Ký Sự Hậu Cung

Chương 162: Chương 162: Chương 158.




Thế nào Tịch Nguyệt cũng không ngờ, Trần gia lại bị giam giữ với tội danh tư thông địch bán nước, làm sao thì nàng cũng không tin điểm này.

Sau ngẫm nghĩ, hoàn toàn không có dấu hiệu nào nhưng chuyện vẫn cứ là như thế, mà đây lại là tội lớn, nàng tuyệt đối không dám nói lung tung.

Mấy ngày nay cũng có người tới đây cầu kiến với nàng, Tịch Nguyệt hiểu, đây cũng là tới thăm dò. Thật ra thì nàng cũng không biết xảy ra chuyện gì, đối với thăm dò của người khác thì kính sợ mà tránh xa, cũng không chiêu đãi.

Dần dần, lại là bớt đi.

Bởi vì cung vụ tương đối nhiều, mà Thái hậu lại bởi vì nguyên nhân thân thể không thể giúp đỡ, thật ra thì trong lúc nhất thời Tịch Nguyệt cũng bận bịu hơn nhiều.

Cũng chỉ là thời gian hai ba ngày, Trần gia đã bị xử vấn trảm sau mùa thu, Tịch Nguyệt tính toán, hiện tại sắp năm mới, như thế xem ra cũng chỉ hơn nửa năm.

Tịch Nguyệt khiếp sợ đồng thời cũng rất không hiểu, thậm chí nàng nghi ngờ, có phải bởi vì mình sống lại cho nên có hiệu ứng bươm bướm hay không. Tuy là nhà nàng không có gặp chuyện không may, nhưng Trần gia lại đã xảy ra chuyện.

Nhưng nàng lại biết rõ tính tình Cảnh đế, nếu như nói Cảnh đế gì cũng không biết thì nàng tuyệt đối sẽ không tin.

Cuối cùng thì Trần gia thật sự tư thông với địch bán nước, hay là phạm vào kiêng kỵ khác của Cảnh đế?

Lúc này, dù là Thẩm gia hay là Nhạc gia cũng không dám truyền tin tức hỏi thăm tới trong cung, chính là lo lắng sơ sót một chút sẽ bị dính líu lên, từ đó hại Thẩm Tịch Nguyệt.

Tịch Nguyệt tự nhiên cũng biết được điểm này. Vì vậy mỗi lần cực kỳ thận trọng.

Cho dù nàng đã quyết liệt với Trần Vũ Lan, Thẩm gia bọn họ cũng không còn lui tới với Trần gia, nhưng trước sau thì mẫu thân nàng và Trần Phu Nhân là tỷ muội, đây là không thể phản bác.

Lo lắng có tiểu nhân cản trở trong đó, làm khó dễ với nhà nàng, Tịch Nguyệt cực kỳ nóng lòng.

Ngày xưa nhìn ngược lại còn tốt, thế nhưng một khi trải qua loại chuyện lớn này, nàng chính là cảm giác sâu sắc bản thân không thể ra sức.

Trừ cái đó ra, nàng cũng rất muốn gặp dì một lần, nàng phải biết chân tướng của sự tình, mới biết có thể cứu giúp bà hay không.

Cho dù Trần Vũ Lan hãm hại mọi loại, nhưng mà ban đầu dì vẫn đối tốt với nàng.

“Hoàng thượng giá lâm ——”

Nghe nói Cảnh đế đến, Tịch Nguyệt vội vàng nghênh đón.

Thấy hình như tâm tình Cảnh Đế không tệ, Tịch Nguyệt mở miệng cười: “Hôm nay tâm tình Hoàng thượng ngược lại không tệ!”

Cảnh đế liếc Tịch Nguyệt một cái: “Đó là đương nhiên, triều đường này yên ổn, chính là tốt.”

Tịch Nguyệt không biết là câu nói của hắn có hàm ý khác hay không, quả thực là nghĩ tới, làm sao có thể mở miệng hỏi thăm chuyện của dì.

Cảnh đế thấy nàng có chút không yên lòng, cũng hiểu ý nghĩ của nàng.

Nhéo mặt nàng, hỏi: “Hôm nay mấy đứa bé thật sự là ngoan ngoãn?”

Nhắc tới đứa bé, Tịch Nguyệt tự nhiên mặt mày tươi cười: “Đó là đương nhiên!”

“Thân thể Thái hậu không khoẻ, trẫm lại không tin người khác được, tết này, trong cung cũng sẽ bận rộn hơn rất nhiều, nàng tạm trông nom nhiều chút.”

Tịch Nguyệt gật đầu.

Điểm này thì nàng biết, hơn nữa quyền lợi trong cung nằm trong tay nàng, đây là không thể tốt hơn.

“Hoàng thượng yên tâm, thần thiếp nhất định tận toàn lực.”

Thấy dáng vẻ nàng vẫn có chút muốn nói lại thôi, Cảnh đế ý bảo nàng châm trà, Tịch Nguyệt vội vàng bắt đầu làm.

Cảnh đế bưng ly trà nhấp nhẹ, vẻ mặt như thường, lại nhàn nhạt nói: “Lúc trước, Hiền phi cũng yêu thích Long Tĩnh này.”

Tịch Nguyệt ngẩn ra, không hiểu vì sao hắn nhắc tới Hiền phi, Hiền phi này đã mất có thể đã hơn ba năm, Tịch Nguyệt đã quên mất người này. Nhưng vừa nghĩ lại, phút chốc sắc mặt Tịch Nguyệt tái nhợt, sao nàng lại không biết, đây tất nhiên là Cảnh đế cảnh cáo nàng.

Hiền phi là vì sao bị giáng chức —— hậu cung tham gia vào chính sự.

Mà nàng muốn hỏi lại vừa vặn chính là chuyện này.

Lại nhìn vẻ mặt Cảnh đế, cũng không đặc biệt.

Nhưng Tịch Nguyệt hiểu sâu sắc, Cảnh đế là có ý định, hắn lại dùng Hiền phi chỉ bảo nàng, hoặc nói là cảnh cáo nàng, cảnh cáo nàng không thể tham gia vào chính sự, không thể hỏi tới chuyện của dì.

Nắm tay nắm lại chắt chẽ, nàng hít thở sâu mấy hơi, cuối cùng bình tĩnh lại, nâng lên khuôn mặt tươi cười ngọt ngào.

“Hiền phi yêu thích, nhưng thần thiếp cũng không thích đấy! Thần thiếp là người tương đối qua quít, cũng không thích vật tinh xảo này. Lá trà thượng hạng thì càng khiến thần thiếp như trâu uống nước đấy!”

Sau khi Tịch Nguyệt phản ứng kịp, chính là đáp.

Cảnh đế nhìn dáng dấp nàng hiểu chuyện, vui mừng gật đầu.

Thật ra thì hắn cũng không muốn lại dùng chuyện này cảnh cáo Tịch Nguyệt,  hắn chỉ hy vọng Tịch Nguyệt đừng mở miệng cầu xin hắn. Một khi nàng mở miệng, hắn lo lắng mình cũng không thể ngăn cản nàng cầu khẩn, nếu như để cho nàng gặp Trần Phu Nhân, biết được chân tướng của chuyện, có lẽ sẽ là một đả kích khổng lồ.

Cho dù kiên cường nữa, nàng cũng chỉ là mười sáu tuổi.

Hắn thoạt nhìn vẫn còn con nít đấy!

Nhưng lại thấy nàng thông minh như thế, lập tức chính là hiểu rõ ra, cũng dùng lời nói giống nhau nói với mình, nàng khác biệt với Hiền phi, Cảnh đế mỉm cười.

Lập tức kéo nàng vào trong ngực.

Hắn thì thầm: “Nàng tốt nhất. Trẫm đối tốt với một mình nàng, người khác, trẫm chính là nhìn cũng không nhìn, sẽ không cưng chiều nhiều.”

Nghe lời này của hắn, Tịch Nguyệt lập tức trở nên hoảng sợ, lại vừa ngẫm nghĩ, đúng vậy, mấy ngày nay trừ chỗ nàng, Cảnh đế chính là ở Tuyên Minh điện cũng không gọi một người thị tẩm?

Lại nghĩ đến trước kia, chuyện như vậy là bắt đầu từ khi nào đây?

Hình như. . . . . . Là sau khi sủng hạnh Huệ phi?

Chẳng lẽ, hắn bị người ta ghét bỏ vết sẹo, chính là không thể chịu được?

Tịch Nguyệt suy nghĩ lung tung, trong lúc nhất thời hai người lại đều yên tĩnh lại.

Trong phòng này yên tĩnh một hồi.

Có điều cuối cùng hai người không có yên tĩnh quá lâu, chỉ sau chốc lát thời gian hình như đã nghe hai đứa Tiểu Kiều Kiều và Tiểu Tứ Nhi lớn tiếng ê a lên so với ai khác.

Tịch Nguyệt vội vàng đứng dậy từ trên người Cảnh đế.

Mấy đứa bé đều ở thiên thất Chủ Điện của nàng.

Bây giờ tất nhiên là tỉnh lại, không đúng vậy sẽ không lớn tiếng như thế.

Tâm tình Cảnh đế không tệ, bèn lôi kéo Tịch Nguyệt đi tới thiên thất.

Tịch Nguyệt cười: “Sau khi bà vú cho ăn xong, Chu ma ma sẽ ôm đứa bé tới đây.”

Kéo ống tay áo của hắn, Tịch Nguyệt nâng lên khuôn mặt tươi cười sáng rỡ.

Hình như nhắc tới mấy đứa bé, nàng sẽ cười đặc biệt rực rỡ.

Cảnh đế nhìn nụ cười của nàng, lập tức càng là trở nên nhìn ngây dại.

Trước kia, tất nhiên là thường thấy nàng cười. Cười yếu ớt, cười to, cười duyên, cười quyến rũ. . . . . . Nhưng hôm nay xem ra lại cũng không bằng như vậy.

Hình như. . . . . . Hình như cao nhất là phát ra từ thật lòng.

Mà những thứ kia trước đây, chỉ là giống như đối phó hắn.

Trong lòng Cảnh đế có một chút buồn bã, cũng không hiểu rõ, tại sao mình lại nghĩ đến những thứ này, cũng không biết là có phải mình suy nghĩ nhiều hay không.

Cảnh đế quay khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại.

Nói: “Nói nàng yêu trẫm.”

Trong ngày thường hắn cực kỳ thích câu yêu thích mềm mại dẻo quẹo kia của nàng,  giống như một cái lông chim, nhẹ nhàng phớt qua lòng hắn.

Tịch Nguyệt tất nhiên không biết Cảnh đế lại làm sao.

Nghiêng đầu nhìn hắn.

Thấy hắn cố ý như thế, nũng nịu: “Hoàng thượng quen là người biết bắt nạt người ta.”

Cảnh đế cũng không nói gì, cứ nắm cằm nàng như vậy. Ánh mắt kiên định, cứ như vậy, Tịch Nguyệt còn có cái gì không hiểu, biết hắn nhất định phải lấy được đáp án mình muốn.

Mềm mại mở miệng: “Thiếp yêu người.”

Cảnh đế nhìn ánh mắt của nàng, lúc này, hắn càng cảm giác mình nhìn không hiểu nàng, ánh mắt ngập nước của nàng, giọng nói cũng là âm điệu hắn cực kỳ thích nhưng không biết tại sao, hắn cứ lại cảm thấy, đây không phải là nàng.

Hoặc là nói, đây là nàng đã được ngụy trang.

Câu thiếp yêu người này, với đường cong nhếch miệng lên của nàng, lúc này xa thì không nghe thấy nụ cười rực rỡ tươi đẹp của mấy đứa bé làm cho người ta cảm thấy thật lòng chói mắt.

Không chịu buông tay, hắn tiếp tục: “Nói lại.”

Cái gì?

Tịch Nguyệt không hiểu hắn.

Là không biết đột nhiên hắn nổi lên cơn điên gì.

Cắn môi dưới một cái, khóe miệng ngập ngừng mấy lần, lại mở miệng: “Thiếp yêu ngài.”

“Nói lại!”

“Thiếp yêu ngài.”

“Nói lại!”

“. . . . . .”

Hình như dù nói thế nào, lời nói của Tịch Nguyệt cũng không thể khiến Cảnh đế hài lòng, hắn chính là cảm thấy, không đúng ý nghĩa. Trước kia, hắn không phát hiện được điểm này, nhưng mà lúc này, hắn đã cảm thấy sâu sắc điểm này.

Nguyệt nhi của hắn giống như không phải yêu thích hắn như hắn nghĩ vậy.

Ít nhất, câu kia thiếp yêu người, lại để hắn cảm thấy cũng không chân thật.

Nhìn nàng, hắn từng chữ từng câu: “Trẫm thích nàng, cho nên, nàng nhất định phải thích trẫm. Nàng phải yêu trẫm. Nguyệt Nhi, cho tới bây giờ trẫm cũng chưa từng để ý một nữ nhân như vậy, yêu thích một người như vậy, dù nàng đối với trẫm như thế nào, trẫm đều nhớ, muốn đối tốt với nàng, muốn cưng chiều nàng thật nhiều, yêu nàng, chăm sóc nàng, bảo vệ nàng.” (oa oa tỏ tình rồi… tung bông…tung hoa)

Tịch Nguyệt nghe hắn nói thế, ngớ ra nơi đó, không rõ chân tướng.

Nàng không biết, vì sao Cảnh đế đột nhiên như thế.

Nhưng Cảnh đế nhìn dáng dấp nàng mê mang như thế, trong lòng càng là hơi chua xót.

Vốn là thời điểm, hắn cho rằng nàng thương hắn, là yêu thích ánh mắt nàng lấy lòng, động tác dịu dàng, mỉm cười dí dỏm.

Nhưng hôm nay, hắn lại cảm thấy, cầu mong của hắn là một Thẩm Tịch Nguyệt chân thật sẽ yêu hắn.

Mà không phải bởi vì hắn là hoàng thượng.

Hoặc là, nàng làm bộ.

Không biết tại sao, Cảnh đế lại dựa vào trong nét mặt của nàng nhìn thấu mấy phần làm bộ.

Cười khổ một tiếng, không thương nàng thì sao hắn đều nhìn không ra, nhưng mà động lòng, hết thảy mọi thứ chính là khác biệt.

Hắn lại trở nên không thoả mãn.

Thậm chí nói bắt đầu nghi ngờ.

Nghi ngờ nàng không có thương hắn như vậy.

“Hoàng thượng, hôm nay người sao thế?” Tịch Nguyệt nhìn không hiểu hắn lúc này, cảm thấy hôm nay hắn cực kỳ khác thường.

Cẩn thận hỏi thăm.

Cảnh đế nhìn bộ dáng của nàng, cười khe khẽ: “Trẫm yêu nàng như vậy, lại sợ nàng không yêu trẫm bằng trẫm nghĩ như vậy.”

Lời nói buồn nôn như thế, Tịch Nguyệt nghe xong cũng không phản ứng gì.

Nàng nhìn lại, tình yêu của Cảnh đế, giá rẻ đến cực điểm.

Nếu như cần, hắn sẽ nói ra một câu nói này đối với vô số người.

Mà lúc này nàng lại bởi vì chuyện Trần gia có bao nhiêu nghi ngờ, chỉ sợ Cảnh đế nghi ngờ nàng, nên cẩn thận một chút.

“Dĩ nhiên là thần thiếp thích hoàng thượng, yêu hoàng thượng. Nếu như không thương ngài, thần thiếp lại nên yêu người nào? Hoàng thượng hậu cung ba ngàn Giai Lệ, lo được lo mất này vốn nên là thần thiếp, dù như thế nào, đều không phải là hoàng thượng ngài. Hôm nay ngài như vậy, đúng là khiến thần thiếp cảm thấy, ngài đoạt lời thiếp nên nói đấy?”

Cảnh đế nhìn ánh mắt nàng lúc nói chuyện, ánh mắt tối sầm u ám, thật ra thì nếu nhìn kỹ, Tịch Nguyệt nói yêu thì trong mắt lại cũng không có một chút yêu thương.

Cười khổ một tiếng, trước kia rốt cuộc là hắn ngu đần bao nhiêu, mới có thể cảm thấy, Tịch Nguyệt yêu hắn như sinh mạng?

Lại nghĩ đến hai người cùng trải qua những thứ kia,  tâm tình Cảnh đế bình tĩnh lại.

Cho dù, nàng không yêu hắn giống chính nàng nói như vậy.

Cho dù, nàng không bỏ ra trăm phần trăm thật lòng đối với mình.

Nhưng mà, vậy thì như thế nào chứ?

Tóm lại nàng là phi tần của hắn, cuối cùng bên cạnh hắn.

Sống còn thời gian, nàng biểu hiện ra sống chết có nhau, liều mình cứu giúp, sao không phải là tình cảm thật trong lòng nàng?

Nghĩ tới đây, hắn lại thay đổi nét mặt, chỉ cần hắn thật lòng, làm sao lại không đối diện hâm nóng trái tim chân thật của nàng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.