Cảnh Đế cũng không nói chuyện này cho Tịch Nguyệt, mặc dù thực sự tra ra chân tướng thì hắn cũng sẽ không nhiều lời.
Theo Cảnh Đế thì Tịch Nguyệt đã tiếp nhận được chuyện mấu thân đã mất, nếu như để nàng biết chuyện này có thể còn có uẩn khúc thì chẳng khác gì lại thiêu nàng trong lửa một lần nữa.
Cảnh Đế không làm được điều đó.
“Có thể điều tra nhưng có một việc trẫm hy vọng ngươi hiểu, ta không muốn chuyện này làm kinh động bất kì ai của Thẩm gia, càng không muốn Thẩm Qúy phi biết.”
Cảnh Đế nói xong, Lục Vương gia ngẩn người, lập tức hiểu được, đôi mắt hơi híp lại.
Động tác này của hai người rất giống nhau, không hổ là huynh đệ.
“Hoàng Thương quả là sủng ái Thẩm Qúy phi.”
Mặt Cảnh Đế không chút thay đổi: “Trẫm chỉ báo cho ngươi biết, không phải là hỏi ý kiến của ngươi.”
Bất ngờ là Nghiêm Liệt lại không phản bác Cảnh Đế, chỉ đáp một tiếng rồi tìm lý do rời đi.
Lúc này hắn không còn tâm tư quản chuyện của Cảnh Đế.
Cảnh Đế thấy hắn như vậy thì cũng không để tâm nhưng mà hắn lại rất quan tâm chuyện của mẫu thân Tịch Nguyệt.
Mấy ngày nay có lẽ và vì Thái Hậu bệnh nặng cho nên tất cả mọi người đều thành thành thật thật, không dám gây chuyện thị phi, sợ trêu chọc Hoàng Thượng. Nhưng mà vẫn luôn có người nhiều tâm tư, vài ngày trước thấy Hoàng Thượng dẫn Thẩm Qúy phi tới thăm Thái Hâu, còn đem theo hộp thức ăn, không bao lâu sau tin tức này đã truyền khắp hậu cung.
Có người nghĩ nhiều, lại càng có người muốn lợi dụng chuyện này để làm gì đó.
“Nương nương, tiểu cung nữ vài này trước Phủ Nội Vụ đưa qua gần đây luôn qua lại phòng bếp. Xảo Ninh đã có ý thăm dò nàng ta vài lần, khẳng định là nàng ta có vấn đề, chúng ta nên xử lý thế nào?”
Cẩm Tâm hỏi.
Bắt nàng ta lại thì chưa hẳn là không thể tìm ra người đứng sau nhưng cuối cùng thì nếu chỉ dựa vào khẩu cung của một người thì không đủ chứng cứ.
Theo lý thì phương pháp tốt nhất là không làm gì cả, xem rốt cuộc nàng ta muốn làm gì. Nhưng Cẩm Tâm lại lo lắng làm như vậy không ổn, dù sao ba tiểu chủ tử còn nhỏ mà Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử cũng thường xuyên tới đây, nếu xảy ra vấn đề gì thì bọn họ có chết ngàn lần cũng không hết tội.
Tịch Nguyệt nghĩ một chút, quyết đoán nói: “Khống chế người lại. Chúng ta không thể mạo hiểm. Trái lại, bản cung muốn biết rốt cuộc là ai không có đầu óc như vậy, muốn đứng phía sau hại ta.”
Thực ra như vậy là có thể thấy người này không thông minh lanh lợi lắm.
Nàng vẫn nắm Bạch Du Nhiên trong lòng bàn tay, cho dù nàng có lơ là thì cũng có Hoàng Thượng.
Còn Phó Cẩn Dao và Lý Yên Nhiên, hai người này đương nhiên cũng bị Hoàng Thượng để mắt tới. Trước đó Chu Vũ Ngưng nói mấy lời với nàng trước khi đi, Qủa Nhi không thể không báo với Hoàng Thượng. Mà Hoàng Thượng vô cùng săn sóc nàng, giống như có tình ý, mặc dù nàng không dám hoàn toàn tin tưởng phần tình ý đó nhưng mà nàng tin hắn sẽ lo lắng cho mấy đứa bé.
Bởi vậy, lần này gặp chuyện không may đương nhiên là những người khác làm.
Cẩm Tâm nghe thấy lời chủ tử thì đáp một tiếng rồi rời đi xử lý.
Thực ra chuyện này nàng cũng nghĩ nên xử lý như vậy nhưng vẫn không dám tự tiên quyết định.
Nhìn tiểu cô nương bị người bắt tới, Tịch Nguyệt cẩn thận đánh giá nàng ta, cũng chỉ là một nha đầu mười ba mười bốn tổi nhưng ánh mắt lại có mấy phần giảo hoạt.
Không cần nàng ta lên tiếng thì Tịch Nguyệt cũng biết được là nàng ta nhất định sẽ nói dối.
Nàng cứ nhìn như vậy, còn tiểu cung nữ kia thì quỳ gối, cắn môi, làm như lúc nào cũng có thể kể ra bản thân nàng ta vô tội.
“Đưa nàng ta đến Thận Hình Tư, nói nàng mưu đồ gây rối phòng bếp.”
Tịch Nguyệt vừa dứt lời liền nghe thấy tiểu cung nữ kia la hét: “Nương nương, nô tỳ chưa từng làm, nô tỳ chưa từng làm gì....”
Tiểu Đặng Tử cũng không quản nàng ta nói gì, trực tiếp bịt miệng nàng ta lại, kéo ra ngoài.
“Chủ tử, tại sao lại không hỏi?” Đào Nhi vẫn cảm thấy khó hiểu.
Tịch Nguyệt cười ấm áp: “Hỏi? Hỏi cái gì? Bản cung không hỏi cái gì thì người của Thận Hình Tư sẽ hỏi nàng ta thật tốt. Nếu như nàng ta đã sẵn lòng làm con dao của người khác thì phải biết tự lượng sức mình. Nếu như nàng ta thực sự bị người khác lợi dụng thì bản cung sẽ dùng phương pháp khác. Nhưng các ngươi cũng thấy được ánh mắt và biểu tình của nàng ta, rõ ràng để cho bản cung biết nàng ta là một người có dã tâm. Thậm chí nàng ta còn đang đợi bản cung mở miệng hỏi. Người như vậy, cho dù nàng ta quy phục thì ta cũng không dám nhận. Đưa nàng ta đến Thận Hình Tư, có lẽ nàng ta sẽ quyết định nói rõ ràng mọi chuyện.”
Mấy người hiểu ra đều gật đầu.
Cẩm Tâm bổ sung thêm: “Thực ta đưa người đến Thận Hình Tư không hẳn là chuyện không tốt. Vào Thận Hình Tư rồi thì nhất định Hoàng Thượng cũng sẽ biết, có lẽ chúng ta cũng không cần tốn công nữa.”
Đào Nhi vừa nghe lại càng vui vẻ ra mặt: “Còn không đúng sao, như vậy rất tốt.”
Tịch Nguyệt giống như không để tâm, vuốt ve những tua rua trên sàng đan, bắt lấy một sợi, khóe miệng nở nụ cười nhưng trong mắt không hề có ý cười: “Có lẽ thời gian này quá yên ổn rồi, có vài người lại cảm thấy không thoải mái.”
Mọi người nghe xong lập tức im lặng, biết được chủ tử đưa tiểu cung nữ kia đến Thận Hình Thư nhưng trong lòng cũng không thoải mái.
Tịch Nguyệt thấy tất cả mọi người đều cẩn trọng nhìn nàng thì bật cười, ý cười trên mặt có vài phần chân thật.
“Đem danh sách cung phi tới cho bản cung.”
Hạnh Nhi vội vàng vén rèm ra ngoài.
Cho dù không cần nhìn danh sách thì Cẩm Tâm cũng biết: “Lớn nhỏ có tổng tộng bốn mươi sáu người.”
Ngày trước không biết, hiện tại tính ra thì đúng là có không ít người!
“Đúng là có không ít người!” Tịch Nguyệt kéo sợi tua rua, nhìn không ra là vui hay giận.
Số lượng này nếu như so với gia đình bình thường thì đương nhiên là rất nhiều nhưng nơi này không phải gia đình bình thường. Trong hoàng cung, số lượng như vậy cũng không nhiều lắm, nếu là so với kiếp trước thì đã là vô cùng ít rồi.
Tuy là nói như vậy nhưng lúc này Tịch Nguyệt vẫn cảm thấy nữ tử trong hậu cung này vẫn là quá nhiều, nếu không thì tại sao lại có những thị phi này chứ.
Mọi người đều nhìn chủ tử nhà mình, đều không hiểu được tâm tư của nàng nhưng nghĩ đến lúc trước tâm tình chủ tử không tốt thì cũng không dám nhiều lời.
“Chủ tử?” Cẩm Tâm thăm dò gọi một tiếng.
“Nhiều người thì nên xử lý một phen. Dù sao, hai năm sau Hoàng Thượng vẫn có thể tuyển thêm càng nhiều muội muội tuổi trẻ mỹ mạo vào cung. Không bằng hiện tại đuổi hết những người không hiểu chuyện kia đi mới tốt a!”
Cho dù là trước mặt mấy đại nha hoàn thì từ trước tới giờ Tịch Nguyệt cũng chưa từng nói chuyện như vậy.
Mấy người nhìn nhau, không hiểu là chủ tử muốn làm gì.
Cẩm Tâm theo Tịch Nguyệt đã lâu, mở miệng: “Chủ tử đừng nên lỗ mãng, theo nô tỳ thấy việc này chưa hẳn đã tốt! Nghĩ lại hậu cung này nhiều phi tần như vậy, nếu như an an ổn ổn thì đương nhiên có thể đi đến cuối cùng. Trái lại, Tề phi, Đức phi, Hiền phi đều là vì bọn họ không ngừng lăn lộn nên cuối cùng mới lăn lộn đến mứ không còn một tia tình cảm nào. Chủ tử cần phải suy nghĩ kỹ!”
Qủa nhi còn đang ở đây, chủ tử nói như vậy không phải là để cho Hoàng Thượng biết sao! Sao chủ tử lại hồ đồ như vậy chứ!
“Làm gì có ai không có vấn đề gì chứ? Huống chi, nếu như thực sự không có vấn đề thì bản cung cũng sẽ không khó xử người ta.”
Biểu tình của Tịch Nguyệt hoàn toàn giống như không thèm để ý, khiến cho mọi người đều không rõ chân tướng.
Tuy bọn họ không suy nghĩ cẩn thận như Tịch Nguyệt lại biết rõ mình đang làm gì.
Nàng nói như vậy cũng chỉ là để cho Hoàng Thượng biết được thôi. Hoàng Thượn đối xử với nàng rất tốt, tự nói rằng rất yêu thích nàng nhưng nàng vô cùng bất an, không thể hiểu được tâm ý của hắn. Không dám đáp lại, lại càng không thể đáp lại.
Hiện tại nàng nói như vậy cũng chỉ là thăm dò nho nhỏ mà thôi.
Nếu như Hoàng Thượng thực lòng yêu nàng thì đương nhiên sẽ lo lắng những gì nàng lo lắng, suy nghĩ những gì nàng suy nghĩ.
Nếu như không phải, vậy nàng nên bảo vệ trái tim mình thật chặt, quyết không thể yêu hắn để tránh bi kịch như kiếp trước.
Mặc dù vẫn không đến mức có thể độc sủng hậu cung, Hoàng Thượng chỉ có một mình nàng nhưng mà quả thực nàng hiểu rằng có một số người là nên loại bỏ, nếu không thì đó sẽ là một tai họa ngầm không lớn không lớn không nhỏ.
Nàng thì như thế nào cũng không quan trọng nhưng mà nàng còn có đứa bé, nàng không thể không nghĩ cho những bảo bối của mình.
Nếu như Hoàng Thượng thực lòng yêu nàng , giúp nàng xử lý tất cả những chuyện kia thì đương nhiên là nàng không cần quản nhiều.
Nếu như Hoàng Thượng không thể xử lý thì nàng sẽ đổi cách xử lý khác.
Mà ở Tuyên Minh Điện, Cảnh Đế biết được lời của nàng, qua rất lâu, cuối cùng nở nụ cười.
Tiểu nha đầu này, lại dám thăm dò hắn!
“Lai Phúc, cung nữ kia có khai gì không?”
“Bẩm chủ tử, đương nhiên là đã khai báo, nói là Phương tiểu chủ khai nàng ta làm như vậy.”
Phương tiểu chủ này chính là Phương Từ.
Phương Từ này vừa mới qua mấy ngày đã lại chứng nào tật ấy.
Sắc mặt Cảnh Đế hơi khó chịu, lúc trước không trực tiếp xử lý nàng ta nên nàng ta cho rằng mình còn có cơ hội đông sơn tái khởi sao?
Nếu như không yêu Tịch Nguyệt thì quả thực là hắn sẽ thích dạng nữ tử cơ trí biết tính kế giống như tiểu hồ ly nhưng tuy thích nữ tử như vậy nhưng lại không thích các nàng hại người. Lúc ấy nghĩ lại thì cũng thấy mình tự mâu thuẫn, tự làm phiền mình. Nhưng mà đến hôm nay hắn mới hiểu được, quả thực có nữ tử như vậy, đó chính là Tiểu Nguyệt Nhi của hắn.
Phương Từ này mặc dù biết chút tính kế nhưng cẩn thận nhìn lại thì chỉ có ác độc và ngu xuẩn là đáng nhắc tới.
“Nàng ta bị ai khuyến khích?”
“Hiện giờ vẫn chưa tra ra. Trái lại, cung nữ kia cũng không đơn giản. Theo nàng ta nói thì tuy Phương tiểu chủ sai bảo nhưng nàng ta vẫn chưa từng thực sự hại người. Cố ý làm ra những hành vi này là để lộ ra sơ hở, để Thẩm Qúy phi gặp nàng ta, đến lúc đó nàng ta vờ vịt một phen, để Thẩm Qúy phi thu nhận nàng ta. Theo lời nàng ta nói thì người sáng suốt đều có thể nhìn ra Thẩm Qúy phi được sủng ái hơn Phương tiểu chủ. Đi theo Qúy phi nương nương cũng có tiền đồ hơn.”
Cảnh Đế giận quá hóa cười: “Biết tính kế như vậy sao? Ngày trước trẫm cũng biết trong hậu cung này nhiều người giỏi tính kế nhưng hôm nay xem ra trong hậu cung này không có ai đơn thuần cả. Một cung nữ nho nhỏ cũng muốn tính kế Qúy phi, quả thực cho rằng chuyện gì cũng có thể theo ý muốn của họ sao? Nguyệt nhi lo lắng không sai, những người này đúng là nên xử lý rồi.”
Lai Phúc đứng ở một bên, chờ đợi Cảnh Đế ra lệnh.
“Ngày mai trẫm không muốn nhìn thấy Phương Từ một lần nữa. Xử lý nàng ta đi. Nếu như nàng ta thích tính kế như vậy thì để cho nàng ta xuống dưới đó tính kế cùng với đám người Đức phi đi”
Những người có phân vị cao thì không thể tùy ý xử lý nhưng một Phương Từ thì có gì quan trong chứ. Ngay cả lý do mà Cảnh Đế cũng không thèm tìm, hạ lệnh một tiếng là đã xử lý nàng ta rồi.
Thời gian Phương Từ ở trong cung chưa đến một năm nhưng cuối cùng vì sự ngu dốt của mình mà biến mất trong cung, không hề lưu lại tia gợn sóng nào.