. Hơn nữa cũng không cần chính mình dùng, chỉ cần bên trong có mùi thơm này là có thể. Do bây giờ chính là ngày mùa thu, đúng lúc con cua béo khoẻ, mà chủ tử nhà ta lại rất yêu thích thứ ấy. Bởi vậy chúng ta chính là hoảng sợ, vội vã bẩm báo chủ tử.”

“Sau đấy?”

“Chủ tử nói cũng có thể là Phương Uyển thị cũng không biết. Ngay sau đó chính là ban thưởng một bát cháo hải sản cho Phương Uyển thị, đồng thời hi vọng nàng có thể sử dụng chút phấn của mình. Như vậy sẽ biết cuối cùng nàng ta có biết về chuyện này hay không. Kết quả Phương Uyển thị thẹn quá thành giận, lại nói nô tỳ to gan, không có quyền yêu cầu nàng ấy làm như vậy. Nàng ấy muốn tìm Thái hậu nương nương làm chủ.”

Phương Từ nghe Đào Nhi nói xong, vội vã mở miệng: “Khởi bẩm Thái hậu nương nương, nàng ta nói dối. Chuyện không phải là dạng này. Muốn tăng thêm tội sao không lo lắng lảng tránh, làm sao tần thiếp cũng không nghĩ tới tặng lễ này lại là tặng ra vấn đề? Tần thiếp mới vào cung, càng không biết, trong cung này lại là nhiều đường đạo lý như vậy.”

Ý nhất định là Thẩm quý phi hãm hại nàng.

Vào lúc này Tề Phi lại không hề nói gì, trái lại là quy củ ngồi ở một bên nhìn tình thế phát triển.

Nói nhiều rồi, khó tránh khỏi làm cho người ta cảm giác hết sức.

Cảnh đế nhìn Phương Từ, đánh giá một lúc lâu, nở nụ cười.

Hỏi: “Tính tình thời gian ở nhà với hiện tại của Phương Uyển thị đúng là có khác biệt một trời một vực.”

Lời vừa nói ra, mấy người đều hơi kinh ngạc, không biết làm sao Cảnh đế lại mở miệng nói cái này rồi.

Mà lúc đầu lời này khiến người ta nghe xong, lại là có một loại cảm giác, dường như Cảnh đế vốn biết Phương Từ.

Ngay cả Tề Phi cũng sinh ra một phần căng thẳng.

Cảnh đế không nhìn bất kỳ kẻ nào, đập mặt bàn, tiếp tục nói: “Ngược lại trẫm hơi khó hiểu, Phương Từ dịu dàng điềm tĩnh, thích làm phấn ở nhà, sao vào cung hành vi điệu bộ ngược lại hoàn toàn khác biệt với chuyện ở nhà chứ? Trẫm thấy, ngược lại có mấy phần giống Thẩm Quý phi mới vào cung.”

Bưng ly trà lên, Cảnh đế nhấp một miếng, nói tiếp: “Muốn thượng vị. Dùng chút tâm cơ bắt chước Thẩm Tịch Nguyệt không có gì đáng trách, nhưng có lẽ ngươi không biết, từ trước đến giờ trẫm không thích đồ dỏm, cũng không thích người khác dùng loại thủ đoạn ác độc này hại người.”

“Tần thiếp không có, tần thiếp không có mà. Hoàng thượng, ngài không thể nghe lời nói của một bên này.”

Tề Phi thấy Phương Từ như vậy, nắm chặt khăn trong tay: “Hoàng thượng, thần thiếp cũng cảm thấy là không thể chỉ cần nghe lời nói một bên của nha đầu này.”

Ly trà trên tay Cảnh đế chính là trực tiếp bay đến trên người Tề Phi.

Tề Phi không ngờ sẽ là như thế, mạnh mẽ bị ly trà ném tới đây đập trúng, nước trà bắn tung tóe cả người.

Thấy Cảnh đế có chút tức giận, nàng vội vã quỳ xuống bên cạnh Phương Từ: “Thần thiếp không biết đã làm sai điều gì. Kính xin hoàng thượng bớt giận.”

So sánh với Phương Từ, hình như Cảnh đế càng tức giận hành động việc làm của Tề Phi.

“Trẫm hỏi ngươi một lần nữa. Ngươi tới làm gì.”

Trong lòng Tề Phi cả kinh, nhưng vẫn cứ bình tĩnh lại tinh thần: “Thần thiếp là tới đưa áo choàng cho Thái hậu.”

Cảnh đế giận quá thành cười.

“Lai Hỉ, ngươi nói cho Tề Phi nương nương, tại sao bản thân nàng ta lại muốn tới Tuệ Từ cung này.”

Trong lòng Lai Hỉ rất là khinh bỉ đối với Tề Phi nương nương không thức thời này. Mặt không chút thay đổi nói: “Lúc trước đại cung nữ trong cung Phương Uyển thị lặng lẽ đến trong cung Tề Phi nương nương, sau đó Tề Phi nương nương bèn vội vàng chạy đến Tuệ Từ cung.”

Tề Phi còn muốn nói giải thích điều gì, lại thấy ánh mắt Cảnh đế không tốt.

Cảnh đế cười lạnh: “Trẫm không thể tha thứ, có người lợi dụng Thái hậu đạt thành mục đích của bản thân nàng ta. Nếu ngươi trực tiếp đến đây cầu cạnh cho Phương Uyển thị hoặc là thật lòng làm áo choàng cho Thái hậu, trẫm không lời nào để nói. Nhưng nếu ngươi dùng cái gọi là đưa áo choàng để che giấu mục đích thật sự của mình, thì trẫm cũng không thể tha thứ. Trong cung nhiều người như vậy, tại sao Phương Uyển thị muốn cầu cạnh với ngươi? Vì sao ngươi lại không nói hai lời tới trợ giúp?”

Phản xạ có điều kiện, Tề Phi nhìn về Thái hậu, thấy trong ánh mắt Thái hậu ngâm độc, trong lòng biết lần này đã chữa lợn lành thành lợn què, sợ là mấy ngày nay tích lũy tin tưởng của Thái hậu đều muốn hóa thành số không rồi.

“Thần thiếp không có, hoàng thượng, thái hậu nương nương, ngài nghe thần thiếp giải thích đi.”

“Trẫm không muốn nghe ngươi om sòm. Lúc trước trẫm chính là quá phóng túng các ngươi, các ngươi càng trở nên càn rỡ. Ngươi cho rằng, mỗi người các ngươi làm gì trẫm thật sự đều không biết chút nào sao? Tề Phi, ngươi làm trẫm quá thất vọng, vốn là trẫm hy vọng nâng ngươi lên phi vị, giúp đỡ cho Thái hậu nhiều hơn. Lại không ngờ, được vậy đã khuyến khích ngươi kiêu ngạo, ngươi cũng càng ngày càng trở nên lòng tham không đáy. Trong cung này đã có bao nhiêu chuyện đều có ngươi đổ thêm dầu vào lửa, chẳng lẽ thật sự coi trẫm là kẻ ngu hay sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.