Ký Sự Hậu Cung

Chương 100: Chương 100: Chương 98 (tt)




Hoàng thượng vừa hài lòng với quà tặng của Tịch Nguyệt, vừa hài lòng với màn biểu diễn của Tịch Nguyệt, dường như cũng hài lòng với sự phục vụ của Tịch Nguyệt.

Ngày thứ hai, Cảnh đế lập tức nâng Tịch Nguyệt lên một cấp nữa, từ đó, Thuần Quý nghi biến thành Thuần Tiệp dư.

Bản thân Tịch Nguyệt cũng không nghĩ tới điểm này, nhưng vừa nhớ lại lửa tình nóng bỏng đêm đó thì hai má đỏ lên rất nhiều.

Trong cung này vốn là như vậy, chỉ cần ngươi được Hoàng thượng cưng chiều. Cho dù chức vị của ngươi không cao, nhưng cũng không có ai dám trêu chọc. Mặc dù chức vị của Thẩm Tịch Nguyệt không cao, nhưng cũng tuyệt đối không thấp. Thứ tam phẩm Tiệp dư, lại còn có phong hào.

Giờ đây thật đúng là không có ai dám tìm xúi quẩy.

Hoàng thượng vẫn chưa công bố chuyện xuất cung lần này ra ngoài, Tịch Nguyệt cũng chỉ nói lại với một mình Cẩm Tâm, không hề nói cho những người khác. Cũng không phải là nàng không tin Hoàng thượng, chỉ là nàng cảm thấy chính thức báo cho lục cung hay không cũng không phải là chuyện quan trọng.

Nói quá nhiều, để người khác biết được, sợ rằng sẽ lại tính kế nàng.

Nghĩ đến mấy người nhảy nhót quanh chuyện tế thiên vào mùa xuân giờ đây đều đã hoàn toàn rớt đài. Tịch Nguyệt cảm thán một tiếng: Việc đời khó đoán.

Liên Tú Vân và Trần Vũ Lan đã vào lãnh cung, Bạch Tiểu Điệp đã chết.

Những kẻ qua lại thân thiết với ba người này, cuối cùng đều không có một ai nhận được kết quả tốt.

Lại nói, Trần Vũ Lan ở trong lãnh cung cứ ba ngày bốn bữa lại yêu cầu muốn gặp nàng. Nhưng đều bị Tịch Nguyệt từ chối hết lần này tới lần khác, Cẩm Tâm cũng lạnh lùng nói với tiểu cung nữ truyền tin kia, nếu còn tiếp tục không tuân theo quy củ, nhất định sẽ bị đưa thẳng tới thận tư hình nhận hầu hạ.

Từ đó về sau, cũng không còn ai tới đây truyền tin tức nữa.

Tịch Nguyệt cũng không tin thái độ làm người của Vũ Lan, chỉ sợ chân trước nàng vừa tới thăm Trần Vũ Lan, chân sau đã nhảy ra một con thiêu thân.

Nàng không có bản lĩnh chơi cùng với nàng ta.

Hai người lớn lên cùng nhau, vốn dĩ Trần Vũ Lan luôn áp chế nàng khắp nơi, nhưng nay đã khác xưa, nếu như ở trong cung này nàng ta không nhận được sủng ái thì tất nhiên nàng ta sẽ sinh lòng hẹp hòi với người biểu muội này, đây là chuyện chắc chắn không thể nghi ngờ.

Mặc kệ Trần Vũ Lan nghĩ như thế nào, cũng mặc kệ có phải là người khác cố tình lợi dụng Trần Vũ Lan để tiếp tục đối phó với nàng hay không, nhưng Tịch Nguyệt biết, chỉ cần bản thân nàng không cho bọn họ cơ hội, vậy thì bọn họ tuyệt đối sẽ không được như ý.

Trước mặt Cảnh đế, nàng cũng nói bóng nói gió vài lần, mặc kệ ra sao, nàng luôn muốn nói trước để tạo nền móng tốt trong lòng Cảnh đế, nếu như xảy ra chuyện thì cũng là do người khác gây chuyện, không liên quan đến nàng.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, trong nháy mắt gió thu đã nổi lên, cây bắt đầu rụng lá.

Mùa hè cũng đã trôi qua.

Có lẽ mùa hè năm nay cũng là đã trải qua không ít chuyện.

Về chuyện An Thục nghi té ngã hôm đó, quả nhiên là mang mấy tiểu thái giám ra khai đao, lấy cớ bọn họ không quét dọn sạch sẽ. Tịch Nguyệt hừ lạnh một tiếng, chuyện trong cung vốn dĩ luôn như thế.

Chuyện Cảnh đế xuất cung đi tuần vẫn mãi chưa công bố danh sách, lúc này trong lòng mọi người đều bất ổn, nói không rõ nguyên nhân vì sao.

Mỗi người đều mong đợi mình có thể cùng xuất cung, dù sao thì Bạch Du Nhiên kia cũng là nhờ vậy mà có thai, chuyện tốt như vậy, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.

Đến nay Bạch Du Nhiên đã mang thai được khoảng bảy tháng. Mỗi ngày đều rất ít xuất hiện trước mặt mọi người, bình thường nếu có người cầu kiến thì nàng ta cũng dùng đủ mọi loại lý do để từ chối. Tịch Nguyệt cũng nhận ra là nàng ta kiêng dè mọi người.

Đứa bé ở trong cung, có thể thuận lợi ra đời vốn đã cực kỳ khó khăn.

Ngược lại, nói tới Nghiêm Vũ, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà từ sau lần sinh thần đó của Hoàng thượng nó lại đối đãi với nàng thân thiết hơn xưa.

Thỉnh thoảng còn ra vẻ thông minh cắt lời nàng, muốn biết Cảnh đế đã từng nói những gì.

Dường như cũng bởi vì nguyên nhân này nên thường ngày lúc nàng đi bái kiến Thái hậu, nó cũng tỏ ra thập phần dễ nói chuyện

Đương nhiên Thái hậu cũng hiểu được nguyên do bên trong.

Lúc không có người ở bên cạnh bà từng nói với Tịch Nguyệt rằng: “Thằng bé vẫn còn nhỏ, nó luôn khao khát được phụ thân quan tâm, mà Hoàng đế thì lại bận rộn chuyện quốc sự suốt ngày, khó tránh khỏi có lúc sao nhãng nó. Nếu như nó chịu nói chuyện với con, mà Hoàng thượng cũng đã cho phép con thường xuyên đến thăm nó, vậy thì những lúc con rảnh rỗi có thể tới đây ngồi thêm một lát.”

Tịch Nguyệt gật đầu đồng ý.

Chuyện liên quan tới Đại hoàng tử, còn phải xem nàng xử lý như thế nào, có thể là chuyện xấu, nhưng mà hiện tại xem lại, cũng chưa chắc, dường như đây còn là chuyện tốt.

Các cung đều có suy đoán riêng về người được chọn xuất cung cùng Hoàng thượng vào lần này.

Nhưng Hoàng thượng lại kéo dài đến trước khi xuất phát ba ngày mới công bố danh sách, đi theo chỉ có hai vị cung phi.

Tề phi và Thuần Tiệp dư.

Tề phi được chọn cũng coi như là nằm ngoài dự đoán. Nhưng Thuần Tiệp dư được chọn thì cũng không phải là chuyện bất ngờ.

Nghĩ lại thì lúc tế thiên vào mùa xuân Hoàng thượng cũng đã muốn mang nàng xuất cung rồi, lúc ấy bởi vì Liên Tú Vân nên nàng mới không thể xuất cung. Lần này cũng không thể không đi theo.

Điều khiến người ta giật mình chính là Huệ phi lại không nằm trong nhóm này.

Nhưng mà nghĩ lại thì cũng có dấu vết để lần theo, ngày trước lúc họ chưa vào cung, người được Hoàng thượng chọn đi theo vào mùa xuân và mùa thu hàng năm đều không giống nhau.

Dường như mỗi người đều có cơ hội.

Nghĩ tới đây, tâm tư của mọi người dường như cũng hơi thả lỏng một chút.

Chỉ mong đợi, Hoàng thượng vẫn duy trì diễn xuất này.

Mấy người nhóm Đào Nhi biết có thể xuất cung thì trong lòng đều rất vui mừng.

Tất cả đều lầu bầu lẩm bẩm lần này nhất định phải cẩn thận, vạn lần không thể để cho những hạng người ác độc kia thừa cơ. Tịch Nguyệt nghe xong chỉ mỉm cười.

Đào Nhi mặc dù om sòm, nhưng đối xử nàng ngược lại cũng coi như là trung thành.

Chỉ là… đi cùng Tề phi ư?

Tịch Nguyệt cũng rất kiêng kỵ vị Tề phi này. So với Đức phi luôn để lộ chút cảm xúc ra ngoài, loại người trong lạnh nhạt vừa có hiền lương vừa có đoan chính như Tề phi mới là trọng điểm khiến nàng phải đề phòng.

Bởi vì công bố danh sách tương đối vội vàng nên mấy ngày nay Tịch Nguyệt không hề ra cửa, ngược lại đều luôn ở trong cung chuẩn bị kỹ càng.

Lần này xuất cung, nàng quyết định dẫn theo Cẩm Tâm và Đào Nhi.

Hạnh Nhi và Quả Nhi ở lại xử lý công vụ trong Thính Vũ Các.

Tịch Nguyệt ở trong cung vừa không kéo bè kết phái, vừa không lung lạc lòng người. Vì vậy người duy nhất được tính là qua lại thân thiết, cũng chỉ có một mình Chu Vũ Ngưng, nhưng cũng bởi vì tính tình Chu Vũ Ngưng khá lạnh nhạt nên hai người cũng không thường xuyên gặp mặt.

Nay nghe nói Tịch Nguyệt được chọn xuất cung, lập tức có vài người tới cửa cầu kiến, Tịch Nguyệt không thích xã giao, trước sau như một đều dùng lý do bận rộn để đuổi người, điều này khiến cho mọi người trong cung đều có chút phê bình kín đáo đối với nàng.

Nhưng nàng lại không hề để ý tới những thứ nước đục này.

Trong cung này nào có ai thật lòng kết giao với người khác.

Cho dù là người như Tề phi, khắp nơi gặp gỡ kết giao, người người đều nói nàng ta hiền lương, nhưng nếu như Tề phi có chuyện, liệu sẽ có mấy người thật lòng trợ giúp Tề phi đây?

Trên phương diện này, Tịch Nguyệt quan sát rất thấu đáo.

Không phải là nàng cực đoan, mà chỉ là do sự thật vốn đã như thế.

“Hoàng thượng giá lâm ——”

Tịch Nguyệt đang ngẩn người thì nghe thấy tiểu thái giám hô to, nàng vội vàng đứng lên.

Bây giờ đã sang thu, đương nhiên không thể mặc sa mỏng nữa, nhưng Tịch Nguyệt lại yêu thích cảm giác thoải mái dễ chịu này, cho nên nàng vẫn mặc giống như mùa hè, chỉ khác là bên ngoài mặc thêm một chiếc áo khoác cộc tay. Nhìn cũng rất xinh đẹp.

“Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng.”

Trong quy củ của vương triều, thứ tam phẩm trở lên mới có thể tự xưng là thần thiếp.

Tịch Nguyệt cũng coi như là chạy đến phần đuôi.

“Đứng lên đi.”

Thấy nàng ăn mặc có vẻ ngô không ra ngô khoai không ra khoai, Cảnh đế cười cười, sau đó kéo nàng qua.

“Đã chuẩn bị ổn thỏa rồi chứ?”

“Ừm, đều đã chuẩn bị ổn thỏa hết rồi. Bây giờ chỉ còn đợi xuất cung nữa thôi.” Tịch Nguyệt cười hì hì trả lời.

Cảnh đế nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của nàng thì mỉm cười lắc đầu: “Suy cho cùng tuổi vẫn còn nhỏ, được xuất cung mà đã phấn khởi như thế.”

Tịch Nguyệt cũng không phản bác, chỉ cười cười.

Nụ cười kia chọc cho Cảnh đế ngứa ngáy trong lòng, trong lòng ngứa ngáy dẫn đến tay cũng không yên phận.

Cũng không biết tại sao, hai người kì kèo một hồi thì ngã xuống giường.

Tịch Nguyệt cười hì hì đẩy người nào đó ra: “Hoàng thượng đừng làm loạn, bây giờ đang là ban ngày. Buổi chiều ngài còn có công vụ đấy?”

Cảnh đế cũng không đứng dậy, hắn nhíu mày: “Vậy thì cũng có quan hệ gì đâu? Bình thường nàng phục vụ trẫm vào buổi trưa còn ít sao?”

Lời này là thật.

“Ít hay không ít thì Hoàng thượng cũng không thể làm loạn. Ngoan, ngày mai là xuất cung rồi, Hoàng thượng đừng như vậy mà. Tránh cho người khác lại nói thiếp mê hoặc quân vương, tiêu phòng chuyên sủng.”

Cảnh đế cười to: “Tiểu nha đầu nàng đó, không muốn phục vụ trẫm cũng không chịu nói thẳng. Ngược lại còn kéo tới chuyện này. Không cần lừa gạt trẫm, nàng nói cho trẫm nghe thử xem, nàng không nghĩ tới chuyện tiêu phòng chuyên sủng sao?”

Nàng nhăn nhó , nhỏ giọng nói: “Nghĩ. . . . . .”

Nhưng đằng sau một chữ nghĩ này chính là một câu nối tiếp: “Hoàng thượng không được giễu cợt thiếp, trong cung này nào có ai không muốn?”

Mỗi khi Cảnh đế thấy nàng lộ ra tính tình trẻ con thì luôn không nói được trong lòng có loại cảm giác gì.

Có lúc cảm thấy nàng chỉ là một tiểu nha đầu đơn thuần không có tâm cơ, có lúc lại cảm thấy nàng là một tiểu hồ ly tâm tư kín đáo.

Trong lòng rối rắm, thở dài một tiếng, tiếp đó chính là lật người đè nàng xuống phía dưới. . . . . .

. . . . . .

Lúc xuất cung mặc dù không có nhiều quy củ giống như trong cung, nhưng mà cũng không kém là bao.

Tịch Nguyệt cùng với hai người thị nữ ngồi trong chiếc kiệu thứ ba, suốt chặng đường chỉ dừng một chút, ngược lại cũng không hề cảm giác vui sướng như khi ra cửa giải sầu.

Thấy Cảnh đế và Tề phi tỏ ra bình thường như đây là chuyện hay xảy ra thì Tịch Nguyệt cũng hiểu được chắc là mọi khi cũng đều như thế.

Ngày đầu tiên xuất cung là Tề phi thị tẩm, sau đó hai ngày tiếp theo đều là Tịch Nguyệt.

Tề phi này cũng không phải là hạng người dễ để lộ tâm tư, đối đãi với Tịch Nguyệt cũng không có một chút ngăn cách nào.

Ngay cả tỳ nữ bên cạnh nàng ta cũng là một người cực kỳ giữ quy củ.

Buổi sáng ngày thứ tư, rốt cuộc mọi người cũng tới đích.

Nơi tế thiên là một tòa hành cung cách kinh thành không xa, được xây dựng trên đỉnh núi, dù là vào mùa xuân hay mùa thu thì tiết trời đều vô cùng tốt.

Lúc này khắp núi rừng đều là lá đỏ, khiến cho người ta nhìn đến mê mẩn tâm trí.

Tịch Nguyệt không che giấu nổi niềm vui sướng trong đáy mắt.

Thật ra thì mấy ngày nay bọn họ cũng không có việc gì, Hoàng thượng đã sắp xếp xong công việc tế thiên. Mà các nàng thì chỉ cần ngoan ngoãn ở đây mấy ngày, đợi đến khi Hoàng thượng xử lý xong xuôi là có thể hồi cung.

Cẩm Tâm và Đào Nhi đã dọn dẹp mọi thứ trong phòng thật ổn thỏa, Tịch Nguyệt mở cửa sổ ra, dựa lên cửa sổ trước giường, ngắm nhìn cảnh sắc tươi đẹp ngoài cửa sổ, tâm tình cực tốt.

“Không trách được mọi người đều muốn đi theo Hoàng thượng xuất cung, cảnh sắc đẹp không sao tả xiết như thế này, cho dù là ai thì cũng đều nhìn để mê mẩn cả tâm trí.” Tịch Nguyệt nỉ non.

Song lời này của nàng chỉ rước lấy tiếng cười của Đào Nhi.

Thấy chủ tử nhìn mình, Đào Nhi giải thích: “Chủ tử thật biết nói đùa, ngài biết rất rõ mọi người muốn theo tới đây cũng không phải là vì cảnh sắc gì đó mà, cảm giác chuyên sủng như thế này đúng là khác biệt đấy.”

Cẩm Tâm cười cười đánh Đào Nhi một cái: “Không phải là chủ tử chỉ mở miệng bùi ngùi thôi sao, muội lại cứ kéo tới trên người Hoàng thượng.”

Đào Nhi cũng không tức giận, chỉ cười hì hì.

Thật ra thì Đào Nhi nói đúng, mọi người đều biết là như vậy, nhưng mà Tịch Nguyệt cũng thật sự thích cái cảm giác ngắm nhìn lá đỏ phủ khắp núi như thế này.

“Ta tạm nghỉ ngơi một lúc, lát nữa muội đi gọi vài thị vệ tới đây, ta muốn ra sau núi đi dạo vài vòng.”

Cẩm Tâm thưa vâng.

“Bây giờ tuy là mùa thu, nhưng mà vẫn nên khép cửa sổ lại. Nếu không bị cảm lạnh thì không tốt.”

Tịch Nguyệt lắc đầu: “Ta xoay người về phía khác ngủ là được, cứ để cửa sổ mở đi, ta thích cảm giác này.”

Nàng cũng là một người tùy hứng.

Đợi đến khi Cảnh đế bước vào nội thất của Tịch Nguyệt thì lập tức nhìn thấy cảnh đẹp hải đường ngủ xuân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.