Kỳ Thật Cây Lim Có Thể Dựa

Chương 13: Chương 13




Túc Kỳ chẳng biết tại sao vốn là áo sơ mi mặc trên người Diệp Tử Nam cuối cùng lại nằm dưới người cô, chờ đến lúc mọi thứ yên lặng tĩnh lại, cô chỉ thấy áo sơ mi bị vo thành một nắm.

Vừa mới mua một lần cũng chưa mặc qua liền bị thành như vậy, trong lòng Túc Kỳ vừa giận vừa đau lòng, lật người đưa lưng về phía Diệp Tử Nam không thèm để ý tới anh, rất nhanh đã ngủ.

Trong bóng tối, Diệp Tử Nam đưa tay sờ mặt cô, Túc Kỳ giật giật, lật người ôm cánh tay anh, tìm kiếm ấm áp. Diệp Tử Nam ôm cô vào ngực, kéo chăn cao lên.

Vẫn luôn là anh chủ động, nếu như không phải anh từng bước tiến tới gần, sợ rằng bọn họ bây giờ còn dậm chân tại chỗ. Nhưng cho dù anh tới gần thế nào, giữa bọn họ luôn cách một bước, khoảng cách không xa không gần, nhưng mặc cho anh cố gắng thế nào cũng không bước qua được.

Sau khi Diệp Tử Nam gặp Túc Kỳ lần thứ hai không bao lâu, Diệp Tử Nam liền nhận được thiếp mời, Thi Nhã Tinh và Thẩm Ngôn Lỗi tổ chức tiệc đính hôn.

Ngày đó mấy người bọn anh hẹn nhau đi đánh tenis, liên tiếp mấy hiệp, đều mồ hôi chảy ròng ròng ngồi ở khu nghỉ ngơi uống nước, Thi Thần ném mấy phong bao màu đỏ ra bàn, mọi người trong bàn kinh ngạc một chút.

Giang Thánh Trác kêu lớn tiếng nhất, "Ái chà, cậu muốn kết hôn? Làm sao cũng không nghĩ ra thế này? Cũng không nói trước một tiếng, làm người ta giật cả mình."

Thi Thần đưa tay cầm quả cầu ném về phía Giang Thánh Trác, Giang Thánh Trác hơi nghiêng người nhanh nhẹn bắt lấy, xoay người cười đắc ý với anh ta.

Thi Thần lườm anh một cái, "Du học mấy năm cậu không phải ngay cả chữ Trung Quốc cũng không nhận ra chứ, trên đó là tên của tớ sao?"

Mấy người bọn họ cầm thiếp mời liếc mắt nhìn, sau đó đều ném lên bàn, lớn tiếng la hét, "Thật không có ý nghĩa!"

Chỉ có Diệp Tử Nam còn cầm trong tay như có điều suy nghĩ.

Bọn họ lục tục trở lại sân bóng, trước bàn giờ chỉ có Diệp Tử Nam và Thi Thần còn ngồi.

Diệp Tử Nam kẹp tấm thiếp đỏ giữa hai ngón tay, "Cô gái kia thế nào?"

Thi thần ngầm hiểu, "Nghe nói nhà họ Thẩm đã giải quyết."

Diệp Tử Nam cau mày, "Thẩm Ngôn Lỗi cũng đồng ý?"

"Việc này tớ không rõ lắm, hơn nữa, tình hình hiện tại của nhà họ Thẩm, không đồng ý cũng phải đồng ý." Thi Thần gạt tàn thuốc, nhìn sắc mặt của anh không đúng, "Cậu làm sao vậy?"

Diệp Tử Nam hoàn hồn, cầm nước suối trên bàn uống một hớp, "Ừm, không có gì. Đi thôi, đánh tiếp hai trận nữa."

Thi Thần duỗi cái vợt tenis ngăn anh lại, mặt cười gian, "Cậu là đối với nhà họ Thẩm có hứng thú, hay là đối với cô gái kia cảm thấy hứng thú?"

Diệp Tử Nam cười một cái, thoải mái thừa nhận, "Tớ đúng là rất tò mò với cô gái kia."

Đối với việc anh thẳng thắn ngược lại Thi Thần rất ngạc nhiên, thoải mái cười một tiếng, "Tớ vẫn cho là cậu không giống khi còn bé, không nghĩ tới trên phương diện khác một chút cũng không thay đổi."

Thi Thần giống như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nhìn anh từ từ hỏi tới, "Vậy Đường..."

Cái tên đó còn chưa nói ra liền bị Diệp Tử Nam cắt ngang, "Không nói nữa, đi chơi bóng thôi."

Tiệc đính hôn của Thi Nhã Tinh và Thẩm Ngôn Lỗi làm rất gióng trống khua chiêng, nở mày nở mặt, anh ta gửi thiếp mời cho rất nhiều bạn học tới tham gia, cũng gửi cho cha Túc một tấm, khi đó cha mẹ Túc đến nơi khác nghiên cứu và thảo luận nên sẽ không biết, bị Túc Kỳ xé tan thành từng mảnh.

Ngày đó Túc Kỳ khóc đến oanh oanh liệt liệt, trong nhà không có ai nên cô cũng không sợ người khác nghe được, nằm lỳ trên giường gào góc, dường như sẽ chết đi vì khóc như vậy cũng không quan tâm, làm cho Trần Tư Giai thần kinh luôn vững vàng cũng kinh hãi.

Trần Tư Giai cho rằng tình trạng này của cô sẽ kéo dài mấy ngày, ai ngờ sáng hôm sau thấy Túc Kỳ vẻ mặt bình thường xuất hiện trong phòng học, trừ con mắt có chút sưng, còn tất cả không khác gì trước kia, còn giúp cô mua điểm tâm và chiếm chỗ ngồi.

Khi vào học thái độ khác thường nghiêm túc nghe giảng, còn chép bài, Trần Tư Giai nghiêng đầu liếc mắt nhìn, chữ viết nắn nót, ý nghĩa rõ ràng, không giống như viết bậy.

Cô cảm thấy bây giờ chuyện này rất qủy dị, lấy cùi chỏ huých húych Túc Kỳ, "Túc Kỳ ơi, đây là một môn học tự chọn, cũng không kiểm tra, cậu chăm chú như thế làm gì?"

Túc Kỳ không dừng tay, "Học thêm một chút cũng tốt, tớ quyết định thi nghiên cứu sinh, bài chuyên ngành liên quan đến phần kiến thức này."

Tin tức này rõ rãng kinh động đến Trần Tư Giai, cô không đè giọng xuống mà lớn tiếng hỏi, "Thi nghiên cứu sinh?"

Giọng của cô vừa kêu lên, mọi người trong phòng học đều nhìn sang, bao gồm vị thầy giáo tóc hoa râm đang đứng trên bục giảng, ông nâng nâng kính mắt,"Bạn học kia nói nhỏ thôi."

Túc Kỳ và Trần Tư Giai cúi đầu nửa ngày mới dám ngẩng lên, hai bên má đều đỏ rực.

"Cậu lớn tiếng như vậy làm gì?" Túc Kỳ nhìn xung quanh xem còn ai nhìn sang nữa không mới lên tiếng hỏi Trần Tư Giai.

"Sao cậu đột nhiên quyết định thi nghiên cứu sinh?"

"Không có gì, nhân lúc tuổi còn trẻ học thêm chút gì đó cũng tốt."

"Vậy cậu muốn theo thầy giáo nào? Thầy Tôn hay là thầy Dương?"

"Thầy giáo đứng đầu đại học B thầy Tần Tuyết Tùng."

"Cậu điên rồi!"

Mọi người đều biết, giáo sư Tần Tuyết Tùng ở đại học B là ngôi sao sáng trong lĩnh vực này, từ trước đến nay thu nhận học sinh rất nghiêm ngặt, điển hình là 'thà thiếu không ẩu'. Người cũng như tên, cương trực ghét xu nịnh, đức cao vọng trọng, rất nhiều người muốn làm học trò của ông, từ mấy năm trước có lời đồn thầy giáo Tần đã không còn nhận học trò, nhưng là không biết có đúng không.

Trần Tư Giai nghiêm túc hỏi Túc Kỳ, "Túc Kỳ, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

Túc Kỳ xoay xoay bút trong tay, "Không muốn làm gì, chỉ là không muốn ở trong sân trường này."

Kể từ sau khi Thẩm Ngôn Lỗi rời đi, Túc Kỳ một thân một mình đi trong sân trường, khắp nơi đều là hình ảnh cô và Thấm Ngôn Lỗi, nhét đầy đầu óc cô, làm cho cô không thở nổi. Có lẽ, mắt không thấy, tâm cũng không phiền, dần dần cô có thể quên anh ta.

Rất nhanh đã đến kỳ tốt nghiệp, Thẩm Ngôn Lỗi ngay cả buổi lễ tốt nghiệp cũng không tới tham gia, bằng tốt nghiệp và chứng chỉ học tập cũng là người khác lấy giùm. Túc Kỳ đối với lần này không phát biểu bất kỳ cái gì. Chẳng qua nhìn trên sân khấu người đại diện học sinh tốt nghiệp phát biểu, trong lòng thầm nghĩ, nếu như Thẩm Ngôn Lỗi ở đây, hiện tại đứng nơi đó sẽ là anh chứ.

Sau khi tốt nghiệp mỗi ngày Túc Kỳ đều ngâm mình ở thư viện ôn tập thi nghiên cứu sinh, cuối cùng Trần Tư Giai cũng quyết định thi ở lại đại học B, nhưng không dám theo Giáo sư Tần, mà là một thầy giáo khác, tình bạn Túc Kỳ và Trần Tư Giai đoạn thời gian đó đột nhiên tăng mạnh, không chỉ bởi các cô là đồng đội, mà còn bởi vì cảm kích Trần Tư Giai lặng lẽ làm người bạn bên cạnh cô.

Cha mẹ Túc cảm thấy rất kỳ quái, đi ra ngoài một chuyến trở về, sao con gái lại trở nên hiểu chuyện ham học vậy, đối với cô lựa chọn đại học B mà không phải trường đang học, cũng không có ý kiến gì.

Ngày Túc Kỳ đi phỏng vấn ở đại học B trời rất lạnh, tuyết thổi nhẹ nhàng, vừa qua năm mới không bao lâu, khắp nơi đều có không khí vui vẻ. Hai trường đại học cách nhau không xa, cô quyết định đi trên tuyết tới đó.

Trước khi ra cửa cô nhìn về phía chiếc gương hít một hơi, "Túc Kỳ, năm mới hoàn cảnh mới, mọi chuyện đều đã qua! Mày nhất định sẽ thi đậu!"

Diệp Tử Nam bị mẹ Diệp căn dặn đi đưa ít đồ cho ông ngoại, xe dừng trước lầu, anh vừa mới xuống xe liền thấy Túc Kỳ.

Mấy tháng không thấy, cô gầy đi rất nhiều, sắc mặc cũng không tốt, khoác áo lông màu trắng, cổ quàng một chiếc khăn màu hồng rất dài, đứng nơi băng tuyết tràn ngập dễ làm người khác chú ý. Cả khuôn mặt cô trốn trong khăn quàng cổ, mái tóc ngắn cùng với đôi mắt xinh đẹp trong suốt rất hấp dẫn người khác.

Túc Kỳ đứng trước cửa phòng học thông báo đã tới, trong phòng học trên hành lang khắp nới đều là người, chắc bọn họ cùng đều tới phỏng vấn. Cô vào phòng học tìm một chỗ ngồi xuống.

Túc Kỳ vừa ngồi xuống không bao lâu thì có hai nam sinh bước tới, "Này, cậu là Túc Kỳ phải không, tớ cũng học đại học A."

Túc Kỳ kéo khăn quàng cổ xuống, cười với cậu ta, "Chào cậu."

"Cậu cũng theo chuyên ngành này à, vậy sau này chúng ta có thể làm bạn học rồi, cậu theo thầy giáo nào?"

Túc Kỳ quay đầu nhìn cậu ta một cái, đối với nam sinh này cô một chút ấn tượng cũng không có, phỏng vấn còn chưa bắt đầu đã nói những lời này có phải là quá sớm hay không? Cô lễ phép trả lời, "Giáo sư Tần Tuyết Tùng."

Sắc mặt và ánh mắt nam sinh lập tức thay đổi, "Giáo sư Tần? Có phải có quan hệ với ba mẹ cậu? Đều là ngành giáo dục, có phải chỉ lên tiếng chào hỏi là được?"

"Cậu nói bậy gì đấy?" không biết Trần Tư Giai vào tới lúc nào, đứng bên cạnh Túc Kỳ mặt tức giận chất vấn nam sinh kia, "Cậu là ai, chúng tôi không biết cậu, cút sang một bên! Thấy cậu nói nhiều như vậy, tôi nhìn thấy liền phiền lòng, đừng làm ảnh hưởng tới tâm trạng trước cuộc thi của tôi, tránh ra!"

Túc Kỳ cúi đầu cười, mặc dù Trần Tư Giai dáng dấp rất xinh đẹp, nhưng lúc mạnh mẽ lên thì có thể hù dọa được người khác, nam sinh kia nhìn các cô mấy lần, rồi hậm hực rời đi.

Trần Tư Giai sau khi ngồi xuống trợn mắt nhìn bóng lưng người nam sinh kia mấy lần, mới quay đầu nói chuyện với Túc Kỳ, "Loại người này, chính mình không dám theo, người khác theo được thì ghen tỵ, hắt nước bẩn lên người khác, tiểu nhân, đừng để ý đến cậu ta!"

Âm thanh của cô không lớn không nhỏ, vừa nói vừa nhìn chằm chằm nam sinh kia. Phòng học vốn không lớn, nam sinh kia ngồi cách các cô cũng không xa.

Trong phòng học những người khác nghe được âm thanh cũng theo Trần Tư Giai nhìn sang, nam sinh kia cúi đầu xấu hổ vô cùng.

Túc Kỳ kéo cô, "Được rồi, mau chuẩn bị một chút đi, chuẩn bị bắt đầu rồi."

Diệp Tử Nam lúc đi qua hành lang, trong lúc vô tình liếc nhìn vào phòng học, dừng bước một chút rồi lại tiếp tục đi về phía trước.

Gõ rồi mở cửa liền thấy Tần Tuyết Tùng cười với anh, "Ta còn tưởng rằng trễ chút nữa con mới tới, ta chuẩn bị có buổi phỏng vấn."

Diệp Tử Nam thả đồ trong tay xuống, "Bên ngoài con đã thấy, những học sinh kia đều là mặt mày hoảng hốt, ngài hàng năm gặp mặt nhiều học trò như vậy cũng không thấy ngài thu nhận ai."

Giáo sư Tần cầm tài liệu trên bàn đứng lên, vẻ mặt nở nụ cười hiền lành, "Bộ dạng của ta rất đáng sợ sao? Chính là không có người thích hợp, nói không chừng năm nay thì có. Chờ ta một lát, rất nhanh ta sẽ trở lại."

Lúc Giáo sư Tần đi qua Diệp Tử Nam, Diệp Tử Nam chợt hỏi ông một câu, "Ông ngoại, ông phỏng vấn học sinh có phải có người tên là Túc Kỳ?"

Tần Tuyết Tùng liếc nhìn danh sách trong tay, gật đầu một cái, "Ừ, sao con biết?"

Diệp Tử Nam gật đầu, "Dạ, cô gái này không tệ, ông có thể suy nghĩ một chút."

Tần Tuyết Tùng thu hồi nụ cười, "Con phải biết là, làm học trò của ta cho tới bây giờ đều là dựa vào năng lực thật sự, những năm này nhiều người bằng quan hệ đi cửa sau để cho ta thu nhận học sinh, ta đều không nhận, thế nào, bọn họ cũng bằng quan hệ đi tới chỗ con sao?"

Sắc mặt Diệp Tử Nam có chút mất tự nhiên, giọng nói cũng rất kỳ lạ, "Không phải vậy, ông ngoại, con chỉ là có biết cô ấy, cô ấy cũng không biết con. Con không có ý giúp cô ấy chuyện này, con..."

Tần Tuyết Tùng nhìn anh hồi lâu, nhìn đứa cháu ngoại luôn ăn nói khéo léo lại bị nghẹn lời, chợt lớn tiếng bật cười, "Ta hiểu rồi, một người đổi lại một cháu dâu, đáng giá! Bất quá, có được hay không phải xem ở cô bé."

Túc Kỳ không biết rốt cuộc mình bị làm sao, trước lúc bắt đầu phỏng vấn nói rất nhiều, vậy mà khi đối diện với vị lão nhân quắc thước thì nói rất chậm rãi, không biết Giáo sư Tần cảm thấy cô nói đúng, hay chẳng qua cảm thấy cô gái nhỏ này có ý tứ, từ đầu đến cuối trên mặt luôn mang theo nụ cười hiếm thấy, căn bản không giống như trước kia nghe nói nghiêm túc hà khắc, sau khi phỏng vấn xong cùng bàn bạc vài câu với mấy thầy giáo bên cạnh rồi quyết định tại chỗ thu nhận cô.

Túc Kỳ ngây ngốc đi ra ngoài, đóng cửa lại mới lớn tiếng bật cười, trên mặt tràn đầy vui sướng và phấn khởi, lúc đó cô cảm thấy giống như đang nằm mơ, mấy tháng cực khổ đều xứng đáng.

Diệp Tử Nam đứng cách đó không xa nhìn cô, giống như bị lây, cũng chầm chậm bật cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.