Ngày mười sáu tháng tám trên triều đình, toàn thể ngôn quan lấy Thái úy cùng Ngự sử đại phu làm đầu đứng ra buộc tội đương triều Thừa tướng Úy Nhất. Tội danh gồm có: Tàng trữ số lượng lớn tranh của các danh sư nổi tiếng trị giá vạn kim không tra ra được nguồn gốc, đầu cơ trục lợi đề thi khoa cử, cấu kết bè phái mưu đồ dao động triều chính, cấu kết Thái tử mạc quyền soán vị...Lại còn, lại còn hồ mị hoặc chủ, dĩ sắc thị quân (dùng sắc đẹp mê hoặc chúa thượng)...
Ngự sử đại phu nghiêm mặt ở trước văn võ bá quan trong triều lời nói ra cũng mạnh mẽ hùng hồn. Cứ chốc lát lại nhìn sang Thái úy Vệ Trung Hiền, tựa hồ đang tìm kiếm cội nguồn động lực mới có khí lực nói tiếp.
Nếu là trước đó vài năm, có đem cho Tần Cung một trăm lá gan lão cũng không dám buộc tội Thừa tướng. Mấy năm nay, bá quan văn võ phía dưới đối với mờ ám giữa Hoàng đế cùng Thừa tướng đã sớm chết lặng, chính là nếu như có một ngày người ngồi trên long ỷ kia đột nhiên nói, ta muốn lập Thừa tướng làm Hậu, thì bách quan đại khái ngay cả rắm cũng không dám phóng. Càng đừng nói tới những tội danh như hồ mị hoặc chủ, dĩ sắc thị quân, ai lại có đủ can đảm dám đổ lên đầu Thừa tướng chứ?
Tần Cung đã ngoài năm mươi, cũng coi như là bậc nguyên lão suốt hai triều. Đối với tính tình Tư Đồ Kỳ đã sớm hiểu rõ, người nọ chán ghét nhất chính là kẻ nào ở trước mặt hắn đề cập tới chuyện riêng của hắn, bất quá hắn cũng không có chuyện gì đặc biệt riêng tư. Hậu cung bỏ trống, Thừa tướng vốn dĩ có thể làm loạn. Thế nhưng thật rõ ràng, cả hai ngày thường cũng không nhìn ra có nửa điểm hành vi vượt quá giới hạn...
Tấu chương lão đang cầm, là do một tay Thái Úy biên soạn. Thời điểm đưa tới tay lão, hết thảy quan viên từ cấp nhị phẩm trở lên đều đã ký tên. Tần Cung không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể hạ bút ký tên, sau đó chép lại một bản trình lên trên.
Tấu chương rất dài. Ở mặt sau, số tên của quan viên đọc lên cả buổi. Hoàng đế kiên nhẫn ngồi nghe, mà Thừa tướng cũng im lặng quỳ ở dưới.
“Quốc thái dân an mưa thuận gió hoà, chư vị ái khanh đều thật nhàn rỗi.” Tư Đồ Kỳ không có biểu tình gì to tát, chỉ nhấp một ngụm trà: “Tấu chương buộc tội lời ít mà ý nhiều như vậy, vừa nhìn liền biết không phải do Ngự sử đại phu viết. Thái úy, ngươi vừa trở về làm quan không bao lâu, trước tiên tước quyền Tướng quân của trẫm, hiện tại lại muốn diệt trừ Thừa tướng của trẫm, tiếp theo có phải trẫm đem long ỷ tặng cho ngươi, ngươi mới có thể nhìn trẫm thuận mắt chút không?”
Lời nói ra thật chua ngoa, đem người nọ vạch trần hết thảy từ trong ra ngoài.
“Thần không dám.” Vệ Trung Hiền quỳ xuống, kẻ ngốc cũng nghe ra được Hoàng đế đối với gã là cực kỳ bất mãn. Nhưng người này trái lại rất bình thản. Thái úy vừa quỳ xuống, một đám người ở phía sau, trừ bỏ Tướng quân Ngôn Vọng đều đồng loạt quỳ theo.
“Vệ gia của thần ba đời trung thành, lại thêm từ nhỏ đã nghe lời giáo huấn của tiên Đế. Sáu năm trước Hoàng đế kế vị, quá trình gian khổ, chính Úy Nhất đã xúi giục mới khiến cho Hoàng thất huyết vũ tinh phong, thủ túc tương tàn. Tiên Đế trên trời có linh thiêng biết được, nhất định đau khổ vạn phần. Phụ thân của thần trước khi lâm chung đã bắt thần phải thề, cả đời này sẽ vì giang sơn Đại Hòa cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi. Nếu cứ tiếp tục để gian thần ở lại bên người Hoàng thượng yêu ngôn hoặc chúng, thần thật sự ăn không ngon ngủ không yên. Cho dù lần này phải dùng cả tính mạng đánh đổi, thần cũng phải liều chết khuyên can.”
Lời của Thái úy âm vang hữu lực, bá quan văn võ ở phía sau càng nghe càng cúi thấp đầu.
...
Vị Thái úy này tuy là quan võ, nhưng ngôn từ lại thật chuẩn xác, từng câu từng chữ đều muốn đẩy Úy Nhất xuống hố lửa, hơn nữa còn đem các loại việc xấu Tư Đồ Kỳ làm ra, hết thảy xem như chậu nước bẩn trực tiếp tạt lên người Úy Nhất. Chính là thật đơn giản muốn bức Hoàng đế trừ khử Úy Nhất, có như vậy thì mọi tội lỗi hắn đã gây ra trong quá khứ mới có thể rửa sạch. Bằng không sẽ rất khó lòng mà ổn định quân thần.
Tư Đồ Kỳ nghe xong, từ trên long ỷ bước xuống. Phía dưới bách quan quỳ đông nghịt một mảnh, hiện tại cũng chỉ còn duy nhất Ngôn Vọng đứng thẳng.
Đi đến trước mặt Đại tướng quân, Hoàng đế hỏi một câu: “Nhìn dáng vẻ của Tề Thiên Đại tướng quân, có phải là cùng bè phái với Thừa tướng hay không?”
Ngôn Vọng gập người nói:“Hồi bẩm Hoàng thượng, thần hồi triều làm quan thời gian không lâu, chỉ biết Thừa tướng một nắng hai sương vất vả vì quốc gia đại sự. Những chuyện khác thần không biết, cũng không thể đưa ra kết luận xằng bậy.”
“Hồi bẩm Hoàng thượng, Thừa tướng cùng một nhà Tướng quân có quan hệ mật thiết. Thần nghe nói, phương thuốc mà mỗi ngày Thừa tướng uống là do Tướng quân phu nhân Ôn Ngọc Công chúa đưa tới, ngày đó Tướng quân vướng phải sự việc Thái phó tham nhũng, cũng là Thừa tướng ra mặt chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không...” Ngự sử đại phu lên tiếng, đoạn dừng một chút lại nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, Thừa tướng quanh năm ở tại Hoàng cung, cùng Hoàng thượng chung sống, thật sự là trái với tam cương ngũ thường. Hạ quan đã muốn nói từ lâu lại không đủ can đảm, nay Thái úy hồi triều chủ trì đại cục, chúng hạ thần có được tín nhiệm cùng hậu thuẫn vững chắc. Vì sự ổn định và hòa bình lâu dài của Đại Hòa, xin Hoàng thượng minh xét.”
“Xin Hoàng thượng minh xét...”
...
Tư Đồ Kỳ nghe từng câu từng chữ trước sau như một nhắm thẳng vào Úy Nhất, bất quá đều là đang chỉ trích kẻ làm Hoàng đế như hắn. Ban đầu vốn dĩ cảm thấy rất tức giận, rất phẫn nộ, hiện tại tự nhiên vui vẻ khác thường, hình như đã lâu trong triều không xảy ra chuyện thú vị như vậy. Quả nhiên quốc thái dân an mưa thuận gió hoà, những kẻ này đều ăn no không có việc gì làm, lại muốn ra tay gây sức ép lên đầu Hoàng đế hắn. Cũng tốt, về sau cũng sẽ không còn nhàm chán như trước.
“Thừa tướng có gì muốn phản bác?” Tư Đồ Kỳ đi đến gần Úy Nhất. Người này đã quỳ suốt mấy canh giờ, vẫn rất ổn định không chút cử động.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, thư họa là phụ thân thần khi còn tại thế đã giành cả đời cất công sưu tầm. Nếu phải tịch biên, thỉnh đem số thư họa thu vào quốc khố, đừng để chúng phải lần nữa lưu lạc dân gian bị mua đi bán lại với giá rẻ mạt. Thư phòng của thần có bản kê khai cùng tư liệu lịch sử đã được sắp xếp rõ ràng, chỉ cần dựa vào đó sẽ có thể dễ dàng phân loại...” Thanh âm của Úy Nhất vẫn như cũ không cao không thấp, trong trẻo nhẹ nhàng.
“Còn gì khác?”
“Chư vị đại thần trong triều liên danh buộc tội, tự nhiên là đã có chứng cớ vô cùng xác thực, thần phản bác cũng là vô dụng. Chỉ là chuyện này không liên quan gì đến Tướng quân. Thần cùng phủ Tướng quân qua lại, thứ nhất thần và Ôn Ngọc Công chúa từ nhỏ đã quen biết, thứ hai, bệnh của thần quả thật nhờ vào phương thuốc cổ truyền của Ôn Ngọc Công chúa mới có chút chuyển biến tốt. Thứ ba...Thần có bệnh không tiện nói ra, đời này cũng sẽ không có con nối dỗi, nhìn thấy Hòa An Quận chúa và Thái tử lớn lên khả ái liền quên mất chừng mực cùng họ thân cận...Nếu đối Hoàng thượng cùng Tướng quân có gì mạo phạm, thần lĩnh tội.” Úy Nhất thản nhiên nói.
Tư Đồ Kỳ lập tức ngồi xổm xuống, nhìn người đang quỳ trên mặt đất: “Vậy...Bọn họ nói ngươi hồ mị hoặc chúng, dĩ sắc thị quân?”
“...” Úy Nhất biết, Tư Đồ Kỳ là cố ý khiến y khó xử.
Mà thôi, tối hôm qua người này thật sự kiên nhẫn cùng y ngắm trăng, tâm nguyện của y coi như hoàn thành. Hơn nữa Tư Đồ Kỳ từng đáp ứng qua, bất luận xảy ra chuyện gì đều sẽ bảo toàn tính mạng muội muội của y. Những cái khác, nếu có thể thay hắn gách vác trách nhiệm, vậy y đều sẽ thay hắn gánh vác.
- --
“Thần có tội.”
...
Ngày ấy, đương triều Hoàng đế đình chỉ chức vị của Úy nhất, ra lệnh giam cầm y trong phủ Thừa tướng, không có lệnh truyền không được rời phủ. Về phần tra rõ mọi cáo trạng, hắn không lên tiếng, lại có một đám người đã vội muốn đi lo liệu.
Tư Đồ Kỳ hạ triều trở về ngự thư phòng, gọi thái giám cùng cung nữ hầu hạ tối qua tới trước mặt.
“Đêm qua, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Trẫm chỉ nhớ, cùng y ở trong sân ngắm trăng. Sau đó thế nào tại sao một chút ký ức cũng không có?”
Lý Hòa Thành quỳ ở phía dưới, y biết rõ tính tình Hoàng thượng, hiện tại hẳn là đang nổi nóng. Vừa rồi ở trên triều, trong lòng Hoàng thượng rõ ràng thiên vị Thừa tướng. Mấy năm qua, có gì Úy Nhất làm mà lọt ra khỏi mí mắt Hoàng thượng đâu? Mỗi một hành động nhỏ nhặt của Thừa tướng đừng nói là Hoàng thượng, ngay cả kẻ hầu người hạ như y cũng đều rõ như ban ngày. Nói thật, Thừa tướng trừ bỏ lòng ái mộ trái luân thường đạo lý đối với Hoàng đế vô tâm vô phế kia, còn lại cũng không còn gì khác...Hôm nay ở trên triều, Tư Đồ Kỳ không thể không làm vậy. Tấu chương của Thái úy rõ ràng là ném thẳng vào mặt Hoàng đế, trực tiếp chỉ ra Thừa tướng cùng Tướng quân kết bè phái. Ngay cả Tư Đồ Kỳ cũng không có biện pháp.
Lý Hòa Thành trầm mặc một lúc, trước để cho tâm Hoàng đế dịu lại.
“Đêm qua, Hoàng thượng người đầu tiên là xem tấu chương, sau đó cho gọi Thừa tướng, tiếp theo Thừa tướng nói muốn ra ngoài ngắm trăng, người liền đi cùng. Cung nữ thái giám ở trong sân chuẩn bị rượu cùng thức ăn xong xuôi cũng lui hết ra ngoài, thời điểm người và Thừa tướng ở cùng một chỗ...Vẫn là không thích có kẻ khác hầu hạ...” Lý Hòa Thành lựa lời, chậm rãi nói.
“Trẫm trở về bằng cách nào?” Tư Đồ Kỳ nhíu mày. Người này rất ít khi nhíu mày.
“Ách...Là một canh giờ sau, Thừa tướng cùng người trở về tẩm điện nghỉ ngơi. Người còn lệnh chúng hạ thần đem nước ấm tiến vào. Hoàng thượng, người không nhớ gì hết sao?”
Tư Đồ Kỳ quả thật không nhớ.
“Là y giúp trẫm rửa mặt thay y phục?”
“Dạ phải.” Lý Hòa Thành cũng thấy khó hiểu. Thường ngày Thừa tướng thỉnh thoảng cũng giúp làm việc này, nô tài bọn họ đều thấy nhưng không ngạc nhiên. Lại không biết vì sao, hôm nay Hoàng thượng sau khi tỉnh dậy, liền đối với chuyện đêm qua một chút ấn tượng cũng không có.
Tư Đồ Kỳ cau mày, sửng sốt hồi lâu. Nghĩ ngợi một chút, lại hỏi: “Hôm qua y ngủ cùng trẫm?”
“Thừa tướng đêm qua giờ Tý đã rời khỏi, nói muốn đến Thiên Điện ngủ. Tiểu nhân tiến vào xem qua, thấy Hoàng thượng đã an ổn ngủ. Quả thật nhìn không ra có gì khác thường.”
“Các ngươi thì sao? Có nghe được hay nhìn thấy Thừa tướng có hành vi kỳ lạ gì hay không? Hết thảy đều nói ra cho trẫm, nếu có nửa điểm che giấu để trẫm phát hiện, kết cục ra sao các ngươi tự rõ ràng.” Tư Đồ Kỳ quét mắt qua một lượt đám cung nữ thái giám.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, tiểu nhân là Tiểu Lý Tử canh gác đêm qua, thời điểm Thừa tướng quay về Thiên Điện, đi đường hình như có chút không ổn, bước đi cũng chậm...Ban đêm trời tối, còn không cẩn thận suýt chút vấp ngã...Còn lại cũng không thấy có gì khác thường.”
...
Tư Đồ Kỳ vẻ mặt sửng sốt, cũng rất nhanh liền dịu lại.
Lý Hòa Thành để các tiểu thái giám cùng tiểu cung nữ đều lui ra ngoài, một lúc lâu sau mới lên tiếng hỏi: “Hoàng thượng, có cần cho gọi Thái y đến đây hay không?”
“Không cần, y sẽ không làm chuyện tổn hại đến trẫm.”
“Vậy...”
“Được rồi, ngươi đi tìm Thái y, để hắn tới phủ Thừa tướng xem qua. Hôm nay quỳ suốt mấy canh giờ, hẳn là không dễ chịu gì.”
“Dạ rõ...”