Ký Sự Nuôi Dạy Trẻ Của Công Chúa Và Phò Mã

Chương 1: Chương 1: Công chúa, Ôn Ngọc, có bí mật




Câu chuyện mà chúng ta sẽ đọc tiếp sau đây là một câu chuyện xảy ra tại Vương triều Đại Hòa.

Một trong số nhân vật chính trong câu chuyện chính là Ôn Ngọc Công chúa, Tiểu công chúa có vẻ ngoài tầm thường nhất Hoàng gia.

Nghe nói trẻ con trong cung thường rất khó nuôi.

Ôn ngọc Công chúa chỉ có một hoàng huynh, vốn là có tận sáu hoàng huynh, bất quá đều đã chết. Nguyên lai là bị đương nhiệm Hoàng đế Tư Đồ Kỳ tức vị hoàng huynh còn lại ra tay giết chết. Từng đao đều do Hoàng đế tận hết sức mình đâm xuống, lại còn tự mình kiểm tra hơi thở, sau đó mới tuyên chỉ chôn cất vào lăng tẩm Hoàng gia.

Minh chứng rõ ràng cho câu: Quân vương nan hữu tình.

Giữa cuộc chiến tranh quyền đoạt vị, việc cốt nhục tương tàn, lục thân bất nhận hiển nhiên không tránh khỏi.

Nói đến bảy vị tỷ tỷ của Ôn Ngọc. Bệnh chết hai người, hòa thân với ngoại tộc ba người, còn lại hai người cũng bị tiên Hoàng xem như công cụ chính trị đem gả cho các quan viên.

Trên phố đồn đại, Ôn Ngọc Công chúa của Đại Hòa ham ăn, ham ngủ, lại ham chơi.

Cầm kỳ thư họa, đều không biết.

Ngày ngày đều ở hoa viên hóng gió thả diều, trêu trêu con mèo, đùa đùa con chó, không ngày nào mà Tuyền An Cung không ầm ĩ tựa vườn bách thú hoàng gia.

Trên phố lại đồn đại, Ôn Ngọc Công chúa của Đại Hòa kỳ thực xấu đến không sao tả được, còn có bệnh lạ, trên người mưng mủ lở loét không cách nào gần gũi người khác. Cho nên đã hai mươi tuổi vẫn chưa có người cầu hôn, Hoàng đế cũng không có ý định đem vị công chúa cuối cùng đi hòa thân hoặc làm công cụ chính trị.

Có điều lời đồn đại này vào một ngày nọ tự nhiên tiêu tan. Bởi vì ngày ấy, Ôn Ngọc Công chúa mặt mày rạng rỡ xuất giá theo chồng.

Năm 222 triều Đại Hòa.

Úy Hòa năm thứ năm.

Trưởng tử Ngôn Vọng của Ngôn lão Đại tướng quân thắng trận trở về, chiến công lừng lẫy, được phong Nhất phẩm Tề Thiên Đại tướng quân.

Tướng quân khẩn xin Hoàng đế ban hôn, nguyện làm Phò mã cùng Bát công chúa Ôn Ngọc, tức muội muội nhỏ nhất của Hoàng đế, kết thân.

Hoàng đế chấp thuận.

Trong lúc nhất thời, kinh thành xôn xao, khắp chốn vui mừng.

Ôn Ngọc Công chúa còn ít ngày nữa là gả vào phủ Tướng quân. Trở thành Tướng quân phu nhân.

Tiếp theo sau...

Câu chuyện của chúng ta mới chính thức bắt đầu.

Đêm động phòng hoa chúc.

Đôi tân nhân uống qua rượu giao bôi, tân lang gỡ xuống khăn trùm đầu. Công chúa không những không xấu xí, lại còn rất xinh đẹp, sau đó bắt đầu thoát y phục. Công chúa cũng không có mưng mủ lở loét đầy người, da dẻ lại còn rất trắng mịn.

Chỉ là chờ đến khi Tề Thiên Đại tướng quân đem y phục của Công chúa lột sạch, mới phát hiện, Công chúa cư nhiên lại là nam nhân.

Ôn Ngọc thật bình tĩnh.

Thân thể trần truồng, ngước mắt nhìn Phò mã đang giả vờ trấn định từ trên xuống dưới đánh giá y, Ôn Ngọc trở mình xuống giường cầm lấy đĩa mứt táo, lại trở về tiếp tục nằm xuống. Vừa ăn mứt táo, vừa nói: “Không cần đoán mò, bổn Công chúa chính là Ôn Ngọc. Bất quá Tướng quân nếu như để lộ bí mật này, ta liền nói Ngôn gia các người là tòng phạm, giúp ta che giấu thân phận hai mươi năm, cũng chỉ vì tương lai mưu phản, muốn lập tân Đế.”

Ngôn Vọng nghe xong nhíu nhíu mày, cũng thật bình tĩnh. Tự mình cởi sạch y phục, để lộ bắp thịt săn chắc, lấy đi đĩa mứt táo trên tay công chúa, lãnh đạm nói: “Vậy thì tiếp tục.”

“Tiếp tục cái gì?”

“Động phòng hoa chúc.”

...

Công chúa có chút không bình tĩnh: “Tướng quân ngươi là đánh trận đánh đến điên rồi? Ngươi tốt nhất nên đem bổn Công chúa hảo hảo nuôi dưỡng trong nhà, sau đó nhanh đi tìm những cái lão bà khác. Như vậy chẳng những có thể củng cố địa vị của Ngôn gia các ngươi còn giúp ngươi tăng thêm tính phúc (hạnh phúc tính dục). Chỉ cần cho ta một nơi có thể dưỡng mèo và chó, vậy ngươi muốn yêu muốn nạp thêm bao nhiêu thê thiếp đều được.”

Ngôn Vọng xem như không nghe thấy, kiên nhẫn nói: “Trước tiên hãy cứ động phòng. Sáng sớm mai công công trong cung sẽ tới kiểm tra hỉ đệm.”

Ôn Ngọc có chút xoắn xuýt, nói: “Ngươi chưa từng thượng qua nam nhân đi, ta cũng chưa từng...Hà tất phải làm khó lẫn nhau, chúng ta nhất trí một đao vào tay liền có thể giải quyết vấn đề cần gì phải hao tâm tổn sức, ngươi không cảm thấy phiền phức sao?” Ôn Ngọc chợt khoác lên hỉ y, bước đến gần đống quà cưới nơi góc phòng lục lọi tìm kiếm.

Không bao lâu liền tìm thấy một thanh chủy thủ khảm ngọc thập phần tinh xảo.

Quay trở lại bên giường, Ôn Ngọc nghĩ nghĩ, mi tâm khẽ nhíu, đoạn hít một hơi thật sâu giơ tay trái lên muốn chém xuống một nhát.

Chỉ là chủy thủ còn chưa đụng tới tay đã bị Tướng quân đoạt mất, sau đó, sau đó máu tươi đỏ thẫm bắt đầu rỉ xuống...

Tốc độ quá nhanh, nhìn thứ chất lỏng màu đỏ kia khiến Ôn Ngọc có chút kinh tâm. Ngỡ đâu Phò mã là muốn giết y, hắn vừa rồi đã động thủ.

Chỉ là trên thân không có đau đớn, lại nhìn khuôn mặt Tướng quân cách y thật gần, người kia mi mục sáng sủa, thần sắc tự nhiên, giơ lên ngón tay bị thương, tại trên hỉ đệm vàng nhạt quẹt qua quẹt lại mấy lần.

Mà tốc độ thu hồi chủy thủ cũng phi thường nhanh, ánh bạc từ lưỡi dao sắc bén vừa xẹt ngang qua mắt Ôn Ngọc, thoáng cái biến mất không còn tăm hơi...

“Công chúa ngủ đi.” Ngôn Vọng mặt không cảm xúc, trấn định nằm xuống, đắp chăn.

Để lại một mình Ôn Ngọc ngồi thẫn thờ, dáng vẻ kiêu ngạo ban đầu cũng biến đâu mất.

Đêm tân hôn.

Hai nam nhân lỏa thể nằm trên giường, mỗi người một bên, nhìn như đang ngủ, kỳ thực trong lòng mỗi người đều đang có tính toán riêng.

Nửa đêm, Ngôn Vọng tỉnh giấc.

Ôn Ngọc Công chúa chính là gối đầu lên bụng hắn, lẩm bẩm nói mơ: “Tiểu Tây Bì, cái bụng của ngươi càng ngày càng có xúc cảm nga, ta sẽ dưỡng ngươi mập mạp một chút, sau đó liền để ngươi phụ trách làm ấm giường cho Ôn Ngọc ta...”

Tiểu Tây Bì thật ra là con chó lông vàng do Ôn Ngọc nuôi dưỡng.

Phò mã nâng chủy thủ lên giữa không trung, tay run run.

Đêm tân hôn, cuối cùng trải qua bình an vô sự.

Công chú gả vào phủ Tướng quân, lại sống những ngày tháng tựa như khi còn ở trong cung. Y ngụ tại Khiêm Nhuận Các, một cái địa phương đặc biệt vì Công chúa mà tân trang tu sửa. Vẫn như cũ không cần người hầu hạ, vẫn như cũ ngày trước ngày sau liền đem cả cái sân biến thành vườn bách thú.

Ngôn Vọng ngày thường bận đến không thấy người đâu, ngược lại buổi tối đều rất đúng giờ đến phòng Ôn Ngọc, cùng Ôn Ngọc ngủ chung một giường. Ôn Ngọc lúc bắt đầu cảm thấy chiếc giường hẹp đi một nửa thật không thoải mái, thế nhưng được vài ngày liền phát hiện kỳ thực cùng một vấn đề chỉ cần thay đổi góc độ mà nghĩ thì sẽ có thu hoạch khác. Tỷ như phải cùng Tướng quân chia đôi giường ngủ thật rất đáng ghét. Bất quá nếu đổi góc độ mà nghĩ, Ngôn Vọng tốt xấu cũng là một cái lò sưởi lớn, vừa êm lại vừa hảo dùng.

Thế là Ôn Ngọc phi thường hưởng thụ mỗi tối dùng đủ mọi loại tư thế lưu tại trên thân người kia. Cứ tưởng Phò mã bị giày vò thảm hại như vậy tự nhiên sẽ rời đi, đem giường để lại cho một mình y. Chỉ là Tướng quân ngủ ngon một cách lạ thường, mặc kệ y có làm sao lăn lộn hắn cũng không động đậy, kỳ thực so với hắn Tiểu Tây Bì dễ bảo hơn nhiều.

“Ngươi cưới Nhị nữ nhi của Chu Thái phó đi. Sớm một chút sinh hạ hài tử, ta thích nhất tiểu cô nương, có thể trang điểm cho nó thật xinh đẹp.” Ôn Ngọc gối đầu lên người Tướng quân, trở mình: “Tên ta đều đã nghĩ ra, gọi là Ngôn Tiểu Tam.”

Tuy mỗi ngày trôi qua đều rất yên bình. Nhưng suy cho cùng cả hai đều là người thông minh.

Ôn Ngọc thăm dò Ngôn Vọng, tận lực khuyên bảo tướng quân, nhanh chóng tìm thật nhiều hảo cô nương, sinh thật nhiều tiểu hài tử.

Ôn Ngọc yêu thích tiểu hài tử. Y luôn cảm thấy Nhị tiểu thư Chu Hải Mi nhà Chu thái phó thật không tệ chút nào, mùa đông năm ngoái Nhị tiểu thư Chu gia tiến cung cùng thành viên hoàng thất thưởng tuyết, Ôn Ngọc công chúa vừa nhìn thấy liền thập phần yêu thích, người vừa đẹp da vừa trắng, tóc vừa dài lại vừa dày, dịu dàng trang nhã. Ôn Ngọc cho rằng nếu là tiểu hài tử do nàng sinh ra chắc chắn tướng mạo sẽ rất xinh đẹp...

“Đã không còn sớm, Công chúa vẫn là nên nghỉ ngơi.” Ngôn Vọng làm như không nghe thấy. Nhắm mắt lại tâm tĩnh như mặt nước.

“Ngôn Vọng, ngươi không đáp ứng, ngày mai ta sẽ đi gặp Hoàng huynh, nói với hắn ta không muốn tiếp tục giả làm nữ nhân.” Ôn Ngọc giở giọng uy hiếp.

“Tên nghe không êm tai.” Khóe miệng Tướng quân khẽ giật giật.

“Sao lại không êm tai! Lão Đại cùng Lão Nhị của ta cô đơn lắm, bọn họ luôn muốn có một hảo muội muội...”

Lão Đại và Lão Nhị thật ra là hai con chim sáo do Ôn Ngọc nuôi dưỡng...

“Đi ngủ.” Tướng quần ấn ấn đầu Ôn Ngọc. Để y ngừng lộn xộn.

“Cưới Nhị tiểu thư Chu gia!”

“Ta sẽ không thú thêm thê thiếp.”

“Ngươi là muốn khiến Ngôn gia đoạn hậu? Ngôn lão Tướng quân thật đáng thương...” Ôn Ngọc nổi dậy thương cảm, ngữ khí tràn đầy thất vọng: “Nhớ tới thuở nhỏ lão Tướng quân thường hay bế bồng ta, ta còn nghịch ngợm đem chòm râu của lão xem như bút lông mà chơi đùa. Người tốt như vậy...Ngươi thật quá nhẫn tâm đi...” Ôn Ngọc ngáp dài một cái, cảm thấy lạnh, trên người che phủ một lớp chăn mỏng nhưng vẫn có chút lạnh, mới nghiêng người ôm eo Ngôn Vọng. Hảo thư thái a, cơn buồn ngủ liền rất nhanh kéo tới.

...

“Ta còn có hai đệ đệ, Ngôn gia sẽ không đoạn hậu...Công chúa lo xa rồi.”

“Không được...Ta phải nói cho Hoàng...Huynh...Ngươi buộc ta...Giả trang...”

Ôn Ngọc ôm Tướng quân ngủ thiếp đi.

Ngôn Vọng trở mình, đổi thành hắn ôm lấy Ôn Ngọc, cũng nhắm mắt.

Tiết Tiểu Hàn qua chưa được mấy ngày.

Kinh thành bắt đầu rơi tuyết. Đã ba ngày Ôn Ngọc nhất quyết không cho hạ nhân quét dọn tuyết trong sân. Ngày thứ tư rốt cục trời trong, Ôn Ngọc liền cao hứng dẫn theo hai con chó lông vàng Tiểu Tây Bì cùng Đại Đông Qua ra ngoài nghịch tuyết.

Còn lại ba con mèo Lục Đậu, Hoàng Đậu, Hồng Đậu (Đậu Xanh, Đậu Nành, Đậu Đỏ) đều trốn trong phòng nhất mực không chịu động, Ôn Ngọc quấy phá đám mèo không được đành phải chuyển mục tiêu sang lũ chó.

Dạo gần đây không nghe thấy thanh âm chó mèo ầm ĩ, thực sự là buồn đến đáng sợ.

Quản gia phủ Tướng quân khẩn xin Công chúa về phòng nghỉ ngơi đến khan cả cổ họng, nếu như Công chúa nhiễm phong hàn, toàn bộ kẻ hầu người hạ trong phủ ai cũng không gánh nổi trách nhiệm.

Chỉ là Ôn Ngọc không thèm để ý tới bọn họ, cũng không cho bất cứ ai tiến vào Khiêm Nhuận Các. Đem cửa viện khóa chặt, một mình ở trong sân nháo loạn.

Không còn cách nào, quản gia đành phải thỉnh người có uy quyền nhất nhà trở về.

Tướng quân kiên trì gõ cửa thế nhưng người bên trong không hề phản ứng, hắn chỉ có thể leo tường.

Từ trên cao liền nhìn thấy Ôn Ngọc dựng lên hai ụ tuyết nhỏ, đem hai con chó lông vàng tội nghiệp vùi ở bên trong run rẩy. Y lại ở một bên đắp người tuyết, đến quần áo cũng ướt hơn phân nửa.

Ngôn Vọng trực tiếp vươn mình nhảy vào sân, mở ra cửa lớn, nói: “Lý quản gia, đem hai con chó sắp đông chết ở bên ngoài giết làm cơm tối. Mấy ngày nay tuyết rơi nhiều, ăn thịt chó, khu hàn.”

Không một ai dám đáp ứng.

Nhưng mà Ôn Ngọc thật thức thời, đưa tay lau mồ hôi hột, quay người trở về phòng.

Hạ nhân đem tới chén thuốc khu hàn, Ôn Ngọc kéo cánh tay đang bưng chén thuốc của Ngôn Vọng qua, ừng ực ừng ực nuốt xuống thứ chất lỏng đen ngòm. Cau mày oán trách: “Đắng chết ta rồi. Chừa lại một chút cho ngươi nếm thử đó.”

Nói xong còn muốn với tay lấy đĩa sơn tra đặt trên băng ghế.

Có chút xa, tay với không tới, Ôn Ngọc nhìn nhìn Phò mã. Bất quá Phò mã cũng không có dự định giúp Công chúa, mà lại dứt khoát ôm lấy y, hôn xuống. Cạy ra khuôn miệng Ôn Ngọc, nếm thử mùi vị của thuốc, ở chung quanh khoang miệng còn không ngừng liếm láp.

“Không đắng.” Ngôn Vọng thả người mới đem sơn tra đưa tới trước mặt Ôn Ngọc. Ôn Ngọc không chút biểu tình, cấm lấy vài miếng sơn tra cho vào miệng.

Phát hiện cách đó không xa là hạ nhân đang đem nước ấm tiến vào, lúc này ngượng ngùng cúi đầu.

Hẳn là muốn diễn kịch cho người ngoài xem đây mà.

“Yên tâm, thân thể bổn công chúa cũng không yếu ớt. Sẽ không dễ dàng phát bệnh. Hắt xì−−− “ Người đi rồi, Ôn Ngọc mới giương mắt nhìn Ngôn Vọng: “Mấy ngày nay ta luôn nghĩ. Hai người chúng ta nếu chung một nhà, đôi bên cùng có lợi, đó tất nhiên là điều tốt, ngươi muốn ta diễn như thế nào ta đều sẽ cùng ngươi phối hợp. Ta trốn ở phủ Tướng quân cẩu thả sống thêm vài năm, ngươi cứ tiếp tục đại kế báo thù của chính mình, tại trước khi đem ta lôi ra đối nghịch cùng Hoàng huynh, không cho phép tổn thương đến động vật của ta, bằng không...Ta đảm bảo đại kế báo thù của ngươi sẽ bị bại lộ...”

“Công chúa người nghĩ nhiều quá rồi.” Tâm sự của Ngôn Vọng bị Ôn Ngọc một lời bóc trần. Duy trì trấn định, chỉ là thân thể lui về sau vài bước.

“Ta đối với ngươi còn có một yêu cầu, sinh tiểu hài tử cho ta chơi đùa một chút. Ngươi xem, ta sinh trưởng ở gia đình Đế vương lắm bi kịch như vậy, thật vất vả mới tránh thoát đao tử của Hoàng huynh, lại thoáng cái dấn thân vào âm mưu bên trong phủ Tướng quân. Cái mạng này, chung quy không thể giữ lâu, cũng là nghĩ muốn có một tiểu hài tử...Bồi bồi ta...” Ôn Ngọc nói xong đột nhiên hai mắt ngấn lệ. Trên mặt bởi vì tác dụng của thuốc hiện rõ một tầng ửng hồng, cánh môi khẽ run, thật động lòng người: “Ngươi không thích Chu nhị tiểu thư, vậy thì tìm người khác đi. Yêu cầu không cần cao, chỉ cần xinh đẹp có thể sinh nữ hài là tốt rồi.”

Tướng quân không thể không thừa nhận, hắn thật sự bị nước mắt của Ôn Ngọc hấp dẫn, ánh mắt làm sao cũng không thể chuyển dời. Tâm tư đều nhuyễn.

“Được...Ta đáp ứng ngươi.”

Đôi mắt xinh đẹp càng thêm rơi lệ, từng giọt từng giọt, lộp độp rơi xuống tấm chăn, nhuộm thành mảng nhỏ ươn ướt.

Ngôn Vọng nhíu nhíu mày, theo bản năng đưa tay đến một nửa muốn vì người lau đi.

Lại bị người kéo lấy ngón út: “Ngoắc ngoắc ngón tay, ngươi sẽ giữ lời chứ?” Khuôn mặt tràn ngập tín nhiệm cùng thỉnh cầu.

“Ân.” Ngôn Vọng gật đầu.

Chợt. Trên tay hắn xuất hiện đĩa nhỏ đã sớm không còn miếng sơn tra nào, mà người vốn ở trên giường hiện tại cũng không thấy bóng dáng đâu.

Ôn Ngọc mang vẻ mặt thập phần hân hoan đi thay y phục. Vừa rồi còn điềm đạm đáng yêu như vậy, hiện tại thế nhưng thật không biết xấu hổ mà trở mặt.

Ngôn Vọng nhìn người nọ thuần thục mặc vào y phục, xong xuôi lại muốn nhảy ra ngoài nháo.

Trong lòng thở dài, đoạn cầm theo áo khoác dày cũng đi theo ra ngoài.

“Đem đại y (áo khoác ngoài) mặc vào.”

“Mặc vào cản trở chân tay.” Ôn Ngọc bị người nọ trực tiếp đặt tại bậc thềm giữa gian nhà và đình viện, không được phép động đậy. Mới giảo hoạt nói.

Ngôn Vọng đem đại y khoác lên người y, còn sai người bưng tới chậu than cùng ghế dựa: “Ngươi ngồi ở chỗ này, muốn làm gì, để ta.”

“Thật sao?” Ôn Ngọc bị người ấn xuống ghế dựa.

Ngôn Vọng vào nhà thay đổi thường phục, đoạn tiến vào lớp tuyết dày giúp y hoàn thành người tuyết vẫn còn đang dang dở.

Bầu trời lần nữa nổi tuyết. Rơi xuống thấm vào vạt áo sẫm màu của Ngôn Vọng.

Ôn Ngọc vẫn là lần đầu tiên quan sát kỹ Phò mã của y.

Tướng mạo không tồi, lưng dài vai rộng, ánh mắt lại có thần, thời điểm diễn kịch còn mang theo vài phần ôn nhu. Dù sao cũng là một bộ tư thế oai hùng, phong lưu phóng khoáng, tuấn tú nhã nhặn, phong độ ngất trời...Thật là những gì tốt đẹp hết thảy đều nằm ở trên người hắn.

Ân...Phải đem Tiểu Tây Bì cùng Đại Đông Qua huấn luyện lại một chút, những cái khác không đuổi kịp hắn, vậy ta liền tranh thủ đuổi tới trước cái sự hình thể săn chắc...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.