Ký Sự Hậu Cung

Chương 210: Chương 210: Chương 206.




Bên này nhốn nháo hò hét, bên kia Bạch Du Nhiên cũng cực kỳ nôn nóng, nàng không biết tình huống cụ thể, mặc dù lời Cảnh đế nhìn như sẽ không thật sự đối với nàng như thế nào, cũng không có che đậy định luận, nàng luôn luôn không yên lòng.

Lại nghĩ đến Ninh Nhi nho nhỏ, nàng bắt đầu lo lắng, cũng không biết bây giờ đứa bé này như thế nào?

Có nhớ nàng hay không, có khóc nhè hay không.

“Cọt kẹt ——” Cung nữ chải hai búi tóc vào cửa.

Bạch Du Nhiên ngẩng đầu, lại là Vân Tuyết.

Làm sao nàng không nhận ra đại cung nữ bên cạnh Phó Cẩn Dao.

“Cũng không biết Vân Tuyết cô nương tới nơi này để làm gì.” Bạch Du Nhiên cười nói.

Vân Tuyết cũng không có vẻ mặt gì đặc biệt, chỉ cười nói: “Nô tỳ cũng chỉ đến nói hai câu thì đi.”

“Hả?”

“Tam hoàng tử đã xảy ra chuyện, ngài ngã xuống bậc thang ở Phượng Tê cung. Hiện tại sống chết chưa biết. Chủ tử nhà ta muốn ta nói với ngươi một câu, hoàng hậu nương nương giỏi tính toán.”

Vân Tuyết cũng không nói nhiều lời khác, dứt lời thì bèn xoay người rời đi.

Bạch Du Nhiên nghe xong cũng không nhúc nhích, nàng đương nhiên biết là Phó Cẩn Dao này ước gì nàng lập tức đi ra ngoài, sau đó tìm Thẩm Tịch Nguyệt tính sổ, nhưng nàng nhất định không thể trúng kế, nếu như trúng kế, vậy nàng kêu oan nàng ẩn nhẫn lúc trước sẽ toàn bộ thành bọt nước.

Về phần đứa bé, Bạch Du Nhiên nghĩ, Ninh Nhi sẽ không xảy ra chuyện, Ninh Nhi chắc là sẽ không xảy ra chuyện, làm sao cậu có thể đi Phượng Tê cung!

Tuy là Bạch Du Nhiên không ngừng hoài nghi, nhưng vẫn khống chế mình như cũ, không thể làm loạn.

Cứ ngồi như vậy đến trời sáng, mắt thấy mấy công công tới đây, dẫn đầu chính là Đại Tổng Quản Lai Hỉ bên cạnh hoàng thượng.

Có lẽ là thật sự tìm được hung thủ, trên mặt không tự chủ đeo lên nụ cười.

“Lai Hỉ công công lại có tin tức gì tốt?”

Lai Hỉ cười: “Hồi Bạch Tiệp dư, chính là hung thủ An Đức phi đã đền tội. Hoàng thượng giao phó, ngài có thể trở về cung rồi. Lãnh cung này xui xẻo, đã đưa lá bưởi cho ngài.”

Bạch Du Nhiên vừa nghe lại là An Đức phi, ngớ ra một lát.

Kể lại đau khổ: “Cũng không biết vì sao An Đức phi như thế.”

Lai Hỉ rất bình tĩnh: “An Đức phi luôn miệng nói là lúc trước Tiệp dư nương nương hại đứa bé của nàng.”

Bạch Du Nhiên khổ sở: “Làm sao lại như thế? Lúc trước không phải Đức Phi nương nương đã thừa nhận à, hôm nay tại sao lại liên lụy đến trên người ta, muốn vu oan giá hoạ. Cũng may, hoàng thượng cũng không tin tưởng lời ấy.”

Lai Hỉ cũng không nói tiếp.

Bạch Du Nhiên lại nghĩ đến lời Vân Tuyết.

“Tam hoàng tử có tốt không?”

Lai Hỉ nhìn vẻ mặt nàng, làm như nghi ngờ gì, biết rằng có lẽ nàng đã biết gì đó.

“Đêm qua Tam hoàng tử ngã xuống, bị thương đầu, hôm nay đã không còn nguy hiểm.”

Bạch Du Nhiên vừa nghe, ngây người, trong lòng càng bắt đầu thấp thỏm không yên.

“Vậy Tam hoàng tử ở nơi nào?” Nàng ngơ ngác hỏi.

Lai Hỉ dừng một chút: “Hoàng thượng đã nói, Tam hoàng tử tạm thời nuôi dưỡng ở nơi khác, Bạch Tiệp dư vẫn là hồi cung cố gắng nghỉ ngơi đi.”

Bây giờ, Bạch Du Nhiên đã hoàn toàn không được Cảnh đế chào đón rồi.

Nàng càng thêm không bằng so với Đức Phi trước kia.

Mặc dù Đức Phi là người ác độc, nhưng giáo dục Nghiêm Gia rất tốt. Nhưng Bạch Tiệp dư này lại khác.

Tam hoàng tử bị nàng nuôi dạy thành ra như vậy, làm sao hoàng thượng có thể dễ dàng tha thứ.

Đứa bé có thể tầm thường không có chí tiến thủ tuỳ theo tự nhiên, có thể không có tài hoa, nhưng lại không thể có lòng dạ ác độc. Vừa mới ba tuổi đã như thế, sao Cảnh đế chịu để cho nàng tiếp xúc đứa bé.

Bạch Du Nhiên không ngờ, hoàng thượng vậy mà không định để cho nàng gặp đứa bé.

“Nhưng, nhưng lúc trước, Tam hoàng tử đều nuôi dưỡng ở bên cạnh Bổn cung mà!” Nàng không thể không có Ninh Nhi. Hơn nữa, Ninh Nhi nuôi dưỡng ở nơi khác, một khi trúng kế, vậy lại như thế nào cho phải?

Đó là mạng của nàng!

Lai Hỉ không nhiều lời, những chuyện này cũng không phải là hắn có thể quản được.

Bạch Du Nhiên đương nhiên cũng hiểu rõ, Lai Hỉ chỉ là một nô tài, những chuyện này đều là hắn không có khả năng để ý đến, chỉ có hoàng thượng, chỉ có hoàng thượng mới có thể quyết định.

Dù Khang Ninh cung của nàng hoàn toàn hỗn loạn, Bạch Du Nhiên ngồi ở chỗ đó suy nghĩ rất lâu, cho dù Lai Hỉ rời đi, nàng cũng không biết.

Khanh Ninh cung cũng có rất nhiều người bị đổi, nghe nói không ít người cũng bởi vì chịu hình phạt ở Thận Hình tư mà không thể trở về, cần tĩnh dưỡng.

Lúc này Bạch Du Nhiên cực kỳ hận.

Hận mọi người.

“Mai Lan.”

“Chủ tử.” Đại cung nữ Mai Lan vẫn còn ở đó.

“Ngươi nói với ta một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Lai Hỉ cũng không nói cực kỳ cặn kẽ, mà Vân Tuyết bên cạnh Phó Cẩn Dao thì nàng một chút cũng không dám tin, riêng hiện nay, chỉ có hỏi Mai Lan này.

“Chủ tử, là An Đức phi hãm hại ngài, tất cả đều là nàng làm, nàng nói là ngài hại nàng, làm hại nàng đẻ non, cho nên nàng mới muốn trả thù. Hơn nữa không chỉ có như thế, nàng còn nói, tuyệt đối sẽ không để ngài chết thoải mái, muốn cả nhà ngài bị chém giết tịch thu tài sản mới có thể giải tỏa mối hận trong lòng, cho nên hãm hại ngài. Về phần Tam hoàng tử, đều là những kẻ ti tiện kia, bọn họ cố ý nói một ít lời giống thật mà là giả ở trước mặt Tam hoàng tử, khuya khoắt Tam hoàng tử đi Phượng Tê cung. Kết quả cũng không biết tại sao lại té xuống từ trên bậc thang, đến bây giờ cũng chưa có tốt. Nghe nói vẫn còn đang trong hôn mê.”

Bạch Du Nhiên nghe tất cả, cả người mặt đều trắng.

“Bây giờ còn đang hôn mê? Hắn là té xuống như thế nào, vô duyên vô cố, luôn có nguyên nhân chứ?” Bạch Du Nhiên cuồng loạn.

Mai Lan co rúm lại một chút, trả lời: “Điểm này nô tỳ cũng không biết, lúc ấy chỉ có nô tài của chính Phượng Tê cung ở đấy, người khác cũng không thể dòm ngó một chút. Theo nô tỳ thấy, cả sự kiện này cũng chưa chắc không phải là âm mưu của hoàng hậu nương nương.”

“Hả?” Bạch Du Nhiên nhìn Mai Lan.

Mai Lan lấy hết dũng khí: “Ngài nghĩ, lại không ai biết cụ thể là tình huống gì. Trong cung này, Đại hoàng tử Nhị hoàng tử đều giữ ở trong tay hoàng hậu nương nương, chỉ có Tam hoàng tử không phải như thế, nếu như nàng cố ý, cũng chưa biết chừng. Hơn nữa, nương nương nghĩ đi, cho dù là công chúa Chiêu Dương được cưng chiều nữa, nhưng cũng chỉ là một nữ tử, nói không chừng, chính là hoàng hậu nương nương nói cái gì với An Đức phi ở sau lưng đấy, cố ý dẫn dắt An Đức phi như thế, hy sinh một đứa con gái có thể hoàn toàn lật đổ một Đức Phi, một hoàng tử, đây là chỗ tốt lớn bao nhiêu.”

Mai Lan nói những thứ này đều trúng ngay suy nghĩ trong lòng Bạch Du Nhiên.

Vốn là lúc, nàng cũng có nghi ngờ như vậy, cảm thấy chuyện này có lẽ có chút quan hệ gì đó với Thẩm Tịch Nguyệt, hôm nay nghe Mai Lan vừa nói như thế, càng cảm thấy như thế.

“Vết thương của Tam hoàng tử sẽ không có người trông nom?” Bạch Du Nhiên cắn răng nghiến lợi.

Rốt cuộc Ninh Nhi của nàng như thế nào?

Mai Lan cũng là gương mặt đau thương: “Bẩm chủ tử, cụ thể như thế nào thì chúng ta cũng chưa biết! Hoàng thượng đã bắt đầu cách ly một mình Tam hoàng tử. Bất kỳ kẻ nào cũng không thể gặp.”

Nói vậy cũng biết, Tam hoàng tử Nghiêm Ninh này chính là thịt đầu quả tim của Bạch Du Nhiên, nàng có thể buông tha tất cả, lại không thể buông tha cậu. Sau này, nàng không bao giờ có thể có đứa bé khác nữa, nếu như đứa bé này không ở bên cạnh nàng, thậm chí nói bị người hại, nàng quả thật không biết mình có thể tiếp tục sống nữa hay không. Đây là chỗ dựa để nàng sống còn.

Làm như sợ Bạch Du Nhiên không đủ khổ sở, *d&d#l@q^d<.com> Mai Lan lại bổ sung một câu: “Nghe nói hoàng hậu nương nương lại có thai rồi. Hoàng thượng vui mừng vô cùng.”

Lại mang thai?

Trong lòng khó chịu, vẻ mặt Bạch Du Nhiên lạnh xuống, cũng không biểu hiện quá nhiều.

“Sai người nấu nước, hầu hạ Bổn cung tắm rửa.”

Thấy Bạch Du Nhiên không nói thêm gì, Mai Lan vội vàng đi ra ngoài chuẩn bị, nhưng trong nháy mắt quay đầu lại, ánh mắt của nàng lóe lên một cái cực nhanh. Lúc này, nếu như Bạch Du Nhiên còn là Bạch Du Nhiên thường ngày kia, tất nhiên có thể phát ra hiện Mai Lan này không ổn.

Thế nhưng vào lúc này bởi vì nàng đang yếu ớt ở lãnh cung và không biết tình huống cụ thể của Nghiêm Ninh, cho nên vẫn đặt lời Mai Lan nói ở trong lòng, dù sao, bản thân nàng cũng có những nghi ngờ này.

Có lúc chính là như thế, nghi ngờ của mình lên men thời gian dài sẽ thay đổi nghiêm trọng thêm, mà lần này thậm chí nàng không cần lên men thời gian dài, một ám hiệu lơ đãng của người bên cạnh thì nàng càng thêm hoài nghi.

Ngâm mình ở trong nước, Bạch Du Nhiên vùi mình thật sâu dưới đáy nước, bắt đầu tiền tư hậu tưởng (suy nghĩ trước sau).

Rốt cuộc làm sao mới có thể khiến hoàng thượng trả Ninh Nhi trở về.

Thẩm Tịch Nguyệt, đều là nàng, đều là Thẩm Tịch Nguyệt này.

Vốn là lòng có khúc mắc với Thẩm Tịch Nguyệt, hôm nay như vậy, tâm tình càng thêm căm hận.

Thật ra nói đến thì hai người cũng không thể coi là quan hệ không tốt, nhưng theo những năm này những việc này, lại bởi vì mỗi người có con của mình, cuối cùng thì hai người như là người dưng nước lã.

Hôm sau.

Bạch Du Nhiên cầu kiến Cảnh đế, Cảnh đế cũng không chịu gặp.

Không chỉ như thế, còn bảo Lai Hỉ nói cho nàng biết, sau này, cũng không cho phép nàng gặp Nghiêm Ninh, đứa bé ở lại bên cạnh nàng, sớm muộn sẽ bị nàng dạy thành lục thân không nhận (mất hết tính người).

Lên án này hơi lớn, nhưng Bạch Du Nhiên cũng là vô lực phản bác.

Cho dù nàng quỳ gối một ngày một đêm trước bậc thang ở cửa Tuyên Minh điện, nàng cũng không gặp Cảnh đế và đứa bé.

Dù nàng cầu xin như thế nào, Cảnh đế cũng cũng không để ý nàng.

Tình cờ gặp mưa to, Bạch Du Nhiên lại không chịu rời đi.

Dù người khác nhìn nàng như thế nào, nhạo báng như thế nào, nàng đều hy vọng có thể thừa cơ hội này lấy được một chút thương tiếc của hoàng thượng.

Ở trong tẩm cung, Tịch Nguyệt nghe nói tất cả, đi tới trước cửa sổ, hôm nay mưa rơi đúng lúc lớn.

Cắn môi dưới, thở dài: “Cẩm Tâm, Bổn cung có nên đi khuyên nàng hay không?”

Hôm nay, Bạch Du Nhiên khiến nàng nhớ lại mình đã từng quỳ ở nơi đó.

Cẩm Tâm khuyên lơn: “Chủ tử biết rất rõ câu trả lời. Hoàng thượng cũng không chịu gặp, ngài đi qua, thật sự là không thích hợp. Hơn nữa, ngài không phải là thân thể một mình, bên ngoài đang là mưa to, ngài vẫn cẩn thận chút.”

Tịch Nguyệt lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, không nói gì.

Mà cùng lúc đó, trong Trúc Hiên, Phó Cẩn Dao dường như cực kỳ vui vẻ.

“Vân Tuyết, đi bưng canh tổ yến tới.”

Vân Tuyết đáp lời sau đó rời đi.

Phó Cẩn Dao nhìn mưa to ngoài cửa sổ,  cười vui sướng, mà lúc này trong phòng chỉ có một mình nàng.

“Bạch Du Nhiên, ngươi chịu khổ càng nhiều, sẽ càng hận Thẩm Tịch Nguyệt. Đừng khách khí, nắm chắc thực lực của chính ngươi đi!”

Nói xong lại cười một đợt.

Chiêu tương kế tựu kế này của mình quả nhiên là có ích.

Các ngươi đều có thể mang thai, đều có thể có con vậy thì như thế nào, cười cuối cùng nhất định là mình, sẽ không có ai càng yêu hoàng thượng hơn so với mình, không có ai, tất cả bọn họ đáng chết.

Họ không ngừng giành Nghiêm Triệt với mình, tại sao bọn họ có thể.

Nhớ năm đó ngay cả thân tỷ tỷ mình cũng hy sinh hết, hôm nay nàng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Đứa bé, chỉ có mình có thể sinh cho hắn.

Vị trí hoàng hậu này nhất định là của mình.

Một tay Phó Cẩn Dao ngắt đứt bồn hoa bên cửa sổ, lộ ra nụ cười thâm trầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.