Tháng tư, khí hậu ở kinh thành cũng bắt đầu ấm lên. Hoa nghênh xuân trong phủ Tướng quân nở rộ trông thập phần kiều diễm, rực rỡ lâu ngày lại héo tàn.
Sau đó, hoa đào liền nở rồi.
Kể từ lần trước Ôn Ngọc tiến cung giúp Tướng quân cầu tình, đổi lấy Tướng quân bình an hồi phủ, nô bộc nha hoàn trên dưới phủ Tướng quân đối với Công chúa là càng thêm kính trọng. Lại thêm Tướng quân một lòng một dạ ngoài Công chúa ra không có ai khác, thế nên mọi người trong ngoài phủ tự nhiên càng thêm yêu quý Công chúa. Người trong phủ đều biết Công chúa không thích thân cận cùng người ngoài, việc có thể tự làm sẽ không phiền đến người khác. Đám nha đầu thấy Quận chúa ngày qua ngày lớn thật nhanh, sẽ không ngừng may y phục cùng hài nhỏ cấp Quận chúa. Mà hạ nhân nhìn thấy Công chúa mỗi buổi chiều đều bế Quận chúa cùng cả đám chó mèo đứng ở hậu viện ngắm hoa đào, biết công chúa thích hoa đào, liền điều động hết thảy binh lực chọn vài cây nở rộ rực rỡ nhất đem vào trồng tại Khiêm Nhuận Các.
Những người làm vườn của phủ Tướng quân hàng ngày đều thật cẩn thận chăm sóc cây cối hoa cỏ, để Công chúa cùng Quận chúa thời điểm tản bộ còn có thể cao hứng hơn một chút. Tiếng cười khanh khách của Hòa An Quận chúa quả thật khiến người ta thập phần yêu thích.
Ôn Ngọc tất nhiên biết mọi người đối với y thật tốt, thầm nói với Ngôn Vọng cấp thêm nhiều tiền thưởng cho hạ nhân. Thế là toàn bộ chủ tớ trong phủ Tướng quân chung sống thật hòa thuận vui vẻ, đầu xuân trải qua cũng thật thư thái cùng mỹ mãn.
Qua hơn nửa tháng tư, hoa đào rơi đầy sân, cành lá mới cũng đều nhú ra.
Chạng vạng ngày nọ, trong lúc Ôn Ngọc cùng Ngôn Vọng dùng bữa tối, Ngôn Giác đang chơi đùa cùng ba con mèo nhỏ trong nôi bất thình lình hắt xì một cái.
Ôn Ngọc cũng không để ở trong lòng, cho rằng tháng tư không khí vẫn có chút lạnh, vì thế đi tới mặc thêm y phục cho hài tử, xong xuôi lại thả Ôn Tiểu Tam trở vào trong nôi.
Từ đầu xuân trở về sau, thật giống như Tiểu Tam nhi đặc biệt lớn càng nhanh, hiện tại đã có thể tự trở mình, cả ngày lăn qua lộn lại trong nôi nhỏ.
Tam nhi cùng Tiểu Vọng Vọng rất thân thiết, buổi tối không có Tiểu Vọng Vọng tuyệt đối không thể ngủ yên. Mà đối Hồng Đậu, Lục Đậu cùng Hoàng Đậu, Tam nhi ban ngày sẽ dính lấy không rời.
Hiện tại, tiểu hài tử xấu xa lại chổng lên cái mông nhỏ, đưa tay không ngừng sờ nắn đầu Hồng Đậu. Hoàng Đậu thì tương đối tham ngủ, thường xuyên dùng nôi của Tam nhi làm ổ, tỉnh dậy cũng không biết lẻn chạy đâu mất. Mà Lục Đậu là ông Hoàng biểu tình, chốc lát chớp chớp mắt, chốc lát thè lưỡi nhỏ, chốc lát lại meo meo vài tiếng, Tam nhi sẽ học bộ theo Lục Đậu, chớp chớp đôi mắt tròn xoe, có đôi khi động tác trên mặt đuổi không kịp so với mèo nhỏ, còn có thể ấm ức khóc lên.
Ôn Ngọc thấy hài tử thật thích liền để tùy ý, động vật của y thật sự rất biết nghe lời, chỉ dùng đệm thịt mềm chạm vào Tam nhi, hoàn toàn không vươn ra móng vuốt sắc nhọn.
Hai người ăn cơm xong, Ngôn Vọng đến bên cạnh nôi nhìn hài tử, cảm thấy hài tử ngày một lớn, hắn đã làm đến cái nôi thứ ba rồi, hiện tại nhìn thấy hài tử cùng mèo nhỏ ở trong nôi đã muốn có chút chật chội, nghĩ ngợi có phải hay không chính mình nên làm thêm một cái khác lớn hơn. Nhìn Ngôn Giác, lại nhìn ba con mèo nhỏ cùng bạch hồ ly liền khẳng định phải làm, còn là phải làm càng lớn càng tốt.
Cũng may hai con chó của Ôn Ngọc thật nghe lời, ở trong phòng cũng chỉ ngoan ngoãn theo sau chân Ngôn Vọng hắn, không quá dính lấy Ngôn Giác.
“Mười ngày nữa ta phải cùng chiến sĩ từ Nam ra Bắc, ước chừng hai mươi ngày sau sẽ trở về.”
“Ân.” Ôn Ngọc nghe xong gật gật đầu. Y là đang cho Lão Đại cùng Lão Nhị ăn, cẩn thận lột vỏ hạt dưa, đặt ở trong lòng bàn tay đưa đến cho hai con chim sáo.
Ngôn Vọng đứng ở một bên nhìn, cảm thấy dáng vẻ chuyên tâm dạy chim sáo nói chuyện của Ôn Ngọc thật sự rất đáng xem.
Hai con chim sáo vốn dĩ thông minh, dạy cái gì đều sẽ rất nhanh học được. Ôn Ngọc ngày đó dạy cho chúng nói: “Ôn Tiểu Tam nhi là mỹ nữ.”
Chim sáo lập tức lặp lại: “Ôn Tiểu Tam nhi là mỹ nữ.”
“Ôn Tiểu Tam nhi là mỹ nữ.”
...
Ngôn Vọng không thích gọi hài tử là Tiểu Tam, vì thế nghe xong hồi lâu rốt cục không nhịn được phải chen vào một câu: “Giác nhi là mỹ nữ mới phải.”
“Diêm Vương là đồ xấu xa, Diêm Vương là đồ xấu xa.” Lão Nhị lập tức sửa lời. Ôn Ngọc nghe xong thật hớn hở tươi cười, tiếp tục lột vỏ hạt dưa đặc biệt thưởng cho Lão Nhị...
Tướng quân đã quen bị Lão Đại cùng Lão Nhị khi dễ, hắn cũng không thể cùng hai con chim sáo đôi co, đành vờ như không nghe thấy. Lại nghe thấy Ngôn Giác lần nữa hắt xì, hắn quay sang nhìn xem hài tử.
Chỉ còn mỗi Ôn Ngọc ngồi ở bàn tròn hắc hắc cười. Trên bàn đặt vài cành hoa đào cuối mùa, được y chăm sóc kỹ lưỡng, hiện tại vẫn đỏ rực một màu tươi tốt.
Mười ngày sẽ qua rất nhanh. Ngôn Vọng đã sớm bàn giao lại mọi việc trong phủ cho Lý quản gia. Về phía Ôn Ngọc chỉ nói một câu: “Chăm sóc Giác nhi thật tốt, đợi ta trở về.”
Sau đó liền đem người nọ ôm hôn thật lâu.
Duy nhất khiến hắn không yên tâm chính là Ngôn Giác mấy ngày nay vẫn không ngừng hắt xì, vài ngày trước khi hắn đi còn chảy cả nước mũi, trên cổ bắt đầu nổi lên vài điểm đỏ hồng.
Thỉnh đại phu đến xem, chỉ nói là bệnh sởi, hài tử chưa đủ tuổi đều thật dễ nổi mẩn ngứa cùng các bệnh liên quan, sau đó đơn giản cấp cho ít thuốc, Ôn Ngọc nhìn một chút liền gật đầu, mỗi ngày cũng thật đúng giờ đút thuốc cho hài tử. Thời điểm Ngôn Vọng đi, tựa hồ mẩn đỏ trên cổ Ngôn Giác đã vơi đi một ít.
...
Ôn Ngọc còn cho đó chỉ là bệnh mẩn ngứa bình thường, cũng không quá để trong lòng. Bất quá tình hình của hài tử sau khi Tướng quân đi rồi, dường như ngày càng trở nên tệ hơn.
Ngôn Vọng đi ngày thứ ba, toàn thân Ôn Tiểu Tam đều nổi lên mẩn đỏ.
Ngôn vọng đi ngày thứ năm, Ôn Tiểu Tam bắt đầu sốt cao.
Ngôn Vọng đi ngày thứ tám, Ôn Tiểu Tam đã bắt đầu không uống được sữa.
...
Toàn bộ động vật trong Khiêm Nhuận Các đều được quản gia đem hết ra ngoài, ngay cả Tiểu Vọng Vọng cũng bị đuổi đi.
Tạ đại phu là tâm phúc của Ngôn Vọng, kiến thức uyên thâm, kinh nghiệm hành nghề có hơn hai mươi năm, cũng là sửng sốt không nói nên được Tiểu Tam đã mắc phải chứng bệnh gì.
Ôn Ngọc coi như bình tĩnh. Cả ngày đều ôm hài tử không buông, Tam nhi không thể tự mình uống sữa, Ôn Ngọc liền cẩn thận từng chút một đút cho hài tử, chỉ là hài tử ăn vào thật ít nôn ra lại thật nhiều, qua thêm vài ngày, hài tử không còn sức mà nôn liền nghẹn ở cổ họng, Ôn Ngọc đỏ mắt nghĩ cách giúp Tam nhi đem sữa ọc hết ra, cuối cùng bưng chén sữa trên tay, ngẩn người không biết nên làm thế nào cho phải.
Ngôn Vọng không ở nhà, Ôn Ngọc liền bận đến tối mặt tối mày, có rất nhiều việc phải để quản gia giúp đỡ. Đã mấy ngày từ trong phòng ra đến ngoài phủ đều được xông giấm rượu liên tục, ngay cả Ôn Ngọc cũng tự mình tẩy rửa thật sạch sẽ mới đến chăm sóc cho hài tử...Chính là tình huống cũng không có tốt hơn, chỉ thấy Tam nhi mỗi ngày càng thêm suy yếu.
Đến ngày thứ mười, hài tử đã qua hai ngày không có giọt sữa nào vào bụng. Tạ đại phu bỗng mang đến tin dữ.
Tần thị tức mẹ đẻ của Tiểu Tam, nhà mẹ ruột nàng ta xưa nay đều mang theo chứng bệnh này, phàm là nam oa được sinh ra, chưa đầy một tuổi toàn thân đều sẽ phát ban đỏ, sau đó liền sốt cao đến không thể chịu được mà chết đi. Ca ca cùng đệ đệ của Tần thị đều là chết trước khi tròn một tuổi. Mà bên nhà mẹ ruột của nàng ta chỉ có duy nhất một cữu cữu sống sót, bất quá bị trận sốt cao lần đó làm hỏng hết cả đầu óc, cho đến hiện tại vẫn cứ ngây ngây ngốc ngốc...
Ôn Ngọc nghe xong thật bình tĩnh, tay lại không ngừng run lên, yên lặng bôi rượu lên trán cho hài tử, để cho hài tử có thể hạ sốt, rượu so với nước vẫn là tốt hơn hẳn.
“Vì cái gì từ khi hài tử sinh ra đến nay vẫn chưa từng nghe qua chuyện này?” Ôn Ngọc cau mày, sắc mặt tái nhợt. Xuyên suốt mười ngày qua y cũng không có chợp mắt, mỗi ngày ăn vào thứ gì ngay cả bản thân cũng không biết.
“Ngày đó Tần thị sinh hạ hài tử ngay cả mặt mũi cũng không có nhìn qua đã trực tiếp được ôm đến phủ Tướng quân. Về sau biết được là nam hài, nàng nói sợ bên này không giao đủ ngân lượng theo thỏa thuận, cho nên mới không có nhắc tới.”
“Đã biết.” Ôn Ngọc nhàn nhạt đáp, nhìn hài tử nằm trên giường nhỏ, chỉ còn lại hơi thở yếu ớt, trong lòng không khỏi quặn thắt...
“Công chúa, chỉ là, mấy ngày nay người đã quá mệt mỏi rồi, hài tử nếu mất...Còn có thể nghĩ biện pháp có lại...Nhưng Công chúa cứ tiếp tục chịu đựng phá hủy thân thể như vậy, Tướng quân khi trở về, sẽ thật đau lòng...” Tạ đại phu tế nhị nói. Ngôn Giác đã sốt qua sáu ngày rồi, mạng sống của đứa nhỏ này, chỉ e thật sự không giữ được.
Ôn Ngọc nghe xong cảm thấy thật chua xót.
Cũng không để ý tới Tạ đại phu, chính là chuyên tâm bôi rượu cho hài tử.
“Công chúa...Bệnh của Quận chúa nghe nói có thể lây lan, nhà mẹ ruột Tần thị trước đây từng dưỡng nữ oa oa chung một chỗ với nam oa oa, nam oa oa phát bệnh cũng khiến nữ oa oa chết theo, người suốt ngày ở cạnh, nếu là thật sự bị lây bệnh...” Trước khi Tướng quân rời khỏi đã đặc biệt căn dặn y chăm sóc Công chúa cùng Quận chúa, mắt thấy đứa nhỏ đã muốn không xong, hiện tại còn lại người lớn, cũng không thể cứ thế bỏ mặc.
Ôn Ngọc trước đó căn bản không hề để ý Tạ đại phu, vừa nghe đến đây, đột nhiên như nghĩ được gì, ngẩng đầu hướng Tạ đại phu miễn cưỡng cười cười: “Tạ ơn Tạ đại phu, làm phiền ngài khi ra về giúp ta gọi Lý quản gia một tiếng...Lão hiện đang trông coi ở phòng bên.”
“Công chúa ngàn vạn lần thỉnh hãy bảo trọng thân thể...”
...
“Lý quản gia, phiền lão giúp ta đi hốt mấy thang thuốc, phương thuốc đặt ở trên bàn, sau khi hốt thuốc xong năm chén nước sắc thành một chén thuốc, phiền lão.”
“Được, được, Công chúa đừng nóng lòng, Quận chúa có trời cao phù hộ, nhất định có thể vượt qua ải này.” Quản gia lau nước mắt, giọng nói run run. Công chúa mấy ngày nay quả thật tiều tụy đến không nỡ nhìn, đều vì hài tử. Chỉ là Công chúa không cho lão đem việc Quận chúa sinh bệnh để lộ ra ngoài. Lão cũng chỉ có thể giữ kín bí mật, mỗi ngày hết sức phụ giúp, vẫn là nhìn thấy Công chúa và Quận chúa càng thêm suy yếu.
...
Lý quản gia sợ hạ nhân sẽ nhầm lẫn, vì thế tự mình đi hốt thuốc, chỉ là mới đặt chân ra khỏi phủ Tướng quân, liền nhìn thấy Tướng quân nhà mình dáng vẻ phong trần mệt mỏi vừa vặn chạy tới.
“Tướng quân, ngài không phải mười lăm ngày nữa ---” mới trở về sao? Quản gia há hốc mồm. Gương mặt Tướng quân bám đầy cát bụi, sắc mặt thật kém, vừa nhìn liền có thể nhận ra người này là gấp rút lên đường không có nghỉ ngơi. Trên người vẫn còn nguyên áo giáp sắt.
“Tạ đại phu nhờ người báo tin cho ta biết, Giác nhi hiện tại thế nào?”
“Tướng quân, Tướng quân ngài mau đi xem... Công chúa và Quận chúa...Ai nha...” Quản gia thoáng cái òa khóc.
Ngôn Vọng cau mày, vỗ vỗ bờ vai lão: “Lão đi làm việc đi, mấy ngày qua cũng vất vả cho lão.”
Nói xong cũng không quay đầu, bước vào phủ Tướng quân.
Ngôn Vọng đi thẳng đến Khiêm Nhuận Các, để cho hạ nhân giúp hắn cởi xuống áo giáp nặng nề trên thân, mới đẩy ra cửa phòng Ôn Ngọc.
Bên trong tràn ngập mùi rượu, xen lẫn mùi máu tươi nồng đậm.
Trong lòng Ngôn Vọng căng thẳng, hắn sợ hãi nếu Ngôn Giác xảy ra chuyện gì, Ôn Ngọc sẽ nghĩ quẩn...Người này đối với động vật còn để tâm như vậy, đối với hài tử Ngôn Giác, chính là càng thêm yêu thương...Hắn thật sự lo lắng, có thể hay không nếu Ngôn Giác không còn, Ôn Ngọc cũng sẽ đi theo hài tử...
Hắn thiếu chút nữa đã đem bình phong chắn ngang cửa quật ngã, vọt thẳng vào trong, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho sống lưng lạnh toát. Hắn nhìn thấy Ôn Ngọc tựa ở bên giường, gương mặt trắng bệch. Trên cổ tay xuất hiện một vết cắt, dòng máu đỏ thẫm cứ thế tuôn ra, hết thảy đều cho vào trong bát.
Mà cây chủy thủ đêm tân hôn Ngôn Vọng dùng cắt ngón tay, hiện tại là ở bên cạnh người Ôn Ngọc...
Ôn Ngọc ngẩng đầu, nhìn thấy Ngôn Vọng, bất đắc dĩ cười cười, lại quay đầu nhìn hài tử trên giường, yếu ớt nói: “Ngươi trở về rồi...Đúng lúc ta đang cần người giúp, Tam nhi đã hai ngày không uống sữa, uống vào liền nôn hết ra, vừa rồi ta đút máu cho Tam nhi, Tam nhi không có phun ra. Bây giờ còn ấm, ngươi mau đến giúp ta đút...”
“Ôn Ngọc...” Ngôn Vọng sửng sốt một hồi, bước tới, nhìn thấy sắc mặt Ngôn Giác tím tái, toàn thân nổi đầy ban đỏ, trong lòng không khỏi xót xa.
Hắn chỉ rời khỏi mấy ngày, không biết vì sao lại thành ra như vậy.
“Đừng có ngây người ra đó, nhanh đến giúp ta đút, còn có...Đem rượu thoa lên trán giúp Tam nhi hạ nhiệt...Quản gia biết nhiều quá cũng không tốt, ta hiện tại chỉ có thể dựa vào...Ngươi...”
Ôn Ngọc đưa cho hắn bát máu, tay còn run đến suýt chút đổ hết ra ngoài, Ngôn Vọng một tay bưng bát một tay đỡ lấy Ôn Ngọc, khẽ dùng sức.
“Thật xin lỗi...”
...
Ôn Ngọc rất mệt. Chỉ biết Phò mã đã trở về, y rốt cục có thể nghỉ ngơi rồi...Chỉ cảm thấy trên tay như có gì đó lành lạnh bôi lên lại như có gì đó quấn lại, mà tầm mắt đều trở nên mơ hồ, tiếp theo cũng không biết chuyện gì đã xảy ra...
Ôn Ngọc tỉnh dậy, nhưng là bị ác mộng làm cho giật mình tỉnh dậy.
Y mơ thấy Tam nhi không còn. Chỉ có một oa oa tím tái, liên tục ở trước mặt y không ngừng rồi lại không ngừng khóc. Y đưa tay dùng mọi cách muốn bắt lấy nhưng là vô dụng, không bắt được...
“Tam nhi. Tam nhi ---”
Ôn Ngọc khó chịu đến phát khóc, bật dậy quát lớn ---
“Tam nhi...” Ôn Ngọc bước xuống giường cũng đứng không vững, toàn thân mềm nhũn, ngã nhoài ra đất.
“Tam nhi không sao, ngươi đừng sợ...” Chợt có người tiến đến ôm lấy y, ở bên tai Ôn Ngọc nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ...”
“Tam nhi có uống hết máu chưa? Đúng rồi, quản gia đâu, thuốc đâu?” Ôn Ngọc túm lấy Ngôn Vọng, sốt ruột muốn tìm người. Cảm thấy hai mắt đều hoa hết cả lên, thật giống như ngay cả gương mặt của Tướng quân cũng nhìn không rõ.
Ngôn Vọng thương tâm, lồng ngực cũng như thắt lại.
“Thuốc đã nấu xong, vừa rồi Giác nhi...Tam nhi đã uống hết máu, không có phun ra ngoài...Thuốc kia có phải là cho Tam nhi uống không?”
“Là cho ta. Quả nhiên máu của ta hữu dụng, thuốc kia có thể làm ta yếu đi, sau đó để Tam nhi lây bệnh sang cho ta, nếu ta có thể sống sót, vậy về sau trong máu sẽ có kháng thể. Cũng giống như một người nếu trúng độc không chết, đối với độc dược cũng sẽ trở nên vô hiệu...” Ôn Ngọc là dựa theo Ngận Thiên y thuật đã viết, chính y cũng không biết cách này có dùng được hay không, có thật sự hiệu quả hay không, nhưng vì hài tử, y cam tâm tình nguyện dùng thử. . Google ngay trang — trù mtruyện.o rg —
Ôn Ngọc lẩm bẩm nói, đẩy Ngôn Vọng ra muốn đứng dậy lấy thuốc uống. Ngôn Vọng nghe xong cau mày. Một sải chân bước qua, đập vỡ cả chén thuốc ---
“Ngươi điên rồi sao...Tam nhi đã sốt liên tục nhiều ngày, nếu cứ tiếp tục như vậy...” Ôn Ngọc không có khí lực, thật yếu ớt nói với Ngôn Vọng. Đầu không ngừng lắc trong vô thức, bi thương nói không thành lời: “Quản gia, ta muốn Lý quản gia...Giúp ta sắc thuốc...”
Ngôn Vọng đem người bế trở về bên giường, thả xuống: “...Nếu ngươi muốn chết theo cách đó, còn không bằng để ta tự tay giết ngươi!” Ngôn Vọng hung hăng nói.
“Tam nhi --- Ta không thể để hài tử chết được. Hài tử đáng yêu như vậy, cùng Tiểu Vọng Vọng ở chung nhìn tốt như vậy...Không có hài tử, ta làm sao bây giờ?...” Ôn Ngọc giãy dụa, nhưng là không qua bao lâu liền mất hết sức lực, không động đậy nổi nữa...
Hai mắt Ngôn Vọng cũng đỏ hoe, giúp người phía dưới lau đi nước mắt lăn dài trên gò má.
“Đã có Tạ đại phu trông nom hài tử. Y đã tìm đến cữu cữu của Tần thị, nghe nói người cữu cữu đó trước đây từng sốt liên tục mười ngày, nếu chăm sóc tốt qua mười ngày sẽ không sao. Tam nhi của chúng ta đã sốt qua mười ngày, ngươi lại chăm sóc hài tử tốt như vậy, hài tử khẳng định sẽ mau khỏi...Tin ta đi, có được không?...”
“Tam nhi, Tam nhi, Tam nhi...” Ôn Ngọc túm chặt y phục của Tướng quân, chỉ là không ngừng kêu trong vô vọng.
“Sẽ khỏe trở lại. Tam nhi sẽ khỏe trở lại...”
...
Ôn Ngọc vẫn còn bị cơn ác mộng vừa rồi làm cho sợ hãi, Ngôn Vọng liền ôm y, thẳng cho đến khi y chìm vào giấc ngủ.