Ký Sự Hậu Cung

Chương 152: Chương 152: Chương 148




Hôm nay là lần thứ hai Nhạc Phong vào cung nhưng mà lần này không giống lần trước, lần này nàng vào cung với thân phận một cô gái. Nhưng mà nói là không giống thì lại có một chút giống với lần trước, đó là lần nào tới cũng cảm thấy bất an.

Cho dù từ nhỏ ăn mặc như nam tử nhưng cũng không thể che dấu được sự thật nàng là một cô gái.

Thẩm lão phu nhân mang theo hai nữ quyến trẻ tuổi và một cô bé, dặn dò: “Đây cũng không phải lần đầu các con vào cung, tổ mẫu cũng không cần nói nhiều nữa. Nhất Nhất phải ngoan ngoãn, Vân Ảnh và Nhạc Phong đều đã trưởng thành lại càng phải cẩn trọng nhiều hơn.”

Mọi người đều gật đầu đồng ý.

Đến khi mấy người vào Khánh An Cung thì quy củ quỳ xuống thỉnh an, Tịch Nguyệt vội vàng đích thân đỡ mọi người dây.

“Cẩm Tâm, nhanh hầu hạ mọi người vào nội thất uống trà.” Giọng nói vô cùng vui mừng.

Từ khi nàng sinh con thì những người ở đây đều chưa từng gặp ba đứa bé bao giờ.

Thẩm lão phu nhân biết tuy đã lên tới chức Qúy phi nhưng những gì mà Nguyệt nha đầu phải trả giá thì bọn họ lại không biết được. Bà thường bảo những người con trai của mình không được phung phí phúc khí mà Nguyệt nha đầu đã mang đến.

“Hạnh Nhi, nhanh bé tiểu công chúa và tiểu hoàng tử tới đây.”

Để mọi người ngồi xuống, Tịch Nguyệt cẩn thận quan sát mọi người.

Lão phu nhân không thay đổi gì nhiều, có lẽ là những ngày gần đây đều trải qua rất vui vẻ nên khí sắc không thua kém gì Thái Hậu, phải biết rằng lão phu nhân hơn Thái Hậu mười sáu mười bảy tuổi đó.

Ánh mắt dời về phía những người khác, cô bé Nhất Nhất thấy tỷ tỷ nhìn mình thì cười cười để lộ hai cái răng khểnh vô cùng hồn nhiên.

Tiếp theo là tẩu tử Mẫn Vân Ảnh, theo lý thuyết thì đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt nhưng trước kia Tịch Nguyệt đã từng lén cho người quan sát Mẫn nhị tiểu thư này. Nhưng mà đây vẫn là lần đầu tiên Mẫn Vân Ảnh gặp tiểu cô(*) của mình, Thẩm Qúy phi vinh hiển nhất cả triều.

(*) Tiểu cô: cô em chồng

Mẫn Vân Ảnh hơn Tịch Nguyệt hai tuổi, dáng người đẫy đà chứ không hề mảnh mai. Búi tóc quy củ giống như người của gia đình bình thường, dung mạo của nàng ấy cũng không phải vô cùng xuất sắc nhưng cũng là một giai nhân như ngọc. Đặc biệt là ánh mắt khiến cho người ta có cảm giác rất khéo léo, linh hoạt.

Tịch Nguyệt nghĩ, vẻ đẹp của rất nhiều người không phải ở trên ngũ quan mà là ở trong ánh mắt, như vậy xem ra quả thực là như vậy.

Nhìn đến Nhạc Phong, tuy đã mặc một thân nữ trang nhưng vẫn làm người ta có cảm giác oai hùng hiên ngang như cũ. Nàng ấy và Trương Lan, con gái tướng quân xem như là giống nhau, nhưng mà Trương Lan có thêm hai phần uyển chuyển hàm xúc. Có lẽ là do từ nhỏ Nhạc Phong đã mặc nam trang cho nên dù có mặc nữ trang thì cũng không hề có tư thái mềm mại của nữ tử.

“Trong nhà có tốt không?”

Lão phu nhân gật đầu: “Đương nhiên là rất tốt, nhờ phúc của nương nương, tất cả mọi chuyện trong nhà đều thuận lợi.”

Tịch Nguyệt cười cười.

Đúng lúc này thì mấy đứa bé được bế vào.

“Đặt mấy đứa bé lên giường, các ngươi ra ngoài đi.”

Ở đây đều là người trong nhà, Tịch Nguyệt không muốn vì có người ngoài ở đây mà mọi người phải câu nệ khách khí.

Mọi người lui xuống, quả nhiên ánh mắt của mấy người trong phòng đều nhìn chằm chằm vào mấy đứa bé.

Mấy đứa bé được đặt ở trên giường, y y nha nha kêu lên.

“Đệ đệ và muội muội thật đáng yêu.” Nhất Nhất không ngồi yên được nữa, vội vàng đi tới bên giường.

Mọi người đều phải phì cười.

“Nha đầu ngốc, không phải là đệ đệ muội muội, đây rõ là là cháu của con mà.”

Thẩm Nhất Nhất ở nhà thường chơi đùa cùng đệ đệ Thẩm Thư An của mình, quen xưng hô như vậy, lúc này bị tổ mẫu trêu chọc, gương mặt lập tức đỏ lên.

Tịch Nguyệt cũng tán thành việc này, cũng trêu chọc nói: “Ôi! Tiểu Nhất cũng biết đỏ mặt sao! Đúng là một chuyện kỳ quái nha!”

“Tỷ.....” Chỉ mới nói mấy câu mà cô bé đã khôi phục thói quen lúc trước khi ở cùng tỷ tỷ, đáng yêu gắt nhẹ.

“Tẩu tử, Nhất Nhất còn nhỏ, có nhiều chuyện còn không hiểu, trong nhà vẫn cần tẩu trông nom nhiều hơn.” Tịch Nguyệt nghiêm mặt nói.

Thực ra trong lòng Mẫn Vân Ảnh cũng bất an, bất luận nàng có ổn trọng thế nào nhưng cô gái trước mắt không chỉ là tiểu cô của nàng mà còn là Qúy phi nương nương, nàng đương nhiên là rất bất an.

“Ta hiểu, Nhất Nhất rất hiểu chuyện.” Mẫn Vân Anhr trả lời.

Tuy bất an nhưng Mẫn Vân Ảnh vẫn trả lời như vậy. Suy nghĩ lại thì cũng hiểu, tuy con cháu Thẩm gia rất nhiều nhưng người thực sự là tỷ muội ruột với Tịch Nguyệt cũng chỉ có Thẩm Thư Bình và Thẩm Nhất Nhất.

Thực ra về cách cư xử cũng có thể nhìn ra Thẩm Qúy phi cực kỳ quan tâm hai người này.

Nàng tuổi còn nhỏ như vừa mới vào cửa đã được quản lý toàn bộ gia sự, chủ trì bếp núc mà không có bất kỳ ai phản đối, nghĩ lại có lẽ cũng là nhờ vị Qúy phi nương nương này.

Nghĩ như vậy nàng hơi yên lòng, sự khẩn trương cũng giảm bớt một chút.

“Mấy đứa bé còn chưa được đặt tên phải không?” Lão phu nhân nhìn ba đứa bé, thích đến nỗi nhìn không rời mắt.

“Vẫn chưa, Hoàng Thượng nói khi tròn một tuổi mới đặt tên. Nhưng mà cũng đã đặt nhũ danh rồi, bé gái gọi là Kiều Kiều, hai huynh đệ này một đứa gọi là Tứ Nhi, đứa còn lại gọi là Ngũ Nhi.”

Có lẽ là do nghe thấy tên của mình nên Tiểu Tứ Nhi cười khanh khách vỗ tay.

Thấy bé như vậy, mấy người lớn đều nở nụ cười.

“Thật là thú vị.” Thẩm Nhất Nhất cảm thán.

Tịch Nguyệt bế Thẩm Nhất Nhất lên giường, Thẩm Nhất Nhất xấu hổ, cô bé lớn như vậy rồi vẫn còn để tỷ tỷ bế.

“Muội chơi cùng với Tiểu Kiều Kiều và Tiểu Tứ Nhi, Tiểu Ngũ Nhi một chút đi. Bọn chúng đặc biệt thích chơi đùa với người khác.”

Thẩm Nhất Nhất gật đầu.

Ba đứa bé đều có điểm đặc biệt riêng, Kiều Kiều thích được người ta bế, mím miệng nhỏ ê a gọi. Tịch Nguyệt trực tiếp ôm bé đặt vào lòng Thẩm Nhất Nhất.

Nhất Nhất thấp giọng nói: “Kiều Kiều, ta là tiểu di (Dì) của con, ta là tiểu di của con nha!”

Tiểu Tứ Nhi thấy tỷ tỷ được bế lên thì lật người một cái, nằm giống như một chú rùa nhỏ dùng sức ngẩng cổ lên, ánh mắt mở to nhìn mọi người. Chỉ có Tiểu Ngũ Nhi vẫn quơ hai tay mập mạp của mình tự chơi đùa, vậy mà lại vô cùng vui vẻ.

Thẩm lão phu nhân nhìn ba đứa bé, một lúc lại sờ đứa này, lúc lại sờ đứa kia, tâm tình cũng rất kích động.

“Tổ mẫu, mọi người ở đây ngồi một lát, con có mấy lời muốn nói với biểu tỷ.”

Thẩm lão phu nhân biết thực ra lần này các nàng đến đây hoàn toàn là vì Nhạc Phong nhưng tình hình cụ thể thế nào thì lại không biết.

Nhạc Phong hiểu ý của Tịch Nguyệt, đi theo sau lưng nàng tới một căn phòng khác.

“Mấy ngày qua biểu tỷ sống tốt không?”

Nhạc Phong thấy dáng vẻ hơi khẩn trương của Tịch Nguyệt thì bật cười.

“Qúy phi nương nương không cần lo lắng cho ta, tất cả mọi chuyện thuận theo tự nhiên là tốt rồi. Có một số chuyện ta cũng hiểu được.”

Thực ra Nhạc Phong là người cực kỳ thông minh, chính nàng ấy cũng hiểu nếu như tiếp tục bị Lục Vương gia dây dưa như vậy thì bất luận là nàng hay là gia đình nàng thì cũng đều không phải là chuyện tốt. Bọn họ đều thấy rất rõ ràng là Hoàng Thượng không thích Lục Vương gia, nếu như Thái Hậu mất thì Lục Vương gia còn có thể như hiện tại sao?

Gia đình nàng muốn yên phận kinh doanh, không hề muốn dính líu vào những chuyện trong triều đình.

Hoàng Thượng chọn Phó Cẩn Du làm trượng phu của nàng, nói theo một cách nào đó thì cũng là chuyện tốt.

Nhớ đến cái người 'tiểu bạch kiểm'(*) kia, gương mặt Nhạc Phong hơi ửng hồng.

(*) Tiểu Bạch Kiểm: dịch theo đúng nghĩa thì nó là tên mặt trắng, ý chỉ những chàng trai nhìn qua trắng trẻo, trói gà không chặt.

“Phó gia cũng là một gia đình danh giá. Tỷ cũng biết muội là người thẳng thắn, cậu tuy cũng phú quý như dù sao vẫn là thương nhân, có lẽ biểu tỷ sẽ phải chịu chút ủy khuất. Nhưng mà biểu tỷ đừng lo, nếu như Phó Cẩn Du đã cầu xin được cưới tỷ thì đương nhiên là cũng thích tỷ. Một lát nữa Thái Hậu cũng sẽ cho tỷ một chút thể diện, tuy muội không thể ngăn cản chuyện xảy ra nhưng chỉ cần biểu tỷ mở miệng, muội nhất định sẽ cố hết sức để giúp tỷ.”

Nhạc Phong cười gật đầu.

Suy nghĩ một chút, nàng vuốt tóc Tịch Nguyệt.

“Rõ ràng là tuổi của muội nhỏ hơn ta mà lại luôn làm ra dáng vẻ chứng chạc. Cha ta nói tâm tư của muội rất nặng, quả nhiên là như vậy. Thực ra muội không cần áy náy vì chuyện này, càng không cần nghĩ nhiều. Vốn không phải là lỗi của muội. Rất nhiều chuyện đều là ý trời, chỉ là từng chuyện từng chuyện xảy ra mới tạo thành kết quả như hôm nay. Nhưng mà nhìn hiện tại không phải là rất tốt sao? Bất luận thế nào, ta gả đi cũng là cách giải quyết tốt nhất mà Phó Cẩn Du thì lại không có gì không tốt, là đương triều đệ nhất mỹ nam, ngược lại là ta có lời rồi.”

Tịch Nguyệt thực sự không ngờ Nhạc Phong lại nhìn thoáng như vậy, nhìn dáng vẻ rộng lượng của nàng ấy, nàng nhẹ nhàng cười lắc đầu, quả nhiên là nàng đã nghĩ quá nhiều!

“Chút nữa Thái Hậu sẽ triệu kiến tỷ, thực ra Thái Hậu cũng không có gì đáng sợ nhưng mà muội nghĩ hẳn là bà sẽ không thích tỷ, dù sao cũng vì Lục Vương gia. Biểu tỷ đừng để trong lòng, dù sao cũng chỉ gặp bà ấy một lúc mà thôi.”

Lúc đầu Nhạc Phong còn hơi khẩn trương nhưng mà thấy dáng vẻ dặn dò nhiều lời của Tịch Nguyệt thì tất cả khẩn trương đều tan thành mây khói, nàng cười mở miệng: “Được rồi, biểu muội tốt của ta, xem muội khẩn trương thế nào kìa. Nói nhiều như vậy. Ta sẽ cẩn thận, sẽ không phạm sai lầm. Muội đó, đừng có lo lắng cho ta. Không phải chính muội cũng đã nói rồi sao, Phó Cẩn Du chủ động xin cưới ta. Nếu như hắn thích ta thì sẽ không để cho ta chịu ủy khất.”

Dù sao, nếu hắn để cho ta chịu ủy khất thì ta cũng sẽ không tha cho hắn, Nhạc Phong yên lặng bổ sung một câu ở trong lòng nhưng cũng không nói câu này ra.

Tịch Nguyệt cẩn thận đánh giá Nhạc Phong, phát hiện nàng ấy thực sự không hề buồn bã thì cuối cùng cũng yên lòng.

Lại nghĩ đến mấy ngày hôm nay nàng luôn rối rắm chuyện này thì cong môi khẽ cười.

Vứt vỏ những yếu tố loạn thất bát tao này, thực ra hai người đó cũng rất xứng đôi.

“Khởi bẩm nương nương....” Cẩm Tâm ở bên ngoài mở miệng gọi.

“Có chuyện gì?”

“Quế ma ma tới đây, nói là Thái Hậu nghe nói người nhà của ngài vào cũng nên gọi mọi người qua gặp mặt.”

Tịch Nguyệt gật đầu, đây là điều nàng đã biết trước.

Ra ngoài thấy mấy người khác đều hơi khẩn trương, Tịch Nguyệt an ủi: “Không sao, mọi người không cần lo lắng, lần này gặp Thái Hậu là vì hôn sự của biểu tỷ mà thôi.”

Cụ thể là có chuyện gì xảy ra thì các nàng hoàn toàn không biết nhưng Thẩm lão phu nhân và Mẫn Vân Ảnh đều là người thông minh, đương nhiên sẽ đoán được bên trong có ẩn tình mà các nàng không biết. Nhưng mà Tịch Nguyệt không nói thì các nàng cũng sẽ không hỏi.

Có một số việc các nàng không biết mới là chuyện tốt.

Tịch Nguyệt nghĩ đến mấy ngày hôm nay Uyển Như cũng muốn bàn đến chuyện thành thân, nghĩ một chút, nàng dặn dò: “Tổ mẫu, biểu tỷ không giống với Uyển Như, tính cách Nhị thẩm không đáng tin, chuyện trong nhà vẫn cần người lo lắng nhiều hơn.”

Tịch Nguyệt hiểu rõ Thẩm nhị phu nhân, sợ là biết được Nhạc Phong được gả cho gia đình tốt như vậy thì mắt sẽ càng cao hơn.

Nhạc Phong và Uyển Như, vốn là không giống nhau.

Thẩm lão phu nhân gật đầu đáp: “Thần phụ hiểu rõ, nương nương yên tâm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.