Tuệ Từ cung.
Thân thể Thái hậu vẫn suy yếu, có điều cũng không phải đến mức lập tức như thế nào.
Nhìn Thẩm Tịch Nguyệt khuấy thìa chuẩn bị đút cháo cho bà.
Nhẹ nhàng than thở, hỏi “Chuyện Đức Phi đúng là đều xử lý tốt?”
Hôm nay tuy bà không quản lý chuyện, nhưng cũng biết không ít chuyện.
“Hồi thái hậu nương nương, đã xong rồi.” Tuy là nói như thế, nhưng trong lời nói lại có một chút chần chờ.
Thái hậu tất nhiên có thể nghe được: “Có chuyện nói thẳng là được.”
Tịch Nguyệt lại không biết nói như thế nào thì tốt.
Suy nghĩ một chút, nàng mở miệng: “Có lẽ là bởi vì mẫu phi qua đời, gần đây trạng thái Gia Nhi không tốt lắm.”
Đây là tất nhiên, mẫu thân qua đời, cậu cũng chỉ là một đứa bé, chỗ nào hiểu được rất nhiều kia. Cậu biết, cũng chỉ là từ nay về sau sẽ không còn được gặp lại mẫu phi mà thôi.
Thái hậu nghe lời này, cũng là một tiếng thở dài, làm sao có thể không thở dài, đây không quan tâm người lớn như thế nào, đứa bé luôn là vô tội.
Gia Nhi nhỏ như vậy, lại mềm yếu như vậy, nghĩ đến ngày đó, nhất định đau khổ.
“Ngươi thật là có biện pháp tốt?”
Tịch Nguyệt lắc đầu, nếu nàng có biện pháp, tuyệt đối không đến nỗi lúc này khó xử như vậy.
Thái hậu nhìn dáng vẻ nàng thật lòng suy nghĩ vì Nghiêm Gia, âm thầm gật đầu.
“Mấy ngày nay để Vũ Nhi và Gia Nhi dời đến Khánh An cung con ở chút thơì gian thôi. Ai gia thể cốt không tốt, cũng không thể chăm sóc bọn nhỏ tại mọi thời điểm. Có con, ai gia cũng là yên tâm.”
Tịch Nguyệt nghe vậy, gật đầu đồng ý.
Vũ Nhi và Gia Nhi đều tương đối thích mấy đứa bé, để cho bọn họ thường đùa giỡn cùng nhau, hy vọng có thể đối tốt với bọn họ chút.
Sau khi hai người thương lượng, Thái hậu bèn nói thẳng mệt mỏi, về phần Cảnh đế, Thái hậu đương nhiên sẽ thông báo tốt.
Cảnh đế quả thật cũng không phản đối chủ ý này của Thái hậu, không chỉ không phản đối, ngược lại, còn cảm thấy như vậy rất tốt.
Hắn đã biết tính toán của Tề phi, nghĩ đến độc phụ kia sẽ không bỏ qua Gia Nhi.
Híp híp mắt, chỉ cần kiên trì mấy ngày nay, hắn sẽ giải quyết tất cả đều thỏa đáng.
Hậu cung này đúng là không cần nhiều cô gái như vậy.
Trước kia lão nhân chính là nói, nữ nhân nhiều thị phi nhiều, hôm nay xem ra đúng là như thế.
Mấy năm qua có rất nhiều chuyện, mỗi một việc… từng việc một, chính đều vì hậu phi này bắt đầu, gây sóng gió, đúng là tự cao tự đại.
Đã như vậy, vậy hắn chính là phải xử lý một tý hậu cung này thật tốt.
Cuối cùng sẽ có một ngày, thế gia này, đại thần sẽ không cảm thấy con gái mình trong cung được cưng chiều như thế nào thì quyết định tương lai bọn họ nữa.
Mà chính là những người ác độc gây sóng gió này đều sẽ bị xử lý sạch sẽ tất cả.
Thái hậu đều sắp xếp hai tiểu hoàng tử ở Khánh An cung, ý kiến của người khác cũng rất nhiều.
Thái hậu sắp xếp như vậy, Cảnh đế cũng không phát biểu bất kỳ ý kiến phản bác nào, cứ như vậy, thật ra khiến người ta cảm thấy đặc biệt không đúng.
Có lẽ, đây là dấu hiệu Thẩm quý phi tiến lên phía trước thêm một bước?
Nếu Thẩm Tịch Nguyệt có thể từ Thuần Chiêu Nghi trở thành Thẩm quý phi, cũng nói không chừng sẽ trở thành Hoàng quý phi, cũng hoặc là mọi người không muốn nghĩ, cũng không muốn suy đoán. . . . . . Hoàng hậu.
Dù người khác nghĩ như thế nào, lúc này ngược lại Tịch Nguyệt chỉ bảo mấy người Cẩm Tâm bố trí gian phòng, cho dù là chỉ ở vài ngày, cũng tuyệt đối không thể tạm.
Hai người Nghiêm Vũ Nghiêm Gia rời khỏi Thượng Thư Phòng thì biết được tin tức này từ chỗ lão ma ma bên cạnh.
Miệng nhỏ của Nghiêm Vũ mím thật chặt, hiển nhiên rất vui mừng.
Lại liếc mắt nhìn Nghiêm Gia bên cạnh, thì lại giống như nhau, có điều mấy ngày nay hắn đã quen ngẩn ngơ, người khác cũng chỉ có thở dài.
Thu dọn đồ hai đứa bé thỏa đáng chính là thu xếp đến Khánh An cung.
Tịch Nguyệt nhìn hai đứa bé cười: “Vũ Nhi Gia Nhi đã tới, xem ta chuẩn bị cho các con thật sự hài lòng không? Có hi vọng gì hay không thích nhất định phải nói cho ta biết, ta sẽ sắp xếp người dọn dẹp cho các con một lần nữa.”
Hai đứa bé là ở một gian phòng, Tuệ Từ cung trước kia thì hai người đều ở riêng.
Cứ như vậy, ngược lại là một trải nghiệm đặc sắc.
Từ đầu đến cuối Tịch Nguyệt đều cảm thấy, dù người lớn trấn an như thế nào, luôn không bằng đứa bé tự mình nghĩ thông suốt.
Mà giữa đứa bé và đứa bé mới dễ khai thông.
Nghĩ mình khi còn bé, mẫu thân qua đời, cho dù tổ mẫu quan tâm nhưng cuối cùng thì không đánh lại ca ca và muội muội làm bạn. Đây là có khác biệt trên bản chất.
Cũng chính là vì những nguyên nhân này, Tịch Nguyệt bố trí chỗ ở của hai đứa bé cùng nhau.
Nghiêm Vũ lớn hơn một chút so với Nghiêm Gia, hay bởi vì từ nhỏ chính là rõ ràng đau khổ khi mẫu thân qua đời, ngược lại hết sức quan tâm đối với Nghiêm Gia.
Dắt tay Nghiêm Gia đi lòng vòng mọi nơi, hình như không nơi nào không hài lòng, rốt cuộc buông khoé miệng mím chặt ra, lộ ra đường cong khả nghi.
“Còn. . . . . . Tàm tạm thôi.”
Nhìn cậu đã sắp bật cười, còn không chịu thừa nhận, Tịch Nguyệt cười trả lời.
“Vậy, có cái gì cảm thấy không tàm tạm tiếp, chính là cho ta biết là tốt rồi.” Nàng cười trêu ghẹo.
Nghiêm Vũ gật đầu giống như tiểu đại nhân.
“Kiều Kiều đã dậy chưa?”
Hắn là thương yêu muội muội mình, mỗi lần chính là thích đến tìm nàng.
“Rồi! Các con đưa tay rửa sạch, thì ta mang các con đi gặp Kiều Kiều.”
Tịch Nguyệt cười chỉ bảo, ngược lại kỳ lạ, ba đứa con nít, tính khí Tiểu Kiều Kiều không tốt, lại vô cùng yếu ớt. Cả ngày âm thanh đều lớn hơn so với ai khác, thích khóc nhưng mọi người lại đều thích con bé.
Tịch Nguyệt cực kỳ để ý quan sát mấy đứa bé, đều đặt đứa bé vào trên giường sưởi.
Ba đứa bé bởi vì buông lỏng, cũng ê a lên, Kiều Kiều nghe tiếng ca ca, chính là hự muốn ôm một cái. Tịch Nguyệt nhìn hai đứa bé, hỏi “Các con muốn ôm Kiều Kiều không?”
Nghiêm Vũ vui mừng lộ ra hàm răng, gật đầu.
Nghiêm Gia nhìn dáng vẻ cũng muốn, có điều lại không mở miệng, cắn môi.
Tịch Nguyệt suy nghĩ một chút, thả Kiều Kiều vào trên đùi Nghiêm Vũ.
Lại xách Tiểu Tứ nhi lên, nắm tay nhỏ của bé làm dạng quơ múa: “Nhị ca ca, Nhị ca ca, ôm ta một cái có được hay không?”
Tịch Nguyệt bắt chước tiếng trẻ con đùa với Nghiêm Gia.
Nghiêm Gia Nghiêm Vũ không kịp, thì người khác nghe, đều không nhịn được xì một hồi cười đùa ra.
Khuôn mặt Nghiêm Gia nhỏ nhắn hồng hồng, suy nghĩ một chút, gật đầu một cái: “Bé không thể ị đùn trên người ta.”
Đối với điểm này, hai thằng nhóc này đều rất chú ý.
Tịch Nguyệt gật đầu, nghiêm trang: “Đó là tự nhiên.”
Tiểu Ngũ nhi tự mình kéo tay nhỏ, nghiêng đầu sáng lóng lánh nhìn các Ca Ca Tỷ Tỷ, hừ một tiếng, chậm như ốc sên lại chuyển đầu đến bên kia, nhìn mẫu thân mình.
“Ô a, y y a a, a. . . . . .”
Tịch Nguyệt nhìn bộ dáng này của con trai nhỏ, nhíu mày.
Cười nhéo hai má Tiểu Ngũ nhi một tý: “Tiểu Ngũ nhi lại mong muốn mẫu thân ôm?”
“Ô ô a a. . . . . .”
Tịch Nguyệt cười cười, bế Tiểu Ngũ nhi sắp có chút gấp gáp quơ múa cánh tay nhỏ lên.
Trong ba đứa con, Tiểu Tứ nhi là dạng lớn lên tốt nhất, thể lực cũng tốt.
Từ lúc được Nghiêm Gia ôm lên, chính là không ngừng nhích tới nhích lui, Nghiêm Gia ôm bé có chút cố hết sức, có điều nhìn dáng vẻ cũng là vui vẻ.
Tịch Nguyệt chính là cảm thấy, mình làm vậy là đúng rồi, thế giới đứa bé, chỉ có đứa bé hiểu.
“Ô a ô a ——” Tiểu Tứ nhi không ngừng đưa khuôn mặt nhỏ nhắn tới trên mặt Nghiêm Gia, hòng hôn cậu.
Đây là bé quen làm một loại trò chơi yêu thích, bởi vì thường ngày trước lúc ngủ Tịch Nguyệt luôn sẽ hôn nhẹ mấy đứa bé vài cái, hình như là tiểu Tứ Nhi này cực kỳ thích, chính là thường muốn hôn người khác.
Ngay cả Tịch Nguyệt cũng thường bị bé dây nước miếng đầy mặt.
Nghiêm Vũ Nghiêm Gia thường sang đây thăm mấy đứa bé, d!^Nd+n(#Q%*d@n dĩ nhiên là hiểu yêu thích của đứa bé này.
Nhìn bé kiên nhẫn mưu đồ thực hành thế công nước miếng đối với Nghiêm Gia, mà bộ dáng Nghiêm Gia chật vật tránh không kịp.
Nghiêm Vũ cười lông mày cong cong.
Tịch Nguyệt nhìn dáng vẻ mấy đứa bé, cười một cái.
“Vũ Nhi à, Gia Nhi tuổi còn nhỏ, có chút ôm không nổi đệ đệ, các con thay đổi có được hay không?” Nàng cố ý như thế.
Vốn tưởng rằng Nghiêm Vũ sẽ rất khó khăn, dù sao, cho dù ai cũng biết hắn yêu thích đối với muội muội.
Nhưng ai có thể ngờ, hắn lại là thật sự có mấy phần dáng vẻ đại ca ca, suy nghĩ một chút chính là nhẹ nhàng gật đầu.
Tịch Nguyệt thấy thế nở nụ cười, đổi từng người cho hai đứa bé.
Nghiêm Gia cũng thích Kiều Kiều, thấy nàng ôm trong ngực, thư thái thở ra một hơi.
Tiểu Kiều Kiều ê a một hồi, đổi một tư thế thoải mái, kéo tay nhỏ của mình chơi tiếp. Điểm này ngược lại giống nhau như đúc với đệ đệ nàng.
Chỉ có Tiểu Tứ Nhi, cho dù là biến thành người khác ôm bé, vẫn không thay đổi thói quen của mình, cá chép nhảy trên người Nghiêm Vũ, thở hổn hển… thở hổn hển, đúng là thú vị.
Cuối cùng Nghiêm Vũ không chịu nổi bé giày vò, dựng bé lên ôm.
Cứ như vậy ngược lại như ý bé, ê a bèn đưa miệng nhỏ tới.
Nghiêm Vũ không tránh kịp, trong thơì gian chốc lát, chỉ thấy trên mặt hắn không ít dấu vết nước miếng.
Nghiêm Vũ rất là ghét bỏ, không ngừng lau, nhưng Tiểu Tứ nhi đâu để ý những thứ kia, đây là bé bày tỏ hữu nghị!
Thì càng hăng hái.
Lúc này Nghiêm Gia cũng vô cùng vui vẻ, cười khanh khách.
Tịch Nguyệt nhìn mấy đứa bé như thế, cuối cùng thì có chút yên lòng.
Đứa nhỏ này có khúc mắc, chậm rãi khuyên bảo chính là tốt rồi, Gia Nhi là một đứa bé đơn thuần.
Dù Đức Phi là người như thế nào, trên mặt giáo dục đứa bé, ngược lại chưa dạy sai lệch cho đứa bé.
Dù Nghiêm Gia không nhiều tâm nhãn bằng Nghiêm Vũ, nhưng ngược lại là một đứa bé đơn thuần vô hại.
Bên trong phòng toàn vẻ tiếng nói tiếng cười.
Cảnh đế vào cửa, chính là thấy được tình cảnh như vậy.
Tóc Nguyệt Nhi bởi vì liên quan Tiểu Ngũ nhi lộn xộn, có chút lỏng lẻo.
Mà mấy đứa bé đều là chơi vui vẻ, tuy cung nữ hầu hạ bên cạnh, nhưng cũng không tiến lên, thật ra để mấy đứa bé “Tự do phát huy”, giữa cười đùa với nhau kéo toạc ra căng thẳng.
Thấy Cảnh đế đến, Tịch Nguyệt cũng không xuống thỉnh an, nghiêng đầu, cười hì hì: “Hoàng thượng, cho ngài ôm.”
Dứt lời bèn nhét Tiểu Ngũ nhi vào trong ngực Cảnh đế, Cảnh đế thấy nàng như thế, cười khiển trách: “Nàng đúng là quen sẽ dùng mánh lới. Vũ Nhi và Gia Nhi còn chưa có đưa bé cho trẫm, nàng lại là như thế.”
Tịch Nguyệt vỗ tay một cái với Tiểu Tứ nhi, đứa bé này trực tiếp chính là ngã về sau, Cảnh đế hoảng, có điều Tịch Nguyệt cũng không sợ, nàng đã quen Tiểu Tứ nhi nghịch ngợm như vậy.
Nhận lấy Tiểu Tứ nhi, nàng nhướng mày: “Hoàng thượng mới là quen sẽ oan uổng người đấy, thần thiếp cũng chỉ là nghĩ tới, nhận lấy Tiểu Tứ nhi mà thôi.”
Hai người nói chuyện như vậy, Tiểu Kiều Kiều nghe được tiếng phụ hoàng, nhưng không thấy tới ôm nàng, cũng trở nên không yên phận.
Trong lúc nhất thời, trong phòng này lại là rối một nùi, nhìn mấy nhóc con đều không hiền lành, Cảnh đế bất đắc dĩ rồi lại cười cưng chiều.
“Trẫm nhớ, khi còn bé Vũ Nhi và Gia Nhi cũng không bướng bỉnh như vậy.”