“Ngọc bội này trẫm nhận ra...” Tư Đồ Kỳ đột nhiên mất hứng nói, vốn tưởng có kịch hay để xem, kết quả chính là gã Thái úy kia tự biên tự diễn, càng diễn càng khó thu vào mắt: “Ái khanh ngày mai viết tấu chương báo cáo lại việc này nhé, mấy vấn đề Tướng quân vừa hỏi, trẫm cũng rất muốn biết...Lý Hòa Thành, Thám hoa gọi là Tề Võ cũng có mặt chứ? Để hắn đem hài tử trở về đi...Bãi triều.”
Tư Đồ Kỳ miễn cưỡng đứng dậy rời đi. Để lại một đám quan viên vừa chứng kiến hết thảy toàn bộ tiết mục tự tìm mất mặt của Thái úy, trong lòng bọn họ không khỏi lần nữa cân nhắc xem người này rốt cục có đáng tin cậy hay không?
Các triều thần cũng chậm rãi lui ra ngoài.
Chỉ còn lại mỗi mình Úy Nhất...
Sống lưng y lúc này lạnh toát. Bởi vì vừa rồi y chỉ cần nhìn thoáng qua liền biết, nam oa Thái úy đưa đến, căn bản mới chính là Hòa An Quận chúa, “nữ nhi” của Ngôn Vọng cùng Ôn Ngọc.
Y không lên tiếng, là vì không lý nào y lại đứng về phía Thái úy đã từng buộc tội y. Tư Đồ Kỳ không tín nhiệm Vệ Trung Hiền, cũng không tin tưởng Ngôn Vọng. Mà hai người kia, Úy Nhất theo bản năng sẽ thiên vị Ôn Ngọc cùng Ngôn Vọng, nhưng y càng không rõ, tại sao Hòa An Quận chúa lại là nam oa?...
Úy Nhất đang cân nhắc, hôm nay y bảo trì trầm mặc, có thể hay không ngày sau sẽ làm hại đến Tư Đồ Kỳ và Thái tử?...
“Thừa tướng, Hoàng thượng mời ngài đến thư phòng cùng dùng ngọ thiện...” Lý Hòa Thành không biết quay lại lúc nào, may mắn, Thừa tướng vẫn còn ở đây.
Úy Nhất đột nhiên bị thanh âm làm giật mình, hồi thần trở lại, phát hiện chung quanh sớm đã không còn ai: “Thỉnh công công hồi Hoàng thượng...Hôm nay, hạ quan...” Úy Nhất đầu óc rối loạn, hiện tại bất giác cảm thấy ngay cả đứng thẳng cũng phải cần dùng thật nhiều sức lực.
“Thừa tướng, hay là đi xem một chút...Tối qua...Hoàng Thượng cùng Thái tử ở tẩm điện lăn qua lộn lại đến hơn nửa đêm...Hoàng thượng chỉ vừa ngủ được hai ba canh giờ đã phải thượng triều, mà Thái tử cũng...” Lý Hòa Thành ngập ngừng, cả đám ngự tiền thị vệ cùng cung nữ thái giám bọn họ đều bị giày vò đến không chịu nổi nữa mới nghĩ đến tìm Úy Nhất cầu giúp đỡ.
Nghe giọng điệu của Lý Hòa Thành, có vẻ như cả đêm qua Tư Đồ Kỳ lẫn Thái tử đều rất khổ sở.
Rất dễ nhìn thấy Tư Đồ Kỳ lúc thượng triều không có tinh thần, chính là việc của Quận chúa mới khiến hắn có chút hào hứng, xem ra những gì Lý Hòa Thành nói đều là sự thật.
Sắc mặt Úy Nhất không tốt, nhưng cuối cùng vẫn chọn đi gặp Tư Đồ Kỳ.
Thật ra mọi chuyện là như thế này.
Thời điểm mừng năm mới, Tư Đồ Kỳ để Thái tử ở lại phủ Thừa tướng mấy ngày. Mấy ngày ít ỏi đó hiển nhiên trôi qua nhanh, bởi vì Thái tử được ở cùng Úy Nhất, vậy nên sống chết cũng không chịu hồi cung.
Thái tử từ nhỏ rất ít khi khóc nháo. Nếu gặp phải chuyện ủy khuất, nhiều lắm cũng chỉ rơm rớm chút nước mắt thôi. Nhưng mà cũng không phải vậy nha, tuy rằng nhóc cùng Tư Đồ Kỳ không gần gũi thân cận, có điều nhóc tốt xấu gì cũng là đương triều Thái tử, nhi tử duy nhất của Hoàng đế. Toàn bộ hoàn cung, trừ bỏ Hoàng đế không coi trọng nhóc ra, những công công cùng ma ma khác đều đối đãi nhóc như tổ tông. Thiếu thốn tình thân thì sẽ có Úy Nhất thương yêu, cho nên nhóc căn bản cũng chưa từng gặp phải ủy khuất gì lớn lao. Tuyệt nhiên không cần phải sử dụng chiêu khóc nháo, bởi lẽ có gì nhóc muốn mà không được đâu chứ?
Ở cùng Úy Nhất vài ngày, cuộc sống của Thái tử quả thật chẳng khác nào thần tiên.
Khoan nói đến chuyện được ở cùng với người mình thích nhất, quan trọng hơn chính là, Úy Nhất mỗi đêm đều cùng nhóc ngủ. . ngôn tình ngược
Thái tử đã hơn ba tuổi, ở trong cung cũng chưa từng ngủ chung giường với ai. Ngày đầu tiên Thái tử ngủ chung với Úy Nhất hiển nhiên khó tránh khỏi hồi hộp, nhưng là vừa ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên người Úy Nhất, lại cảm nhận được thân mình Úy Nhất thật mềm, cảm giác hồi hộp rất nhanh tan biến, thoáng cái đã ngủ say.
Trải qua vài ngày có Úy Nhất ngủ cùng. Thái tử trở nên thập phần vui vẻ, bắt đầu mỗi ngày đều mong chờ buổi tối đến thật nhanh. Nếu vậy liền có thể được Úy Nhất ôm vào lòng, có thể thoải mái nghe Úy Nhất kể chuyện xưa, sau đó cùng nhau chìm vào giấc ngủ ấm áp, còn có thể mơ thấy vô số điều ngọt ngào.
Mùng bảy, Tư Đồ Kỳ phái người đến đón Thái tử hồi cung. Thái tử không vui, lôi kéo Úy Nhất không chịu đi. Úy Nhất khuyên nhủ cả nửa ngày, phải cam đoan vô số lần sẽ rất nhanh vào cung cùng Thái tử chơi đùa, chính là hài tử vừa hưởng qua ngon ngọt kia làm sao có chuyện sẽ đồng ý dễ dàng như vậy. Cuối cùng Úy Nhất không còn cách nào khác, đành phải nhờ đám công công ma ma quay về hồi bẩm Hoàng thượng, xin hãy cho phép Thái tử ở lại thêm vài ngày. Vài ngày sau đích thân y sẽ đưa Thái tử hồi cung.
Lần cuối cùng Tư Đồ Kỳ gặp Thái tử là vào đêm ba mươi, mới hơn mười ngày không gặp, nhìn sao cũng thấy hài tử kia thay đổi không ít, mập mạp hơn, cao lớn hơn, ánh mắt còn giống như có chút ngấn nước...Thái tử hồi cung phải đi thỉnh an Hoàng đế, Hoàng đế nhìn chằm chằm hài tử cả buổi, cuối cùng hỏi: “Ở trong cung tốt hơn hay là phủ Thừa tướng tốt hơn?”
Thái tử làm gì có gan dám nhìn thẳng vào Tư Đồ Kỳ, nhưng là vẫn rất thẳng thắn cùng thành khẩn trả lời: “Thích ở chung một chỗ với Nhất Nhất...” Dứt lời lại nói: “Nhi thần...Thích ở chung một chỗ với Nhất Nhất.”
Đây là lần đầu tiên Tư Đồ Kỳ nghe được Thái tử nói chuyện với hắn như vậy. Đã biết phải tự xưng là “Nhi thần”, hẳn là Úy Nhất mấy ngày qua dạy cho Thái tử không ít điều, tựa hồ ngay cả lúc đứng trước mặt hắn cũng vững vàng hơn chút.
“Vì sao lại thích?” Tư Đồ Kỳ tiếp tục hỏi.
Thái tử mở to hai mắt như thể đang cố gắng suy nghĩ, hồi lâu mới lên tiếng: “Nhất Nhất cùng nhi thần ăn cơm, buổi tối còn kể chuyện xưa cho nhi thần nghe...Ngủ cùng Nhất Nhất, hảo ấm áp...”
Tư Đồ Kỳ nghe xong, suy nghĩ một lúc, liền cho Thái tử lui xuống.
Qua vài ngày, không biết hắn vì sao lại có hứng thú để Lý Hòa Thành đưa Thái tử đến, nói muốn kể chuyện xưa cho Thái tử nghe, sau đó sẽ cùng nhau ngủ.
Thời điểm Thái tử được đưa đến, Tư Đồ Kỳ liền đuổi hết đám người bên cạnh Thái tử ra ngoài, không chút biểu tình nói với Thái tử: “Đêm nay phụ hoàng ngủ cùng ngươi.”
Lý Hòa Thành nhìn thấy rất rõ ràng, Thái tử lập tức mặt mày co rút dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn về phía y, thật sự là khiến người khác không đành lòng nhìn xem tiếp mà, Lý công công chỉ có thể bất đắc dĩ nhắm lại hai mắt...Trong lòng thầm cầu phúc cho Thái tử.
Y cũng không biết Hoàng đế hôm nay sao lại đánh trống khua chiêng làm nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ là bởi vì ngày mai lâm triều sẽ gặp được Thừa tướng Úy Nhất sao?
Lý Hòa Thành chung quy vẫn cảm thấy, những ngày không có Úy Nhất, Hoàng đế tịch mịch đều sẽ đi làm khổ Thái tử. Biết rõ Thái tử sợ hắn như vậy, bất quá thật giống như chỉ cần chọc cho hài tử mất hứng, hắn liền sẽ cao hứng...
Này là cái loại tình tiết quái gở gì, ngay cả y cũng không hiểu nổi.
Sau đó, một đêm bi đát bắt đầu.
Lý Hòa Thành sợ có chuyện xảy ra nên không dám rời khỏi, y đứng thủ sẵn ở bên ngoài giường lớn.
Chẳng mấy chốc đã nghe thanh âm của Hoàng đế từ phía sau lớp màn che vang lên: “Ngươi muốn nghe chuyện xưa gì? Trẫm tìm vài chuyện thú vị kể cho ngươi nghe.” Giọng điệu khô khốc nhạt nhẽo, nào có được sự ôn hòa cần phải có của một phụ thân đối hài tử đâu.
“...” Quả nhiên, Thái tử yên lặng không nói.
“Trẫm cũng sẽ không ăn thịt ngươi. Thu hồi ánh mắt vô tội đó lại đi. Này đối vớ trẫm vô dụng thôi, nói, muốn nghe chuyện xưa gì?” Hoàng đế bắt đầu thúc giục.
“Nhất Nhất...” Thái tử lí nhí kêu lên, chính là vì quá sợ hãi liền theo bản năng cầu cứu người thân cận nhất.
“Nhất Nhất của ngươi không có chuyện xưa gì để kể cả, từ nhỏ y đã đi theo trẫm, hiện tại vẫn là theo trẫm, kể xong rồi. Đổi cái khác...”
Bên trong lại im phăng phắc, Lý Hòa Thành đứng bên ngoài có chút sốt ruột.
“Ngô...”
“Chọn cái khác..”
“Không biết...”
“...Úy Nhất mọi khi sẽ kể chuyện xưa gì cho ngươi nghe?”
“...Cừu trắng nhỏ và sói xám...”
“Đó là cái gì?...”
“Ngô...Chính là chuyện về một con sói xám, nó muốn ăn cừu trắng nhỏ...”
“Nga, vậy cuối cùng có ăn được không?”
“Không được...”
“Không ăn được thì có gì để kể?”
“A...Không phải...Cái kia...Cừu trắng...”
“....”
“Cừu trắng nhỏ rất thông minh, nên sói xám không thể ăn được...”
Hình như bắt đầu vào đúng chủ đề rồi...
“Vậy sao? Thông minh như thế nào?...”
...
Đợi cho đến khi Úy Nhất đi tới Ngự Thư Phòng, vừa bước qua cửa xộc vào mũi là mùi tinh dầu bạc hà nồng đậm.
Tư Đồ Kỳ khép hờ hai mắt, một tay cầm bản tấu chương, một tay xoa đầu. Nhìn từ xa, vẫn là khuôn mặt đó, thân ảnh đó. Khuôn mặt và thân ảnh của người mà Úy Nhất suốt mười mấy năm qua không ngày nào là không nghĩ đến.
“Thần xin thỉnh an Hoàng thượng.” Úy Nhất hành lễ.
Hoàng đế ban ngồi.
“Đợi lát nữa cùng trẫm đi bồi Thái tử dùng cơm. Tiểu gia hỏa kia vừa thức giấc không lâu.” Tư Đồ Kỳ cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nâng bút viết gì đó, đoạn hỏi: “Lúc nãy ngươi cũng đã chứng kiến, chuyện của Thái úy, ngươi thấy thế nào?”
“Thái úy và Tướng quân đối đầu lẫn nhau suy cho cùng cũng là cái Hoàng thượng muốn xem, vậy cứ coi như là một hồi náo kịch, kết thúc là tốt rồi.” Thời điểm nói ra lời này, trong lòng Úy Nhất tội lỗi trào dâng.
“Ngươi có gì giấu trẫm?” Tư Đồ Kỳ giương mắt nhìn Úy Nhất, nhìn sao cũng thấy sắc mặt người này hôm nay vẫn không tốt hơn là bao. Hắn đã nhìn người này xuyên suốt hơn hai mươi mấy năm, còn có gì mà hắn không thể nhìn ra chứ? Dù chỉ là một cái nhíu mày hay một nụ cười thoáng qua, hắn liền có thể nhìn thấu tâm tư y.
“Thần...Không dám. Chỉ là có chút nghi hoặc, đợi sau khi thần điều tra rõ sẽ bẩm báo lại với Hoàng thượng.”
“Được..”
Thái tử ở ngoài tẩm điện đợi hồi lâu, cả bụng cũng kêu lên vì đói, may mắn không qua bao lâu liền nhìn thấy Tư Đồ Kỳ và Úy Nhất lần lượt xuất hiện. Nhóc tự động bỏ qua Tư Đồ Kỳ, rất nhanh chạy đến ôm chân Úy Nhất: “Nhất Nhất...”
“Thần xin thỉnh an Thái tử.” Úy Nhất không biết phải làm thế nào cho phải, cũng không thể không phân tôn ti như khi còn trong phủ Thừa tướng, đây là Hoàng cung, y cuối cùng vẫn là thần tử.
Mắt thấy Tư Đồ Kỳ đang nhìn hai người bọn họ thân mật, Thừa tướng vội ở bên tai Thái tử nhắc nhở một câu: “Thái tử, thỉnh an Hoàng thượng.”
“Nga, nhi thần, xin thỉnh an Phụ hoàng.” Thái tử buông Úy Nhất ra, qua loa hành lễ với Hoàng đế. Xong xuôi lại phấn khởi nắm lấy tay Thừa tướng kéo vào trong điện.
Ba người hòa thuận vui vẻ cùng nhau dùng ngọ thiện. Tuy rằng Thái tử ngủ dậy muộn, nhưng mà lúc ăn cơm vẫn không đủ tinh thần, sau cùng vẫn là tựa vào lòng Úy Nhất ngủ thiếp đi.
Tư Đồ Kỳ chỉ chỉ Thái tử nói: “Tối qua Thái tử kể cho trẫm nghe chuyện xưa mà ngươi đã kể cho nó, trẫm cảm thấy đối với trẫm không có tác dụng...”
“Hồi Hoàng thượng, đó chỉ là thần tùy tiện kể...Hoàng thượng...Dạo gần đây ngủ không ngon sao?” Úy Nhất cân nhắc, cẩn thận hỏi.
“Có lẽ là vì kinh thành bắt đầu vào xuân, thời tiết thay đổi, trẫm cũng sẽ có chút không thoải mái.” Tư Đồ Kỳ đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Thái tử: “Ngươi dạy dỗ Thái tử rất tốt. Làm phiền Thừa tướng rồi.”
“Đó là bổn phận của thần. Hoàng thượng nếu cảm thấy buổi tối khó ngủ, không bằng gọi Thái y đến xem, điều dưỡng thân thể, đi vào giấc ngủ cũng có thể nhanh hơn.”
“Không cần, tối nay ngươi bồi trẫm phê sổ con là được rồi. Trẫm mấy ngày trước phê hết đống sổ con của đám người Thái úy, thần kinh trở nên có chút suy nhược...Qua thêm vài ngày sẽ ổn thôi, ngươi đưa Thái tử lui xuống đi.” Thanh âm của Tư Đồ Kỳ vẫn như ngày nào, mang theo một chút ôn nhu, cách y vừa gần lại vừa xa...
Nhưng mà trải qua đoạn đối thoại vào đêm Trừ Tịch đó...Hiện tại cho dù là có bao nhiêu ôn hòa, có bao nhiêu thân mật, cũng đều là vô dụng...
Úy Nhất đưa Thái tử đang say ngủ trở về Thái Tử Điện, xong xuôi liền xuất cung trở về phủ Thừa tướng.
Mà quả nhiên, nhân vật chính của sự kiện khiến y chồng chất hoài nghi, lúc này đã ở tại trong phủ chờ y trở về...