Editor: Gấu Mũm Mĩm
Tiến về trạm dịch bên trong Kinh Thành. Một vị nam tử hai mươi mấy tuổi đứng trong sân, vẻ mặt nhàn nhạt, có vài phần hờ hững, gió thu phất qua, một hồi lạnh. Nếu như nhìn kỹ, hắn cùng với Cảnh đế vẫn có vài phần giống nhau.
Một hồi tiếng bước chân dồn dập truyền đến, một thân nữ tử mặc trang phục xanh như nước hồ bước nhanh tới, vẻ mặt kia dường như có mấy phần tiều tụy.
"Thiếp tham kiến Vương Gia. . . . . ." Cô gái khẽ cúi người, khuôn mặt đẹp đẽ, thân eo tinh tế cũng đúng là hạng thượng thừa.
Nam tử cũng không quay đầu lại, chỉ bình tĩnh không hỏi thăm: "Chuyện gì?"
Cô gái dừng một chút, tiếng nói run rẩy: "Vương Gia, thiếp nghe nói, phụ thân đã bị giam cầm, tỷ tỷ bị đày vào lãnh cung, Vương Gia, ngài giúp bọn họ một chút thôi. . . . . ." Cô gái thấp giọng nghẹn ngào.
Nam tử vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ. Xoay người lại nhìn chỗ nữ tử này như cũ, nâng cằm nàng lên, trên dung nhan mỹ lệ của nàng tất cả đều đã là nước mắt.
Một tay lau đi những giọt nước mắt kia, mặc dù động tác êm ái, nhưng trong thanh âm của hắn cũng không có một tia ấm áp.
"Vận Dung, nói bậy gì vậy?"
Tống Vận Dung cắn môi: "Vương Gia, phụ thân năm đó làm sai, nhưng, xin ngài, xin ngài coi ông là thân phận phụ thân của thiếp, ngài cứu giúp ông ấy đi."
Lục vương gia Nghiêm Liệt thu hồi tay mình, khóe miệng thoáng ánh lên chút giễu cợt: "Vận Dung, trên đời này cũng không có mấy chuyện như vậy. Làm sao nàng liền cho rằng, Bổn Vương sẽ cứu người đây? Xem thân phận nàng, nàng lại có gì đáng để Bổn Vương làm như vậy chứ?"
Tống Vận Dung vốn đã lệ rơi đầy mặt, nghe hắn như thế, là dường như khó thừa nhận.
"Vương Gia, Vương Gia đối với thiếp, đến một phần tình nghĩa cũng không?" Dường như là tâm trạng kiên định, nàng ngẩng đầu lên bình tĩnh nhìn Lục vương gia.
"Hay là trong lòng Vương Gia, trừ người đó, tất cả mọi người đều là công cụ của ngài? Ngài đối với người khác, nhưng lại có mấy phần thật lòng?"
"Bốp!" Một bạt tai đánh ngã Tống Vận Dung.
Nàng che mặt mình, cúi đầu run rẩy.
"Ai cho ngươi quyền, có thể vu oan nàng. Trong lòng ta, các ngươi khác nhau một trời một vực. Nữ tử như ngươi, sao có tư cách nhắc đến nàng?" Lục vương gia không giống vừa mới lạnh nhạt, đầy phần tức giận.
Mà lúc này Tống Vận Dung đã không giống mới vừa hèn mọn, Tống gia nàng đã như thế, phụ thân bị giam cầm, trưởng tỷ Hiền phi cũng từ trên vị trí cao rơi vào bước đường hôm nay, cuộc đời nàng, dù sao cũng là như thế thôi, thân là Trắc phi Lục Vương gia cũng chỉ là một sự tồn tại bị lợi dụng.
"Khác nhau một trời một vực? Nếu tính nàng ta là mây trên trời, đó cũng không phải là ngài, Vương Gia, ngài tỉnh táo chút, nàng ta đã không còn. Cho dù chết, nàng ta cũng là chôn cất ở phần mộ tổ tiên nhà người khác, nếu như nàng ta thật sự là một cô gái tốt, làm sao sẽ quyến rũ ngài? Hai người ngài vốn là khác biệt một trời."
Lục Vương gia Nghiêm Liệt nghe nàng nói như thế, con mắt đỏ tươi, dường như hận vô cùng, hung dữ đạp tới.
Tống Vận Dung bị đạp ngã.
"Vương Gia không chịu giúp thiếp, là bởi vì phụ thân thiếp trước kia nói mà không làm, hay là bởi vì trưởng tỷ chĩa mũi vào huynh muội Thẩm gia?" Nàng thổ một ngụm máu, vẫn từng chữ vang vang ôm hận như cũ.
"Người đâu." Nghiêm Liệt kìm hãm tâm trạng, gọi thị vệ tới.
"Cơ thể Trắc phi không khỏe, suy nghĩ quá nhiều, tâm thần rối loạn. Đưa nàng trở về phòng, chăm sóc tốt."
Thị vệ nhận được chỉ thị của Nghiêm Liệt, trực tiếp chặn miệng Tống Vận Dung lôi nàng lui xuống.
Nhìn bóng dáng nàng vẫn giãy giụa, Nghiêm Liệt siết chặt nắm đấm, sắc mặt đau khổ.
Qua một hồi lâu, hắn thấp giọng gọi người: "Huyền Vũ, theo Bổn Vương hồi kinh trước."
Huyền Vũ cau mày khuyên can: "Vương Gia thận trọng, lúc này Hoàng Thượng đối với ngài vẫn còn quá nhiều kiêng kỵ, ngài như thế một khi bị người ngoài biết được chẳng phải để người mượn cớ."
"Bổn Vương cũng không tin, dưới gầm trời này không một chỗ không phải ám vệ của hắn. Ngươi cùng Bổn Vương Mã Gia Tiên vào kinh, sau đó quay về cùng đội ngũ hiệp, cẩn thận mọi lúc, không sao."
Thấy Lục vương gia tâm ý đã quyết, Huyền Vũ cuối cùng không nói thêm gì, sắp xếp thỏa đáng tất cả, hai người lặng lẽ rời đội ngũ hồi kinh.
***
Tuyên Minh Điện.
Lai Phúc đứng trước bàn, nhẹ nhàng hồi báo: "Chủ tử, theo ám vệ hồi báo, Lục vương gia đã cùng tâm phúc Huyền Vũ kia lặng lẽ lên đường hồi kinh."
Cảnh đế cười lạnh: "Hắn ngược lại to gan. Thật cho là trẫm không dám giết hắn sao? Hắn vào kinh rồi?"
"Vâng. Lục vương gia cùng Huyền Vũ sau khi vào kinh thành chỉ đi một chỗ, ngay sau đó rời khỏi Kinh Thành."
Cảnh đế cũng là nghe được điểm hứng thú: "Ồ? Hắn đến nơi nào?"
"Tổ phần Thẩm gia." Lúc này Lai Phúc nhưng lại nhìn không ra nửa phần cười đùa, thường ngày bên cạnh vài phi tần cung nhân kia, bất quá là giấu diếm.
Đáp án đó ngược lại làm Cảnh Đế kinh ngạc rất nhiều, hắn có chút không hiểu, nhướng lông mày lên.
Ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn, qua hồi lâu, hắn lần nữa chất vấn: "Có chỗ nào đặc biệt?"
"Bẩm hoàng thượng, không có. Lục vương gia cũng không có gặp bất kỳ người nào ở viên mộ Thẩm gia, chỉ có đi vào có thể có thời gian nửa nén hương, sau liền ra ngoài rời đi. Huyền Vũ công phu cao cường, ám vệ lo lắng cách quá gần bị phát hiện, cũng không có theo sát, vì vậy không biết Lục vương gia rốt cuộc đi vào làm cái gì."
Viên mộ Thẩm gia?
Nghiêm Liệt hùng hùng hổ hổ chạy về Kinh Thành, chỉ vì đến viên mộ Thẩm gia? Hắn không tin. Nghiêm Liệt rốt cuộc muốn làm gì.
"Lúc trước trạm dịch, Trắc phi Lục Vương gia Tống thị đột nhiên phát chứng điên khùng, được Lục Vương gia coi chừng rồi, nhưng theo ám vệ bẩm báo, Tống thị gặp qua Lục vương gia lại bị đả thương, sau Lục vương gia liền ra lệnh thân tín bên cạnh làm việc này."
Như thế xem ra, bên cạnh Nghiêm Liệt này sớm đã bị người mai phục.
Cho dù ai đều có thể nhìn ra được, chuyện này có kỳ lạ. Chỉ có điều tính Cảnh đế vốn không nôn nóng.
"Tiếp tục theo dõi hắn cho trẫm. Ngoài ra, điều tra kỹ Thẩm Lương Viện tất cả Thẩm gia trước kia." Cái khác không cần giao phó.
"Tuân chỉ."
Cảnh đế đứng lên: "Bãi giá Thính Vũ Các."
Lúc này Lai Phúc đã khôi phục bộ dạng cười đùa a dua thường ngày kia.
Tịch Nguyệt mấy ngày nay ít giao du bên ngoài, trừ đánh cờ cùng với Thái hậu, cũng không va chạm ai. Cho dù là Trần Vũ Lan đến cầu kiến, nàng cũng trốn tránh không gặp. Nhưng cho dù như thế, trong cung này cũng mơ hồ có chút lời đồn đãi, nói là Thẩm Lương Viện bởi vì chuyện Tống phi cực kỳ giận, quăng hết cả một phòng đồ sứ.
"Hoàng thượng giá đáo. . . . . ." Kể từ khi Tống phi bị giáng chức, Cảnh đế đã có nửa tháng chưa từng tiến vào hậu cung.
Lúc này Tịch Nguyệt đang lười biếng nằm trên sạp, cửa sổ mở ra một góc, ngoài cửa sổ có vài lá vàng rơi xuống, nàng nhàn nhã lật sách y trong tay, thỉnh thoảng ăn vài cái mứt hoa quả, ngược lại cũng thoải mái vô cùng.
Nghe thấy thái giám xướng lên Cảnh đế đến, Tịch Nguyệt liền vội vàng đứng dậy, chỉ có điều hình như động tác Cảnh đế…
Trong khi nói chuyện liền đạp đi vào, thấy tư thái kia của nàng, đưa tay ngăn lại động tác của nàng.
"Nàng ngược lại thoải mái như thế, chỉ có điều ngày mùa thu đang lạnh, không biết nặng nhẹ nhiễm lạnh như vậy rồi như thế nào cho phải." Hắn ngồi bên nhuyễn tháp, cũng không để cho nàng đứng dậy.
Tịch Nguyệt thấy hắn như thế liền cười duyên.
"Nàng đang tuổi nhỏ, rất nhiều đều chưa hiểu, lần này mọi người cũng nên nhắc nhở rồi." Ánh mắt quét qua mấy đại cung nữ, mấy người đều co rúm lại.
Đưa bàn tay đan vào với hắn, nàng thu hồi cánh tay, thuận thế dán khuôn mặt nàng lên mu bàn tay hắn, "Khanh khách" cười.
"Hoàng Thượng khi dễ tần thiếp thì cũng thôi đi, còn khi dễ nô tài trong cung thiếp."
Cảnh đế thấy bộ dạng nàng như thế, dẫn lên một chút cười mị hoặc, ngay sau đó cúi đầu, thổi một hơi bên tai nàng, chọc cho nàng cười duyên né tránh: "Nàng khẳng định, khi dễ này là giống nhau?"
Tịch Nguyệt ôm lấy cổ Cảnh Đế, để đầu áp vào cổ hắn, hơi thở thơm như hoa lan: "Hoàng Thượng nhiều ngày không tới, tần thiếp đều không nhớ, ngài khi dễ người thế nào ư!"
Tét, phần chân người nào đó sưng lên.
"Cho nên, nàng là. . . . . .muốn?"
Tịch Nguyệt lắc đầu.
Thấy nàng lại hùng hồn lắc đầu, Cảnh Đế xoay ngang ôm người lên.
"Không ngoan sẽ bị trừng phạt."
Trong chuyện này Cảnh Đế cũng không phải một người tính ôn tồn, cho dù là thường ngày hắn thoạt nhìn tao nhã lịch sự, nhưng mỗi khi như lúc này chung quy lại là cuồng dã khác thường, thấy hắn không chút khách khí lôi kéo y phục của nàng, Tịch Nguyệt hiểu được, bộ y phục này lại phải hư hại rồi.
"Hoàng thượng mỗi lần như này, thần thiếp đều ngượng ngùng, nào có làm y phục làm nhiều lần như vậy." Nàng chu miệng, vẫn còn nhỏ tuổi, dù là loại động tác này, nàng làm vẫn đáng yêu khác thường.
Trong mắt Cảnh Đế có độ nóng, cứ cúi đầu như vậy chiếm đoạt nàng.
Hai người quấn quít lấy nhau, chính là có một loại người như vậy, bề ngoài nhìn trong sáng, nho nhã, giống như tiên giáng trần. Bên trong lại không hề như thế, tất cả những thứ này chẳng qua đều là hình tượng. Thực tế tính chiếm đoạt của hắn cao, lòng dạ sắt đá. Ngoan giống như địa ngục Tu La.
Chớp mắt Tịch Nguyệt liền bị lột trần, ánh mắt Cảnh đế u ám "Nguyệt nhi, nàng nói, nàng có nhớ trẫm hay không."
Nếu như lúc này còn không "Thức thời", e là Tịch Nguyệt sẽ bị hung hăng chỉnh đốn, nhưng nghĩ đến vài ngày trước đó, nàng "Thức thời" không được, nàng vẫn bị hung hăng chỉnh đốn. Tịch Nguyệt không an phận .
"Không có?" Vừa dứt lời, liền bị một hung hăng đính vào, nàng "A" một tiếng, đầu đụng phải đầu giường.
"Nói, có nhớ trẫm hay không." Cho dù thời khắc này, âm thanh hắn vẫn lành lạnh như cũ.
Tuy rằng hỏi như thế, nhưng hắn cũng không có cho nàng thời gian nói, chính là đè ép thân thể nàng, chặn môi nàng lại, dùng lưỡi khuấy đảo trong miệng nàng. Đôi tay không thành thật vuốt ve khắp trên dưới thân nàng , đôi môi cũng bắt đầu dời xuống.
Nhéo ở nơi mềm non của nàng, hắn cắn lên một cái.
Nước mắt Tịch Nguyệt trong nháy mắt liền chảy ra, khốn kiếp, có giày vò người như vậy sao! Cầm tinh cẩu a!
Thấy bộ dạng nàng căm tức nhìn mình, Cảnh Đế cảm giác mình một hồi tê dại, dời tay xuống, nhéo ở bắp đùi nàng, dùng lực một cái, cả người lại phát lực. Bộ dạng nàng đáng thương lại tức giận như thế khiến lòng hắn ngứa ngáy khó nhịn.
Cuối cùng cũng nhịn không được nữa, liều mạng hành động
Tịch Nguyệt cắn môi tiếp nhận hắn tất cả, nhìn dung nhan tuấn tú của hắn, vẻ mặt bộc phát hoảng hốt. Hắn luôn là như vậy, có thể khiến người ta khắc sâu cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
Mà Cảnh Đế lại đắm chìm trong cơ thể nàng, ngắm dung nhan nàng, tuy là hắn hừng hực kích tình, nhưng trong lòng lại vẫn vắng lạnh vô cùng.
Nguyệt Nhi, Nghiêm Liệt tại sao muốn đến viên mộ Thẩm gia nàng?