Ký Sự Hậu Cung

Chương 45: Chương 45






Editor: Gấu Mũm Mĩm

"Trẫm nhớ, mẫu thân Nguyệt nhi là họ Nhạc phải không? Thì ra là nhị tiểu thư Lễ bộ Nhạc gia. Nhưng trẫm nghe nói, mẹ nàng là lúc sinh muội muội nàng khó sinh mà mất à? Tại sao lại là nàng được chọn?"

Tịch Nguyệt có chút giật mình nhìn Cảnh đế, không nghĩ tới hắn thế nhưng biết.

Nhìn nàng khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, Cảnh đế gõ gõ lên mũi nàng.

"Sao thế?"

Tịch Nguyệt lúc này hồi hồn, nàng cũng không để cho hắn nhìn ra nàng kinh ngạc, nàng không kinh ngạc mới kỳ quái đấy.

"Hoàng thượng thế nhưng biết điều này. Tần thiếp có chút giật mình a." Lôi kéo tay áo hắn. Tịch Nguyệt làm như nhớ lại mẫu thân, có chút thương cảm.

"Tần thiếp cũng là nghe tổ mẫu nói, thật ra thì trước đó một năm, mẫu thân cũng đã vì phụ thân chọn lựa tiểu thiếp, ban đầu chính là chọn biểu dì. Đáng lẽ đều thương lượng xong rồi, mẫu thân sinh con xong liền sắp xếp nạp tiểu thiếp vào cửa, nhưng lúc đó lại xảy ra việc đáng tiếc này."

Làm như không thấy nàng thương cảm, hắn nâng cằm nàng lên, ngắm khuôn mặt nàng: "Trẫm lúc tuổi còn trẻ đã từng gặp mẫu thân nàng, mẫu thân nàng lớn hơn trẫm năm tuổi. Khi đó mọi người kinh thành nói Nhạc nhị tiểu thư dịu dàng thanh tao, trẫm nhớ, ban đầu Kinh Thành có tứ mỹ, thì có mẫu thân Nguyệt nhi. Lại nói, Nguyệt nhi thật ra thì cũng không giống mẫu thân."

"Hoàng thượng trí nhớ thật tốt. Đúng vậy a, tần thiếp không hề giống mẫu thân, người ngoài đều nói, Nguyệt nhi tựa như tổ mẫu lúc tuổi còn trẻ. Ngược lại muội muội giống mẫu thân nhiều hơn." Nói tới chỗ này, nàng làm như nhớ ra cái gì đó, tựa như thương cảm.

"Sao?" Cảnh đế tay đặt trên vai nàng, trấn an nàng.

Lắc đầu một cái, giọng nói có chút khó hiểu: "Có lúc rất giống, cũng không phải là chuyện tốt."

Cho dù nàng cũng không nói tỉ mỉ, nhưng Cảnh đế vẫn hiểu như cũ, trước kia lúc điều tra Thẩm Tịch Nguyệt là hắn biết rồi, Thẩm phụ đối với nhị tiểu thư Thẩm Nhất Nhất hoàn toàn thờ ơ lạnh nhạt, thái độ cực kỳ lạnh nhạt.

Mọi người đều biết, Thẩm phụ vô cùng thương yêu người vợ đã mất của mình, mà Nhạc thị lại vì Thẩm Nhất Nhất khó sinh mà mất. Thẩm phụ khó tránh khỏi đau buồn.

"Đúng vậy a, rất giống, chưa chắc là một chuyện tốt."

"Lại nói Nhạc gia trái lại lui tới Thẩm gia cũng không nhiều."

Tịch Nguyệt cười khổ một tiếng: "Nhạc gia bây giờ há lại là Nhạc gia trước kia, cữu cữu thích những việc thương nghiệp, mà phụ thân lại là văn nhân, lúc nào cũng khó có thể giao lưu với nhau."

Nói đến nhà cữu cữu của Thẩm Tịch Nguyệt, ngược lại cũng là một gia tộc thú vị, vốn lão gia Nhạc gia đã làm đến Lễ Bộ Thượng Thư. Nhưng con trai duy nhất của ông, cũng chính là cữu cữu Thẩm Tịch Nguyệt ngược lại văn võ không thông.

Mà người này mặc dù văn võ không thông, nhưng lại cực kỳ yêu thích kinh doanh, kể từ đó ngược lại giàu có hơn rất nhiều so với nhiều nhà làm quan. Cho dù địa vị xã hội không cao, nhưng ngược lại người lại rất biết hưởng thụ.

Nam Tẩm Quốc bất kể là văn hay là vũ, chỉ cần cố gắng, chắc chắn sẽ có một mảnh thiên địa, nhưng Nhạc gia này lại từ văn nhân biến thành thương hộ, lại còn vốn đường đường là nhà Lễ Bộ Thượng Thư, điều này cũng hiếm có không khỏi khiến người ta nghẹn họng đứng nhìn trân trân.

"Nhạc gia vắng lặng ngược lại cũng làm cho người ta thổn thức."

Tịch Nguyệt lắc đầu: "Nguyệt nhi cũng không phải nghĩ như vậy. Nếu cữu cữu thích buôn bán, như vậy thì tại sao lại nhất định phải theo văn theo võ. Chỉ cần mình vui lòng, vậy thì có quan trọng gì."

Nghe nàng đứa nhỏ tính trẻ con này ý kiến, Cảnh đế khẽ mỉm cười, cũng không phản bác, dĩ nhiên, trong lòng là phản đối.

Rốt cuộc tuổi vẫn còn nhỏ, không hiểu những thứ cong cong quẹo quẹo kia.

"Nguyệt nhi hình như tiếp xúc với nhà cữu cữu nàng không nhiều lắm nhỉ. Nhưng nghe giọng điệu trong lời nàng nói, ngược lại thân thiết." Cảnh đế nhạy bén.

Tịch Nguyệt nghe vậy gật đầu, mặt thành thật: "Bất kể như thế nào, đều là Nguyệt nhi thân Cữu Cữu a. Tuy rằng ông đối với ta cũng không phải thân mật, nhưng rốt cuộc vẫn là người thân, lúc quan trọng vẫn là nghĩ đến huynh muội chúng ta. Dù sao cũng tốt hơn người khẩu phật tâm xà, mặt ngoài đối đãi ngươi như người thân, sau lưng lại muốn mượn lòng tin của ngươi làm chuyện bỉ ổi."

Ý trong lời nói của Tịch Nguyệt có ngụ ý, có điều Cảnh đế mỉm cười không tiếp lời.

Vỗ vỗ cái mông nhỏ của nàng: "Đừng suy nghĩ quá nhiều. Được rồi, đã trễ thế này, đi về nghỉ ngơi đi. Trẫm còn có chút công vụ phải xử lý, nàng lưu lại ngược lại sẽ quấy rối giấc ngủ của nàng."

Rõ ràng không phải như thế, lại có thể quang minh chính đại mà nói.

Tịch Nguyệt dẩu miệng, đứng dậy chỉnh đốn y phục của mình. Trong cung này đối với Cảnh đế quy củ này đều biết hết sức tường tận. Cho dù là phi tần nào, mỗi lần Cảnh đế mở miệng, cũng mặt dịu ngoan hiền lương rời đi theo quy củ.

Nhưng Tịch Nguyệt lại không như thế, mặc dù cũng không oán trách, nhưng điệu bộ nhỏ nhặt này ngược lại đem tâm tư chính mình lộ ra hết.

"Ngoan." Hắn giống như đợi một động vật nhỏ vừa ý, vỗ vỗ đầu nàng.

Nàng ngoảnh về phía hắn làm một cái mặt quỷ, gọi cung nữ.

Lúc này đã là quá nửa đêm.

Tịch Nguyệt ngồi nhàn rỗi chao đảo trong kiệu, trong lòng nhưng lại không thể bình tĩnh.

Nàng biết, Cảnh đế sở dĩ thân thiết với nàng ngoài bàn làm việc ra, chắc chắn khó có thể tự kiềm chế, ngược lại, nàng ngược lại cảm thấy…

Chắc chắn chuyện có quan hệ với Lục vương gia, nếu không lấy tính cẩn thận của hắn, thế nào lại để tấu chương phơi ra như vậy?

Sau câu hỏi nếu như nàng nghi ngờ, hắn sao lại cảm thấy hứng thú đối với nhà nàng đây? Đặc biệt là mẫu thân nàng, còn có cậu của nàng.

Tịch Nguyệt nắm chặt nắm tay, tâm tư chuyển biến liên tục.

Điểm đáng ngờ quá nhiều, nghi ngờ quá nhiều, mà nàng cũng không thể thấy rõ chân tướng sự thật.

Đạo làm người nói dối, tám phần thật hai phần giả, mà hai phần giả ở đây, lại đủ để che giấu rất nhiều chân tướng. Mà chính là tám phần thật này, còn lại là để người bên cạnh tin tưởng không nghi ngờ. Tịch Nguyệt không biết được Hoàng thượng sẽ đối với nàng rất tin tưởng không hề nghi ngờ hay không, nhưng nàng thật thật giả giả như vậy, luôn có thể mê hoặc một vài người.

Hoàng thượng nếu có thể sử dụng tấu chương để dò xét nàng, có thể thấy được chuyện này chắc có liên quan với Lục vương gia. Mà rõ ràng Chu Vũ Ngưng luống cuống, nhưng Hoàng thượng lại đến thử dò xét nàng, chỉ có thể thấy, có chuyện gì là nàng không biết.

Tại sao, rốt cuộc là tại sao.

Mẫu thân mất sớm, hôm nay Hoàng thượng lại nhắc tới mẫu thân, còn nói tới cữu cữu. . . . . .

Người khác đều cho là nàng lạnh nhạt với cữu cữu, cũng không hiểu được, sự thật cũng không phải là như thế.

Kiếp trước lúc nàng trong cung thương thế lại thất sủng, chính là cữu cữu nàng, cữu cữu sắp xếp người, đưa tới cho nàng rất nhiều tiền bạc, cũng chính bởi vì cữu cữu mỗi lần giúp đỡ tiền bạc, nàng trong cung mới có thể mặc kệ như thế nào cũng sống rất tốt.

May mắn lén gặp qua cữu cữu một lần, nàng rất không hiểu, tại sao cữu cữu thường ngày đối với nàng cực kỳ lạnh nhạt, hôm nay lại bằng lòng giúp đỡ nàng như thế, khi đó nàng mới hiểu, cữu cữu không phải là không thích bọn họ, ngược lại, chính là bởi vì cữu cữu đối tốt với bọn họ, mới lạnh nhạt với bọn họ.

Ông nói: "Người đời này xem thường từ người buôn bán, cũng không hiểu được, rất nhiều chuyện đều có thể dựa phương thức làm thương nghiệp để xem xét. Mẹ ngươi mất rồi, ngay cả phụ thân ngươi lạnh nhạt đối với các ngươi, nhưng trong lòng cũng là vô cùng thương yêu các ngươi. Tổ mẫu ngươi cũng là lo lắng các ngươi bị mẹ kế ức hiếp, đón các ngươi qua, ta không khách khí nói, mấy đứa trẻ nhà Thẩm gia này, bà ta tuyệt đối là thương yêu các ngươi. Nhưng ngươi cũng chưa có nghĩ tới, nếu như ta đây lúc này ra vẻ thương yêu đối với các ngươi, cho dù là bình thường, bọn họ cũng sẽ cảm thấy, ừ, đây là lo lắng nhà chúng ta đối với bọn trẻ không tốt a, hoặc là cảm thấy các ngươi cũng không phải là không chỗ nương tựa như vậy. Bây giờ lại khác, ngay cả tổ mẫu ngươi cũng sẽ cho là, mấy đứa trẻ này đáng thương biết bao, đến cữu cữu ruột thịt cũng sẽ không giúp đỡ nhiều. Cũng chính bởi vì các ngươi đều nuôi dưới gối bà ta, sống chung với bà ta lâu ngày, mới khiến bà ta yêu thích các ngươi. Các ngươi phải biết, ta đối với các ngươi tốt hơn nữa, cũng không thể đón các ngươi về Nhạc gia. Nếu muốn cuộc sống Thẩm gia, như vậy lấy được người Thẩm gia thật lòng thương yêu cưng chiều, mới là quan trọng."

Tịch Nguyệt nghe những lời này, cuối cùng cũng thoải mái.

Sau Nhạc gia là bởi vì Thẩm Thư Bình giết người mà bị khuyên cấm.

Mặc dù sau này Tống Vũ Ngưng khuyên lơn Hoàng thượng, triệt tiêu tội liên luỵ, nhưng gia sản Nhạc gia đã bị điều tra và tịch thu hết sạch.

Trùng sinh trở lại, nàng cũng không có tìm cữu cữu, ngược lại là yên lặng đi theo con đường bình thường này, nhưng vì cái gì hôm nay Hoàng thượng lại nhắc tới điều này? Năm đó chân tướng nhà bọn họ gặp chuyện không may, thật sự chỉ là bởi vì ca ca giết người sao?

Có phải có cái gì đó khác mà nàng không biết nội tình?

Tịch Nguyệt càng nghĩ trái tim càng băng giá.

Ánh mắt của Lục vương gia, Chu Vũ Ngưng luống cuống, Hoàng thượng truy vấn, còn có kiếp trước đối chọi gay gắt, cầu cạnh cứu người, tất cả mọi chuyện đều xâu chuỗi thành một đường.

Tịch Nguyệt nhíu chặt mày, đến tai họa còn có hơn mười năm, nhưng nàng cũng không nên ngồi chờ chết như thế, mặc dù không nên hành động thiếu suy nghĩ, dẫn tới Hoàng thượng hoài nghi, nhưng cũng không thể mặc cho chuyện phát triển như vậy.

Bạch Tiểu Điệp vào cung, không có mồi dẫn hỏa, bản thân nàng cảm thấy có chút an tâm, thế nhưng tâm lúc này rốt cuộc lại đột nhiên treo ngược lên.

Có điều nàng cũng cũng không có đau thương quá mức, kiếp trước đều có đủ loại bi hoan ly hợp, đời này tránh khỏi những thứ kia, sao lại cũng chưa có cái khác? Chỉ cần thái độ nàng đoan chính, nước đến đất chặn, Thẩm Tịch Nguyệt nàng kiếp này sẽ không như trước một đời tuỳ theo tự nhiên không có chí tiến thủ như vậy.

"Rơi kiệu. . . . . ." âm thanh vang lên, Tịch Nguyệt hoàn hồn.

Có lẽ là liên quan đến thời tiết quá lạnh, nàng hơi cười với cung nữ báo cho biết một cái liền tiến bước vào viện.

Ngay cả phát hiện chuyện vặt quấy rầy, nhưng nàng lại vẫn là cả đêm ngủ ngon.

Buổi sáng rời giường nhớ tới chuyện tối hôm qua, tươi tỉnh cười một cái. Xem xem, mình ngược lại là không lỗ mãng rồi sao, cũng biết mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng không thể khắt khe bản thân.

Mọi việc đều phải nghĩ kỹ rồi mới làm.

Cữu cữu bên kia, chắc là nàng không liên lạc, sớm muộn gì cũng sẽ liên lạc với nàng, nàng cũng không cần hành động mù quáng. Hiện giờ là lúc nên cẩn thận.

Mà Tiểu Đặng tử bên kia, mặc kệ hắn có tra được cái gì hay không, chắc hẳn hắn cũng sẽ đem hành vi này của mình bẩm báo Thái hậu, tiếp đó, mới xem hai vị này là có kế hại nàng hay không.

Điểm tâm sáng nay màu bích ngọc mềm dẻo thả mấy viên đậu đỏ, dường như sau khi nấu xong lại cho một chút mật ong, Tịch Nguyệt ăn lại thấy rất thích.

"Hôm nay cháo nấu rất ngon."Tịch Nguyệt khen.

Từ lúc được sắc làm tần, nàng liền được cho phép có phòng bếp nhỏ riêng rồi, nhưng Tịch Nguyệt ngược lại trừ bữa ăn sáng cũng không sử dụng. Như thế, cũng khiến người khác không hiểu.

Cẩm Tâm cười: "Đây là ngày hôm trước mới phân tới đây một tiểu cung nữ, nghe nói vốn là giúp đỡ ở Ngự Thiện Phòng."

Tịch Nguyệt cười vui vẻ: "Truyền nàng ta vào, cháo này làm không tệ, ngược lại ta thật ra muốn thưởng một chút."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.